Tam Công Chúa Kiêu Ngạo Và Tứ Hoàng Tử Đào Hoa

Chương 20

Hai đối thủ ngang tài ngang sức, qua 15 phút căng go, ai cũng thấm mệt những chưa ai ngã. Lúc nhỏ sơ ý, Kay đã hạ cú đạp vào bụng.

Nếu là người khác, nhỏ sẽ tỏ ra vô cùng bình thản không lung lay để cho đối thủ biết, cú đạp ấy không là gì dù có đau đến mấy. Nhưng với Kay, nhỏ chau mày, khuôn mặt đau đớn. Đôi chân cố tình khuỵu xuống… Kay thấy vậy lập tức dừng tay, định đến đỡ nhỏ dậy.

Không chần chừ, những cú đấm – đá liên tiếp vào người Kay. Kay dần kiệt sức, máu trong miệng cậu phun ra, khuôn mặt tuấn tú của cậu điểm thêm vài vết bầm tím. Nằm sõng soài ra đất, cậu thở dốc mệt mỏi.

- 5 .. 4…

- 3 …2... 1 – Kai cố đếm chậm nhưng Kay vẫn không thể đứng dậy.

- Bang Devil&Dark thắng. Tỷ số hòa 1 – 1.

Kin lên sàn đỡ Kay xuống dưới. Kay quay đầu lại nhìn nhỏ, mỉm cười thật tươi an ủi. Vết thương nhỏ nhoi này không là gì. Nhìn thấy nụ cười của Kay, nhỏ càng buồn hơn. Lắc đầu thật mạnh, chiến thắng rồi phải vui chứ? Nhỏ làm vẻ mặt hớn hở chạy xuống chỗ cô và nó.

- Tui thắng ùi nè. Sao hả?

- Bà có đau không hả? – Cô đưa chai nước và khăn lau cho nhỏ.

- Đau chi chứ? Hi hi. Mà trận sau trông cậy vào bà hết đó nha Jasmin.

Nó gật đầu, đưa cho nhỏ hai lọ thuốc nước rồi bỏ đi. Nhỏ ngây ngô

- Ủa chi đây zậy?

Cô nhún vai bước theo nó. Mãi lúc sau, nhỏ mới hiểu ý nó. Đây là thuốc phục hồi, một lọ cho nhỏ , một lọ cho Kay. Haiz, chiêu của nhỏ cũng không che mắt nổi nó. Suy nghĩ của nhỏ, nó dường như cũng đọc được.

Nhỏ mở nắp uống một lọ rồi vứt bên cạnh, định đi tới chỗ Kay thì Kai kéo lại

- Vứt rác bừa bãi trong địa phận bang Vũ Phong. Chẹp chẹp sao đây ta.

- Anh muốn sống không hả? Hứ.

Nhỏ lấy khăn lau nhẹ vết thương cho Kay và đưa lọ thuốc ra cho cậu. Ken và Kin thấy vậy cũng đi ra chỗ khác để lại không gian riêng tư.

- Bị lừa, có thấy thảm không? – Nhỏ chêu đùa hỏi.

- Dù không vậy, tôi cũng thua em thôi. Thật sự là rất thảm khi thua một người con gái. Lúc đó tôi cũng mệt lắm chỉ vờ vẻ mạnh mẽ zậy thôi à.

- Mau uống đi. Đáng đời đồ ngốc – nhỏ nhéo mũi cậu.

- Sao em dám đối xử với bệnh nhân như vậy? – Kay dở khóc dở cười.

- Bệnh nhân gì? Còn chưa được khỏe hay sao? Đấm thêm vào phát nữa chắc cũng không chết được ha. – Nhỏ hăm he giơ cú đấm lên.

- AAAa đừng mà. Vừa nãy đủ rồi.

- Đủ rồi thì mau uống đi.

Kay cầm lọ nhỏ lên tu chưa đã một hơi đã cạn. Có chút bực bội, cậu ném vỏ ra đằng sau.

- Thuốc gì mà ít quá vậy?

- Anh biết thuốc gì không hả? Thuốc này anh có lòi mắt cũng chẳng chế được đâu. Đòi hỏi.

- Hả? Sao em khinh thường tui vậy?

- Hứ. À mà, anh vứt rác bừa bãi. Mau nhặt lại đi.

- Cái gì cơ? Sao tôi lại phải nhặt chứ?

- Vì anh không biết bảo vệ môi trường.

- Không phải lúc nãy em cũng thế sao? – Kay mỉm cười ranh mãnh.

- Anh .. – nhỏ ứ họng tức tối bỏ đi.

Hắn đứng tựa vào thành tường, khuôn mặt vô cảm, lạnh nhạt với mọi thứ xung quanh. Nó bước đến ngồi lên lan can. Làn gió nhẹ nhàng cuốn tóc tung bay, hắn dịu dàng vén ngọn tóc ấy, buồn bã hỏi

- Nhất định phải đấu sao?

Nó gật đầu.

- Ngày phán quyết cũng sẽ đến. Tôi có thể đáp ứng cho em mọi thứ nhưng bang Vũ Phong không phải của riêng tôi. Còn có các anh em trong bang nữa. Họ đã trung thành với tôi bao lâu nay. Tôi không thể vì tình cảm cá nhân mà làm vậy được.

Nó đưa tay chạm nhẹ vào gò má trắng trẻo, mềm mại bao người con gái hằng mong ước có được lại thuộc về một người con trai.

- Xin lỗi em. Băng. Em có giận tôi không?

Nó lắc đầu. Cớ gì lại giận hắn chứ? Người đáng giận là nó. Hắn nổi tiểng tàn nhẫn, vô tình mà bây giờ lại thân mật với chính kình địch của mình như vậy khiến nó cảm thấy sự ưu ái hắn dành cho nó là quá lớn rồi.

- Tôi muốn em là người ra đề.

Nó không nói gì, vuốt lại mấy ngọn tóc của hắn bị gió thổi rồi quay gót bước đi.
Bình Luận (0)
Comment