Tâm Chiếu Bất Huyên (Lòng Hiểu Không Huyên)

Chương 10

Cảnh quay này của Nghê Vân Huyên rất quan trọng, cũng thực náo động, có thể nói là một cảnh rối rắm trong <Tình đầu khó phai>.

Sau khi Thẩm Thiển Y cố lấy dũng khí muốn dùng đám cưới để ràng buộc mình với Lạc Tử Thịnh thành công, hôn lễ của cô, vốn nên ngập tràn những điều tốt đẹp. Cô được gả cho người đàn ông mà mình yêu nhất, người mà cô vẫn yêu nhiều năm như vậy, người đàn ông mà cô vẫn nghĩ đến, vẫn nhớ kĩ. Cho nên, giờ phút này, Thẩm Thiển Y phải hạnh phúc, cô hẳn là phải mang theo nụ cười, mang theo hạnh phúc mà nhận hết những lời chúc phúc của mọi người.

Nhưng, Thẩm Thiển Y nên hanh phúc bao nhiêu, thì hôn lễ thực sự này lại tàn nhẫn bấy nhiêu. Lạc Tử Thịnh không đào hôn, nhưng anh châm biếm để Hạ Tư Linh làm phù dâu cho Thẩm Thiển Y. Mà Lạc Tử Thịnh cũng không cho Thẩm Thiển Y nửa phần mặt mũi, hiện tại anh chỉ vô cùng áy náy với Hạ Tư Linh. Cho nên cảnh này vốn là một hôn lễ từ trong giấc mộng biến thành sự thật của Thẩm Thiển Y, cuối cùng lại chỉ có thể để cô trơ mắt nhìn người đàn ông mình yêu nắm tay một cô gái khác.

Giờ phút này Thẩm Thiển Y không phẫn nộ, không u sầu, cô giống như một người ngoài cuộc, cười với mọi người. Nhưng nếu có thể thật sự nhìn thấu cô, ánh mắt cô chưa từng rời khỏi Lạc Tử Thịnh – người đàn ông làm nhiễu loạn tâm trí cô nửa phần.

Sau hôn lễ, Thẩm Thiển Y đứng ở cửa khách sạn, giống như một pho tượng, nhìn Lạc Tử Thịnh mang theo Hạ Tư Linh – vốn là nhân vật chính trong hôn lễ hôm nay rời đi.

Đây là cảnh diễn lại sự mâu thuẫn giằng xé, cho nên cực kỳ quan trọng. Nhưng mà Nghê Vân Huyên vẫn liên tục bị NG. Cuối cùng, đạo diễn đi đến trước mặt cô: “Biểu cảm không đến nơi. Thẩm Thiển Y đích thực không lộ ra cảm xúc gì, nhưng không phải là đờ đẫn giống cô.”

“Xin lỗi, để tôi thử lại lần nữa.” Nghê Vân Huyên áy náy.

“Nhớ kỹ biểu cảm.”

Nghê Vân Huyên đứng ở cửa khách sạn, nhìn chiếc xe đang rời đi kia.

Kỳ thật, lần quay cuối cùng không tốt cho lắm, quay quá nhiều lần, cuối cùng bản thân cô không còn nhiều kiên nhẫn nữa, lần này cuối cùng mới được cho qua.

Cô kéo chiếc áo cưới thật dài, đi vào phòng thay đồ. Mặc chiếc áo cưới này trên người làm cô cảm thấy rất không thoải mái, cả người cũng bị gò bó. Cho dù trong phim trường mọi người rất hài lòng và cũng khen ngợi dáng vẻ cô khi khoác lên mình chiếc áo cưới này.

Trước tiên cô uống một ngụm nước, nghe thấy tiếng mở cửa, cô không quay đầu lại dặn: “Nhanh giúp tôi cởi chiếc áo cưới này đi.”

Đối phương thật sự bước đến sau cô, kéo khóa sau lưng xuống. Cô cảm thấy chỗ nào đó không đúng, buông cốc nước xuống rồi xoay người lại: “Lục… Lục tổng.”

Lục Tử Chiếu không chút ngượng ngùng: “Còn cần tiếp tục cởi không?”

“Không… không cần.” Nghê Vân Huyên cúi thấp đầu: “Sao Lục tổng lại đến đây?”

“Không phải lần trước tôi đã nói rồi sao, tôi muốn dẫn em đi ăn loại mì mà tôi thích.”

“À, ra vậy.” Cô giữ lấy làn váy sau lưng.

Lục Tử Chiếu đứng ở trước mặt cô, đánh giá cô từ đầu đến chân một lần, lúc này mới bám vào bên tai cô: “Em mặc áo cưới rất đẹp, tôi ở bên ngoài chờ em.”

Sau khi anh ra ngoài, lúc này Nghê Vân Huyên mới thở ra một hơi thật dài. Cô khóa trái cửa lại, sau đó nhanh chóng thay chiếc áo cưới ra, đợi lát nữa sẽ có nhân viên tới mang giả cho chủ cửa hàng. Mà sau đó cũng không có cảnh của cô, cô cũng có thời gian. Những cảnh sau đều là cảnh “đêm tân hôn” của Lạc Tử Thịnh và Hạ Tư Linh, không liên quan đến cô.

Nghê Vân Huyên đổi sang một bộ trang phục bình thường, lúc này mới đi ra. Nhân viên thấy cô đi về phía Lục Tử Chiếu thì cũng coi như không thấy, chỉ vội vàng làm chuyện mình nên làm.

Lục Tử Chiếu đứng bên cạnh xe, cầm di động chơi trò chơi, sau khi nhìn thấy thân ảnh của cô qua gương chiếu hậu, anh liền cất điện thoại đi, xoay người nhìn cô từng bước một đi đến chỗ mình.

“Để Lục tổng đợi lâu rồi.” Cô mang theo ý cười, tâm tình rõ ràng được thả lỏng.

“Hôm nay quay phim rất thuận lợi?”

Cô kinh ngạc nhìn anh: “Chỉ có thể nói là có tiến bộ, so với hôm qua thì NG ít hơn năm lần.”

Khóe miệng Lục Tử Chiếu cười cười, anh lắc đầu, để cô lên xe.

Anh không chạy xe đến trung tâm thành phố, ngược lại đi về hướng ra ngoại ô. Cô nhíu mày: “Đây là đi đâu?”

“Ăn mì.”

Cô há mồm, vẫn là lựa chọn im miệng.

Xe chạy đến vùng ngoại ô, bóng dáng những công trình kiến trúc cao lớn dần không còn, hai bên đường quốc lộ đều là hàng cây xanh tốt. Mà cô chỉ nhìn  gương mặt anh, anh thực sự chuyên tâm lái xe, mắt nhìn thẳng phía trước. Sau khi xe tiếp tục rời xa nội thành, hai bên đường đều là hàng trúc, là trúc đá. Loại trúc này độ dai rất cao, xếp chi chít hai bên quốc lộ, tạo thành lan can bảo vệ cứng chắc, hơn nữa còn có chức năng xanh hóa môi trường.

Cô thu hồi ánh mắt, nhìn thoáng qua hàng trúc bên ngoài. Lá trúc rất nhỏ, rất gần nhau, nhưng không chút nào ảnh hưởng đến sinh khí của chúng.

“Đây thật sự là đi ăn mì?” Cô nhíu mày.

“Em có thể cho rằng tôi lừa mang bán em đi.”

“Vậy tôi phải cảm thấy vinh hạnh rồi, khiến tổng giám đốc tập đoàn Viễn Xuyên phải tự thân xuất mã lừa bán tôi.”

“Tôi cũng cho là như vậy.”

Xe tiếp tục đi, phía trước xuất hiện vài thôn xóm, mà xe của Lục Tử Chiếu dừng lại ở đây.

Cô theo anh xuống xe, nhìn bốn phía, cách đó không xa có một quán mì, bảng hiệu trên quán ghi “Mì Trường Thọ”.

Cô đuổi kịp anh: “Đi xa như vậy đến ăn một bát mì, đã đói đến gần ngất rồi, ăn bất cứ thứ gì cũng sẽ cảm thấy rất ngon.”

Bước chân Lục Tử Chiếu dừng lại một chút, anh liếc cô một cái không nói gì, trực tiếp đi vào trong quán.

Bên trong không rộng, nhưng cũng may là nhìn qua vô cùng sạch sẽ. Nghê Vân Huyên nhìn kết cấu nơi này, lựa chọn bàn gần cửa.

Lục Tử Chiếu nói với phục vụ: “Hai bát mì nhỏ.”

Ngay sau đó Nghê Vân Huyên thêm vào một câu: “Bát của tôi chỉ có nước lèo thôi, không hành, cho nhiều rau thơm.”

Lúc cô quay đầu lại, Lục Tử Chiếu đang thâm trầm nhìn về phía cô.

Cô cười cười: “Không ăn được cay,” cô chỉ vào cổ họng của mình: “chịu không nổi nửa điểm kích thích, nếu không sẽ đau.”

Anh gật gật đầu, cảm xúc lại có chút hạ xuống.

Mì được bê lên, trước lúc Lục Tử Chiếu bắt đầu “chiến đấu”, Nghê Vân Huyên đưa một đôi đũa qua: “Tôi tự chuẩn bị, vừa vệ sinh lại bảo vệ môi trường.”

Lục Tử Chiếu trầm mặc hồi lâu, vẫn là nhận lấy đôi đũa, sau đó cúi đầu ăn mì. Bát mì của anh thoạt nhìn quả thực trông rất hấp dẫn, cần gia vị gì cũng có, mà anh cũng ăn tương đối ngon miệng. Trái lại, dường như cô không thích ăn những thứ này cho lắm, cầm đũa ăn mấy miếng rồi thôi.

Cô nhìn Lục Tử Chiếu ăn xong, lấy đôi đũa của anh để đi rửa: “Mẹ tôi từng nói, những cô gái siêng năng có thể thu phục được trái tim đàn ông.”

“Vậy mẹ em có nói cho em hay không, những cô gái lãng phí sẽ làm cho đàn ông ghét?” Lục Tử Chiếu nhìn qua bát mì cô gần như chưa động vào.

“Thật à?” Cô vô tội mở miệng: “Có lẽ mẹ quên nói cho tôi biết.”

Nghê Vân Huyên mượn nhà bếp nơi này để rửa hai đôi đũa, cô lau khô rồi cất đi.

Có điều, lần này Nghê Vân Huyên xung phong trả tiền, cô đưa tám tệ cho chủ quán.

“Lần trước anh mời tôi, lần này tôi mời lại, công bằng rồi đúng không?”

Lục Tử Chiếu chỉ cười nhẹ, không nói gì, trên thực tế từ sau khi cô tự mình đi rửa đũa anh liền trầm mặc.

Mà trên đường về, anh cũng không có dự định nói gì, Nghê Vân Huyên cũng hiểu chuyện không quấy rầy anh.

Tới nội thành, Lục Tử Chiếu mới mở miệng: “Sao em biết giá bát mì đó?”

Anh thấy, cô thanh toán tám tệ, không phải là trả mười tệ để chủ quán thối lại.

“Không phải phục vụ đã nói rồi sao?”

“Vậy à?”

“Hơn nữa, không phải trên tường có dán bảng giá cả các loại mì hay sao?”

“Tôi còn tưởng rằng, em vẫn luôn nhìn tôi chứ!”

“Thì ra, anh còn rất tự luyến.”
Bình Luận (0)
Comment