Rất lâu rồi không được nghỉ ngơi, đêm này Nghê Vân Huyên ngủ rất ngon, một đêm vô mộng.
Mà Lục Tử Chiếu ngồi trước giường của cô, vẫn nhìn cô, thậm chí chưa từng động đậy một chút.
Anh tự hỏi mình, cảm giác này khó chịu không, đau khổ không.
Khi gặp khó khăn lớn hơn nữa anh đều đã đi qua như vậy, anh nghĩ mình đã có thể tiếp nhận bất cứ chuyện gì, nhưng vẫn có chuyện có thể khiến bản thân mình không thể bình tâm.
Khi cô mở mắt thì trời đã rất sáng rất sáng rồi.
Ánh mắt anh có chút mông lung, thậm chí mang theo vài phần mỏi mệt.
Cô thở dài: “Anh biết rồi?”
Anh gật đầu, cổ họng khô khốc, anh không biết mình nên nói gì.
Cô rất nghiêm túc nhìn anh: “Con là tôi bỏ, là tôi không cần nó. Anh cũng biết mà, sao tôi có thể sinh con của Lục Tử Chiếu anh? Cho nên anh không cần phải cảm thấy hổ thẹn, cũng không cần phải áy náy với tôi. Nếu anh canh cánh trong lòng chuyện tôi không nói cho anh biết về sự tồn tại của đứa bé, tôi có thể nhận lỗi với anh, nhưng tôi nghĩ việc tôi không cần nó cũng là quyền tự do của tôi.”
“Em nghỉ ngơi cho tốt.”
“Tôi nghỉ ngơi rất tốt, tinh thần cũng rất tốt, cảm ơn anh đã đưa tôi đến bệnh viện. Hi vọng anh có thể đưa tôi về kịch tổ, nếu như lời này không phiền anh.”
Anh nhìn bộ dạng bình tĩnh này của cô, tay nắm rất chặt.
Cô làm được, không cần mắng chửi anh câu nào, không cần cảm xúc kích động cũng có thể làm tổn thương anh hoàn toàn, cô thật sự làm được.
Cô hi vọng cùng anh, kiếp này không gặp nhau, kiếp sau không gặp lại.
Không gặp nhau, không gặp lại.
“Không phiền.” Anh nhàn nhạt mở miệng.
“Cảm ơn.”
Cô mặc quần áo xong, tự mình ra khỏi bệnh viện, không xa không gần là anh đi ở phía sau.
Rốt cuộc, có thể có một ngày như vậy, anh ở trước mặt cô, chẳng qua cũng chỉ là một người xa lạ quen thuộc mà thôi.
Ở trong xe hai người cũng không nói câu nào.
Tới lúc xuống xe, tự cô mở cửa xuống, trước khi rời đi thì mở miệng với anh: “Cứ như vậy đi, chúng ta dừng tại đây, tôi với anh không có quan hệ gì, quá khứ không có, tương lai cũng sẽ không có.”
Anh ngồi trong xe, từ gương chiếu hậu nhìn thấy bóng lưng cô dần dần xa, cho đến khi không còn nhìn thấy cô nữa, anh vẫn giữ nguyên tư thế này.
Trong xe chậm rãi vang lên giai điệu của ca khúc |Một chút tổn thương|.
My love, ngủ ngon và đừng buồn phiền nữaĐừng lo lắng em sẽ bị tổn thươngNghĩ thoáng, cảm thông, em đã quen rồiNếu không thì phải làm thế nào đây?Thành phố này quá dối trá, tình yêu chỉ là chiếc tủ kính đắt tiềnTrưng bày ra ảo giác ngọt ngào trên con đường hoa lệ rực rỡAi tưởng thật người đó sẽ mắc lừaVậy mà lại nghĩ anh không thế, dựa vào đâu anh lại không thế?Bởi vì cô quạnh rất lạnh nên tự hư cấu ra sự ấm ápKhông có lí do để chịu đựng được cho đến lúc hừng đôngTiến bước, vòng quanh, em nghiêng ngả lảo đảoQuay tròn trong mê cung nàyChết tâm, thất vọng, sẽ tương đối đơn giảnRồi trong lòng lại không cam lòngThành phố này sẽ ngụy trang tình yêu thành chùm đèn neon rực rỡAi đó rời khỏi quên tắt đèn, để giấc mộng vẫn mãi huy hoàngCho rằng có thể giữ anh lại bên mình, nhưng là ai chịu ở lại bên cạnh aiMột khúc tình ca đều dài hơn một nụ hônCái này gọi là gặp gỡ vui vẻ, chia tay yên bìnhĐừng nói anh áy náy với em, đừng nói anh sẽ vĩnh viễn nhớ về emEm biết được con đường cô đơn này phải đi như thế nàoXin anh không cần an ủi emMy love, ngủ ngon, cũng đừng để trong lòngEm chỉ tổn thương một chút thôiChỉ là tổn thương một chút thôi