0o0——–0o0
Kỳ thực thủ đoạn ti bỉ vô sỉ cũng không có gì không tốt
————–
Cal đi là lúc tâm tình hắn hoàn toàn không thể bình tĩnh, nhưng là hội họp của giới quý tộc hắn không thể không tham gia — bao nhiêu người muốn mà không thể vào. Không chỉ vì việc kinh doanh, Cal còn muốn thông qua các buổi tụ hội quý tộc như thế này để hiều hơn về xã hội hiện tại — cuộc sống ở thế kỉ 21 không hề giống cuộc sống thể kỉ 20 này.
Cal cần những thông tin thuộc dạng ‘đồ cổ’, những thứ mà hắn từng cho rằng không đáng để nhớ vào đầu.
“Hey, Cal, ngài nghĩ luật ‘chống lũng đoạn’ sẽ lưu hành chứ?” Một quý tộc vỗ nhẹ Cal cười nói. Cal theo bản năng mỉm cười: “Luật sư của tôi sẽ giải quyết hết thảy những vấn đề này.”
Nói xong những lời này, nét cười trên mặt Cal càng thêm nghiền ngẫm, hắn nhớ không lầm thì bộ luật này sẽ được thông qua, bằng không vì sao nhiều công ty hàng năm đều phải bồi thường tiền cho chính phủ như vậy. Nói đến luật chống lũng đoạn Cal chỉ tỏ vẻ bất đắc dĩ, nó đương nhiên có ích cho xã hội, chẳng qua luật chống lũng đoạn chưa bao giờ phù hợp với tinh thần người Mĩ.
Gã quý tộc đối diện bất mãn lộ ra vẻ mặt nhàm chán, như Cal đang lừa gạt gì gã: “Đúng vậy, đúng vậy, Rockefeller cũng nói như vậy, nhưng pháp viện tối cao căn bản không nói lý, bọn họ chẳng lẽ chê chúng tôi kiếm tiền còn chưa đủ nhiều sao?”
Bộ mặt tươi cươi của Cal càng thêm mê người, ‘Rockefeller’ sao? Tài nguyên khí đốt, loại tài nguyên có sức cạnh tranh mạnh nhất cũng là loại tài nguyên dễ cạn kiệt nhất ở thế kỉ 21. Cal cảm thấy việc kinh doanh bất đồng với nền kinh doanh đế quốc cũng không phải chuyện gì quá khó khăn, hắn biết tương lai phải đầu tư như thế nào để thành công.
Đàn ông, nhất là đàn ông giàu có tụ lại một chỗ nói chuyện phiếm thì đề tài vĩnh viễn không gì khác ngoài tiền tài, chính trị và phụ nữ, những đề tài này là an toàn nhất cũng hứng thú nhất. Cal rất nhanh nhập cuộc , qua một khoảng thời gian trò chuyện, Cal càng thêm kiên định với quyết tâm bán đi cổ phiếu công ty White Star trong tay.
Cal rốt cuộc đã nhớ công ty White Star là gì, nó căn bản vài ba lần gặp phải nguy cơ phá sản, cuối cùng bị lão đối thủ, công ty Canard thu mua mất – Công ty hàng vận White Star — bị thu mua quá sớm, khó trách hắn nghĩ mãi cũng không nhớ ra.
Loại công ty này chuyên kiến tạo tàu biển chở khách qua Đại Tây Dương theo định kì, không có ích lợi gì đáng nói, đợi nguy cơ tài chính bùng nổ, vé tàu sang quý chỉ có thể kéo White Star xuống bờ hủy diệt. Mà chẳng sợ công ty White Star hiện tại không phá sản, Cal cũng không muốn vì tàu chìm mà trở mặt với công ty bảo hiểm của tàu Tiatanic. Quả nhiên cần phải bán đi mớ cổ phiếu trong tay.
“Ngài Ismay, nghiêm túc mà nói chẳng lẽ ngài không thể giúp tôi…ha ha, muốn một đao chém người sao?” Cal mượn cơ hội tựa gần vào Ismay bên cạnh nhỏ giọng nói. Ngài Ismay lập tức lộ ra tươi cười.
“Ai gặp ngài ở tình huống như vậy mà không hung hăng bổ một đao đâu? Muốn tôi giúp, ngài nên thành thật chờ chuyến đi kết thúc, về tới New York cổ phiếu cũng bán được giá hơn không phải sao?”
Cal không nề hà lộ ra nụ cười chua xót: “Chẳng lẽ ngài không thấy Rose không muốn gả cho tôi sao? Tôi ngoài việc không ngừng lấy lòng nàng còn có thể thế nào? Mau giúp tôi tìm vài người mua đi, hay là thế này, không bằng ngài thu về cổ phiếu trong tay tôi, thế nào? Không tính đến giá gốc, tôi giảm ngài 2%.”
Cal đối với lời mình nói rất đắc ý, có bao nhiêu hấp dẫn trong đó hắn biết rõ, Ismay quả nhiên động tâm. Tròng mắt gã xoay tròn đảo vòng, cuối cùng tiến lại gần Cal, cố gắng nói nhỏ chỉ hai người nghe thấy: “Cal, ngài nói thật hay chỉ nói đùa? ”
“Tôi có trong tay 25% cổ phần công ty, nếu ngài nguyện ý, như vậy tối nay chúng ta đến thư phòng của tôi ký kết ổn thỏa, dù sao trên tàu Titanic có máy điện báo tiên tiến nhất không phải sao?” Cal nói xong vỗ vỗ bả vai Ismay, hắn làm ra bộ dạng thần bí: “Ngài chẳng lẽ không biết gần đây công ty Canard luôn tìm cách thu mua cổ phiếu công ty White Star sao? Tôi có thể không đề cập chuyện này với ngài, tàu cập bến liền giao dịch với bọn họ, nhưng chúng ta là bạn bè đã lâu, không thể không bàn luận với ngài”
Lời của Cal lập tức đả động tới Ismay, gã giữ chặt Cal đang định ra ngoài, biểu tình khẩn trương nói: “Đi thôi, chúng ta đến thư phòng của ngài.”
So với tưởng tượng của Cal càng thuận lợi, hắn rất nhanh tống đi mớ cổ phần công ty. Cal lộ ra vẻ mặt đau khổ, trừng mắt nhìn Ismay: “Bạn tốt, tôi cho ngài một món hời lớn rồi.”
“Thì ngài cũng được trái tim mỹ nhân đó thôi.”
Cal thở dài, sau đó một lần nữa lộ ra vẻ mặt si tình và may mắn: “Đúng vậy, Bruce, ngài biết tôi muốn tặng Rose lễ vật gì không? Trái tim đại dương, tôi đã tìm được nó.”
“Ôi, thượng đế của tôi ! Cal, ngài quá điên cuồng.” Ismay cảm khái một câu, sau đó gã như sợ Cal hối hận, nhanh chóng nói lời từ biệt với Cal.
Nhìn Ismay biến mất tại khoang thuyền của mình, nụ cười ôn hòa dối trá trên mặt Cal rốt cuộc tiêu thất, hắn nhìn tờ giấy mỏng manh trong tay thở dài nhẹ nhõm một hơi. Hắn cuối cùng cũng đem tổn thất tài sản trong tai nạn trên biển lần này giảm đến mức thấp nhất. Dù cho không xảy ra tai nạn, hắn cũng muốn đem cổ phiếu White Star bán lấy tiền đầu tư cái khác.
Cal mệt mỏi xoa xoa bả vai, quyết định tạm thời vứt bỏ nỗi sợ chìm tàu qua một bên hưởng thụ cảm giác ngâm mình thả lỏng một chút. Hắn nằm trong nước làn ấm, ***g ngực phun ra bọt khí, bất đắc dĩ cười cười, ‘Trái tim đại dương’ đang trước ngực hắn nhưng trong lòng hắn là hình ảnh cậu nhóc có lẽ đang vui vẻ bên Rose.
Rose sẽ là tình yêu chân thật của Jack, hoặc là tình yêu cuối đời của y — nếu tai nạn biển xảy ra thật, thì Jack, cậu nhóc tóc vàng sẽ phải chết.
“Trái tim đại dương? Trái tim của tôi đâu?” Cal lắc đầu, lại thở dài. Hắn hiện tại không cảm thấy phẫn nộ hay mất mặt đàn ông gì hết, chỉ đột nhiên sinh ra cảm giác vô lực đối với mọi chuyện. Jack rõ ràng là một thẳng nam, đối với việc đụng chạm tay chân với đàn ông tuy rằng xấu hổ, nhưng không quá mẫn cảm, dù động tác của Cal đã ái muội đến cực điểm, Jack chỉ cảm thấy không được tự nhiên mà thôi.
Mà ánh mắt lúc Jack nhìn Rose, cái loại ánh mắt thực khiến Cal lâm vào điên cuồng –trong mắt y ngập lửa, tựa hồ như muốn đem sinh mệnh mình thiêu đốt đi vậy.
Cal cảm thấy đoạn tình này của mình như không có đường sống vậy. Có lẽ hắn nên suy xét thật kĩ, kỳ thực thủ đoạn vô sỉ cũng không có gì không tốt. Mặc kệ như thế nào, được là được, được so với mất tốt hơn nhiều không phải sao?
Cal nghĩ nên chậm rãi điều giáo cậu, có lẽ bắt đầu từ thân thể!