Tam Công Chúa Trong Lời Đồn

Chương 1


Thành Hoa Viên do nữ nhân làm chủ, thành Huyền hổ do nam nhân lãnh đạo.

Hai thành xưa nay vốn bất hòa.

Sau một trận chiến ác liệt, Huyền Hổ thảm bại, đành phải đưa Thiếu chủ Hàn Thước đi hòa thân, ở rể tại Hoa Viên.Thành Hoa Viên là tòa thành lớn, buôn bán sầm uất, người trên đường qua lại tấp nập, quang cảnh thập phần phồn hoa.


Nhưng nếu để ý sẽ thấy trên đường phần đông là nữ tử, quần áo mát mẻ, phong thái cử chỉ cởi mở không chút ngại ngùng.Mà lúc này trên đường cái có một đoàn xe ngựa chậm rãi đi, hoa văn khắc trên xe là biểu tượng của Huyền Hổ, bảo vệ xe là đoàn thị vệ cũng mặc giáp Huyền Hổ tác phong trật tự nghiêm chỉnh.

Những người này vây xung quanh một cỗ xe ngựa lớn nhất, cả đoàn cứ vậy từ từ đi vào.Dân chúng đứng ở đầu đường bắt đầu xì xào, sôi nổi bước lại gần quan sát, hơn nữa còn châu đầu ghé tai bàn luận rôm rả.Dân phụ giáp nhìn cảnh này, không nhịn được nói:- Nghe nói là Thiếu thành chủ của thành Huyền Hổ, đến thành Hoa Viên của chúng ta ở rể, không biết sẽ đính ước với vị quận chúa nào đây.Dân phụ ất ở bên cạnh nghe vậy, cẩn thận nhìn hai bên rồi mới nói khẽ:- Đàn ông thành Huyền Hổ làm chủ gia đình, không giống với thành Hoa Viên chúng ta, nữ tôn nam ti, nữ tử làm quan, nữ tử lãnh đạo làm thành chủ.

Đàn ông toàn là đám lỗ mãng, sao hiểu được ứng xử qua lại, bà xem bọn họ chỉ vì một mỏ than mà gán Thiếu thành chủ cho chúng ta rồi đấy thôi.- Thiếu chủ thành Huyền Hổ à?Dân phụ ất thở dài đáp:- Còn không phải à, Nghe nói thành chủ thành Huyền Hổ chỉ có duy nhất một đứa con trai, vốn được kế thừa chức thành chủ đấy.- Nếu vậy thì thành Huyền Hổ chẳng phải không người nối nghiệp hay sao.- Hẳn đúng là vậy.Trong lúc dân chúng trên đường cái nhốn nháo nghị luận, một cơn gió thổi qua làm bay vải rèm xe, trong buồng xe có một bàn tay thon dài khẽ vén rèm lên, lúc này bỗng xuất hiện trước mắt mọi người là một nam tử thanh tú tuấn mỹ.


Đám dân chúng xung quanh đồng loạt hít một hơi thật sâu.Dân phụ bính thở dài than:- Tướng mạo của Thiếu chủ Thành Huyền Hổ không ngờ lại được như vậy, chỉ đáng tiếc bị bệnh tim, đại phu khám cho hắn đều nói không thể sống quá hai mươi tuổi, mà người này sắp mười chín rồi..

chậc..


chậc.Một dân phụ tướng mạo thô lậu, trừng mắt chêm lời:- Nói như vậy thì Thiếu thành chủ này chỉ còn sống được một năm thôi à, thành Huyền Hổ đẩy người sắp chết đến đây làm gì, thật xui xẻo quá.- Này các cô đừng nói thế chứ, dù sao tướng mạo của người ta đẹp đẽ đến vậy, không biết sẽ được gả cho vị quận chúa nào ta..Dân phụ ất hơi lắc đầu:- Trừ tam quận chúa ra thì gả cho vị nào cũng được.

Vị thiếu chủ này mắc bệnh tim, một thân ốm yếu, nếu gả cho tam quận chúa thế kia chỉ sợ nửa khắc thôi đã đủ bị dày vò mất mạng rồi.* * *Cùng lúc đó, đầu kia đường cái của thành Hoa VIên, có một cô gái mặc váy đỏ, giục ngựa chạy nhanh như bay.Dáng dấp của thiếu nữ mảnh mai, dung mạo đẹp đẽ, trên váy màu đỏ thắm được thêu biểu tượng Hoa Viên, mang khí chất cuồng vọng tùy ý.Hiển nhiên xuất thân của cô gái này bất phàm.Người trên đường đông đúc, qua lại sầm uất, thế nhưng cô gái chẳng hề để tâm mà vung roi ngựa đánh mạnh lên mông ngựa gia tăng tốc độ, trên mặt giữ nguyên nụ cười kiêu ngạo cuồng vọng.- Giá! Nhanh lên nào, nhanh nữa lên.Hàng thị vệ được huấn luyện nghiêm ngặt đang chỉnh tề chạy theo đằng sau, không ít dân chúng tiểu thương bị đụng phải người ngã ngựa đổ, nhưng thiếu nữ chẳng thèm cố kỵ mà một mình phóng ngựa như bay trên đường.Đúng lúc đó, một cỗ xe chở đầy hoa quả bị đội kỵ mã của thiếu nữ húc mạnh vào đến nỗi gãy cả càng xe, xe lao thẳng tới con ngựa được cô gái cưỡi.Gã buôn hoa quả thấy tình cảnh như vậy không hề bối rối chút nào, thấy trong tay áo của hắn lóe ánh hàn quang, hiển nhiên đã mưu toan ý đồ.Cô gái thấy thế vội vàng ghìm ngựa, vận toàn bộ sức hừng hòng thay đổi tình thế nhưng tuấn mã của nàng bị gã buôn hoa quả dọa cho kinh hoảng nên chạy như điên đến đoàn xe của Thiếu quân Huyền Hổ.- Chết tiệt.Cô gái quát một tiếng, muốn lật người vứt ngựa, nhưng không hiểu vì sao con tuấn mã bỗng nổi cơn điên, chồm thân mạnh mẽ cua gấp, cô gái không kịp tránh suýt bị đạp trúng.Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, thiếu nữ nhanh nhẹn lật người một vòng đẹp mắt, quất roi ngựa quấn lấy yên ngựa, nghiêng người dựa vào thân ngựa mới tạm thời bám vững lưng ngựa.Thế nhưng đội thị vệ đi sau thiếu nữ chỉ còn cách một đoạn ngắn, mắt thấy không cách nào cản kịp.Trong tích tắc, đoàn xe không xa phía trước vững vàng dừng lại, một đôi bàn tay tinh tế xốc tấm rèm che lên.

Trong xe ngựa, Hàn Thước nhíu mày, hứng thú nhìn tình cảnh rối ren trước mắt.Hàn Thước cười khẽ, tiếp theo liền điểm mũi chân, vận khinh công phi thân lên ôm lấy thiếu nữ, hơn nữa còn đỡ nàng xuống khỏi ngựa, cách xa con tuấn mã điên cuồng.Thiếu nữ đang được Hàn Thước ôm trọn trong ngực mình, bỗng nhiên ngẩng đầu, đôi mắt đen như mực trầm xuống, ánh mắt lộ ra dục vọng chinh phục mạnh mẽ.Đôi mắt Trần Thiên Thiển mở lớn, hai người xoay tròn rồi rơi xuống dưới.


Mặt đối mặt, bốn mắt ẩn tình tựa như thiên lôi tóe chớp.Lúc này Trần Thiên Thiên đứng dậy, đánh giá Hàn Thước từ trên xuống dưới một phen, sau đó tay vẫn cầm roi ngựa, chỉ vào hắn:- Ngươi là ai?Hàn Thước khẽ cười, thản nhiên đáp:- Thiếu thành chủ thành Huyền Hổ, Hàn Thước.Trần Thiên Thiên nghe thấy vậy, hơi nhíu mày như có điều suy nghĩ, nói:- À, chính là tên Hàn Thước đến ở rể thành Hoa Viên chúng ta.

Không ngờ bộ dạng còn rất được.Trần Thiên Thiên nói xong, đôi mắt đẹp tinh xảo híp lại tựa như dao bén nhìn Hàn Thước, ánh mắt tựa như đang kiểm tra hàng hóa.Vẻ mặt Hàn Thước trở nên âm trầm, đôi mày cau lại, ánh mắt lỗ mãng càn rỡ thế này khiến hắn thấy khó chịu.

Nhưng còn chưa đợi Hàn Thước lên tiếng, Trần Thiên Thiên thẳng tay vẫy người phía sau, mở miệng cất giọng nói:- Người đâu đến đây.Vừa nói xong, từ phía sau Trần Thiên Thiên đã có thị vệ thiếp thân là Tử Nhuệ và đội thị vệ chạy tới nơi.- Xin hỏi quận chúa có phân phó gì ạ?Khóe môi Trần Thiên Thiên cong lên thành một nụ cười sung sướng, tay vẫn nắm roi liền chỉ thẳng Hàn Thước, thờ ơ ra lệnh:- Các ngươi tắm rửa sạch sẽ cho hắn, đêm nay đưa tới quý phủ của ta.Nghe thấy lời Trần Thiên Thiên nói, đôi mắt Hàn Thước chậm rãi cụp xuống, trong ánh mắt u ám đến cực điểm, thế nhưng khóe môi lại cong lên không dễ nhận ra.Đúng vậy, tất cả đều nằm trong lòng bàn tay của hắn.Nhưng mà Tử Nhuệ nghe xong mệnh lệnh của Trần Thiên Thiên lại luống cuống, không nhịn được khuyên nhủ:- Tam công chúa, hôn phối của người này phải được thành chủ đích thân hạ lệnh, thẳng tay cướp về không hợp lễ, tiểu nhân lo rằng thành chủ trách tội đấy ạ.Tử Nhuệ là thị vệ thiếp thân của Trần Thiên Thiên, nói cách khác chính là tâm phúc của nàng, nếu như Trần Thiên Thiên làm ẩu làm càn để thành chủ trách tội thì y cũng không thoát được liên quan.Hàn Thước ở bên kia nghe Tử Nhuệ gọi thiếu nữ áo đỏ là "Tam công chúa" xong thì bỗng ngước mắt lên nhìn, trong khoảnh khắc đó đôi mắt kia ánh lên nỗi kinh ngạc.Trần Thiên Thiên bất cần chỉ hừ nhẹ một tiếng, điêu ngoa đáp:- Từ nhỏ tới giờ, có thứ gì mà Trần Thiên Thiên ta muốn lại không có được, chẳng qua chỉ là một tên đàn ông mà thôi, mẫu thân có thể trách tội ta à?Nghe thấy câu này, Hàn Thước thầm hô không ổn, trong lòng trầm xuống, ánh mắt nhìn Trần Thiên Thiên lạnh như băng.Trần Thiên Thiên?- Chẳng phải là Thiếu thành chủ thành Huyền Hổ thôi à, ta đi xin mẫu thân gả hắn cho ta là được.Trần Thiên Thiên quay đầu nhìn Hàn Thước, vênh mặt hất hàm sai khiến:- Ngươi đến Dịch Trạm chuẩn bị trước, ngày mai chúng ta thành thân..

Bình Luận (0)
Comment