- Sao nào, thế cô định giải quyết việc này thế nào? – Khánh vẫn nhìn nàng không rời mắt.
- Tôi có ý này. – Mắt nàng bỗng sáng lên. – Chị tôi vì vô tình đánh rơi
chiếc giày mà trở thành Tiệp dư là chuyện ai cũng biết, cho nên hiện
giờ, mọi người đang rất quan tâm đến vấn đề may rủi, số phận và những
thứ tâm linh khác. Vì thế tôi nghĩ bùa may mắn sẽ là một mặt hàng rất
tốt thời gian tới.
- Bùa may mắn?
- Là một cái túi thêu nhỏ xinh đeo trên cổ hay bên hông, bên trong có thể bỏ vào một vật nho nhỏ kiểu đồng bạc kỵ gió hay miếng ngọc để mang lại
may mắn.
- Cô nghĩ có thể mang lại may mắn thật sao?
- Tất nhiên là không. – Cám mỉm cười. – Nhưng vấn đề không phải là có hay không, mà chúng ta sẽ thuyết phục khách hàng thế nào. Giống như chỗ vải này của tôi, tôi bảo là Tấm từng dùng cái này cái kia nên bán rất chạy.
- Thực sự chị cô từng dùng mấy loại vải này ư?
- Anh nghĩ nhà tôi trước đây đủ điều kiện dùng mấy loại đắt tiền này sao?
- Thế là lừa dối khách hàng?
- Thuận mua vừa bán. – Nàng nhún vai. – Tôi bán cho họ niềm vui, sự thỏa
mãn. Anh nghĩ họ cần vải thôi sao? Không đâu, cái họ muốn là cảm giác
được dùng đồ giống của Tiệp dư. Bùa may mắn cũng tương tự như vậy, thứ
họ mua là niềm tin chứ không phải vì túi bùa có thể thực sự mang lại may mắn.
- Thôi được, cô làm thử cho tôi xem hai cái, một cho nam, một cho nữ.
Thế là chiều hôm đó Cám vừa bán hàng, vừa gấp rút khâu hai cái túi bùa.
Nàng làm rất nhanh, chỉ một lát là xong. Cả hai túi đều có một mặt có
chữ Phúc, mặt còn lại thì một túi thêu cây trúc, một túi thêu hoa đào.
Khánh gật đầu tán thưởng:
- Cũng không tệ, - Rồi hắn chìa tay về phía nàng. – Đưa cho tôi con kỳ lân nào.
Hắn bỏ con kỳ lân vào chiếc túi hoa đào rồi tự tay đeo lại vào cổ nàng còn
chiếc túi của hắn, hắn rút chiếc nhẫn ngày nào ra bỏ vào rồi đeo lên cổ
mình.
- Anh chuộc lại chiếc nhẫn rồi ư? – Cám ngạc
nhiên nhìn hắn rồi bỗng đỏ bừng mặt, lúng túng nói. – Mà tôi tưởng anh
dùng túi này làm mẫu kia mà? Sao lại…?
- Tôi muốn cô là người làm ra, tôi là người bán dùng thử trước xem có tác dụng gì
không, tôi không muốn lừa đảo khách hàng. – Hắn thản nhiên nói làm Cám
thấy hành động lúng túng vừa xong của mình hết sức vô duyên. – Còn chiếc nhẫn này tôi chuộc ngay khi xuống núi lần trước.
Cám không dám hỏi hắn chuộc lại bao nhiêu tiền bởi nàng e ngại số tiền có
thể lớn hơn ba quan. Nghĩ đến đây nàng mới thấy một vấn đề nhỏ mà từ nãy nàng không để ý. Trước kia, mỗi lần gặp Khánh nàng đều thấy hắn mang
theo ít nhất vài gia nhân, lần này lại đi một mình.
- Anh đến lần này có việc gì không? Không phải đi đào tam thất nữa đấy chứ?
- Tôi có việc đi ngang qua đây, tiện thể tới thu nợ. – Khánh mỉm cười. – Sáng mai tôi đi sớm rồi.
- Anh đi một mình sao?
- Tôi… - Hắn bỗng có vẻ bối rối. – Đợt này nhà tôi hơi khó khăn, nên tôi cho gia nhân nghỉ hết rồi.
Cám hiểu ra, khẽ gật đầu. Nàng nhớ lại lần Tấm bị người ta lừa hết tiền, cả nhà nghèo tới nỗi phải đi bắt tép ăn, trong lòng không khỏi nảy sinh
chút đồng cảm. Hơn nữa, gia cảnh của Khánh trước đây có vẻ rất khấm khá, giờ sa sút đến nỗi một tên gia nhân sai vặt cũng không còn, nên hiện
tại cảm giác của hắn có khi còn khổ sở hơn nàng đợt trước. Cám ngẫm
nghĩ, cân nhắc một chút rồi nói:
- Anh có cần tiền
không? Tôi có thể cho anh vay, chẳng giấu gì anh, đợt này tôi làm ăn khá tốt. Chị tôi trước khi tiến cung cũng để lại cho hai mẹ con ít tiền.
- Theo như tôi nhớ thì cô chỉ thích tiền nhất, sao tự nhiên tốt với tôi như vậy? – Khánh hơi nheo mắt.
- Thành thật thì tôi vẫn nghĩ là tôi mang ơn anh, nhờ hai quan tiền bán
nhẫn kia tôi mới có vốn làm ăn như bây giờ. Hơn nữa, tôi cũng chỉ cho
anh vay thôi chứ có cho luôn đâu.
- Lỡ tôi trốn mất thì sao?
- Trốn mất thì thôi. – Nàng thở dài một hơi, vẻ buồn rầu. – Sau khi chị
tôi tiến cung thì tôi được nghe rất nhiều cái gọi là nhân quả báo ứng.
Anh trốn nợ của tôi thì đó là nghiệp của anh, sau này không thể lấy vợ,
sinh con, hay là bệnh tật ốm đau, đi ra đường gặp cướp, về nhà gặp hỏa
hoạn, qua đò ngã xuống sông, leo núi rơi xuống vực thì tôi cũng chỉ biết thương tiếc cho anh thôi.
- Cô… - Khánh nghiến răng. – Tóm lại cô có cho tôi vay hay là không?
- Tối nay anh qua nhà tôi ăn cơm, tôi sẽ lấy tiền cho anh. – Nàng mỉm cười.
Khánh theo Cám về nhà, hắn hơi nhíu mày nhìn căn nhà tuy gọn gàng sạch sẽ
nhưng có phần đơn sơ. Cám bắt được ánh mắt hắn nhưng không nói gì. Nàng
không ghét nhưng cũng không thích cách người ta nhìn vào gia cảnh của
mình rồi tỏ ra cảm thông, xót xa. Từ xưa tới giờ, ba người nhà nàng dù
trong lúc khó khăn nhất cũng đều có thể xoay xở tốt, cuộc sống tuy không dư dả nhưng lại rất thoải mái, không cần nhìn mặt đoán ý ai, trong nhà
chưa bao giờ thiếu tiếng cười. Cám biết bản thân đôi khi rất mâu thuẫn,
một mặt nàng ra sức kiếm thật nhiều tiền với mong muốn cuộc sống không
còn những lo lắng vụn vặt, mặt khác nàng lại rất dửng dưng với những cơ
hội đổi đời như tiến cung hay thành thân với một công tử giàu có nào đó. Là người thực tế, nàng luôn giữ trong lòng tâm niệm “con chim sẻ trong
tay hơn đại bàng bay trên trời”, thay vì mơ mộng những điều viển vông,
chẳng bằng giữ thật chắc những gì đang có.
- Cám về đấy hả con? – Bà Mão nghe tiếng người bước vào thì đi ra, hơi sững lại khi thấy Khánh.
- Chào bác. – Hắn mỉm cười thân thiện.
- Đây là Khánh, người quen của con. Lần Tấm làm mất tiền, chính anh ấy đã cho nhà mình vay để mở lại sạp vải.
- Ra thế, cám ơn cậu nhiều. – Bà tươi cười nói, mắt nhìn kỹ Khánh rồi
sáng lên một tia vui vẻ, hơi…bí hiểm. Bà nhanh nhẹn đi pha ấm trà rồi
bưng ra cùng đĩa trầu. – Cậu ngồi chơi, tôi đi nấu cơm.
- À, anh đã ăn tép rang khế bao giờ chưa? Món quê thôi nhưng ngon lắm.
- Tôi chưa. – Khánh thành thật lắc đầu.
- Thế anh đợi tôi, tôi ra sông vớt ít tép. Giờ chiều rồi, chợ không họp nữa.
Trước khi Khánh kịp nói gì, Cám đã cầm nón và rổ lên đi ra ngoài, hướng về
phía bờ sông. Món tép rang khế vốn là món nàng làm ngon nhất, đã mời
người ta ăn cơm thì cũng nên cố làm tử tế một chút.
Cám đang chăm chú đãi tép thì bỗng nghe thấy tiếng ùm cách đó không xa.
Nàng ngẩng lên, nheo mắt cố nhìn cho rõ thì thấy một đứa trẻ đang đứng
trên bờ dáng vẻ cuống quýt, còn dưới sông là hai cánh tay nhỏ xíu đang
chơi vơi. Quét mắt một lượt, thấy xung quanh vắng lặng không có ai, Cám
không nghĩ ngợi gì nhiều, chạy thẳng về phía đó. Sau khi mẹ cả mất vì
đuối nước, nàng đã cố công tập bơi nên khả năng bơi lội của nàng không
tệ, chỉ chưa từng cứu người chết đuối bao giờ. Và do không có kinh
nghiệm, nàng hoàn toàn không biết phải xử trí thế nào, chỉ theo bản năng bơi ra túm lấy đứa bé đang tuyệt vọng quẫy đạp kia, không ngờ rằng đứa
trẻ còn nhỏ nhưng khi ở giữa ranh giới sống chết lại trở nên khỏe phi
thường. Nó quắp chặt lấy nàng không sao gỡ ra, kéo theo nàng chìm xuống. Cám phải dùng hết sức bình sinh quẫy đạp đưa nó vào, tới khi đẩy được
nó tới chỗ an toàn thì bản thân nàng đã kiệt sức, không chống lại nổi
dòng chảy nữa, cứ thế bị cuốn ra xa.
- Mẹ, con xin lỗi.
Đó là suy nghĩ cuối cùng của nàng trước khi bản thân dần mất đi ý thức.
………..
Ánh nắng cuối chiều bên sông hắt lại, soi rõ hai bóng người trên bờ, một ngồi, một nằm.
Cám cảm thấy rất mệt, mí mắt ríu lại, tay chân nặng tới nỗi không nhấc lên
được. Nàng cố nghiêng người thì thấy cổ họng rờn rợn, ho mấy tiếng, nôn
ra hai ngụm nước, sau đó thì tỉnh táo hơn, bắt đầu nhớ lại chuyện gì đã
xảy ra.
- Tỉnh hẳn chưa? – Tiếng ai đó lạnh băng làm nàng bất giác rùng mình.
- Khánh… – Nàng cố mở to mắt nhìn người ngồi cạnh, nhận ra hắn cũng đang ướt sũng như nàng. – Anh đã cứu tôi?
- Nếu mẹ cô không nhờ tôi ra tìm cô thì giờ chắc cô đã trôi xuống tận hạ
nguồn rồi. – Khánh hừ một tiếng. – Cô có biết hành động vừa rồi của cô
ngu ngốc đến mức nào không?
- Tôi biết, lần sau tôi
sẽ cẩn thận hơn, cám ơn anh đã cứu tôi. – Cám mỉm cười vẻ biết ơn, rồi
bất giác sờ vào cái túi đang đeo trên cổ. – Có khi vừa rồi tôi thoát nạn cũng nhờ cái túi bùa may mắn này. Anh còn nghi ngờ tác dụng của nó nữa
không?
- Thế lần sau bảo nó cứu cô nhé. – Giọng hắn vẫn không có vẻ gì nguôi giận.
Khánh nói rồi nhấc người đứng dậy, đi thẳng về nhà nàng, không nói thêm câu
nào. Cám cố sức đi theo, vừa đưa tay vuốt lên mặt, gạt bớt chỗ nước còn
dính lại.
- A, - Nàng hơi giật mình, buột miệng kêu lên.
- Sao thế? – Hắn quay phắt lại.
- À, tôi không sao. – Nàng lúng túng nói, tay sờ nhẹ lại vào môi. – Nhưng không hiểu sao môi tôi đau thế nhỉ?
Khánh nhún vai không nói gì, xoay người đi tiếp khiến Cám không kịp nhìn thấy nụ cười mỉm và đôi mắt vừa lộ ra chút ấm áp.
………….
Về đến nhà, Cám kể qua loa mọi chuyện rồi mặc bà Mão la rầy, nàng lẳng lặng đi nấu cơm, mùi tép rang thơm nức căn bếp nhỏ.
Khánh loay hoay cầm cái áo ướt tìm chỗ phơi, đang định vứt tạm lên bờ rào thì nghe thấy tiếng Cám đằng sau:
- Anh đưa đây tôi phơi cho, phơi lên rào dễ rách lắm.
Cám đi ra đằng sau nhà, thoăn thoắt trèo lên một cây xoan lớn cạnh giếng,
rồi treo áo hắn lên một cành cao. Thấy nàng ngồi vắt vẻo trên đó chưa
xuống ngay, Khánh cũng nhanh chóng trèo lên, ngồi vào một cành vững chắc gần nàng.
- Cây xoan này cha tôi trồng khi mẹ cả
sinh Tấm. Nó đã lớn lên cùng chị em tôi. – Cám mỉm cười. – Hồi nhỏ chúng tôi hay trèo lên đây ngóng cha và hai mẹ. Sau này thì chỉ còn mình tôi, Tấm không trèo cây nữa. Chị ấy nói con gái cần thùy mị, dịu dàng hơn.
- Hình như hai chị em cô không giống nhau lắm? – Khánh chăm chú nhìn
nàng, lúc này trông nàng giống một đứa trẻ vui vẻ, gương mặt hồn nhiên
tươi tắn, không vương chút gì lo toan thường ngày.
- Đúng thế, Tấm là con mẹ cả. Chị ấy rất xinh đẹp, dịu dàng. – Nàng nói
rồi khẽ thở dài. – Tôi hi vọng Đức Vua sẽ đối xử tốt với chị ấy.
- Cô có vẻ vẫn thành kiến với Đức Vua quá nhỉ?
Cám chưa kịp trả lời thì có tiếng bà Mão gọi nàng và Khánh vào ăn cơm. Bữa
cơm rất đơn giản chỉ có rau luộc, tép rang, cá kho và mấy quả cà nhưng
Khánh cảm thấy đó là bữa cơm ngon nhất hắn từng ăn. Bà Mão thân tình hỏi han hắn mấy câu giống như cách mọi người dân hiếu khách hay làm, qua đó Cám mới biết nhà hắn ở kinh thành, gia đình cũng khá giả nhưng cha mẹ
mất sớm, hắn ở với mẹ kế và em trai, cùng vô số chuyện khác.
Bên ngoài bỗng có tiếng người, bà Mão nghiêng người nhìn ra thì hơi giật mình, vội kéo Cám đứng dậy chạy tới, Khánh đi đằng sau.
- Tham kiến Phan tướng quân.
- Ta đến truyền thánh chỉ. – Phan Bình lạnh lùng nói, rồi nhìn thấy Khánh cũng vừa từ trong nhà đi ra, khóe miệng hơi giật một cái.
Bà Mão lẫn Cám nhất loạt quỳ xuống, Khánh cũng làm theo, chỉ có ánh mắt
nhìn y mang theo vẻ trào phúng. Có trời biết được lúc này Phan Bình tội
nghiệp phải cố gắng trấn định thế nào mới không ngất ngay tại chỗ. Có
cho vàng hắn cũng không bao giờ dám nằm mơ giấc mơ phạm thượng tới vậy.
- Hoàng Thượng có chỉ. – Bình cảm thấy giọng mình run tới mức ngắt nghỉ
lung tung. – Do Đỗ tiệp dư mới tiến cung, mọi thứ đều lạ lẫm, không
tránh được chút buồn phiền, nay lập tức cho triệu người nhà Đỗ tiệp dư
vào cung, để nàng bớt phần thương nhớ.
- Đa tạ ân
điển của Hoàng thượng. – Bà Mão nhận chỉ rồi xúc động nói với Cám. – Đức Vua thật là tốt, hẳn là Người rất yêu thương Tấm nên mới quan tâm đến
nó như vậy.
- Phu nhân, - Phan Bình hắng giọng, cố lấy vẻ tự nhiên. – Có thể cho ta ngủ nhờ một đêm không? Từ đây đi vào trấn xa quá.
- Vậy… - Bà Mão hơi khó xử, quay ra nói với Khánh. – Hay cậu cũng ở lại
đây luôn nhé, tôi sẽ bố trí cho hai người ngủ trong buồng của Tấm.
- Ta…ta có thể ngủ ngoài sân. – Bình lại thêm một lần thót tim. Có lẽ sau chuyến này, y sẽ xin tới đầu quân dưới trướng Trần Thái bảo, không thì y sẽ đoản thọ mất.
- Tướng quân không nên ngủ bên ngoài, thành ra bọn ta bất kính với đại nhân. – Khánh nhìn y, êm ái nói.
- Dạ…à…được được.
Tối hôm đó, Bình rất ngoan ngoãn vào buồng trải chiếu nằm dưới đất, trong
giây lát đã ngủ say, trời rung đất chuyển cũng coi như không biết gì
hết. Bà Mão sửa soạn quần áo tư trang còn Cám tất bật dọn dẹp, thu xếp
lại nhà cửa. Mặc hai mẹ con phản đối, Khánh vẫn nhiệt tình xắn tay áo
sửa lại hàng rào, gia cố cửa nẻo, những việc vốn thuộc về đàn ông mà lâu nay đã bị bỏ quên.
- Trông cô có vẻ không được vui. – Khánh tò mò gợi chuyện khi cả hai đứng ngoài sân. – Tôi tưởng cô mong gặp Đỗ Tiệp dư chứ? Hay cô lo mất đi khoản tiền bán hàng do phải tạm
đóng sạp vải mấy ngày?
- Anh hiểu tôi thật đấy. – Cám mỉm cười.
Thật ra Cám không hề lo lắng cho sạp vải hay việc đồng áng, nàng không hám
tiền tới mức đó, hơn nữa nàng còn có thể cậy nhờ người giúp đỡ, chỉ cần
đánh tiếng thì số người muốn giúp nhà nàng sẽ xếp hàng đến tận chợ, đây
chính là mặt tốt của cái gọi là “người nhà Tiệp dư”. Điều khiến Cám
không vui là vì từ ngày Tấm tiến cung, nàng cảm thấy giữa Tấm và mẹ con
nàng đã có một cái hố vô hình, và nàng không muốn phải đối mặt với nó.
Sâu thẳm trong tâm khảm, Cám cảm thấy không mấy tin tưởng việc Tấm vì
nhớ hai mẹ con mình mà sầu khổ đến mức Đức Vua phải ra thánh chỉ triệu
cả hai vào cung, thế nhưng nàng cũng không tìm được câu trả lời nào
khác.
- Mà lần này cô vào cung, lỡ có gặp Đức Vua,
biết đâu… - Khánh cười nhẹ nhìn nàng. – Tôi không nghĩ nhan sắc của cô
có gì kém Đỗ tiệp dư hay các phi tần khác.
- Nghe hơi giống Phi Yến và Hợp Đức nhỉ? – Cám cười lạnh. – Nhưng sẽ chẳng bao giờ có chuyện đó xảy ra đâu.
- Sao cô dám chắc thế? Cô dám chống lại thánh chỉ chăng?
- Mẹ cả tôi mất từ khi Tấm mười tuổi, chị ấy đã thiệt thòi lắm rồi. –
Nàng trầm giọng nói. – Đến lúc cha tôi lâm chung, cũng chỉ dặn dò mẹ và
tôi đối xử tốt với Tấm. Từ ngày hôm đó tôi đã thề với lòng rằng cái gì
có thể nhường Tấm tôi sẽ nhường, cái gì có thể làm được cho chị ấy tôi
sẽ làm. Bảo tôi tranh chồng với Tấm, anh nghĩ tôi có làm không? Còn
Thánh chỉ? Tôi không có gì để Đức Vua có thể tạo sức ép, tôi cũng không
nghĩ Người sẽ nỡ chặt đầu tôi vì chuyện này.
- Cô
đâu cần cực đoan thế, dù sao Đức Vua cũng có tam cung lục viện rồi, thêm cô nữa cũng không tính là thiệt thòi gì lớn đối với Đỗ Tiệp dư. – Khánh nhún vai.
- Anh có vẻ rất mong chờ tôi sẽ được tiến cung nhỉ? – Một vẻ mất mát rất nhanh thoảng qua khuôn mặt Cám. – Tam
cung lục viện gì cũng vậy, tôi sẽ đứng cùng chiến tuyến với Tấm, giúp
chị ấy chống lại người khác chứ không muốn ghi danh vào phe đối lập.
Nói rồi Cám quay người đi vào nhà, bỏ lại Khánh vẫn còn đứng đó, ánh mắt lộ rõ vẻ bất lực.