Tâm Chi Sở Hướng

Chương 13

0o0———0o0

Ngón tay Cal nhẹ nhàng xoa nhẹ tai cậu nhóc, động tác thong thả cọ xát cột sống, thẳng đến hông, vị trí mẫn cảm thì dừng lại. Hắn từ phía sau vuốt ve cánh tay y, cuối cùng cầm lấy bàn tay y.

———



Cal nhìn y đứng giữa phòng ngủ của mình từng cái từng cái cởi bỏ trang phục, áo khoác, quần áo, đai lưng, hắn thừa nhận bản thân không thể tránh khỏi sinh ra tà niệm. Rốt cuộc khi y chỉ mặc mỗi quần lót đứng ở đó, Cal từ tủ đem ra bộ quần áo mới tinh: “Quần áo tắm rửa.”

Cậu nhìn nhìn bộ quần áo kia sau đó nở nụ cười: “Cal, như thế nào đều là màu trắng, dễ bẩn.”

“Quý tộc có tiền không sợ giặt quần áo, nhanh đi tắm rửa đi, đừng để bị lạnh.” Cal đem quần áo đặt trên móc treo cửa phòng tắm, y lắc đầu, không chút ngượng ngùng cởi bỏ mảnh vải sau cùng đi vào phòng tắm.

Cal tựa vào tủ quần áo, trong đầu tràn đầy bóng dáng cậu, bả vai tinh tế có chút gầy, lưng thẳng, hai chân thẳng tắp, nhưng trọng yếu là… mông của y cong vút . Cal vuốt mũi thở dài, đây là cực phẩm khiến người động tâm, mà hắn sẽ đóng gói đưa cho vị hôn thê của mình, thật uổng mà.

Tóc còn ẩm hơi nước, y liền từ phòng tắm đi ra, Cal mang theo tươi cười dùng khăn tắm bao lấy đầu y , động tác mềm nhẹ giúp y sát tóc. Bên trong độ ấm rất cao, y tựa hồ hoàn toàn không để ý tới tầm mắt của Cal không đặt trên đầu của mình, mà lại đặt ở thân thể trơn mịn của y.

“Tắm nhanh như vậy, cậu xác định đã chà rửa kỹ?” Cal cúi đầu nương theo động tác trong tay, dán môi vào bên tai y nói.

Cậu nhóc cười, giơ tay đẩy hắn ra: “Còn muốn kiểm tra sao?”

Ngón tay Cal nhẹ nhàng xoa nhẹ tai y , động tác thong thả cọ xát cột sống, thẳng đến hông, vị trí mẫn cảm thì dừng lại. Hắn từ phía sau vuốt ve cánh tay y , cuối cùng cầm lấy bàn tay. Cal đứng sau lưng y , nơ của hắn cọ vào cổ, y hiện tại cũng cảm thấy tình hình có chút kì lạ, nhịn không được rụt lui bả vai.

Khóe miệng Cal gợi lên nụ cười hài lòng, hắn như chẳng chú ý tới y xấu hổ, buông tay y ra: “Tốt lắm, tắm rửa rất sạch sẽ, thay áo ngủ đi.”

Cậu nhóc có điểm co quắp cười cười, sau đó lay lay tóc vàng của mình tựa hồ muốn nói cái gì, Cal lộ ra ánh mắt lẫn lộn nhìn, đồng thời không quên đem áo ngủ đẩy qua chỗ y, y rốt cuộc trở nên tự nhiên, nhanh chóng mặc áo ngủ vào.

Cal không nhanh không chậm đi đến tủ quần áo, hắn lấy ra bộ vest sạch sẽ đặt trước ngực xoay người mỉm cười nhìn cậu: “Cậu không thích màu trắng, vậy thì màu xám thế nào?”

Cậu nhóc dùng vẻ mặt chán chường nhìn bộ tây trang, biểu tình có cũng được không có cũng không sao, gật gật đầu: “Làm dáng quả thật không tồi , bất quá anh không biết nóng sao? Trong phòng ngủ mà anh lại mặc đồ vest làm bằng lông cừu.”

“Cơ thể tôi không được tốt lắm, có chút sợ lạnh.” Cal nói xong vươn tay ra, hắn đặt bàn tay nhẹ phủ lên cổ tay y, hạ mắt xuống là có thể thấy rõ biểu tình trên mặt: “Ngón tay rất lạnh, đúng không?”

Cal chủ động buông cổ tay y ra , tươi cười trên mặt hắn hết sức ôn hòa tự nhiên: “Cho nên tôi thích mặc nhiều đồ, buổi tối lúc đi ngủ cũng không thích đem quần áo cởi ra, có điểm quái dị, xin lỗi, có thể sẽ dọa đến cậu.”

Cậu nhóc lắc đầu, dạo qua một vòng giường sau đó đổ sạp xuống một bên giường, trên mặt mang theo nụ cười xin lỗi: “Chuyện này thực vất vả, tôi cảm thấy vô cùng tiếc nuối.”

“Ừm, ngủ đi, ngày mai còn phải dậy sớm.” Cal mặc lên người một bộ vest thật dày, sau đó một bên tự hỏi một bên treo bộ quần áo khác lên “Sáng mai sẽ mặc bộ này đi, buổi tối cậu sẽ tham dự vũ hội không phải sao?”

Kỳ thực không phải nguyên do này, Cal như cũ chỉ là lo lắng chìm tàu, hắn không rõ ràng khi nào thì phát sinh chuyện, vì sao phát sinh, hết thảy đều không rõ ràng, hắn chỉ biết kết quả sau cùng là ‘Chìm tàu’. Nếu có bằng chứng thực tế, Cal đã có thể nói ra việc chìm tàu, như vậy nhân viên trên tàu sẽ bắt đầu chuẩn bị đủ thuyền cứu nạn cho mọi người. Nhưng tất cả chỉ là ‘nếu’.

Cal hiện tại như cũ lo lắng cho tính mạng của mình, hơn nữa có chút bất đắc dĩ phát hiện ra hắn bắt đầu lo cho tánh mạng của vật nhỏ bên cạnh hắn. Bởi vậy Cal lựa chọn cho mình một lý do chẳng cao minh, đem quần áo thật dày đặt bên cạnh cậu nhóc , ban đêm một khi xảy ra tai nạn, Cal tin tưởng mình sẽ ép y mặc bộ quần áo này vào, sau đó mang y lên thuyền cứu nạn – cho dù phải trả bao nhiêu tiền đi chăng nữa.

Cal đổi bộ quần áo khác đặt bên người cậu nhóc , y lúc này hô hấp đã vững vàng, một chút cũng không lo lắng cho an nguy của mình, được rồi, Cal không nề hà thừa nhận hắn tuy không phải người tốt, nhưng vẫn có những điểm mà con người phải có, ít nhất đối với cậu nhóc mà mình nhìn trúng, hắn sẽ kiên nhẫn.

Cal bất tri bất giác ngủ say, đây là lần duy nhất hắn yên giấc kể từ khi vào con tàu trứ danh Titanic. Sáng sớm khi Cal tỉnh dậy, mặt trời đã lên cao, nằm trên giường không muốn nhúc nhích. Cal nghiêng đầu nhìn về vị trí của cậu nhóc , y đã rời khỏi phòng hắn, thậm chí còn không mặc bộ quần áo hắn chuẩn bị.

Quả là một cậu nhóc quy củ, cũng không ham hư vinh. Hắn rất nhanh đánh giá hành vi của y , nhưng mà y đã đi đâu? Cal khó có được giấc ngủ ngon, huyệt thái dương có chút đau, xoa nhẹ đầu, thong thả ngồi dậy.

“Lovejoy?”

“Vâng thưa cậu chủ, người có gì phân phó?”

“Cậu nhóc ngủ ở phòng tôi đêm qua đâu? Lúc trước ông hẳn đã gặp qua, ừm, cái người cứu Rose tiểu thư.”

“Xin lỗi cậu chủ, cậu ta sáng sớm rón ra rón rén từ phòng ngủ của cậu đi ra, tôi nghĩ cậu ta là kẻ cắp.”

“Cho nên?”

“Cho nên tôi hỏi người hầu, bọn họ nói cậu chủ dẫn cậu ta về.”

“Vì thế?”

“Cậu ta thoạt nhìn không quá vui.”

“Đương nhiên, y bị mạo phạm không phải sao?”

“Cuối cùng cậu Dawson tỏ vẻ phải về khoang hạng ba ăn sáng.” Lovejoy nói xong câu đó ngừng lại, Cal nhìn lão quản gia theo chủ nhân khối thân thể này từ nhỏ tới lớn xua tay, ý bảo chuyện này coi như qua.

“Về sau vui lòng đối đãi lễ phép với cậu ta, tôi thực thích Dawson.”

“Vâng thưa cậu chủ.” Lovejoy cúi người tỏ vẻ phục tùng, Cal vừa lòng gật đầu sau đó đi về phía phòng ăn, nơi đó ánh sáng mặt trời sáng lạn, hơn nữa có một vị mỹ nữ đang ngồi dùng cơm.

Rose cũng đã cảm tạ ân nhân trẻ tuổi, anh tuấn cứu mạng mình, Cal ngồi ở phòng ăn cảm thấy thật thần kỳ, hắn phát hiện ra vị hôn thê của hắn thế mà lại diện váy tơ lụa trân quý. Ở đầu thế kỷ XX tơ lụa so với vải ren phiền phức thì giá trị hơn nhiều. Mà Cal tỉnh táo nhớ lại thì Rose tiểu thư chưa bao giờ nghĩ tới vì vị hôn phu của mình mà ăn mặc sang trọng một lần.

Nói như vậy mục đích của hắn đã thành công một nửa.

Cal lắc đầu cười cười, khóe miệng giương lên một tia châm chọc. Người đàn ông vội vã cắm sừng cho chính mình, chắc duy nhất chỉ có hắn .
Bình Luận (0)
Comment