Tâm Chi Sở Hướng

Chương 59

0o0——–0o0

“Được rồi, ông xã của anh, em nên chịu trách nhiệm với anh, em là người đàn ông đầu tiên của anh. ”

————–



Ngài Henry vẫy tay tạm biệt con trai và người không được ông hoan nghênh – Jack bước lên xe lửa, mặc kệ nguyên nhân gì, ngài Henry sẽ không tham dự hôn lễ của Rose tiểu thư — đối lập với người con trai đang đứng cạnh con ông, thật sự rất ngược tâm — ông mượn cơ hội nói thân thể mình không tốt, một lần nữa chạy tới Italia tĩnh dưỡng.

Trong nhà thờ John trang nghiêm, ngài Andrew phủ toàn bộ giáo đường bằng hoa hồng kiều diễm. Rose tiểu thư trút bỏ những phục sức rườm rà trói buộc, áo cưới mang nét hiện đại tôn lên nét cao quý xinh đẹp của nàng, giống như nụ hoa hồng nở rộ.

Họ hàng gia tộc Bukater gần như không còn thành viên nam nào, nàng do một vị lão quý tộc Cal không quen biết lắm nắm tay đưa đến bên người ngài Andrew, vị quý tộc già này chân thành dùng ánh mắt chuyên chú nhìn Rose tiểu thư, trong tiếng mục sư bọn họ trao nhau lời thề.

Jack đứng trên thần đàn nhìn Rose tiểu thư và ngài Andrew, trong mắt lộ ra nét hâm mộ. Cal không giấu giếm nắm bàn tay Jack, hai chiếc nhẫn mang theo nhiệt độ cơ thể dán trong lòng bàn tay Cal và Jack. Vì tránh xấu hổ, Cal ngay từ đầu lựa chọn vị trí xa nhất, hắn kề sát vào tai Jack nhẹ giọng nói: “Em đồng ý không? Jack.”

Jack quay đầu nhìn vào mắt Cal, khóe môi mang theo ý cười, cuối cùng lại lắc đầu cự tuyệt sự cám dỗ: “Em không đủ yêu anh, em không đủ năng lực bảo vệ anh. Nhưng nhẫn là của em, xem như đính hôn là được.”

Cal buông tay ra, đem chiếc nhẫn khắc “forever c.h” đưa cho Jack, sau đó từ trong túi lấy ra một hộp nhỏ, trong hộp nhung là một dây chuyền vàng, trơn không hoa văn, đường cong chất phác mặt thiên nga lóe ra kim quang trên nền nhung đen.

“Vàng y, thực tục khí, nhưng đây là vàng thuần túy nhất, đem nhẫn đeo lên cổ, khi nào em cảm thấy muốn thì hãy tháo nhẫn xuống đeo vào ngón tay.” Cal trao dây chuyền cho Jack, bàn tay cậu nhóc siết chặt nhẫn và dây chuyền cúi thấp đầu, mím chặt môi, hốc mắt hơi hơi có chút phiếm hồng.

Cal xoa xoa mái tóc vàng của y tiếp tục hạ giọng: “Nếu cảm động, hãy đồng ý đi. Dù sao anh không dám đối nghịch với toàn bộ Cơ Đốc giáo mà tổ chức hôn lễ như thế này.”

“Không riêng gì một chiếc nhẫn.” Jack nhẹ giọng nói, y quay sang nhìn Cal, mang theo hốc mắt đỏ ửng chậm rãi mỉm cười: “Được rồi, chờ một ngày nào đó em xác định sẽ trở lại cưới anh.”

“Được rồi, ông xã của anh, em nên chịu trách nhiệm với anh, em là người đàn ông đầu tiên của anh.” Cal trêu đùa để sát vào lỗ tai Jack nhỏ giọng nói, mặt Jack mang biểu tình không tin, khóe miệng lại hiện lên tươi cười.

“…. Anh cũng là đêm đầu của em.” Jack tạm dừng một hồi mới có chút xấu hổ nói ra câu này.

Tiếng Jack bị tiếng hoan hô của nhóm nữ quyến bao phủ, Rose tiểu thư kéo cánh tay ngài Andrew vui vẻ đi ra bãi cỏ ngoài giáo đường, bọn họ không lễ nghi rườm rà, Rose dời tiệc rượu ra ngoài giáo đường, trên mặt cỏ bày bàn đựng thức ăn. Một dàn nhạc nhỏ diễn tấu ca khúc vui thích, ngài Andrew ôm Rose tiểu thư khiêu vũ trên bãi cỏ.

Cal mỉm cười tựa vào cửa giáo đường, hắn không tham dự vào đó. Điệu nhảy của Rose tiểu thư và ngài Andrew đã kết thúc, bọn họ đi khỏi sân nhảy tự phát, Jack nhân cơ hội tiến lên phía trước, y đem hộp quà gói kỹ lưỡng đưa cho Rose, tựa hồ có chút ngại ngùng.

“Rose, tân hôn vui vẻ, lễ vật của tôi hy vọng cô sẽ thích.”

Tính cách luôn vì quá độ sảng khoái lại có chút bén nhọn Rose tiểu thư và ngài Andrew có thể cùng nhau lý giải thăng hoa bên trong tình yêu, được ánh mắt ngài Andrew cổ vũ, Rose mở hộp quà ra. Bức tranh đầu tiên của Jack vẽ trên xe lửa mang phong cách cá nhân nằm trong đó.

Andrew và Rose đều bị rung động, vài phút sau, Rose bừng tỉnh lại, nàng dùng chất giọng lơ mơ nói: “Này thật sự lễ vật kết hôn làm người ta kinh hỉ nhất, Jack, cám ơn anh.”

“Không cần khách khí, Rose, tôi đây… ừm, trở về.” Bất an trên mặt Jack tan biến, y mang theo biểu tình vui thích đi đến giáo đường.

Trong giáo đường có người đợi y, so với lần đầu mê luyến tốt hơn nhiều, kia mới là người đàn ông thuộc về y. Trang trí đoan trang nghiêm cẩn trong thánh đường John đối với Jack mà nói không ý nghĩa, Cal đứng ở cửa, giống như bị Địa Ngục cắn nuốt, bọn họ lựa chọn con đường thông xuống Địa Ngục, cánh cửa nơi Thiên Đường sớm bị bọn họ tự tay đóng lại.

“Cal, chúng ta về nhà đi, ngày mai em sẽ cùng Brown phu nhân đến Tây bộ, thấy cậu thanh niên tóc vàng kia không? anh ta là con trai của Brown phu nhân, trước mắt đang theo học ở Harvard, học kinh tế. Vóc dáng khá tương tự em có đúng không?” Jack hất cằm về phía Brown phu nhân khoa tay múa chân một hồi, Cal chuyển tầm mắt theo tay y.

Quả thật phi thường tương tự, bất luận là chiều cao, rộng, eo, tay chân… Liếc mắt sơ một cái thì giống như Jack đang đứng bên cạnh Brown phu nhân vậy, khó trách lúc trên tàu Brown phu nhân thích Jack như vậy — mỗi một người mẹ đều thích người giống con mình. Cal đang suy nghĩ vấn đề này, ngài Brown ‘bé’ vốn đưa lưng về phía hắn mẫn cảm xoay người, cậu ta đối diện với tầm mắt Cal.

Cal tháo mũ xoay người mỉm cười, người trẻ tuổi đối diện cũng làm động tác tương tự nở nụ cười, ánh mắt xanh lam tràn ngập nhiệt tình đặc trưng cho người Tây bộ không bị cản trở. Cal ngược lại ngây ngẩn cả người, hơi thở đồng loại… Cal hơi lo lắng nhìn thoáng qua Jack bên cạnh mình, hắn tiến về phía trước nửa bước chắn trước Jack, đối diện cậu Brown giơ ly rượu đi về phía bọn họ.

“Lawrence · Brown, rất vinh hạnh được biết ngài.” Cậu Andy vươn tay với Cal, hắn chỉ có thể bất đắc dĩ nắm tay cậu ta.

“Cal Hockley, cũng rất vinh hạnh, con trai Brown phu nhân quả nhiên hào sảng phi phàm.” Cal khách sáo nói, cậu Lawrence đưa ly Champagne trên tay mình cho Cal, hắn nhíu mi, lúc tiếp nhận ly rượu hắn cảm giác lòng bàn tay mình bị cọ nhẹ, mày hắn càng thêm nhíu chặt.

“Cal, nghe mẹ tôi nói ngài muốn theo chúng tôi cùng tới Dakota du ngoạn? Ngài nhất định phải cùng tôi đua ngựa, trong nhà từ khi đào được mỏ vàng, cha với mẹ tôi liền thích đem những thứ quý nuôi ở nhà — tỷ như những chú ngựa thuần huyết Anh.” Andy tươi cười tràn ngập nhiệt tình và chân thành, Cal trong lòng chỉ còn lại tiếc nuối.

Nếu nửa tháng trước gặp cậu Lawrence đây, hắn nhất định không thiết bẻ cong thẳng nam Jack, nhưng thực đáng tiếc, hiện tại hắn đã yêu Jack. Cậu Andy đã bỏ lỡ thời gian, hết thảy khả năng đều bị gạt bỏ. Cal lễ phép lui về phía sau nửa bước kéo dãn khoảng cách với Andy, hắn vươn tay giữ chặt tay Jack: “Vị này là Jack · Dawson, đi theo gia đình Brown phu nhân thực ra là muốn đi cùng Jack, đương nhiên, tôi rất muốn chiêm ngưỡng phong cảnh Dakota.”

Andy nhìn Jack bên người Cal lễ phép vươn tay, sau đó ánh mắt tiếc nuối thở dài: “Jack, cậu thật may mắn, đã có thể sớm tìm được bạn đường.”

Jack còn không bắt kịp ý Andy, nhưng y vẫn lễ phép vươn tay, hai thanh niên thoạt nhìn có chút tương tự hai tay nắm cùng một chỗ. Cậu Lawrence tùy ý nói vài câu thì bỏ đi, đem giáo đường trống trải để lại cho Cal và Jack thế giới hai người.

Cal lười biếng tựa vào cửa giáo đường, tùy ý ánh mặt trời chiếu lên trên mặt mình, hắn kề sát vào bên tai Jack nói: “Nhóc cưng, vừa rồi anh bị người ta quyến rũ.”

“Cậu Lawrence? anh ta nhất định không biết bản tính của anh.” Jack quay đầu liếc Cal một cái, tươi cười bên trong không chút lo lắng, Cal có chút bất mãn cầm tay Jack dùng sức siết một cái, hắn nâng mi chỉ vào chính mình cường điệu nói lên ưu điểm.

“Anh bộ dạng coi như anh tuấn, thân thể cường tráng, gia sản kếch xù, săn sóc nhiệt tình với tình nhân, Jack, em tựa hồ hoàn toàn không biết loại tình nhân như anh là phi thường khó tìm.”

“Cal, anh là đàn ông, đừng học bộ dạng tranh giành tình nhân của phụ nữ được không? Hơn nữa anh quên nói, anh âm hiểm, tham lam, ngạo mạn, không biết tiết chế, bảy tội lớn anh vi phạm gần như muốn hết. Bất quá, em thực thích anh như vậy.” Jack thành công trấn an tính trẻ con khó coi của Cal. Cal nghe được một tấc lại muốn tiến một thước bắt đầu tính sổ.

“Biết anh không biết tiết chế, em còn dám đem bức tranh đầu tiên hoàn thành tặng người khác, lễ vật anh thay em chuẩn bị không tốt sao? Em hủy diệt đi chờ mong của anh.” Cal nói xong bàn tay từ phía sau luồn vào áo Jack, hắn cố ý gãi nhẹ vị trí mẫn cảm bên hông Jack, thân thể Jack nhanh run lên, y vội vàng trốn qua một bên.

Jack quay sang nhìn Cal, ánh mắt tràn đầy vô tội: “Em nghĩ loại tranh chiều sâu và mang tính phản loạn anh sẽ không thích. Kỳ thật em có chuẩn bị một lễ vật khác cho anh.”

“Hử? So với lễ vật kết hôn em đưa cho Rose càng rung động hơn sao?” Cal tới gần Jack uy hiếp nói, y nghiêng mặt thầm thì.

“Em cảm thấy…. Đây mang theo rung động hoàn toàn bất đồng phong cách, anh có lẽ sẽ thích bức họa kia hơn.”

“Kia còn chờ cái gì, chúng ta về nhà đi.” Cal trực tiếp giữ chặt tay Jack rời đi hiện trường hôn lễ, không khí vui mừng không cần bọn họ tô đậm, mà bọn họ còn có những chuyện khác phải làm.

Tự mình lái xe thời này đối với quý tộc mà nói là một chuyện dọa người, Cal hiện tại bất chấp nhiều như vậy. Hắn muốn lập tức về nhà, nhìn xem “tác phẩm rung động” thuộc riêng về hắn rốt cuộc có bộ dạng ra sao. Cal cũng không biết chính mình bao lâu không có tâm tình chờ mong và nôn nóng như thế, hắn một đường nắm chặt bàn tay Jack vọt vào phòng vẽ tranh.

Trên giá vẽ che vải trắng, Cal vươn tay nhưng lại có chút chần chờ. Jack đưa tay xốc tấm vải che ra, một tác phẩm không lớn lắm đập vào tầm mắt Cal — đó là chính hắn, hắn trong con mắt Jack thời điểm kích tình nhìn đến. Hai má lấm tấm mồ hôi, đôi mắt nửa khép nửa mở, môi hé mở và vẻ mặt mang theo hưởng thụ….

Cal chưa bao giờ biết bản thân trong mắt Jack là bộ dáng này, hơn nữa càng khiến hắn không thể tưởng được là — Jack thế nhưng lại đưa cho hắn một bức diễm chiếu?

Cal cảm thấy đây là loại ám chỉ thân thiết, hắn buông bàn tay đỡ giá vẽ ra xoay người đè Jack xuống sàn. Vì Jack khi vẽ thích đi chân trần, nên các tầng lầu sớm trải thảm dày, Jack nằm dưới thân Cal tùy ý hắn hôn môi vuốt ve, Cal đột nhiên nghĩ thông suốt ý đồ Jack đưa bức họa cho hắn, hắn cười to ra tiếng.

“Nhóc cưng, anh sẽ thủ thân như ngọc, còn có, em thật sự ghen tị — bức họa này, màu vẽ phía trên còn chưa khô đặc, em là chuẩn bị lúc chia xa mới tặng cho anh đúng chứ!” Cal vừa nói ra khỏi miệng, Jack liền vươn tay dùng sức kéo cổ hắn, dùng miệng ngăn chặn phân tích kế tiếp của Cal.

Cal và Jack rất nhanh cuốn lấy nhau quay cuồng trên thảm, Jack thở phì phò ngồi trên eo Cal, ánh mặt trời xuyên thấu qua thủy tinh chiếu xạ trên người y, từng tia từng tua buộc vòng quanh đường cong thân thể xinh đẹp của y. Cal ngẩng đầu nhìn Jack, từ dưới nhìn lên chăm chú vào bộ dáng Jack, hắn đưa tay kiềm lấy Jack đang dùng sức chen vào thân thể hắn.

Huyết sắc trên mặt Jack biến mất vô tung, y cắn răng chờ Cal: “Đồ khốn, ngày mai em sẽ khởi hành đi Dakota, anh vì sao không thể để cho em làm một lần.”

“Em đang ở mặt trên, hơn nữa mặc kệ là mấy lần hôm nay anh đều có thể cùng em… Nếu em xác định không chỉ làm một lần…” Cal cười xấu xa đè lại Jack đang vặn vẹo eo, nằm trên mặt đất hướng lên trên một đường thúc vào.

Cửa sổ rộng mở  mái nhà ngẫu nhiên đáp xuống một hai bé bồ câu, tiếng chiêm chiếp của chúng rất nhanh bị thanh âm kiềm nén của hai người đang  kịch liệt dây dưa phát ra áp chế, sau đó không thú vị bay đi. Không biết qua bao nhiêu lâu Jack một lần nữa nằm trên thảm, thẳng đến khi ánh nắng chuyển sang màu đỏ cam, Cal rốt cục thỏa mãn mang theo mỏi mệt nâng Jack hiện không chút khí lực dậy.

“Chúng ta đi tắm rửa một chút, sau đó ăn bữa tối được không?” Lời Cal nói chỉ nghênh đón Jack căm tức, cổ họng y đau như bị lửa thiêu, âm thanh phát ra khàn khàn khó nghe.

“Anh muốn hay không thử bị người ta đặt dưới làm ba tiếng đồng hồ, dùng eo và chân tự đi xuống lầu hai?”

“Được rồi, anh sẽ đút cho em. Như vậy tay chân em đều có thể cùng nhau nghỉ ngơi.” Cal thú vị tiếp lời Jack, ôm ngang lấy y đi trở về phòng ngủ, cả người Jack bủn rủn vô lực nằm trong bồn tắm, Cal tên đầu sỏ gây nên chuyện dùng bàn tay vừa cho y vui sướng bây giờ lại đang giúp y giảm bớt mỏi mệt.

“Chỉ cần nghĩ đến cuộc sống thầy tu năm năm, anh liền hận không thể đem em giết chết trên giường, hoặc cột em vào trong nhà cũng là lựa chọn không tồi.” Cal cắn cắn lỗ tai Jack, làm y vừa mới chìm vào mỏi mệt tỉnh lại, Jack nở nụ cười.

“Nhưng mà, ngày mai em sẽ tự do, Cal, anh nhất định phải thủ thân như ngọc a, vị hôn thê của ta.”

Tiếng cười đắc ý của Jack chỉ tồn tại không đến mười lăm giây, Cal trả thù đem ngón tay của mình xâm nhập vào thân thể y đối với nơi nào đó khều khều, Jack lập tức khàn khàn kêu ra tiếng: “Đáng chết, tên ác ôn này, đừng đến nữa!”

“Nghe mẹ anh nói trong nhà đều do vợ làm chủ, kẻ gọi là vị hôn phu yêu quý của anh ơi, em phải học thành thật nhanh một chút.” Cal nói xong dùng khăn tắm lau khô nước trên người Jack, ôm y đặt lên giường nghỉ ngơi, tự mình xuống lầu gọi bữa tối.

Cal vừa đi khỏi cửa phòng liền nhăn mặt nhíu mày, vui vẻ mới vừa rồi trên mặt hắn cũng biến mất. Ngoài cửa phòng Jack trên vách tường có mấy vệt màu nâu không rõ, sàn tựa hồ cũng vừa được lau khô — có ai đã tới? Hắn hoặc là nàng, nhìn thấy gì?
Bình Luận (0)
Comment