Tâm Chiếu Bất Huyên (Lòng Hiểu Không Huyên)

Chương 20

Nghê Vân Huyên cầm di động nói một hồi với Lương Bích, đối phương mới bằng lòng cho cô nghỉ vài ngày. Lục Tử Chiếu nói không sai, hiện tại hẳn là cô phải đi tuyên truyền <Tình đầu khó phai>, chương trình giải trí trên đài nào đó mời đoàn phim đến tuyên truyền, cô rời đi thế này quả thật sẽ có chút ảnh hưởng, nhưng mà cô cũng không quan tâm nhiều như vậy, cô thực sự rất thích <Thanh xuân từng rơi xuống một trận mưa>, thích cái tên này, thích câu chuyện trong đó, hơn nữa đây còn là một bộ phim điện ảnh, đối với cô sẽ rất có lợi.

Cô sửa soạn vài bộ quần áo, sau đó liền đi đến bên cạnh Lục Tử Chiếu: “Em xin nghỉ rồi, hơn nữa quần áo cũng đã chuẩn bị xong.”

Lục Tử Chiếu bê cốc sữa tao nhã uống như cũ, giống như chưa nghe thấy gì.

Cô cau mày, lấy cốc sữa trong tay anh: “Anh không thấy trên mạng đều lên án mấy loại sữa giả lừa người gì đó sao? Còn dám uống.”

Lúc này anh liếc cô một cái: “Đây là sữa được vắt ra từ đám bò sữa anh nuôi, em có cần kiểm tra hay không, như vậy mới thể hiện được em cũng lo lắng cho sức khỏe của anh.”

Cô để cái cốc đến trước mặt anh: “Khỏi cần, anh tiếp tục uống đi.”

Anh lau miệng, không để ý tới cô liền đi ra ngoài. Cô đuổi theo anh: “Thực ra, em còn rất hữu dụng nữa, lúc anh buồn chán có thể cùng nói chuyện phiếm với anh, để cuộc sống của anh không trôi qua tẻ nhạt như vậy.”

“Trên thế giới này không phải chỉ mình em mới có miệng.” Ý là anh có thể tìm người khác.

Cô tự giác khoác tay anh: “Thời tiết hôm nay không tồi.”

Anh lắc lắc, không thoát khỏi cô: “Đúng vậy, sắp mưa rồi.”

Cô mặt dày mày dạn theo kịp anh, học dáng vẻ bình tĩnh của anh. Cho đến khi lên xe, tâm tình của cô lập tức trở nên rất tốt, mà anh nhìn thấy vẻ mặt đạt được mục đích của cô từ gương chiếu hậu, khóe miệng không tự giác cong lên.

Nhưng đến thành phố nổi tiếng về cảnh đẹp này, cô mới cảm thấy mình nói anh sẽ “buồn chán” quả thật là buồn cười, anh phải họp liên tiếp, ngoại trừ thời gian ăn cơm có thể nhìn thấy anh, những lúc khác anh giống như mất hút. Cũng may, cô không quên, cô còn cần lấp đầy bụng.

Ở trong khách sạn vài ngày, cô cảm thấy mình sắp mốc meo rồi.

Kỳ thật, cô rất muốn nhìn xem bộ dạng anh lúc làm việc là như thế nào.

Mang theo lòng hiếu kì đó, cô thực sự rời khỏi khách sạn, sau đó gọi xe tới chi nhánh công ty anh. Thoạt nhìn không dễ vào được đây! Cô đứng ở cửa, ngửa đầu buồn chán đếm xem tòa nhà này có bao nhiêu tầng, ngửa đến khi cổ mỏi nhừ, mà mắt cũng hoa rồi, chẳng rõ tầng nào với tầng nào nữa.

Cô đứng thêm một lúc, lần này nhìn thấy Lục Tử Chiếu từ trong công ty đi ra. Anh đi rất vội, bước chân rất nhanh, thoạt nhìn rất nghiêm túc, mà thư kí dáng người cao gầy mặc đồ công sở ở bên cạnh đuổi kịp bước chân anh, dọc đường đi đều nhắc nhở anh điều gì đó.

Đến khi anh sắp lên xe, thư kí mới rời đi.

Nhưng mà, lúc này, hình như Lục Tử Chiếu có điện thoại, anh tiếp. Vì cuộc gọi này, anh chưa lên xe, mà cùng hàn huyên với người trong điện thoại. Nếu vừa rồi anh có thể gọi là mặt không cảm xúc, vậy hiện tại hoàn toàn có thể gọi là mặt mày tươi tỉnh. Hơn nữa, trong khoảng thời gian này, cô tuyệt đối không thấy anh xuất hiện biểu hiện như vậy.

Cô cũng từng nghe nói, loại người như họ, nếu không phải là gặp người mình rất quen thuộc thì sẽ không cười như vậy, luôn mang bộ dạng nghiêm trang.

Cô không nhìn tiếp nữa, mà tự quay về khách sạn, thật vô vị.

Khi cô vừa mới quẹt thẻ để vào, giọng nói của Lục Tử Chiếu liền vang lên: “Đi đâu thế?”

Cô không nghĩ anh sẽ trở về sớm như vậy, nhất thời không phản ứng kịp: “Thì ra ngoài chút thôi.”

Anh gật gật đầu, tựa hồ không muốn nhiều lời với cô.

Rồi sau đó, anh đưa cô ra ngoài lấp bụng.

Vẫn là một nhà hàng hải sản nổi tiếng, cô theo anh đi vào: “Sao lại muốn đến đây ăn những thứ này?”

“Không nghe đến thành phố XX mà không ăn hải sản thì coi như chưa đến hay sao?”

Hai người vừa mới đi vào, phục vụ liền niềm nở hỏi này hỏi nọ, đưa thực đơn đồng thời cũng đưa một bản mẫu ra, đại ý là đánh giá gì đó về nhà hàng này. Nghê Vân Huyên mở ra: “Ăn thứ gì cũng cần phải kí?”

“Chúng tôi là nhà hàng lớn, đương nhiên khác với những nhà hàng nhỏ thông thường.”

Nghê Vân Huyên buồn bực nhìn người phục vụ kia: “Không kí các cô sẽ không nấu?”

Phục vụ cười dịu dàng: “Trên nguyên tắc là như vậy.”

Lục Tử Chiếu không thèm nhìn tới bản mẫu kia, trực tiếp lấy qua, sau đó đặt vào tay phục vụ: “Trước mang đồ ăn lên, nếu hương vị vượt qua kiểm tra, tự nhiên sẽ kí. Nếu kí kết mang tính bắt buộc, chúng tôi cũng chỉ có thể chọn nhà hàng khác.”

“Điều này…” Phục vụ đánh giá Lục Tử Chiếu từ trên xuống dưới một phen, lúc này mới khó xử rời đi.

Nghê Vân Huyên nhìn bốn phía xung quanh: “Nhà hàng lớn này thật đúng là không giống bình thường, phiền phức như vậy.”

Lục Tử Chiếu nhếch miệng, không nói gì.

Đồ ăn rất nhanh được mang lên, thật có tốc độ.

Cô nhìn chằm chằm vào đĩa tôm hùm, do dự xem với hình tượng của mình thì có nên ăn hay không, cô nhìn anh: “Đàn ông phong độ bình thường sẽ làm rất nhiều việc cho phụ nữ đúng không? Ví dụ như kéo ghế, ví dụ như…”

Cụm từ “bóc tôm hùm” còn chưa được nói ra, Lục Tử Chiếu đã giành lời trước: “Anh không phải đàn ông phong độ.”

Nếu, anh không phải đàn ông phong độ, vậy cô cũng không cần phải làm thục nữ. Cô cầm tôm hùm, quét mắt nhìn anh một cái, có lẽ người này cũng chưa từng coi cô là một thục nữ nhỉ?

Có điều, cô cũng không dám ăn nhiều, nhưng cô thích cua đồng, nhất là chiếc càng thô thô kia, vàng nhạt, đặc biệt thèm ăn.

Động tác của Lục Tử Chiếu thực thành thạo và tao nhã, dù rằng anh cũng không cố ý làm ra động tác như vậy, nhưng lại nhàn hạ thưởng thức dáng vẻ cô cố sức gõ chân cua, lấy ra thịt cua tươi mới.

Cô ăn rất lâu, mà Lục Tử Chiếu thì nhìn cô ăn, cô bị nhìn liền cảm thấy không thoải mái: “Anh ăn của anh đi, nhìn em làm gì?”

“Em đẹp, cho nên nhìn em. Đáp như vậy có vừa lòng không?”

Cô liếc mắt nhìn bàn tay mình còn dính dầu mỡ, nhịn không được run lên một chút.

Hồi lâu, anh mới để phục vụ tới tính tiền: “Hôm nay nhà hàng chúng tôi có chương trình khuyến mãi, tất cả các món đều được giảm tám phần trăm.”

Nghê Vân Huyên lau tay: “Có chuyện tốt như vậy?”

Lục Tử Chiếu không động, chỉ nhìn phục vụ: “Có hóa đơn không?”

“Có.”

“Vậy trước tiên lấy hóa đơn đến cho tôi xem.”

Phục vụ hơi sửng sốt, nhưng vẫn đi.

Nghê Vân Huyên ngờ vực nhìn anh: “Anh tìm xem để trả à?”

“Không trả.”

“Hả?” Cô càng nghi hoặc.

Kỳ thật, chuyện kế tiếp xảy ra cô đều bị vây trong sự khó tin và hoang mang. Đầu tiên là Lục Tử Chiếu muốn xem hóa đơn kia có đúng hay không, lúc ấy trong mắt phục vụ quả thật xuất hiện chút khinh thường, giống như Lục Tử Chiếu không thể thanh toán tiền ăn được vậy. Mà tiếp theo, Lục Tử Chiếu cười nhẹ nhìn con số kia, sau đó bỏ hóa đơn vào túi. Anh không có ý định trả tiền, phục vụ cũng cảm thấy có gì đó không đúng.

Lục Tử Chiếu gọi một cuộc điện thoại, sau đó liền có rất nhiều người đi vào.

Đại khái là nói nhà hàng này kinh doanh không phù hợp với giá quy định, mỗi món ăn đều thu giá cao, phải kiểm tra toàn bộ.

Mà Lục Tử Chiếu cũng lấy hóa đơn ra, sau đó giao cho luật sư của anh rồi liền dẫn cô rời đi.

Đối với tất cả chuyện này Nghê Vân Huyên cảm thấy thật mới lạ, ngay cả luật sư hình như cũng được anh bố trí rồi, khó trách anh nói không trả tiền, là chủ ý đến ăn cơm chùa.

“Anh có tiền như vậy, để người ta kiếm tiền thì có làm sao, nhỏ mọn thế.” Cô chế nhạo anh, thấy anh không đáp lại mình, lại cảm thấy mất mặt: “Vì sao muốn làm vậy?”

“Nghe nói nhà hàng này rất biết làm thịt người, nên muốn đến thử xem.”

“Sở thích của anh thật biến thái.”

Anh gật gật đầu: “Cho nên đưa em đến đây.”

“…”
Bình Luận (0)
Comment