Tall, Dark &Amp; Hungry

Chương 4

"Chết tiệt" Bastien làm bầm, ấn nút để khóa tất cả cửa khi chàng ngồi lại vào vị trí tài xế. Khó chịu vì nó đã dự tính, Vincent có thể đúng. Bastien không có lấy một người bạn duy nhất nào là người không phải thuộc loài của chàng. Chàng có những mối quen biết kinh doanh là con người, như4ng chỉ vì cần thiết; và chàng giữ khoảng cách với họ càng nhiều càng tốt, cư xử với họ chỉ ở cấp độ công việc yêu cầu.

Và không, chàng không cần rắc rối phải biết được tên riêng của bà Houlihan, hay bất kì thứ gì khác về người giúp việc. Tại sao phiền phức thế? Bà ấy rốt cuộc rồi cũng chết và phải thay người giống như người trước đây vậy. Và người trước đó nữa. Và người trước người đó nữa. Vì tất cả con người đều phải chết.

Có phải chàng đã đối xử với những người không bất tử đó như vật nuôi lấy thịt, dù cho thực tế là chàng không còn cần phải trực tiếp hút máu họ nữa? Bastien ghét phải thừa nhận, nhưng có lẽ chàng đã làm vậy.

"Khốn kiếp" Chàng để hơi thở thoát ra cho một tiếng thở dài nhẹ, sau đó giật mình khi một cái vỗ vang lên cửa xe chàng. Quay ra, chàng nhìn Vincent, đang ra dấu cho chàng cuộn kính xe xuống. Bastien ấn nút để cuộn.

"Em chỉ nghĩ là em nên nhắc anh, anh có thể muốn kiểm tra với người đẹp ngủ và chắc rằng cô ấy không phải là người ăn chay. Cô ấy trong có vẻ là loại đó" Với nhắn nhủ đó, Vincent thẳng lưng và bắt đầu quay lại đường phố.

Bastien nhấn nút để cuộn kính xe lên lại, sau đó quyết tâm lấy điện thoại di động ra. Chàng nhấn số về căn hộ, không chắc chắn chút nào là Terri hay Chris có thể trả lời điện thoại mà không phải của họ. May thay, Terri đã nghe, nhấc điện thoại sau hồi chuông thứ 3 và nói lịch sự, "Xin chào, đây là nơi ở của Argeneau"

"Chào, Terri, đây là Bastien Argeneau" chàng ngừng và nhăn nhó vì nghe có vẻ vênh váo khoa trương. Cái phần Argeneau là thật sự không cần thiết, đúng không? Chàng chau mày: "Tôi đang nghĩ sẽ lấy một ít bánh mì kẹp cho bữa ăn khuya. Vậy có được không? Cô không phải là người ăn chay đấy chứ?"

"Nghe có vẻ tuyệt đấy!" Terri nói. "Không, tôi không ăn chay. Anh có thể lấy một ít khoai tây và bắp rang bơ thêm nữa được không? Khoai tây xỏ que nướng ấy, Dr Pepper, và lấy cho tôi bánh mì kẹp hỗn hợp nhé. Bỏ tất cả vào đó, kể cả ớt tiêu cay"

"Ờ...vâng. Hỗn hợp. Mọi thứ. Ớt cay" Bastien lặp lại, giật mạnh tờ ghi chú nhỏ và cây viết để hí hoáy ghi lại món cô gọi bên dưới địa chỉ của Chris Keyes. "Khoai tây nướng xiên và Dr. gì?

"Pepper. Dr Pepper," cô lặp lại. "Tôi có thể hỏi Chris xem anh ấy muốn ăn gì được chứ?"

"Ờ, vâng, chắc rồi. Vậy thì sẽ tốt" chàng đồng ý, sau đó nhăn trán khi cô đặt điện thoại xuống, hình như là trên bàn, bởi vì tiếng cạch bên tai chàng là hầu như thật đau khổ. Nhiều giây chồ đợi trôi qua; sau đó cô quay lại.

"Xin chào?"

"Vâng, tôi đây."

"Chris muốn 1 bánh mì kẹp thịt viên, khoai tây chiên, và chai bia gừng Canada Dry"

"Thịt viên, khoai tây chiên, Canada Dry" Bastien thầm thì, sau đó ngưng lại. " Bánh mì kẹp thịt viên? Giống như cái người ta cho vào mì Ý Bolognese à?

"Vâng"

"Ồ, được rồi" Im lặng bao trùm trong chốc lát giữa họ; sau đó chàng nuốt nước bọt xuống cổ họng. "Giờ mọi thứ ở đó ổn chứ?"

"Tốt. Chris đang xem tivi, và tôi đang dọn đồ của mình" cô nói. "Anh đang ở đâu? Anh không cần phải đi xa. Anh đi cách đây không lâu lắm"

"Không, tôi đang ở dưới trong chỗ đậu xe, mới thực sự rời đi thôi" chàng thừa nhận.

"Tôi chỉ nghĩ tôi nên kiểm tra để chắc rằng cô không ăn chay hay gì khác. Tôi không muốn mang về bánh mì kẹp và cô không thể ăn nó được"

"Không. Không ăn chay. Tôi thích thịt"

Bastien mỉm cười vì nhiệt tình của cô. Ít nhất cũng có thứ mà Vincent nói sai.

"Anh có phải là người ăn chay không?" Cô hỏi tò mò, sau đó bật cười. "À, tôi đoán là không, nếu không anh sẽ không đề nghị bánh mì kẹp. Được, tôi cho rằng anh có thể" cô sửa lại cho mình. " Anh có thể thích bánh mì kẹp chay. Nhưng với tôi anh chỉ không giống loại người ăn chay"

"Tôi không sao?" chàng hỏi lại cười toe. " Với cô thì tôi giống loại đàn ông gì?"

"Loại thịt nướng. Hơi tái," cô nói chắc chắn. Sau đó "Tôi nói đúng không? Anh thích thịt nướng của anh tái chứ?"

"Rất tái," chàng nói nghiêm trang. Cô đáp lại bằng tiếng cười như chuông làm giảm bớt căng thẳng chàng đã có từ khi nói chuyện với Vincent. Khi Bastien nghe âm thanh này, chàng đột nhiên nhận ra một sự miễn cưỡng khi phải gác máy. Chàng thích ngồi và nói chuyện với cô hơn là phải bận tâm đến công việc. Nghe này, chàng thích nói chuyện riêng với cô ấy hơn, nơi chàng có thể nhìn đôi mắt cô nhảy múa với sự hóm hỉnh khi cô nói, và cách gương mặt cô trở nên sinh động và diễn cảm, và cách đôi tay cô bay lượn như 2 con chim khi cô diễn tả điều gì đó. Chàng nhận thấy vẻ quyến rũ của cô và hoàn toàn bị xao lãng suốt đường về nhà từ sân bay.

"Được, gọi cho chúng tôi nếu anh gặp khó khăn trong việc tìm ra căn hộ của Chris, và tôi sẽ đưa điện thoại cho anh ấy chỉ đường cho anh"

Bastien gật đầu. Cô bảo chàng tắt điện thoại và di chuyển. Nó cảm giác như là sự từ chối. Nó dường như là cô ấy không háo hức ngồi đó nói chuyện như chàng. Chàng nuốt nước bọt và nói, "Vâng, tôi sẽ làm thế. Chào" Chàng không rời ra trước khi cô ấy có thể trả lời, bối rối và cảm thấy giận dữ với sự háo hức muốn nói chuyện với cô của chính mình. Cô chỉ là con người, chàng tự nhắc nhở mình_ không thật sự đáng giá để lãng phí thời gian vào. Cô ấy sẽ loanh quanh chừng them 30 hay 40 năm nữa rồi sau đó sẽ chết, đặt xuống long đất, và biến thành cát bụi giống như Josephine vậy.

Bastien nuốt xuống khó khăn kỉ niệm về người chàng đã yêu trong đời của chàng.

Chàng còn trẻ vào lúc đó, chỉ có 88 tuổi, và đã trải qua đời mình cho đến khi sau đó chơi bời trác tang nhưng không quan tâm sâu sắc đến người phụ nữ mà chàng chơi bời với họ. Cho đến khi gặp Josephine. Chàng đã rơi vào tay của cô ấy. Thực tế, quá khó khăn đến nỗi chàng phớt lờ rằng chàng có thể đọc được suy nghĩ của cô: một dấu hiệu chắc chắn, mẹ chàng luôn nói, rằng hai người sẽ là một đôi tệ. Chàng tiết lộ về mình cho cô ấy, van xin cô tham gia với chàng vào đêm tối vĩnh hằng_ hoặc những gì chàng đã nghĩ là đêm tối vĩnh hằng trở lại sau đó; bọn họ không có manh mối nào trong những ngày tháng đó rằng họ cuối cùng sẽ được phép bước đi dưới ánh mặt trời nhờ vào sự ra đời của ngân hàng máu và sự an toàn họ được trao.

"Josephin" cái tên là một lời thì thầm trên môi chàng khi chàng bỏ điện thoại ra xa.

Tình yêu lớn của sự tồn tại của chàng. Chàng đã xin dâng cho cô cuộc sống vĩnh hằng và cả sự giàu sang, cái mà không phải là con số nhỏ. Nhưng, khước từ bởi những gì chàng bị tyên bố, cô làm chàng buồn bã lạnh lùng. Josephine đã tin chàng không có linh hồn. Cô quá kinh hãi chàng, cô quỳ gối và van xin Chúa giải thoát ngay lập tức. Cô sợ gây nguy hiểm cho linh hồn của cô thậm chí bởi việc biết chàng. Bastien buộc phải quét bỏ trí nhớ của cô và từ bỏ cô. Chàng đứng lặng im và nhìn cô yêu một con người, kết hôn, nuôi dạy con cái, già và chết đi. Điều đó làm tan nát trái tim chàng.

Một tiếng còi đột ngột phía sau làm Bastien cứng người, sau đó liếc ra gương chiếu hậu. Một người làm việc muộn và muốn đi ra. Chàng đang cản đường.

Buộc phải di chuyển, Bastien chuyển xe vào lái và dễ dàng ra phố, quẹo phải tránh phải chờ giao thông thưa thớt. Chàng lái qua nhiều con đường mà không thật sự suy nghĩ, sau đó quyết định tốt hơn nên hình dung ra những gì chàng làm nếu không chàng có thể lái xe vòng quanh cả đêm.

Ưu tiên ban đầu là bà Houlihan, nhưng chàng không có một manh mối nào về nơi bắt đầu tìm kiếm. Như Vincent đã cho chàng nhận ra, chàng thậm chí không biết tên riêng của bà, bỏ mặc chuyện bà ta có gia đình để đến hay không. Chàng coi như là bà có. Người phụ nữ sẽ khó mà đi bộ trên đường, không nhà và đói khát và lạnh chỉ để thoát khỏi chàng. Bà ấy sẽ vậy ư?

Bastien nhăn nhó với bản thân. Với những gì chàng biết, bà ấy sẽ làm vậy. Chàng không biết điều gì về người giúp việc cũ. Có nghĩa là người phụ nữ này không là một vấn đề chàng có thể giải quyết lúc này. Chàng phải bỏ lại chuyện của bà bây giờ và cho thư kí lo vấn đề này ngày mai. Meredith có nhiều lần giải quyết công việc với bà Houlihan, và có thể biết nhiều hơn chàng. Bastien không thể nhớ nổi người phụ nữ này làm cho chàng bao lâu. Bà chỉ như những nhân viên vô danh khác cho đến hôm nay. Với vấn đề bị giữ lại đó, Bastien quyết định đi thẳng đến... Người biên tập tên là quái gì nhỉ?

"Chris!" chàng nói cùng với giọng đắc thắng khi trí nhớ bung ra. Christopher.Keyes. Chàng biết phải lấy vài quần áo từ căn hộ cuả người này, lấy vài cái bánh mì kẹp từ... bất cứ nơi đâu người ta có bán, và quay về căn hộ nơi chàng có thể thư giãn và hình dung ra những việc phải làm với khách cho đến khi chang có người giúp việc mới chăm sóc cho họ.

Thậm chí với người thư kí có năng lực cho công việc, tìm được người thay thế cho bà Houlihan có thể mất vài ngày, thậm chí cả hàng tuần. Bởi vì gia thế của chàng như vậy, người làm công cho bất kì công việc gì với gia đình Argeneau cũng phải được xem xét rất kĩ lưỡng.

"Hmmm. Cả hàng tuần không có người giúp việc" chàng lẩm bẩm suy tính khi liếc vào địa chỉ trên tờ ghi chú. Chàng quanh ở góc đường tiếp theo và đi thẳng hướng bên phải. Hàng tuần trong khi chàng sẽ chịu trách nhiệm với khách. Ít nhất là cho Terri. Người biên tập không thật sự là trách nhiệm của chàng. Chàng không thực sự đồng ý cho sự có mặt của anh ta trong nhà chàng; chàng phải chịu đựng nó lúc này. Nhưng Terri_ chàng đã đồng ý cho cô ấy đến. Trong ý nguyện của chàng, điều này là trách nhiệm của chàng làm cho cô an toàn và được đối xử tốt. Nó cũng bao gồm việc tránh cho cô khỏi nanh vuốt của Vincent.

Có lẽ chàng nên nghỉ làm ít ngày cho thời gian sắp tới và loanh quanh trong căn hộ để mắt đến cô. Tuy nhiên ý tưởng nghỉ làm việc vài ngày rất xa lạ với Bastien, sự thật chỉ là chàng coi đó là điều đáng kinh ngạc.

Nghỉ việc một thời gian. Chàng suy tính vấn đề 1 cách nghiêm túc,và nó dường như là việc làm tốt nhất nếu chàng cần phải giữ cho Terri an toàn. Bastien chắc rằng Kate sẽ không bao giờ tha thứ cho chàng nếu chàng cho phép Vincent cắn cô ấy. Chàng dĩ nhiên sẽ không vui về điều đó. Mỗi cái ý nghĩ về đôi môi của em họ chàng và răng trên cái phần thịt mềm ở cổ của Terri_ hay bất kì chỗ nào khác_ là đều ghê tởm! Vâng.

Chàng nghỉ làm 1 thời gian và_ được, ngồi trong căn hộ thật nhàm chán. Chàng không thể để mình làm việc đó. Chàng không bao giờ ngồi 1 chổ trong đời mình. Chàng luôn luôn đi lại đâu đó, cuộc đời luôn bận rộn không thay đổi của chàng.

Chàng nhấn thắng khi đèn đỏ, sau đó nhìn lười biếng vu vơ cho đến khi chú ý của chàng bắt gặp một tấm biển to xuất hiện trên bãi đất trống, quảng cáo về một khu chợ trời. Bastien nhìn chằm chằm nó thú vị. Đó là cuối tuần, và mùa xuân đang đến, có nghĩa là chợ trời và hội chợ đường phố sẽ nổ ra khắp thành phố. Chàng tự hỏi Terri có thể hứng thú tham dự một vài cái như thế khi cô ở NewYork hay không. Sau đó chàng phát hiện ra 1 cái taxi đang chạy ngang với một tấm hiệu bảo tàng nghệ thuật Metropolis vẽ trên thân màu vàng của nó.

Cô ấy có thể thích đến đó. Bastien đã không đến bảo tàng đó từ khi nó khai trương lại ở Central Park ... năm 1880, chàng nghĩ vậy. Nó lâu đến vậy à? Chàng cau mày vể ngày tháng, nhưng chắc là chàng đã đúng. Chàng đã luôn có ý định trở lại, nhưng không bao giờ thật sự có thể có thời gian.

Chúa ơi, nó đã hơn 120 năm hay hơn từ khi chàng xoay sở được vài giờ chạy ra ngoài thăm nhà bảo tàng? Được, đó là khoảng thời gian chết tiệt mà chàng đã có, Bastien xác định. Chàng sẽ đưa Terri đến đó. Đó là những gì chàng làm. Cô ấy hẳn thích nó. Nhưng chàng sẽ không muốn đưa cô đến vào cuối tuần. Bảo tàng sẽ đông kinh khủng. Có lẽ thứ hai là ngày tốt hơn để làm một chuyến đi như thế. Chàng tính toán khi đèn đổi, mà chàng dễ dàng thả chân khỏi thắng để đạp chân gas. Vâng, chàng dắt cô vòng quanh chợ trời, và hội chợ đường phố cuối tuần này, sau đó đến viện bảo tàng vào thứ hai. Sau đó nữa? Được, có hang tấn nơi để đưa cô ấy đến và những thứ để xem ở NewYork. Kịch chẳng hạn. Chàng chưa từng xem một cái nào trong số những thứ ấy trong_

Tâm trí Bastien khựng lại khỏi sự tính toán. Chàng có chút chắc rằng nó đã lâu hơn từ khi chàng đến bảo tàng. Ý tưởng về việc đến đó chỉ dường như không là hứng thú trước giờ; nhưng với Terri để vui vẻ, và hình dung nó qua mắt cô, thì nó lại có.

Cái suy nghĩ nhắc chàng về những lời của Lucern trước đây vài ngày: "Giờ mọi thứ dường như sống động hơn và thú vị hơn. Anh thấy mình nhìn mọi thứ mới mẻ, nhìn chúng như Kate sẽ nhìn chúng, hơn là với con mắt lệch lạc mà anh đã từng bỏ qua mọi thứ ở các lứa tuổi. Nó đã tạo ra một thay đổi dễ thương"

Bastien tông mạnh chân xuống thắng và ngồi đóng băng ở ghế tài xế, phớt lờ tiếng còi xuất hiện đột ngột đằng sau chàng. Chàng đang gây kẹt xe, nhưng chàng không quan tâm. Tâm trí chàng đang chạy đua. Mọi thứ dường như thú vị hơn khi chàng xem xét thể hiện nó ra cho Terri. Chàng có 1 mối quan tâm không bình thường cho tình trạng vui vẻ của cô, và đã bị quẫn trí với ý tưởng giữ cô khỏi Vincent nên_ sự thật_ đã không có gì phải làm với những điều Kate có thể nghĩ và nói. Chàng ngờ rằng cô ấy cũng vui nếu người biên tập cũng có tham gia một chút, nhưng điều đó không phiền chàng. Không. Chàng muốn giữ Terri tránh xa Vincent bởi vì ý tưởng rằng em họ chàng sẽ tán tỉnh cô ngay dưới mũi chàng làm chàng phát bệnh, bởi vì... chàng đã thích cô.

Một tiếng đánh mạnh vào cửa sổ xe đã kéo cái nhìn xao lãng của chàng. Một người tài xế đã bước ra khỏi xe và giờ đang la hét và thụi vào cửa xe của Bastien. Chàng không thể nghe người đàn ông đó la cái gì_ tiếng còi từ phía sau quá to_ nhưng Bastien đoán được là gã đó không vui vì bị chặn đường. Chàng nhìn cử động miệng của người đàn ông trong vài phút, sau đó đặt một đề nghị trong đầu hắn là ngậm miệng và quay lại xe. Cái giây phút gã làm điều đó, Bastien dễ dàng nhấn chân ga và cho chiếc Mercedes chạy đi.

Tình huống bất ngờ đó làm cho tâm trí chàng đi theo một hướng khác. Chàng đã đặt đề nghị vào đầu người tài xế giận dữ mà không cần phải nỗ lực gì. Chàng có thể điều khiển và đọc được suy nghĩ của Terri hay không? Nếu chàng có thể, thì cô ấy không dành cho chàng. Chàng không thể... Chàng phải chờ đến khi quay về nhà mình mới biết được.

Hăm hở về nhà,Bastien gia tăng tốc độ, nguyền rủa việc Chris sống ở Motning-side Heights trong căn hộ Upper West Side, cách xa khu vực đắt đỏ của chàng trong thành phố.

Khi chàng đến đó, Bastien nhận thấy chàng không cần chìa khóa C.K đưa cho chàng. Cánh cửa dẫn lên căn hộ mở toang. Một người phụ nữ lớn tuổi đứng bên trong, tay chống hông nói lia lịa vào một cặp công nhân đang kéo một đống gạch đá vụn và gỗ_ làm sạch đống đổ nát của trần nhà bị vỡ, như Bastien đoán. Chàng bước vào và tiếp cận người phụ nữ, đồ rằng bà là chủ nhà. Lãng phí chút thời giờ quý báu, chàng cố gắng giải thích cho bà rằng chàng đến đây thay cho Chris; sau khi phát mệt vì phải đảm bảo nhiều lần với bà và trượt vào tâm trí bà đề nghị bà không cần để tâm gì đến sự có mặt của chàng. Bastien sau đó cũng phải làm vậy với hai người làm công như thế trước khi được tự do bước vào phòng ngủ.

Chàng nên làm như thế ngay lần đầu tiên, Bastien nghĩ với chút bực mình khi chàng lướt ra khỏi căn hộ nhiều phút sau đó. Chàng đã bừa bãi lấy quần áo nhét vào 1 cái túi thể thao mà chàng tìm thấy trên sàn phòng ngủ.Quăng cái túi lên chỗ ngồi của khách trên xe, chàng khởi động xe, sau đó ngừng lại. Cái ngừng lại tiếp theo trong danh sách của chàng là mua bánh mì kẹp, nhưng chàng không có 1 ý tưởng nào về nơi chàng có thể tìm thấy 1 cửa hàng bán bánh mì kẹp, sau đó chàng đổi ý. Chàng chờ đến khi chàng đã gần đến nhà mới hỏi đường. Nếu bánh mì kẹp luôn được giữ nóng, điều mà chàng nghi ngờ là 1 cái bánh mì kẹp thịt viên sẽ như thế_ và với tất cả những gì chàng biết bánh mì kẹp hỗn hợp của Terri có thể cũng vậy_ chàng không muốn chúng bị nguội khi chàng quay về. Chúng nghe đã rất kinh rồi không cần phải bị nguội.

Thật không may, hình như là cửa hàng bánh mì kẹp không dễ tìm thấy trong khu vực ưu tú của thành phố như nơi đặt tòa nhà công ty Argeneau này; và những lời chỉ đường cuối cùng cũng làm Bastien phải quay lại một quãng khá xa để tìm được những thứ cần tìm. Nó cũng hình như là những cửa hàng như thế này khá là phổ thông, bởi tình cảnh bên trong rất tệ. Bastien đã rất muốn nhảy vào tâm trí của mọi người để cắt ngang vào trước hàng người, nhưng ép mình phải kiên nhẫn và chờ như những người khác. Cái này không phải khẩn cấp. Chàng không có bào chữa nào cho hành động thao túng này.

Nửa giờ sau, và hơn hai tiếng sau khi chàng có bảng chọn đồ ăn, Bastien lên thang máy vào căn hộ của mình, mang theo 1 túi thể thao với quần áo của người biên tập, và 1 túi giấy bên trong có 3 bánh mì kẹp, khoai tây chiên, 2 túi khoai tây nướng que, 2 chai Dr Pepper, và một chai Canada Dry bia gừng. Chàng đã tăng lên 2 món những lựa chọn của Terri, để cho chàng có thứ gì đó mà ăn vì thế cô ấy sẽ không thắc mắc là tại sao chàng lại không ăn.

"Người hùng chiến trận đã trở về"Vincent nói khi Bastien sải bước vào phòng khách.

Bastien phớt lờ hắn và tập trung chú ý của chàng thay vào vào 2 người kia, sau đó há hốc. "Họ đang ngủ!"

"Ừ, anh mong chờ gì?" em chàng hỏi trong thích thú. "Anh đi biến luôn. Em quay lại trong 1 giờ_ và em đi bộ và thật sự phải đi săn bữa ăn, chứ không phải lấy bữa ăn sẵn từ một cửa hàng bánh mì kẹp trong góc"

Bastien quay cái nhìn nghi ngờ cho hắn. "Em thật đã ăn bên ngoài? Em không_?"

"Không, em không cắn những vị khách của anh," Vincent đảm bảo với chàng, sau đó làm cử chỉ đến người biên tập đang ngon giấc trong tư thế ngồi, đầu anh ta lắc lư trên ngực. "Gã đó đang ngủ nhờ vào thuốc giảm đau, em nghĩ vậy. Và Terri thì có một ngày dài kinh khủng. Và giờ thì đã muộn rồi"

Cái nhìn của Bastien hẹp lại theo biểu hiện và giọng nói mềm dịu của Vincent . "Nó chỉ mới"_chàng nâng đồng hồ kiểm tra_ "chín giờ"

"Chín giờ ở đây, 2 giờ sáng ở Anh," Vinny chỉ ra

"Ồ vâng" Bastien nhìn từ người phụ nữ đang ngủ đến cái túi đồ ăn trong tay chàng. Mặc dù nghe nó kinh khủng thế nào, mấy cái bánh này cũng rất thơm ngon. "Em có nghĩ anh nên đánh thức cô ấy dậy ăn không?"

"Không." Em họ chàng lắc đầu. "Cô ấy đã thức suốt từ lúc 4 giờ sáng giờ nước Anh"

"4 giờ sáng?" Bastien mất tinh thần hỏi. Chàng đặt những cái túi xuống bàn café.

"Chuyến bay của cô ấy xuất phát lúc 10 giờ. Cô ấy phải kiểm tra hành lí trong 3 tiếng trước đó, và Hudderfield thì hơn 1 tiếng đồng hồ lái xe từ phi trường Manchester. Giữa đó và chuyến bay 7 tiếng thành 9 tiếng nhờ vào vụ trì hoãn ở Detroit_không nhắc thêm là quãng đường lái xe vào thành phố_ cô ấy có một ngày dài mệt mỏi kinh khủng. Tốt nhất là để cô ấy ngủ"

"Hmmm" Bastien gật đầu đồng tình, sau đó cau mày nhìn Vincent. Người này rõ rang đã nói chuyện với Terri trước khi cô ấy ngủ quên. Điều này làm chàng bực mình. "Cô ấy ngủ cách đây bao lâu rồi?"

"Khoảng nửa giờ"

Chàng gật gù. Nếu Vincent mất 1 giờ tìm bữa ăn, nghĩa là hắn đã nói chuyện với Terri trong khoảng nửa giờ. Bastien không thể quyết định là chàng nên bực mình vì gã đó đã nói chuyện với cô trong suốt thời gian ấy, hay nên vui mừng vì cuộc nói chuyện của gã đã không đủ sinh lực để giúp cô thức. Quyết định rằng nó không quan trọng gì, chàng đi vòng quanh cái bàn café và cẩn thận xúc cô lên trên đôi tay chàng.

"Định mang giấu cô ấy à?" Vincent trêu

"Cô ấy sẽ bị vẹo cổ nếu ngủ ngoài đây" Bastien trả lời lầm bầm. Chàng mang cô ra khỏi phòng và xuống sảnh. Chàng cố gắng mở cửa phòng khách ra, mang cô vào trong, và đặt cô lên giường mà không đánh thức cô dậy. Sau đó chàng vào phòng ngủ chính và lôi ra cái chăn bông trên giường đó để đắp cho cô, hơn là có thể đánh thức cô bởi cố lôi cái chăn lông vịt trên giường của cô ngay ở bên dưới cô. Sau cùng cô cũng được nhét vào phòng, chàng đứng thẳng người và nhìn chằm chằm cô trong một lát.

Khi còn thức, Terri Simpson dường như có 1 đống mâu thuẫn gây tò mò:vui vẻ, tử tế, gợi cảm vô thức, tuy nhiên với một tính hài hước láu lỉnh nguy hiểm. Khi ngủ cô ngây thơ tinh khiết, gương mặt cô mềm mại và ngọt ngào. Cô như thể là một con người đáng yêu, cả hình thức lẫn nội tâm. Thật hiếm khi chàng nghĩ về một kẻ không bất tử với ý ca ngợi như vậy, hay bất kì ai cho chuyện đó. Hầu hết mọi người chàng gặp dường như tham lam và keo cú. Chàng đã học được qua thời gian rằng mỗi người có một vấn đề; và mánh lới phát hiện ra đó là gì.

Nhưng Bastien không nhìn thấy nó ở người phụ nữ này. Cô ấy bay ngàn dặm và từ bỏ ngày nghỉ để giúp Kate cho đám cưới sắp đến. Chàng không biết cô lâu, nhưng từ những gì chàng đã thấy, Terri cho đi điều hạnh phúc nhất và không trông đợi hay cảm thấy thỏa mái để lấy lại bất kì thứ gì từ người khác. Hầu hết mọi người sẽ vui sướng khi ở trong những tiện nghi sang trọng thế này hơn là trên cái ghế dài cũ rích bung sứt của Kate, tuy nhiên người phụ nữ này không thoả mái với ý tưởng ở đây. Và cô không vui mừng vì Bastien không để cô đóng góp thù lao cho bữa tối mà cô giờ không ăn. Chàng sẽ biết thêm nhiều trong những ngày sắp tới, nhưng vào lúc này, nó hình như là Bastien cuối cùng cũng gặp người phụ nữ chàng có thể thích và tôn trọng_ và không cảm thấy rằng cô muốn lấy thứ gì của chàng

Terri thở dài và xoay người trên giường, và Bastien mỉm cười; sau đó chàng chớp mắt ngạc nhiên khi một tiếng ngáy to xé toạc căn phòng. Chàng nhìn chăm chú vào cô kinh hãi, bịt miệng mình để dập tắt tiếng cười đe dọa tràn ra. Chàng quay lưng nhanh chóng rời khỏi phòng.

À,Bastien nghĩ khi đóng cửa phòng lại, không có ai là hòan hảo cả. Cười thầm rộng mở, chàng bước trở ra phòng khách và ngồi vào chỗ của Terri trên cái ghế dài. Nó vẫn còn hơi ấm từ cơ thể cô, và chàng thích thú tận hưởng cảm giác trước khi với lấy cái túi đồ ăn.

"Còn anh ta?" Vincent làm cử chỉ đến người biên tập đang ngủ khi Bastien nhìn săm soi tò mò vào cái túi bánh mì kẹp.

"Còn về anh ta?" Bastien lôi ra một túm khoai tây xỏ que và tranh đấu nhanh với nó trước khi tìm cách mở nó ra

"Anh ta sẽ cũng bị vẹo cổ, nếu anh không mang anh ta vào giường" Vincent chỉ ra.

Bastien nhún vai. Nhìn vào trong túi, chàng thấy lát khoai tây được nấu với ít nước sốt đỏ. "Vậy thì anh ta cứ vẹo. Anh ta phải nên tự mình vào giường"

Vincent cười thầm, sau đó há hốc khi Bastien lấy ra 1 miếng khoai tây và cắn vào một miếng thận trọng. "Anh đang làm cái gì vậy hả?"

"Thử vài miếng khoai tây" chàng phát biểu khi nhai giòn tan khoái trá và ép nó quanh trong miệng để có thể lấy hết được hương vị của nó. Không tệ chút nào cả. Chàng không nhớ có bất kì thứ gì giống thế này vào lần cuối chàng bận tâm đến thức ăn.

"Chúa tôi" em họ chàng thở hết hơi.

"Chuyện gì?" Bastien nhìn vào câu hỏi

"Anh đang ăn" Vincent nhìn chằm chằm sửng sốt, sau đó thêm vào, "Đồ ăn. Anh chắc chắn là đang yêu"

Bastien nuốt xuống, và ngoác ra một tràng cười rền rĩ. " Đang yêu không giống như đang có thai, Vincent. Chúng ta không ăn khi chúng ta đang yêu"

"Mọi người trong chúng ta mà em biết thì khi yêu đều bắt đầu ăn trở lại," em họ chàng nói không lay chuyển.

Bastien suy nghĩ khi chàng nuốt xuống, sau đó cắn rốp một miếng khoai tây khác trong miệng. Lissianna đã ăn. Chàng không chắc về Etienne, nhưng chàng biết Lucern đang ăn trở lại. Chàng nhai chậm chạp, nhưng sau đó chàng lắc đầu để buộc mình thư giãn. Chàng chỉ mới gặp người phụ nữ này hôm nay. Chàng không thể yêu ngay được. Sâu sắc mà nói có lẽ là thích chứ không phải là yêu. Và hai miếng khoai tây không thật sự dịch thành "ăn" được _ ít nhất, là không phải trong tâm nguyện của chàng.

"Nói về chuyện thức ăn, lần cuối anh thật sự ăn là khi nào?"

Không có che giấu vẻ ngạc nhiên trong câu hỏi của mình. Bastien biết Vincent không có ý nói chuyện đi săn, trừ việc đơn giản là tiêu thụ máu. Và thật nhiều ngạc nhiên cho chàng, Bastien đột nhiên nhận ra rằng chàng đã không làm việc đó từ sáng nay. Chàng đã bắt đầu cảm thấy cần máu trong khi chờ máy bay của Terri tại sân bay, nhưng chàng đã không nghĩ về nó từ khi cô ấy ôm chầm lấy chàng. Chàng quá xao lãng bởi mọi thứ khác đang diễn ra. Bastien từ chối thậm chí nghĩ rằng sự xao nhãng của chàng là do độc nhất mình Terri gây ra. Nhiều việc xảy ra từ lúc đó: Vincent xuất hiện, người giúp việc nghỉ làm, Kate đến với đồng nghiệp, sau đó bỏ đi với Lucern. Nhiều thứ, chàng đảm bảo với mình.

Thật không may rằng điều đó không giải thích được lí do, giờ những thứ đó đã ổn, chàng vẫn không cảm thấy bất kì một khao khát riêng nào cho máu. Có lẽ chàng chỉ cần nhìn hay thật sự ngửi thấy chất đó sẽ khuấy lên sự thèm muốn của chàng. Không nghi ngờ gì, cuối cùng chàng về phòng mình và lấy ra một túi máu từ tủ lạnh đặt trong giường của chàng, cơn đói của chàng đã trở lại.

Bastien đóng túi khoai tây, nhét nó vào với phần thức ăn còn lại, và mang hết chúng vào nhà bếp. Đó là khi chàng bỏ cái túi vào tủ lạnh trống rỗng chàng nhớ ra Terri nói rằng nhà bếp trống không chẳng có gì ngoài bình trà, một cái tách, và những túi trà. Chàng đóng cửa tủ lạnh và mở một hay hai cái tủ chạn bếp. Bà Houlihan đã có một căn hộ nhỏ của riêng bà đằng sau căn hộ chàng với một cái bếp và mọi thứ, và chàng không nghi ngờ gì trong một phút rằng những cái chạn bếp này chứa đầy thức ăn và dĩa và bất kì thứ gì khác trang bị cho một nhà bếp tốt. Tuy nhiên cái này, đã hòan toàn trống không.

Chàng nên thật sự thấy rằng nó được lấp đầy, Bastien quyết định vậy. Như vậy, không có thứ gì để cho Terri vào buổi sáng ngoại trừ trà Và bánh mì kẹp lạnh ngắt, chàng nghĩ vậy, đóng tủ bếp và lôi tờ ghi chú từ trong túi.

Chàng làm một bảng ghi chú khi rời khỏi phòng và bắt đầu đến sảnh vào phòng ngủ chính. Chàng sẽ cho thư kí làm nhiệm vụ này_ khi chàng gọi đến văn phòng vào thứ Hai nói về chuyện bà Houlihan, và về việc chàng nghỉ làm một thời gian. Cô ta sẽ thuê ai đó cần thiết và làm cho chạn bếp và tủ lạnh của chàng chất đầy mọi thứ vào lúc bọn họ quay về từ bảo tang ngày hôm đó. Trong lúc này, chàng chỉ phải dẫn Terri ra ngoài ăn. Đó không là vấn đề gì, khi có cả tấn nhà hàng ở NewYork.

"Huýt sáo và mỉm cười nữa. Đó cũng là những dấu hiệu của một người đang yêu"

Bastien liếc nhìn quanh và thấy Vincent lạnh nhạt tựa vào cửa phòng của Lucern. Em họ chàng đứng, chân cheó qua mắt cá, tay chéo lên ngực, quan sát chàng với vẻ châm chọc hài hước.

"Anh không có huýt sáo"

"Có, anh có"

Bastien không bận tâm từ chối lần nữa. Sự thực, chàng có thể đã huýt sáo khi đi lên sảnh lớn; chàng không chắc. Nếu thế, đó là hành động vô thức. Chàng nghĩ chàng có thể đã mỉm cười hơn. Đó là có khả năng vậy. Chàng đã cảm thấy hạnh phúc, sau cùng; nhưng chàng không thể nào đã làm cả hai. "Không ai có thể cười và huýt gió cùng lúc" chàng cãi lại.

"Anh bắt đầu cười lúc ở hành lang, sau đó bắt đầu huýt sáo khoảng nửa dọc hành lang. Anh cũng khua leng keng những đồng xu trong túi quần," Vincent báo với chàng.

"Một hành động của người đàn ông đang yêu hạnh phúc và may mắn cổ điển"

"Làm thế quái nào mà em biết được?" Bastien hỏi bực tức.

"Em là một diễn viên"Vincent nói với cái nhún vai. "Nhận biết những dấu hiệu của cảm xúc được thể hiện ra bên ngoài là công việc của em. Em không thể diễn như một người đang yêu được nếu em không biết một người đang yêu hành động như thế nào. Và anh, anh họ yêu quý, đang thể hiện những dấu hiệu cổ điển đầu tiên của một người đang yêu"

"Anh chỉ mới gặp cô ấy hôm nay" Bastien phản đối

"Hmm. Tình yêu là điều ngớ ngẩn và thường đánh rất mạnh và nhanh. Như anh biết đấy thôi" Vincent nói một mình. "Hơn nữa, em nói đang rơi vào lưới tình_ chứ không phải là đã yêu"

Với nhắn nhủ đó, hắn quay đi và bước vào phòng của Lucern, bỏ Bastien một mình trong hành lang. Chàng quy cho Josephine khi hắn nói "Như anh đã biết rồi đấy". Vincent và Bastien là bạn thân vào thời điểm chàng gặp và phải lòng với cô. Vinny chứng kiến nỗi đau của Bastien khi Josephine từ chối chàng và gọi chàng là quái vật. Mãi đến lúc đó, Bastien mới bị cuốn vào vòng xoáy của xã hội và thời gian hoang dại mà thế giới loài người đã mang lại cho chàng. Đó là sau khi cô ấy làm tan vỡ trái tim chàng đã làm chàng mất đi hứng thú với mọi thứ và đắm chìm vào việc kinh doanh của gia đình chàng. Chàng làm việc cật lực để tích lũy tiền bạc mãi từ đó. Tiền là nền tảng của đời chàng; nó không bao giờ làm bạn thất vọng hay phán xét bạn; và tiền không bao giờ từ chối.

Thật không may, tình bạn thân thiết với Vincent đã là một trong những thứ Bastien đã để rơi bên đường trong quyết tâm chôn vùi mình vào yêu cầu của việc kinh doanh. Chàng đã không thật sự nhận ra sự vắng mặt của nó cho đến tối nay. Sự trêu chọc của em họ chàng và sự phớt lờ tối nay đã nhắc nhở chàng về những điều chàng đã bỏ lỡ 300 năm qua hay nhiều hơn. Chàng đã bỏ lỡ nhiều thứ. Đây là thời điểm để đền bù cho nó, nhưng cẩn thận. Bastien không còn khao khát muốn trái tim mình bị tan vỡ lần nữa.
Bình Luận (0)
Comment