385: Nhân Dạng Của Nightmare
Sau khi lên kế hoạch với Volk để điều tra bên trong thủ đô, tôi hóa giải nhân dạng rồi trở lại chỗ Quả tim Magiatite già đầu.
「...Ta không biết làm cách nào mà người thanh niên tóc bạc lại chịu đi theo cậu, tốt lắm. Ta sẽ chăm sóc Mộc quái giúp cậu」
Sau khi nói chuyện với cái lõi bồng bềnh trong chất kim loại lỏng, chúng tôi đồng ý để bé cây lại bên cạnh ông cụ này.
Mộc quái nhìn tôi ra vẻ như một chú cún con bị bỏ rơi.
V- Vô ích…
Tao cần vào bên trong thủ đô…
Mày đâu có biến thành người được, đúng chứ?
Vừa bước chân tới vùng đất của con người là họ săn mày liền.
Ngắt rụng cho tới từng chiếc lá luôn.
Con người ở thế giới này không có lòng nhân từ với quái thú đâu.
“Long thần… Anh định đi tới thủ đô phải không? Em hơi lo…”
Cô nhóc nói, nở nụ cười tương phản với lời nói, đôi mắt lấp lánh tràn đầy mong đợi.
Không phải nửa phần mà giống như cô nhóc chỉ lo lắng có một phần năm thôi, còn lại là sự háo hức.
Tâm trạng tốt đấy.
Tôi cứ sợ con bé sẽ đòi ở lại.
Cho dù bị bại lộ, với hạng B Aro vẫn dễ dàng bỏ trốn được.
Tôi cũng ở bên cạnh mà, còn Volk có thể làm mồi nhử.
Mộc quái đổi hướng chú ý sang cô nhóc.
Vai Aro run lên đôi chút cúi xuống.
Nó dậm bộ rễ dày vào đất.
M- Mộc quái…
Việc còn lại là xem có nên mang Nightmare theo không.
Nó có kỹ năng biến hóa, lại còn được khả năng giảm tiêu thụ MP.
Có nó đi cùng không thành vấn đề, nhưng mà… cấp độ kỹ năng còn thấp quá.
Từ lúc sở hữu nó chỉ mới ở cấp 3, khi Nightmare phát triển thêm cũng lên được cấp 5 rồi.
Tuy nhiên hồi trước thời điểm đó ngoại hình của tôi vẫn còn hơi bị lỗi.
Nightmare, mày thử biến thành người xem?
Nó quay cái mặt nạ trắng sang một bên vờ như không để ý tới tôi.
Ôi- này, mày sẽ bị bỏ lại với Mộc quái đấy hiểu chứ?
Muốn không?
Khi hết sức truyền ý nghĩ cho nó, tôi cảm thấy Mộc quái đang đăm chiêu lấy mình…
Ặc, lỡ miệng rồi.
Không có phản ứng nào từ Nightmare.
Có vẻ nó hoàn toàn chẳng hứng thú với môi trường của con người.
Lý do nó không tấn công họ đơn giản chỉ vì muốn giành được cảm tình từ cô bạn.
Đối với Nightmare, con người không khác gì kẻ thù mà nó không được phép sát hại.
Tuy có 〖Hóa nhân thuật〗 nhưng xem ra không được tận dụng rồi.
Người lãnh đạo cuộc thám hiểm này là tôi, không phải cô bạn.
Nó không có động lực để thực hiện.
Hầy, không muốn thì cũng chẳng ép.
Thông cảm nhé cụ Magiatite, chăm sóc cả nó giúp cháu.
「Không sao」
Nightmare cũng không tỏ ra phản đối.
Mộc quái người sẽ ở bên cạnh cùng, tỏ thái độ miễn cưỡng.
Xem ra nó muốn Aro ở lại chứ không hề thiện cảm với Nightmare.
Tuy con nhện không thể hiện công khai, nhưng tôi cảm thấy nó khinh rẻ Mộc quái.
Nó khôn ngoan, luôn hoàn thành tốt vai trò của mình và không đòi hỏi gì nhiều - mặt khác còn lâu tôi mới gọi nó là dễ thương.
Giống một đứa học sinh cá biệt hơn…
Để so sánh, Mộc quái trông khờ khạo đáng yêu hết sức.
「Ồh, anh muốn xem nhân dạng của Nightmare chứ gì」
Nghe tiếng cô bạn xì xào, Nightmare giật nảy người chạy đến bên cô ấy.
「Gì? Sao đây?」
Cô ấy hạ đầu xuống trước mặt nó.
Để mắt họ có thể nhìn thấy nhau, cổ cô nàng bẻ gập lại khá hơn.
「Nhầm rồi, không phải nó làm tôi quan tâm đâu...」
「Đừng hiểu lầm...」
「Cảm xúc phức tạp lắm」
「...Nghĩa là sao?」
Mặt đối mặt, dường như có vài sự hợp ý giữa riêng họ, nhưng do không có 〖Thần giao cách cảm〗 nên hơi khó khăn một chút.
Nhìn cô bạn tỏ ra bối rối là một trải nghiệm mới mẻ, tôi đứng ngoài cuộc quan sát họ, nhưng khi Nightmare trừng mắt nghiêm túc làm tôi phải quay đi.
「Tôi không rõ chi tiết, nhưng anh muốn mang nó theo phải không?」
Cuộc trò chuyện ít nhiều đã kết thúc, cô bạn thông báo cho tôi với tâm trạng vẫn còn gượng gạo.
Một khi cô ấy ra mặt thì Nightmare vâng lời vãi ra.
Đơn giản vì nó biến thá-… ý tôi là có góc độ dễ thương.
Ừm, có thể đi theo được hay không còn phụ thuộc vào 〖Hóa nhân thuật〗 của nó nữa…
Nightmare co chân đứng bật dậy.
Trong tiếng lách tách kỳ lạ, cơ thể nó thu nhỏ lại.
Phần mắt đỏ di chuyển về phía trước, nước da đen thay đổi rõ rệt.
Những mầm tóc như mọc ra phủ đều.
Sau cùng nó đạt chiều cao 1m6 thì dừng lại.
Cơ thể biến đổi tựa như tấm áo khoác.
Gương mặt… trắng bóc, với cái miệng cười hình lưỡi liềm.
Có lẽ do phần mắt đỏ vẫn nằm nguyên trên áo choàng giống hoa văn, ấn tượng nó mang lại không mấy thay đổi.
Vậy ra cũng có hình thức biến hóa thế này.
Thế chẳng phải chỉ giống giả dạng thôi sao?
Hừm, cơ thể gần như được che đi, tôi đoán nó sẽ không bị phát hiện từ vẻ bên ngoài đâu.
Để ý phần ngực nhô ra một chút, tôi phát hiện Nightmare là giống cái. (Trans: HẢẢ?!)
Thấy đeo bám với cô bạn suốt tôi tưởng nó là đực chứ.
(Trans: chú mày có số hưởng harem thế. Đm, chắc phải lột quần Mộc quái kiểm tra luôn thể mới được)
Có nghĩa... cái mặt nạ, cởi ra được không?
Tôi muốn nhìn mặt bé nhện một lần.
Phản ứng của tôi hiện rõ trên mặt, nhưng đúng như dự đoán, tôi vẫn bị ăn bơ.
Nightmare quanh quẩn trước cô bạn khoe dáng vẻ.
Cô ấy nhìn lướt qua bé nhện chưng hửng, 「Ah, tôi nghĩ vậy là ổn rồi đúng chứ?」.
Cả tôi cũng chẳng thấy hứng thú.
Quyết định xong rồi…
Phiền cô hỏi nó cởi mặt nạ ra được không?
Cô nàng gật đầu.
「Nè, tháo mặt nạ ra」
Nghe thấy lệnh cô ấy, bé nhện cứng người hoang mang.
Sau vài giây im lặng, cô bạn nghiêng đầu qua một bên.
「Aro, làm đi」
Hiếm khi cô ta yêu cầu cho Aro.
Con bé hơi bất ngờ, nhưng đành dứt khoát tiến lại gần Nightmare.
Vai bé nhện run lên.
...K- Khỏi, dừng lại.
Cô nhóc rõ ràng không muốn thực hiện.
Aro đưa tay ra, sàn hang thay đổi.
Vô số cánh tay bằng đất quấn lấy người Nightmare.
Là bởi kỹ năng 〖Sợi dây tiếc nuối〗 của cô nhóc.
Bàn tay Aro vẫn cử động, dí sát lại gần Nightmare đang bị trói.
Nó cố gắng vùng vẫy nhưng không thể tự do.
Tôi gặm cái mũ trùm của Nightmare nhấc lên rồi lấy chân phá những cánh tay đất.
Thôi đi!
Đừng có cưỡng ép làm gì!
Phản ứng vừa rồi nó thật sự không muốn!
Đùa giỡn kiểu đó không thể tạ lỗi được đâu!
Aro, em là người mạnh nhất trong bộ ba, ăn hϊếp bé nhện như thế là không nên!
“...Xin lỗi.”
Aro cúi đầu trước tôi.
Không phải anh, mà là Nightmare, okay?
Theo lời dạy bảo, Aro cúi đầu với Nightmare.
Tốt, ngoan thế mới giỏi.
Cứ như tôi đang phụ trách một lớp học…
Với cái tội xúi giục hiệu trưởng, cô hiệu phó, có gì muốn giải thích với bé nhện chứ?
「...Vâng? Sao anh làm căng lên vậy?」
Đ- Đồ ngốc vô cảm.
Trong cơn bực tức, cảm giác nóng rát chạy qua lưỡi.
Theo phản xạ tôi nhả Nightmare ra.
Phèo phèo!
V- Vừa rồi là?
Có sợi tơ đỏ rủ xuống miệng tôi.
〖Tơ độc〗 của Nightmare…?
Trước khi chạm đất, nó nhả tơ từ bên dưới mặt nạ đu người sang đầu cô bạn.
M- Mày chắc không đó?
Nó nhìn tôi nhưng đột nhiên quay đi chỗ khác.
Sau đó lau sạch phần sau của tấm áo choàng dính nước miếng…
Ờ-, hừm, tốt thôi.
“...Xem ra cậu gặp ít rắc rối với những cấp dưới của mình.”
Lời bình luận chân thành đến từ thanh niên ái đao Volk.
V- Vất vả hơn mức cần thiết ấy chứ…
386: Kim Mã
Tôi giao Mộc quái lại dưới sự chăm lo của cụ Magiatite và khởi hành tới thủ đô Alban cùng Aro, Nightmare và Volk.
Mộc quái tiễn chúng tôi ra tới tận cửa hang, ánh mắt chết lặng.
Tôi nghĩ nó ghét bị bỏ lại với Nightmare, nhưng cũng tự trách bản thân không bắt kịp so với bé nhện.
X- Xin lỗi chú mày nhé…
Nếu còn thời gian tao sẽ mua ít phân bón về làm quà. (Trans: quà khắm thế)
Nhờ lượng ma lực đã đầy lại sau khi 〖Hồi phục MP tự động〗, tôi định dùng tới 〖Hóa nhân thuật〗 thì Volk cản lại.
“Nơi đây không mấy khả quan. Đồng thời có vẻ chúng ta cũng không thể kéo dài thời gian cuộc hành trình.”
Volk nhắc tôi.
Để trả lời, tôi gọi “Guoh” nhờ tới Aro phiên dịch lại.
Có thể do dáng vẻ anh ấy đáng sợ, cô nhóc nói to khi nấp phía sau chân trước của tôi.
“...Nếu chú có ý tưởng nào cứ nói ra, Long thần bảo thế.”
“Chúng ta có thể bắt vài con kim mã lang thang quanh khu vực Đại khu mỏ Alban. Chúng là ma thú phổ biến có thể dùng để cưỡi. Rất nhiều nhà thám hiểm mang chúng vào thủ đô Alban. Chúng ta có thể sử dụng tương tự mà không gặp rắc rối.”
Kim… mã?
Hrm, quái thú à?
Có phương tiện di chuyển cũng rất tốt.
Nếu chạy bộ tôi có thể đến đó ngay lập tức, nhưng chỉ số Nhanh nhẹn của Aro và Nightmare không cao.
Chia ra cùng Volk với tôi chở họ trên lưng thì sẽ quá nổi bật.
Thế nên nếu có được thú cưỡi thì trông sẽ tự nhiên hơn nhiều.
“Kim mã rất nhát và luôn bỏ chạy. Nhưng với mấy cái chân của cậu thì không thành vấn đề đâu.”
Hiểu rồi, thú vị thật.
Tôi tán thành với sáng kiến.
Trong lúc đi quanh khu mỏ, tôi phát hiện một thứ.
Chẳng phải chính nó đó ư?
Có một con quái đang lảng vảng trùng khớp với mô tả.
Nó trông như con ngựa được bao phủ toàn bộ bởi mấy tấm kim loại.
Có những đường nối giữa các tấm.
Giống y hệt ngựa đồ chơi bằng thiếc.
Nơi này đầy rẫy những quái thú lạ mắt.
Khoan, nó không chỉ là ma vật.
Nói đúng hơn, thứ ngộ nghĩnh nhất trong tất cả phải kể đến là Volk.
Để xem kim mã thực chất là như thế nào.
【〖Kim mã〗: Quái thú hạng C-】
【Quái thú họ ngựa với cơ thể được kim loại hóa】
【Cứng cáp và nhanh trí, nhưng chưa có ghi chú cụ thể】
【Khi gặp phải đối thủ ngang tầm, nó sẽ tận dụng triệt để sự cứng cáp và nhanh trí đó để tẩu thoát trong chớp mắt】
【Nhưng ngoại trừ trường hợp khoáng thạch mà nó ưa thích 〖Adamandogora〗 ở gần đó, nó có thể biểu hiện thái độ hung dữ thất thường】
【...Suy cho cùng nó không mạnh đến thế đâu】
Rõ rồi, ít nhiều giống như Volk nói.
Hạng C- hử.
Cả bầy có giẫm đạp lên nhau cũng chẳng phải là không xử lý được.
Mặc dù tôi nghĩ mình sẽ chạy nhanh hơn với Aro trên lưng…
Chắc Volk đã cưỡi một con trên đường đến đây.
Tôi nhờ cô nhóc lên tiếng.
“...Bộ chú đã từng cưỡi một con kim mã ạ?”
Volk quay lại nhìn, con bé run sợ trốn sau chân tôi.
“Hm? Chú chạy bằng cơm đến đây mà. Sao không thể chứ?”
Àh… phải.
Giờ tôi thấy việc đi săn ngựa sắt không còn ý nghĩa nào nữa.
Nhưng để nói thẳng, nếu tôi bị bắt gặp đang chạy bo cùng với Volk thì chẳng khác gì được xem là thành phần nguy hiểm giống anh ta, rắc rối sẽ nổ ra, nghĩ cách khác thì tốt hơn.
“Tìm thấy ngay một con là may mắn đấy. Tuy hữu dụng nhưng chúng thường hay lẩn trốn.”
Đã bảo là nhát gan mà…
Nếu chúng rụt rè đến thế liệu có làm ăn được gì không trời?
Chúng có hoảng sợ khi nghe thấy chúng ta chứ?
Chắc có phương pháp tiêu chuẩn nào đó để bắt lấy chúng.
Khi đang nghiền ngẫm mối lo lắng, con kim mã đó nhận ra sự xuất hiện của tôi nên liền phi nước đại.
Á, không hay rồi!
Um, đuổi theo không?
Mà nên nhỉ?
Volk đã bảo việc tìm kiếm chúng rất khó khăn…
Trong thấy tôi hốt hoảng, anh ta rút thanh đao yêu quý Leral.
“Đứng đây mà nhìn xem ta săn nó này. Với thân hình bị thịt của cậu sẽ đè chết nó luôn.”
Volk hạ thấp người rồi bứt tốc về phía nó.
Giữ thanh đao to tướng chỉ bằng một tay, trong chớp mắt đã bám sát theo nó.
Nhìn anh ta mà khiến tôi nghi ngờ cái công việc săn ngựa sắt rồi.
“Gii…Giiin!”
Con ngựa hí lên như thứ dụng cụ bị rỉ sét cọ với nhau rồi tăng tốc.
Volk dí theo bên cạnh.
Anh ấy khẽ bật khỏi mặt đất và nhào lộn giữa không trung.
Khi ở tư thế xoay ngược, anh ta chuyển hướng cầm đao nhắm phần cán vào người nó.
Một kỹ thuật điêu luyện.
Nhưng do tình cờ hay bản năng, con ngựa chúi đầu về trước vào phút chót tránh được cán đao.
Chỉ sượt qua bờm của nó.
Mặt Volk trở nên nóng bực.
Anh ta duỗi thẳng tay tán phần cạnh đao vào đầu ngựa.
Tiếng kim loại va đập kêu cái kẻng, dưới tác động của cú đánh nó vấp chân té cái đụi.
Volk tận dụng phản lực tung người lên trên, trả thanh đao vào bao rồi hạ cánh.
Trông ngầu đấy, nhưng định đánh lừa tôi à?
Tôi trừng mắt trách móc, anh ta cố gắng biện minh.
“X- Xong rồi! Đâu có sao! Bộ cậu nghĩ ta đã mắc sai sót với kiếm thuật của mình ư?”
Èo, thế mà không sao hả?!
Tôi dám chắc anh đã nổi cáu khi nó tránh được nên dồn lực vào tay mạnh hơn mức cần thiết, xem thành quả kìa?!
“T- Ta nghe nói Ouroboros rất giỏi về ma thuật trị thương! Đúng chứ? Nó vẫn còn thở mà!”
...Để anh chàng này dẫn tôi tới Alban có ổn không trời?
Cảm giác thật sai lầm khi trông cậy vào một người quá tự cao về thể diện.
387: Hướng Về Thủ Đô Hoàng Gia
Nhờ có 〖Hồi sức tăng cường〗 của cô bạn, con ngựa bị Volk đánh bán sống bán chết đã được chữa trị.
Sau đó chúng tôi tiếp tục tìm kiếm và bắt được con thứ hai.
Sự chuẩn bị để hướng về thủ đô hoàng gia đã hoàn thành.
Bởi mức tiêu thụ MP của 〖Hóa nhân thuật〗, tôi không có thời gian để tham quan, cả trong thành phố hay trên đường đến đó.
Phải nhanh chóng đi vào rồi trở ra.
Tôi mong có cơ hội được thư giãn và thưởng thức những món ăn ngon cùng các địa điểm thú vị, nhưng lại không thể duy trì hình dạng lâu dài.
Ngoài ra Mộc quái sẽ cảm thấy cô đơn lắm.
Phải kiên nhẫn cho tới khi vấn đề của Quỷ vương kết thúc và Thánh nhân đảm bảo danh dự cho tôi.
Chúng tôi đã thuần hóa được hai con ngựa.
Mỗi con có hai người cưỡi, đã có thể đi đến Alban ngay lúc này.
Nhân dạng của Nightmare, Naiko (tên do tôi đặt) và Aro khá nhỏ người, còn thừa nhiều chỗ trống.
Chia ra… tôi với Aro, Naiko cùng Volk thì chắc là được rồi.
Tôi nhét cô bạn vào trong khi 〖Hóa nhân thuật〗 thành cậu thanh niên, rồi lấy miếng giẻ rách che phủ cơ thể trần trụi lại.
Vận động để duỗi khớp vai cái.
Lỡ mà bị chuột rút còn khiến tôi tốn nhiều thời gian hơn…
Tôi nhìn lũ kim mã.
Chúng đối mặt với nhau co rúm người.
“Xong rồi… Cơ thể này sử dụng ma lực hao lắm, tôi phải xuất phát ngay bây giờ.”
Tôi nhặt tấm yên đặt lên lưng ngựa.
Cái yên ngựa được tơ nhện của Nightmare đan thành theo yêu cầu của cô bạn...
Còn tốt hơn là lết đít không.
Tôi quay mặt về phía Aro.
“Em đến đây. Chúng ta cùng đi.”
Cô nhóc gật đầu.
Bỗng dưng Naiko cũng di chuyển kéo lê theo tà áo choàng.
Hai người họ dừng lại mười mắt nhìn nhau.
Naiko, mày…
Mày ghét tao xuyên suốt mà, giờ lại muốn đi theo?
Nên thành thật với cảm xúc của bản thân đi.
Nhưng mày cũng có mặt dễ dương đáng ngạc nhiên thật đấy.
...Naiko chỉ lẳng lặng đổi hướng về phía Volk.
“Ta chạy bộ vẫn không thành vấn đề, nhưng… nhờ kinh nghiệm cưỡi ngựa, ta có thể làm ví dụ cho cậu, Ouroboros. Chúng có thể điều khiển chỉ bằng chút sức lực, với khả năng của cậu chắc không khó đâu.”
Àhh hiểu rồi…
Bé nhện không phải muốn đi cùng tôi mà vì không thích não cơ bắp của Volk.
“Sao thế Aro? Nhanh lên.”
“Vâng! Long thần!”
Tôi gọi, cô nhóc mặc kệ Naiko chạy tới với tôi.
“Umu, vậy cô gái nhện sẽ đi cùng ta.”
Volk thô lỗ mạnh tay túm lấy cổ áo của Naiko nhấc lên.
Lúc đôi chân rời khỏi mặt đất, tôi có thể khẳng định bé nhện đang lườm tôi sau lớp mặt nạ.
Hê, Nightmare yêu vấu, mày nên rút kinh nghiệm rằng nên đối đãi với tao ít ra cũng phải bằng một phần mười tình cảm dành cho cô bạn ấy.
Đây là mô hình quy tắc ứng xử xã hội thu nhỏ.
Nên học tập khi có thể nhá.
Dựa vào thái độ khi ở trong thủ đô, tao sẽ không ngại chen chúc trên lưng ngựa lúc trở về đâu.
Tôi giả vờ như không biết bé nhện bị bạo hành ra sao rồi leo lên ngựa ngồi sau Aro.
“À phải… Ta nhắc cậu biết trước. Đừng bất cẩn đụng chạm tới quan chức giáo hội. Trong số họ có những người đánh hơi được xác sống hoặc quái thú. Nếu chỉ đi ngang qua thôi thì không sao, nhưng… ngay khi họ bắt đầu nghi ngờ thì xem như chấm dứt. Một vài nhà thám hiểm hiếm hoi cũng có khả năng đó.”
Hiểu rồi…
Vậy sẽ có một kỹ năng giống thế.
Nếu đi lướt qua thì chẳng bị gì, họ sẽ không phải là vấn đề.
Và bằng cách kiểm tra chỉ số của họ trước, tôi có thể giữ cẩn trọng hơn khi cần thiết.
“Còn có… vệ binh Alban. Nếu những gì cậu nói là chính xác thì họ cũng rất đáng ngờ. Đặc biệt là ba hiệp sỹ lãnh đạo nhóm vệ binh. Có tin đồn là họ đã được thay thế theo lệnh của công chúa.”
...Có phải Quỷ vương đích thân bổ nhiệm chỉ huy vệ binh không nhỉ?
Liệu chúng chính là quái thú trong hình dáng con người?
Không, có khi những người đó chấp nhận phục vụ hắn.
Rất khó tin chuyện Quỷ vương có nhiều thuộc hạ có thể biến hình nhân dạng.
...Có khi chúng đã thúc đẩy tiến hóa theo hướng để sở hữu được 〖Hóa nhân thuật〗, hoặc là xác sống cấp cao giống Aro…
Những giả thuyết trên hoàn toàn có lý.
Cần phải giữ cảnh giác.
Tôi không có đủ thông tin ngoài việc dựa trên phỏng đoán.
“Tốt nhất là chúng ta không nên tiếp xúc với Tam hiệp sỹ… Họ rõ ràng khá mạnh… Đặc cả đều có những khả năng chuyên biệt. Một trong số họ có thể phát hiện ra chân tướng thật của cậu.”
...Nếu có thể, tôi muốn xem bảng trạng thái của những người đó để đưa ra biện pháp đối phó, nhưng mà…
Lỡ làm rối lên để họ báo cáo tới Quỷ vương thì thật quá sai sót.
Chúng tôi sẽ mất cơ hội tiến đánh bất ngờ.
Tệ hơn nữa chúng sẽ vào tình trạng cảnh giác cao độ.
“Ừm, họ không đáng quan tâm nhiều đâu. Nếu cậu bị Tam hiệp sỹ phát hiện, cứ nghiền chết họ trước khi kịp thông báo mọi chuyện là xong thôi. Tôi cũng có thể giúp sức. Cậu luôn muốn chiến đấu với họ mà.”
Không, nếu chúng ta làm náo loạn giữa thủ đô, làm sao mà vật lộn để thoát khỏi đó được?!
Anh chàng mất trí này lại lên kế hoạch phá hủy một góc thành phố chỉ để ngăn thông tin bị bại lộ.
Với lại tôi đâu nhớ có nhờ tới sự giúp đỡ của anh ta.
“...Cám ơn về lời khuyên, tôi sẽ cố gắng tránh mặt họ. Trên đường đi, hãy kể tôi nghe về đặc điểm và ngoại hình của họ. Xuất phát thôi.”
“Umu, dĩ nhiên rồi. Dùng chân của cậu thúc vào hông ngựa. Chúng sẽ chạy. Còn khi muốn chuyển hướng hay dừng lại thì gào lên hoặc vặn ngược cổ nó về.”
Phong cách của Volk đó hả?!
S- Sẽ tốt hơn nếu có gì đó giống dây cương…
Ờờờ, bé Nightmare ới, xin lỗi vì cách mày bị đối xử, nhưng tao có chuyện cần nhờ…
“Xem ta thực hiện này. Xông lên! Đừng mạnh chân quá kẻo làm nó té xỉu!”
Làm theo câu nói đáng ngại khi nãy, Volk giơ cao giò rồi tung cú đá cực hiểm hóc được gọi là thúc vào sườn ngựa.
Con kim mã hí vang phi thẳng một mạch.
388: Cuộc Đoàn Tụ Bất Ngờ
“Thủ đô quả thật rất ấn tượng.”
Alban là thành phố lớn đầu tiên mà tôi chứng kiến tại thế giới này.
Vô số những công trình cao tầng mái đỏ xa ngút tầm mắt, hai bên lề đường lót thảm đá.
Tuy nó không hoành tráng như cảnh quan ở tiền kiếp, nhưng cảm giác thật thư thái khi biết những nơi như thế này có tồn tại.
Khi đang chiêm ngưỡng thành phố, Aro cứ trốn sau lưng tôi.
Cô nhóc có lẽ không quen khi có đông người xuất hiện trong khu vực.
Do Aro chưa từng thấy nhiều cá nhân ngoại tộc trong khu rừng Lithovar nên tôi đoán đây là phản ứng tự nhiên.
Nhưng chắc con bé cũng khá hào hứng vì được trông thấy đường phố lần đầu, cho nên cứ dòm ngó mọi thứ khi nắm sau lưng tôi.
Trái lại có thể vì chiếc mặt nạ trắng, Naiko thi thoảng nhận phải ánh nhìn kỳ lạ của những người đi ngang qua, nhưng bé nhện không tỏ ra quan tâm lấy một chút nào hết.
Không phải do bạo dạn mà đơn giản chỉ là chẳng có hứng thú.
“Xin lỗi vì để cậu phải chờ, Ouroboros.”
Từ phía giọng nói, tôi thấy người thanh niên ở trần cao ngất giữa đám đông.
Đó là Volk.
Sau khi chúng tôi đến Alban, anh ấy tách đoàn để gửi đám kim mã vào chuồng.
Tôi phải nhắc nhở anh ta khi đột ngột gọi tên chủng loài của tôi ra, nhưng… chắc không sao.
Không ai lại nghĩ một con tà long hạng A đi lang thang trong thủ đô cả.
“Chúng ta không có nhiều thời gian đúng chứ? Ta sẽ ở bên cạnh trong lúc cậu đi điều tra bất cứ khi nào có thể.”
Quả thật đúng vậy.
Để an toàn rời khỏi Alban, tôi phải giữ trạng thái 〖Hóa nhân thuật〗 cho tới khi gần về tới Đại khu mỏ.
Thời gian tôi có cùng lắm là chín mươi phút.
Đây là lần đầu tiên tôi ở chỗ đông người.
Cho nên muốn vui vẻ khám phá thành phố này.
Nhưng cần phải thu thập càng nhiều thông tin càng tốt về công chúa và Quỷ vương.
Nên tìm hiểu xem thật sự hắn có giả dạng công chúa không, và sức mạnh của hắn cỡ nào…
Xem ra rất khó để nắm bắt được đây, có lẽ cần biết được năng lực của Tam hiệp sỹ với vai trò như lá chắn phòng thủ của công chúa...
Và nếu khả thi, tôi muốn đoán được chủng loài của Quỷ vương.
Đồng thời thu nhặt bất kỳ tin đồn liên quan tới hoàng tộc cũng là ý kiến hay.
Tôi đã biết những nét chính về chuyện gì đang xảy ra trong thủ đô hoàng gia theo lời của Volk, nên không cần phải đích thân nghiên cứu vấn đề đó nữa.
Anh chàng ái đao này có thể tạm chấp nhận là một người văn minh.
Mặc dù nó chỉ ở mức vừa đủ để nhìn nhận, nằm trong phạm vi đang xem xét.
Trên đường đến đây, anh ta đã kể cho tôi nghe những tin tức chính thống về hàng loạt sự việc đột tử trong hoàng tộc, hành vi của cô công chúa Chris và thông tin cơ bản về Tam hiệp sỹ.
Sau những cái chết liên tục của gia đình vương triều, người nhanh chóng lên ngôi cầm quyền vương quốc Ardesia là cô công chúa nhỏ tuổi Chris.
Ngai vàng vẫn còn trống chỗ, ngay hiện tại, những quyết định về chính trị được thông qua trong cuộc họp giữa các chư thần.
Dựa theo thông lệ, nhà vua mới sẽ là chồng của công chúa.
Công chúa Chris có thể chất yếu nên hiếm khi trông thấy bước ra ngoài.
Cô ta có tính cách dè dặt, nhưng từ khi là thành viên cuối cùng sống sót, cô ấy liền tuyên bố tổ chức một bữa yến tiệc để nghe câu chuyện của những nhà thám hiểm, đồng thời thay thế vị trí của Tam hiệp sỹ phục vụ dưới quyền, rồi công khai sẽ cưới và tôn lên làm vua cho bất kỳ ai mang tới món quà giá trị nhất.
Cô ta cũng kiên quyết bác bỏ mọi kế sách khác.
Nếu chỉ là công chúa bướng bỉnh thì không thành vấn đề, nhưng từ góc nhìn của tôi nghi ngờ cô ta đang dụ dỗ những nhà thám hiểm để gϊếŧ họ, đảm bảo các vị trí quyền lực của vương quốc vào tay bọn quái thú, thổi bùng ngọn lửa mâu thuẫn giữa những quý tộc cấp cao nhằm làm suy yếu sức mạnh quốc gia.
Tam hiệp sỹ bao gồm Rogueheil, vị giám mục có địa vị cao đến từ Alban; Thermal, cựu mạo hiểm gia được góp mặt vào chỉ vì công chúa thích anh ta; và Mephisto, một cô gái được đồn đoán xuất thân từ khu ổ chuột.
Rõ ràng có rất nhiều ồn ào đến từ phía chức trách giáo hội, nhà lữ hành tự do và bộ phận siêu nghèo được cài cắm vào hàng ngũ quyền lực quốc gia dưới danh nghĩa hiệp sỹ, nhưng Volk thiếu phần lớn thông tin về chủ đề này.
Anh ấy chỉ có thể khẳng định, nực cười rằng, Thermal được chọn vì gương mặt điển trai…
Nghe qua thì tôi cũng tiếc thay thật, nhưng một người ốm yếu và bị phớt lờ như công chúa Chris sao lại có thể vui vẻ với sự tự do mới của mình.
“Tìm kiếm tin tức về công chúa khó lắm, vậy thì… chúng ta sẽ ưu tiên Tam hiệp sỹ.”
Cách nhanh nhất là đơn phương đi gặp họ.
Nếu có thể quan sát chỉ số và phát hiện chúng là quái thú, bằng chứng việc công chúa đã bị Quỷ vương đánh tráo ít nhiều được xác nhận.
Nếu nắm bắt được sức mạnh của những kẻ mang vai trò lãnh đạo, tôi sẽ dễ lập kế hoạch hơn, đồng thời dự đoán được thứ hạng của Quỷ vương.
Tuy nhiên… đối đầu trực diện mang lại rủi ro, tôi cần phải tránh khi có thể.
Lỡ mà mắc sai lầm để rồi tiết lộ danh tính của mình, xem như mất đi cơ hội tung đòn bất ngờ tới chúa quỷ.
Cuối cùng, không còn lựa chọn nào khác ngoài đi tìm ai đó có vốn hiểu biết…
Không còn thời gian nữa, chúng ta chia ra bắt đầu thôi.
Khi nhìn quanh để tìm chỗ xuất phát, tôi nhận ra ánh mắt của Aro dán chặt lấy một bộ đầm mặc trên người con ma nơ canh bên ngoài cửa hiệu.
Đầu con bé cố định một chỗ, không làm gì ngoài việc say mê chăm chú.
Có vẻ trong vô thức, cô nhóc dồn sức rất nhiều khi nắm vào lưng tôi.
“Aro… chúng ta không có thời giờ, nhớ chứ? Anh cũng hứng thú lắm nhưng…”
“V- Vâng! Em… hiểu.”
Aro hơi chán nản trả lời.
“Xin lỗi Aro ạ. Một khi mọi chuyện đã lắng xuống và chúng ta có cơ hội, anh sẽ cùng đi đến cửa hàng quần áo hay bất cứ chỗ nào em thích, nhưng giờ tạm gác qua đã. Số phận của hoàng tộc đang… hay đúng hơn là cả Ardesia, thậm chí toàn thế giới đang nằm trên cán cân. Không còn chỗ để chúng ta đặt mong muốn cá nhân.”
Tôi giải thích, mặt cô nhóc cứng rắn lại gật đầu thật mạnh.
“...Em sẽ cố gắng hết sức để giúp đỡ Long thần! Trao hết mọi nỗ lực luôn!”
Đột nhiên từ xa giọng của một cô gái vang lên trong đầu tôi.
“Không ngờ một người như tớ lại được mời đến dự tiệc của công chúa, hahaha! Tuy tớ có thể biết về lối sống của những nhà thám hiểm, nhưng tớ sẽ phải làm gì khi nhận được lời mời của Hội hiệp sỹ…?”
Vì lý do nào đó, cho dù có vô số tiếng ồn xung quanh nhưng giọng một cô gái vẫn ghi khắc vào tôi.
Tuy là cô ấy nói khá to, nhưng không chỉ có thế.
Dường như ý thức của tôi tự động bị thu hút về phía đó.
Tôi ngước nhìn trông thấy cô gái tóc vàng.
Cô ta mặc bộ trang phục tươi sáng cùng thanh kiếm giắt ở thắt lưng.
Qua những gì nghe được tôi đoán cô ấy là nhà thám hiểm.
Một người cũng được mời đến bữa tiệc của công chúa giống như Volk…
Nhưng sao tôi lại chú ý tới cô ta đến vậy…
Hmm? Hình như đã từng gặp đâu đó.
“Ah…”
Nhớ rồi.
Là người đã chui vào hang của tôi khi còn là rồng tai ương non.
Duyên số quả là kỳ lạ.
Cũng cần nói thẳng ra đó là ký ức không mấy dễ chịu…
Vậy trong mọi khả năng, bữa yến tiệc không phải là sự kiện ăn mừng đâu.
Tôi có nên ngăn cô ta lại không?
Nhưng làm gì cô ấy có thể nghe lời từ một người lạ từ đâu ra như tôi?
Xem ra đang khá hớn hở vì được mời đến, việc thuyết phục là rất khó.
Nếu tôi nhớ chính xác… người bạn đồng hành bên cô ấy lúc vào hang là một cô gái nhân thú cầm búa gỗ nhỉ?
Để xem ai là người đang nói chuyện với cô ta, tôi đảo theo hướng nhìn của nữ kiếm sỹ.
“Nhưng… tớ nghe được vài tin đồn không tốt về nó. Thỉnh thoảng còn có thông tin ai nói những điều liên quan tới công chúa sẽ bị đội hiệp sỹ vây bắt và không bao giờ trở lại…”
Người đang đối đáp là cô gái trẻ tuổi tóc đen.
Cô ấy mặc áo choàng trắng, đeo bao tay nắm chặt cây quyền trượng.
Đôi mắt to bên dưới phần mái tóc cắt tỉa gọn gàng.
Tôi nhận ra mình đang kinh ngạc.
Trong vô thức, tôi dựa vào bức tường gần đó để trốn.
Không phải người cầm búa.
Rõ ràng rồi, cô gái tóc ngắn đó chính là người đầu tiên mà tôi gặp mặt ở thế giới này.
Miria.
T- Tại sao cô ấy lại rời ngôi làng đi cùng một nhà thám hiểm?
T- Tôi muốn lắng nghe cuộc đối thoại của họ thêm một chút.
Nên lén theo dấu không đây?
Chắc chẳng bị phát hiện đâu?
Tôi đang khúm núm gần bức tường bên cạnh tòa nhà, thở hồng hộc, Aro đứng bên cạnh.
Mắt con bé tỏ ra đáng sợ.
Biểu cảm lạnh lùng đến nỗi khác với Aro ngày thường.
“Long thần, không phải anh đã nói là không có chỗ cho cảm xúc cá nhân đó ư…”
389: Thà Rằng Không Gặp Nhau
Tôi ló đầu ra sau bức tường, kiểm tra dáng vẻ của Miria lần hai.
Không sai được, làm gì còn ai khác giống thế chứ.
Rõ ràng là cô ấy.
‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐
〖Miria Mileania〗
Chủng loài: Con người
Trạng thái: Bình thường
Cấp độ: 17/70
HP: 64/64
MP: 76/76
Tấn công: 36+8
Phòng ngự: 47+12
Ma thuật: 69+15
Nhanh nhẹn: 58
Trang bị:
Tay: 〖Quyền trượng trị liệu Shakujo: D+〗
Cơ thể: 〖Áo choàng bạch pháp sư: C-〗
Kỹ năng đặc trưng:
〖Ngôn ngữ Grisha: Cấp 5〗 〖Hắc sư tài năng: Cấp 4〗
Kỹ năng kháng:
〖Kháng độc: Cấp 4〗 〖Kháng ma thuật: Cấp 2〗 〖Kháng ức chế: Cấp 1〗
Kỹ năng cơ bản:
〖Hồi sức: Cấp 4〗 〖Bóng hỏa: Cấp 4〗 〖Bóng thủy: Cấp 2〗
〖Hồi sức diện rộng: Cấp 2〗 〖Trị liệu: Cấp 2〗 〖Hỏa cầu: Cấp 1〗
〖Đất sét: Cấp 2〗 〖Khiên đất: Cấp 1〗
Danh hiệu:
〖Bạch pháp sư: Cấp 4〗 〖Chủ sở hữu quái thú: Cấp 2〗
‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐
O- Oooh?! Lâu lắm rồi không gặp mà đã tiến bộ đến thế ư?!
Từ lần cuối, cô ấy chỉ là gái làng quê sử dụng được ít ma pháp, nhưng giờ đã lên cấp khá nhiều về sau.
Có được kha khá những kỹ năng mới.
Cô ta bỗng quay đầu về phía này nên tôi vội rút lại.
Tại ngôi làng của Miria, tôi đã gϊếŧ Gregory, đe dọa người dân.
Với cô ấy, tôi không gì ngoài một con rồng hóa thành quái vật cả về tâm tính lẫn thể xác sau khi tiến hóa.
Tốt nhất thà rằng chúng tôi không nên gặp nhau.
Nó đã chôn vùi sâu vào đá rồi.
Nhưng… nguy hiểm quá.
Cô ấy suýt nữa đã phát hiện ra tôi.
Không, tôi phải mạnh dạn lên chứ?
Nếu cứ núp lùm như thế này khác gì thằng đồi bại?
Tôi đang ở trạng thái nhân hình mà, làm sao mà nhận ra được.
“! Cậu đang làm gì vậy?”
Khi đang lén lút theo dõi Miria từ xa, Volk hỏi.
Aro cũng phồng má trợn ngược lấy tôi.
“E- Em hiểu lầm rồi… Không phải anh mê gái… Nhìn đi, nữ kiếm sỹ tóc vàng đằng kia đang nói chuyện liên quan tới bữa tiệc của công chúa… Anh muốn thu thập thông tin…”
Tôi chỉ tay về người bạn của Miria.
“Vậy Meltia, tớ sẽ đi mua sắm nhé.
”
“Ừ, còn tớ sẽ về trước vậy.
”
Miria khẽ gật đầu rồi bước sang con phố khác.
Nữ kiếm sỹ nhìn cô ấy rời xa, sau đó ngáp một cái và đi mất.
Tôi định lén theo Miria, nhưng chân tôi vấp phải cái gì đó.
Cuốn quanh chân là mạng nhện.
“Cám ơn Nightmare.
”
Aro đưa tay vỗ đầu Nightmare nhưng bị gạt sang một bên.
Có lẽ nó đã làm theo lệnh của cô nhóc.
N- Nó không vâng phục tôi mà đi nghe lời Aro!
“E- Em không nên sử dụng kỹ năng có thể làm mình bị lộ danh tính giữa thành phố…”
“N- Nếu anh muốn tìm hiểu về sự kiện hội tiệc thì sao không hỏi chị kia?”
Aro chỉ về phía nữ kiếm sỹ.
“Eh! À, không, người đó… Anh nghĩ là không cần thiết.
”
Tôi cũng hơi lo lắng việc cô ấy được mời dự tiệc, nhưng…
Với tôi, sự khác biệt giữa Miria và cô ta giống như thiên đàng với địa phủ.
“Long thần!”
E- Em nhầm rồi.
Đúng là làm theo ý cá nhân, nhưng mà, nó thật sự rất quan trọng với anh.
Đừng vậy, thật đấy.
Quả thật… không có lý do nào để theo cô ấy.
Nếu gọi lại tôi chẳng khác gì người lạ chưa từng gặp mặt.
Cho dù biết được tôi là ai cũng chưa chắc cuộc trò chuyện diễn ra theo chiều hướng tốt đẹp.
“Chúng ta sẽ làm thế nào? Nếu cô ta là người quen của cậu, ta có thể chia ra hành động riêng biệt?”
Volk nói, Aro quay sang trừng anh ta.
Đừng mà Aro, anh ấy chỉ quá thẳng thắn thôi.
“Vấn đề này, Volk… anh chắc chứ! ?”
“Trông ta như nói đùa à?”
“K- Không phải… xin lỗi.
”
Tới cuối cùng, ấn tượng của tôi về anh ta quá mãnh liệt.
“Tuy vậy… Cám ơn sự quan tâm của anh, không sao đâu.
Cô ấy và tôi… không nên gặp lại.
Được rồi Aro, anh sẽ không đặt lợi ích cá nhân xen vào nữa.
”
Tôi vỗ về đầu Aro khi bước lại gần với vẻ mặt ủ rũ.
Con bé chăm chú vào gương mặt tôi trong một lúc, rồi nhắm mắt lại ôm lấy người tôi.
“! Em đã hiểu lầm và tỏ ra ghen ghét, em xin lỗi…”
Thật mỉa mai.
Tuy cuối cùng tôi đã đạt được giai đoạn có thể giữ một cuộc trò chuyện thông thả với 〖Hóa nhân thuật〗, nhưng Miria lại là người sẽ không bao giờ tái hẹn.
Nhưng tôi mãn nguyện vì đã được nhìn thấy cô ấy.
Mặc dù không biết cô ấy đang làm gì tại đây…
Tôi nhìn lại khi Miria đã đi một khoảng khá xa.
Có lẽ là lần cuối tôi được quan sát.
Cám ơn Miria.
Và xin lỗi.
Tôi chắc cô vẫn còn hận tôi lắm.
“Thông cảm… Umm, tôi đang bận, phiền anh tránh đường được chứ?”
“Rồi sao? Bé không hài lòng hả? Anh đây là Thermal đã mời bé đến đấy, hiểu chứ? Đó là một vinh dự đặc biệt đó? Chúc mừng!”
Tôi thấy Miria đang giao tiếp với một người lạ.
Thật sự hắn chỉ như một tên khốn nạn.
Tóc hắn hơi dài, phủ xuống tới vai pha trộn giữa màu lục và xám.
Sống mũi cao, hàng mi thon trên cặp mắt to rộng khiến hắn trông như trẻ trâu.
Gương mặt em bé nhưng lại quyến rũ thấy gớm.
Gì đây trời.
Chỉ nhìn thôi cũng khiến tôi phát cáu.
“Xin lỗi, Meltia sẽ giận đấy!”
Hắn nắm chặt lấy cổ tay của Miria khi cô lách qua.
Dù vùng vẫy nhưng hắn không chịu buông.
“Xong, anh có bé rồi.
”
N- Này là đi quá sức tưởng tượng rồi…
Tôi chẳng biết có nên ngăn hắn lại hay không vì đã quyết định sẽ không liên quan tới cô ấy nữa, liền thấy người Miria ngã xuống.
M- Miria…?
‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐
〖Miria Mileania〗
Chủng loài: Con người
Trạng thái: Trúng độc (nặng), Tê liệt, Mê man
Cấp độ: 17/70
HP: 35/64
MP: 76/76
‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐
H- Hắn đầu độc cô ấy?!
T- Từ lúc nào?
Tôi không kịp nhìn thấy.
Hắn đang có ý đồ gì thế?
“Ơ sao vậy? Bé vẫn ổn chứ? Chắc bị ốm rồi? Anh sẽ đưa bé đến chỗ có thể nghỉ dưỡng nhé?”
Tôi lao mình tới hai người họ.
Thằng mất dạy, mày đi quá trớn rồi.
Tôi sắp nện vào mặt hắn không chút suy nghĩ.
.