Tam Công Chúa Kiêu Ngạo Và Tứ Hoàng Tử Đào Hoa

Chương 95

Nghe hòa tấu Piano Kiss The Rain khi đọc chap này J))

Thiên chở cô đi gặp ba, giúp mẹ cô xuất viện, còn mua lại biệt thự cũ của nhà cô ngày trước cho ba mẹ cô ở làm cô ngồi trên xe không biết phải cảm ơn anh thế nào. Mẹ cô vô cùng thích Thiên, càng đặc biệt thích hơn khi biết Thiên là con trai bác Dương - bạn thân của mẹ cô, luôn miệng rối rít cảm ơn rồi nói về chuyện kết hôn. Cô xấu hổ đỏ mặt, nhưng anh rất nhạy bén hiểu cô, hết lượt này đến lượt khác bao biện cho cô. Cô dần dần có cái nhìn khác về Thiên nhưng không biểu hiện ra ngoài.

-Xuống xe đi – Chiếc xe đắt tiền đen bóng loáng của anh dừng trước cửa Bar Thiên Ưng.

Cô gật đầu mở cửa bước xuống bỗng sững người trước nơi từng là quen thuộc này. Cô sợ hãi nuốt nước bọt, cô nợ Thiên quá nhiều rồi giờ còn đòi hỏi không làm theo ý anh, cô thật không biết điều. Cô cắn răng xuống nhanh chóng, cùng anh đi vào.

Anh khoác vai cô lạnh lùng thản nhiên đến thẳng bàn VIP, ai cũng cúi đầu cung kính phục tùng trước anh và ngạc nhiên khi thấy cô đi cùng Thiên. Vài lời bàn tán còn xôm lên từ đám gái đón khách.

-Ôi tụi mày, lại là con Mít kìa.

-Không tin được, sao con nhỏ đó giỏi đến thế cơ chứ? Hết Kin rồi đến Thiên.

-Hai anh khó “ chặt chém “ nhất mà nó có thể làm được. Giỏi đi quá đi thôi - Giọng một cô gái vừa mỉa mai vừa khinh bỉ vang lên.

-Anh Thiên và anh Kin không bao giờ biết “ gái” là gì sao lại đổ trước con nhỏ đó chứ? Nó dùng bùa mê thuốc lú gì vậy không biết.

Đôi mắt cô trùng xuống, nét buồn thoang thoáng phảng phất trên khuôn mặt xinh đẹp khi bị xúc phạm không qua khỏi sự tinh ý của Thiên. Anh trừng mắt về phía đám gái đón khách khiến tất cả im bặt.

-Vicky – Giọng anh không chút cảm xúc, dùng ngón trỏ ra hiệu gọi Vicky tới đây.

Vicky đi đến cúi đầu nhận lệnh không quên nhếch mép cười khinh khỉnh sang cô. Chuyện giữa cô và Kin, Vicky là người hiểu rõ nhất, lần này thấy cô đi cùng Thiên không nghĩ ngợi cho cô xếp ngang hàng với đám gái ngoài kia.

-Vâng.

-Chuyển đi nơi khác – Thiên chỉ tay vào đám gái, bực bội nói.

-Em hiểu rồi.

Thiên không nói gì thêm, đi đến bàn VIP ngồi xuống cho phục vụ bê dọn đồ uống lên. Cô ngoan ngoãn ngồi cạnh anh không hỏi đưa cô tới đây làm gì cũng không khó chịu trước sự điên loạn của âm nhạc cùng những điệu nhảy lắc lư khiêu gợi trên sàn.

Sau khi phục vụ dọn đồ uống lên và rót rượu cho anh thì có hai người con trai khác đến, cúi đầu chào.

-Anh.

-Ngồi đi – Thiên hất cằm phía về chỗ ngồi bên cạnh.

-Vâng. – Hai người con trai kia nhìn cô dò xét rồi ngồi xuống.

-Uống gì? – Thiên lắc lư ly rượu lạnh lùng hỏi

-Volka diva được rồi ạ. – Hai người đó đồng thanh.

Thiên búng tay, phục vụ nhanh chóng rót rượu.

-Anh gọi tụi em đến chuyện gì vậy ạ? - Một tên vừa nhận rượu vừa phép nói.

-Không có thì không được gọi à?- Thiên nhướn mày thờ ơ hỏi.

-Em không có ý đó đâu anh. Em biết anh rất bận mà – Tên đó khéo léo nói.

Thiên chẹp miệng gật gù rồi vứt lên bàn một sấp giấy. Hai tên con trai e dè , cẩn thận nhận lấy, chăm chú đọc một lúc rồi hỏi.

-Số lượng cần nhiều lắm không anh?

Một trong hai tên con trai đó hỏi nhưng không thấy Thiên trả lời, chỉ thấy khóe miệng anh cong lên thích thú đặt ly rượu xuống rồi đan tay vào mái tóc mềm mại bồng bềnh của cô, tay kia siết chặt eo cô đấy cô ngã ra ghế, cúi xuống hôn cô nồng nhiệt.

-Hiện tại thì … - Tên con trai còn lại nãy giờ chăm chú đọc đang định nói thì bị đồng bọn bịt miệng, hất mặt ra hiệu.

Mi Lan choáng váng không hiểu chuyện gì. Chuyện gì mà tự nhiên lại hôn cô thế hả? Nếu muốn cô bị ghét thêm thì không còn cách khác à? Ở nơi đông người này không giữ nổi cho cô một chút thể diện như con kiến được hay sao?

Mọi người bắt đầu đổ dồn mắt về bàn VIP nhìn Thiên hôn cô mãi không dứt. Thiên là quản lý nổi tiếng lạnh lùng, tàn nhẫn không thích dính dáng đến phụ nữ ai ai cũng biết mà hôm nay anh lại công khai một cô gái lạ mặt.

Bàn tay anh từ từ kéo khóa váy cô xuống, Mi Lan căng tròn mắt kinh ngạc. Làm ơn đi, chuyện gì thế? Tính làm nhục cô ở ngay tại đây sao? Ôi trời. Cô biết mình là loại con gái dơ bẩn, đê tiện vì tiền rồi không cần phải cho tất cả biết thế đâu. Cô khóc không ra nước mắt. Nâng tay yếu ớt đẩy anh ra nhưng anh nhẹ nhàng cúi xuống thì thầm vào tai cô đầy ôn nhu.

-1 phút.

Nhưng có vẻ Thiên dự đoán sai rồi, chỉ chưa đầy 10 giây….

*Bốp*

-MÀY LÀM CÁI QUÁI GÌ THẾ? –Kin tức tối xông lên xốc cổ Thiên đấm mạnh vào mặt anh làm cô cũng bàng hoàng không kém.

Âm nhạc sôi động không còn, DJ ngừng hoạt động, mọi người vây thành hình tròn xung quanh bàn VIP của Thiên.

-Sao thế? – Thiên cời cợt khiêu khích nhìn cậu.

-TAO HỎI MÀY ĐANG LÀM GÌ? – Kin phẫn nộ lao đến định đấm tiếp vào người anh, nhưng nhanh chóng bị anh bắt thóp lại, đẩy mạnh ra phía sau khiến cậu loạng choạng.

Thiên quệt vệt máu trên miệng, đứng dậy phủi quần áo thản nhiên nói.

-Chưa đánh thắng được thằng Kai thì đừng nghĩ làm gì được thằng này.

-THẰNG KHỐN NẠN. MÀY ĐÃ LÀM GÌ CÔ ẤY? MÀY ĐÃ NÓI ĐÓ LÀ ĐỒ BẨN THỦI RỒI MÀ. SAO MÀY CÒN LÀM THẾ? – Kin như con sói hoàng, tức long sòng sọc hét.

-Thế mày cũng nói là đồ chơi thôi mà. Hết hứng thú thì vứt lại cho Vicky. Sao tức giận vậy hả? – Thiên vẫn lạnh đạm, vừa nói vừa ôm chặt cô vào lòng mình. Ánh mắt sắc lạnh ngạo nghễ cố tính chọc tức cậu. Bàn tay anh từ từ kéo lại khóa váy cho cô trước mặt mọi người.

Kin chết sững khi bị nói trúng tim đen, càng chìm vào câm lặng nhìn làn da trắng trẻo đầy thương tích của cô dần dần khép lại.

Thấy cậu không nói được gì, tiếng bàn tán bắt đầu rôm rả xung quanh. Mi Lan có hiểu nhầm cậu không? Mi Lan có tin cậu không? Lòng cậu rối bời, một mớ hỗn độn khiến cậu như mất trí. Cậu phải nói gì đây?

-Cô ấy không phải của mày. Tao làm gì mày không có quyền lên tiếng. – Thiên trừng mắt, giọng đanh lại đáng sợ, chỉ thẳng tay vào mặt cậu đe dọa.

-Mày nói cứ như cô ấy là của mày ý nhỉ? – Kin cười khẩy khinh bỉ lên tiếng.

-Câu này mày nói chuẩn nhất đấy – Thiên bật cười khanh khách đầy mùi hiếu chiến. Nhưng nụ cười ấy nhanh chóng tắt ngấm khi áo cậu bắt đầu ướt…..

Hai tay cô buông thõng, gục đầu trên vai cậu, những giọt lệ đau đớn lần nữa trào ra. Hóa ra với Thiên thì cô là đồ bẩn thủi. Đúng là thế, cô không thể trách anh nhưng với cậu… với cậu, cô chỉ … chỉ là đồ chơi thôi sao? Sau tất cả những gì cô cố gắng để khiến bản thân hoàn hảo hơn có thể sánh vai cùng cậu, sau tất cả những gì mơ tưởng của cô…. Cũng chỉ là hão huyền! Cô không là gì với cậu cả. Trái tim cô như hàng ngàn mảnh thủy tinh đâm chặt đến nghẹt thở, cõi lòng tan nát chân cô nhũn ra sắp không đứng nổi.

Thiên nhạy bén hiểu ra, ôm chặt cô hơn để cô không bị ngã.

-MÀY IM MIỆNG ĐI THẰNG KHỐN – Kin vẫn chưa nguôi ngoai sự tức giận hét lên.

Thiên nhíu mày trước tình hình lộn xộn trong quán Bar, mọi người không ngừng bàn tán hai người không biết phụ nữ là gì đang giành nhau một đứa con gái từng làm việc tại đây. Ai ai cũng muốn nhìn mặt cô lần nữa.

Thiên hất cằm Vicky ra hiệu cho DJ tiếp tục hoạt động. Mọi người cũng biết ý không nên làm ngứa mắt hai vị này, nhanh chóng trở về sàn nhảy và bàn rượu của mình. Bar Thiên Ưng lại trở về sự náo nhiệt đến điên cuồng như thường ngày.

-Tao định cho mày không còn chút thể diện bước khỏi đây đấy – Thiên trừng mắt nói rồi kéo cô ra sân sau.

Kin thẫn thờ nhìn cô thân mật cùng Thiên cứ như lời Thiên nói là thật. Cứ như cô thực sự…. đã thuộc về người khác.

-Bãi cỏ sân sau-

Thiên tựa người vào gốc cây cổ thụ già bình tĩnh đợi cậu đi đến.

-Mày đã vứt bỏ cô ấy rồi mà. Giờ còn bày đặt gì thế? – Thiên mỉa mai nói.

-Tao chưa bao giờ vứt bỏ cô ấy. – Kin gằn giọng.

-Nếu không vì mày thì cô ấy sẽ chẳng để xe ô cô đâm vào mình đâu.

-MÀY NÓI CÁI GÌ?

-Mày thấy đấy. Mày chả biết cái mẹ gì về cô ấy cả. Vậy mày quan tâm cái gì chứ? – Thiên cười khẩy khinh thường.

-Tao có chuyện riêng của tao. Tao không hề muốn vứt bỏ cô ấy.

-Muốn hay không thì cũng vứt rồi mà. Dù mày có yêu thế nào thì bố mẹ mày có chấp nhận không? Hay hết lượt này đến lượt khác làm tổn thương thôi hả?

-….. – Câu siết chặt tay không nói được gì.

-Mày thừa nhận điều đó mà. Phải không? À còn nữa. Mày yêu em họ tao lắm nhỉ?

-Đúng thế đấy. Tao yêu em họ mày. Nhưng không có nghĩa tao bỏ qua cho mày. - Cậu thẳng thừng nói

*Phịch*…..

Mi Lan núp sau tường đau đớn bịt chặt miệng ngã xuống đất, cảm giác thế giới tan vỡ trước mặt cô hiện ra. Nước mắt trào qua mu bàn tay lạnh lẽo rơi xuống đất. Đủ quá rồi, cậu yêu thương cô, vớt vát cô khi cậu đang yêu người con gái khác. Làm cô hết lần này đến lần khác ảo tưởng. Cô bật dậy chạy đi, chạy đi dù chẳng biết phía trước là đâu. Nó tối đen như tiền đồ của cô.

-Bỏ qua? Nếu mày yêu em tao thì tao làm gì MiLan ảnh hưởng đến mày quá nhỉ?

-Đó là quá khứ rồi. Giờ tao yêu Mi Lan, mày hiểu chưa? Chính vì thế mà tao mới để cô ấy lại với bà tao. Để ba mẹ tao không làm hại cô ấy. Nhưng tại sao? Tại sao lại là mày? Tại sao mày lại đến?

-Mày cũng dễ thay đổi nhỉ? – Thiên miệt thị, ngạo nghễ nói.

*Bốp*

Kin xông lên đấm anh, nhưng lại bị anh chặn lại và đấm trả khiến cậu lăn ra đất.

-Mày giỏi với ai thì giỏi. Với tao thì thằng Kai hay thằng Ken cũng đáng để tâm đâu.

-Tao cũng muốn nói luôn với mày – Thiên tiến gần cậu

-Tao làm cô ấy mất trinh rồi. Giờ cô ấy là của tao. Mày cũng biết mà tao là Dương Minh Thiên, bố mẹ tao và cô ấy sớm muộn định chuyện kết hôn rồi. Tao không thiếu tiền nhờ mày nuôi con hộ tao mà mày cũng không hèn hạ và nhục nhã đến nỗi nuôi con của thằng khác chứ nhỉ?

Kin như xác không hồn, bàn tay chống định gượng dậy thì mềm nhũn ngã phịch xuống đất. Cảm giác đau đớn bủa vây cậu, khuôn mặt vô hồn của cậu quay sang Thiên gào thét

-TẠI SAO? TẠI SAO MÀY LẠI LÀM THẾ? TAO GÂY THÙ CHUỐC OÁN GÌ VỚI MÀY SAO? TẠI SAO MÀY LẠI LÀM THẾ HẢ?

-Chỉ là tao có tiền thôi. Tao có thể giúp bố cô ấy ra tù, tao có thể giúp mẹ cô ấy xuất viện, giúp gia đình cô ấy trả nợ trong khi cô ấy ở cạnh tao một ngày, còn cô ấy ở cạnh mấy tháng, mày đã làm gì được nào? Mày cũng có ít tiền gì đâu?

-Tiền …. lại là tiền - Cậu khổ sở ôm trán cười nhạt nhẽo.

Lần cậu yêu nó, cậu đã đau đớn thế nào rồi. Lại Kelly cậu cũng tuột mất rồi đến Mi Lan cậu cũng không giữ được. Cuối cùng, cái tình yêu trong lòng cậu sẽ không bao giờ được xuất hiện.

-Tao không quan tâm mày vì lý do gì mà bỏ rơi cô ấy. Nhưng tao sẽ chăm sóc cô ấy tốt hơn mày dù tao không yêu Mi Lan. Có không giữ. Mất đừng tìm. – Thiên nói rồi bỏ đi một mạch để lại cậu cười ngặt nghẽo mà tê tái. Tiền…. Tiền… Tất cả chỉ vì tiền mà thôi. Nó thật sự đáng giá thế sao? Không phải cậu tiếc tiền ngại chi cho cô. Cậu lo lắng một điều nếu ba mẹ cậu thì sao? Ba mẹ cậu sẽ làm gì cô? Vì vậy mọi việc cậu đều âm thầm làm một mình che mắt ba mẹ rồi giờ thì trở nên vô nghĩa cũng chỉ vì một chữ tiền thôi….

-Tiền … tiền ha ha ha …. Ha ha - Cậu cười như điên loạn, giọt nước mắt khô khốc chảy dài trên khuôn mặt mĩ nam bao người mê muội ấy….. Đau.. Trời bất chợt đổ mưa… Những hạt mưa rơi xuống nặng trĩu như nước mắt của lòng cậu. Cậu vẫn nằm đó, tự cười thê lương nhìn mưa rơi đến nhòe mắt vẫn cười…..

………

Cô ngồi thẫn thờ ngã khuỵu cạnh góc tường khu nhà kho rượu khóc, tiếng nấc vọng đến tai Thiên. Anh từ từ đến cạnh cô, ôm chặt cô vào lòng mình.

Biết Thiên đến, cô giật mình, cô nhanh chóng lau sạch nước mắt. Không được nhắc đến người con trai khác trước mặt anh, càng không thể khóc vì người con trai khác. Thiên đã giúp gia đình cô rất nhiều. Cô không muốn anh tức giận.

-Xin lỗi. Để anh mất công đi tìm rồi. Chúng ta về đi – Cô cười thật tươi cầm tay anh đứng lên nhưng Thiên không nhúc nhích mà còn kéo người cô dựa vào ngực mình.

-Không sao. Khóc đi - Giọng anh khàn khàn như thôi miên khiến cô không cười nổi mà ôm chặt anh khóc lớn. Mỗi tiếng nấc của cô giống một nhát dao cứa vào tim Thiên. Ở cạnh Thiên, cảm giác an toàn bao bọc cho cô khỏi thế giới của nỗi đau. Cô không giữ nổi mặt nạ giả tạo vui vẻ của mình mà khóc òa. Nước mắt cô lã chã rơi ướt đẫm cả áo sơ mi của anh….

“ Thiên thực sự rất tâm lý đó em”

“ Em khỏi lo nghĩ đi. Nó rất có trách nhiệm. Nó có nỗi khổ riêng của nó. Nó có làm gì thì em hiểu cho nó nhé”

……………

Một chiếc ô che mưa cho cậu đột nhiên xuất hiện. Cậu cố chớp mắt nhìn nhận ra cô. Người con gái ấy, cậu chỉ muốn ôm chặt cô. Ôm người con gái vào lòng và nói cho cô biết tất cả sự thật nhưng cậu chỉ nhạt nhẽo nói.

-Ướt hết rồi. Che làm gì nữa.

-Anh về đi. – Cô không nhìn cậu, cố kìm nén giọt nước mắt lại sắp trào ra. Cô định chạy trốn khỏi đây nhưng Thiên lại đưa ô cho cô, nói cậu ở ngoài này.

-Mi Lan. Em thực sự là loại người đấy thôi phải không? Không có anh chu cấp tiền cho em thì em chạy theo quyến rũ thằng khác hả?

Cô như tan nát, cậu nghĩ cô là loại đấy sao? Cậu không hề hiểu cô. À đúng rồi, cô chỉ là đồ chơi của cậu thôi mà.

-Đúng thế. Em là loại người đấy đấy. Sao nào? Em sẽ trả đủ tiền cho anh là được chứ gì hay anh tiếc?

Cậu cũng kinh hoàng không kém. Chờ đợi ánh mắt ấm áp và vòng tay của cô mà cái cậu nhận được lại là những lời này sao? Cô có biết cô vừa giết chết cậu rồi không?

-Tôi không cần đâu. Em đúng là loại bẩn thủi. Em diễn kịch cũng giỏi lắm. May sao tôi chỉ coi em là đồ chơi thôi. Thằng đó cho em bao nhiêu tiền rồi?

-Nhiều lắm. Nhiều gấp anh rất nhiều lần. – Cô không kiềm chế được mà hét lên.

-Ừ ừ. Rồi. Hiểu rồi. Nhiều đến nỗi em cống hiến cả trinh tiết của mình cho nó rồi chứ gì? Ha ha – Cậu như kẻ điên đứng dậy vừa quay lưng đi vừa cười

-Cuối cùng … cũng là tiền …. tiền ….

-Em thua xa Jasmin… Tôi thà đau đớn đơn phương em ấy còn hơn yêu loại chẳng đáng chữ đĩ như em.

-Tiền … Tiền …. Ha ha ……

“Làm ơn đi Mi Lan, anh cầu xin em, anh van lạy em, hãy nói là em nói dối đi, anh biết em không phải người như thế đâu. Làm ơn đi, đừng hành hạ anh như thế. Hãy nói là em nói dối đi.” – Lòng cậu kìm nén từng lời nói. Chỉ là lời nói mà sao khó nói quá.

Bóng của cậu khuất sau màn mưa…. Mi Lan không cầm nổi cả chiếc ô. Mưa như trút rơi xuống thân hình nhỏ bé lẻ loi run bần bật của cô. Dưới mưa, cô đau đớn hòa nước mắt vào hạt mưa lạnh lẽo.

-Về thôi. – Thiên ôm chặt cô giọng trầm trầm…..

Giá như …. Giá như cậu nhìn thấy giọt nước mắt của cô. Giá như cô nhìn thấy sự thật cậu chôn giấu….. Giá như… Cũng chỉ là giá như.

-“Không đâu, cái này là em tự làm cho cậu đó. Cậu mau mau ăn đi, ngon lắm đấy. Là e tự làm, em tự làm đó nha “

“- Cậu chủ buồn tác động rất chi mạnh mẽ tới em đó”

“-Em là người hầu riêng của cậu mà. Cậu buồn chắc chắn quản gia sẽ đổ tội cho em gây chuyện. Cậu có biết em chỉ lương là 600 triệu thôi không?”

“Cậu chủ. Em cảm động quá. Cậu bỉ ổi vì em sao?”

“Em không muốn làm tình nhân đâu”

Mọi thứ hòa vào dĩ vắng, cùng mưa cuốn trôi …..Cuốn đi… Bay đi…
Bình Luận (0)
Comment