Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi

Chương 214

Ta thấp giọng nói :

"Đó là ta muốn cho huynh biết, cho dù là mưu kế hay võ công, huynh đều không phải là đối thủ của ta, muốn làm cho huynh mất mặt trước mọi người. "

Hưng vương nổi giận gầm lên một tiếng, sát khí tỏa ra dày đặc, hai tay cầm mộc kiếm giơ cao khỏi đầu, bất thình lình bổ tới vị trí của ta .

Một tay ta cầm kiếm, chân thì lui về phía sau một bước, mộc kiếm theo hình cung nghênh đón thân kiếm của Hưng vương, điểm vào nơi yếu nhất của hắn .

Song kiếm tương giao, chỉ nghe được "chát" một tiếng, hai thanh kiếm đều bị đẩy ra, ta lui lại phía sau một nước. Từ trên thân kiếm truyền tới một lực lượng khổng lồ, thể lực của Hưng vương quả nhiên rất mạnh, nhưng mà muốn so sánh với ta, hắn còn kém rất nhiều .

Những người xem hoan hô vang trời, đa phần đểu từ phía trận doanh của Hưng vương .

Ta cười nhạt một tiếng, bề ngoài thì ta bị Hưng vương bức lui, nhưng thực ra ta cầm kiếm một tay, nếu tính lực lượng thì ta không rơi vào thế hạ phong .

Sự tức giận của Hưng vương bị ta kích khởi, tấn công ta một cách mãnh liệt, ta lợi dụng những sơ hở, triệt tiêu lực lượng của hắn, làm cho nhuệ khí của hắn giảm bớt, đó chính là lúc ta phản kích .

So kiếm cũng giống như tranh đấu chính trị, cần có sách lược hợp lý .

Trên mặt hưng vương lại xuất hiện sự khinh thường, chiêu thứ nhất hắn đẩy ta phải lui lại một bước, nên không cho ta cơ hội thở dốc, thân hình hắn vọt lên, cổ tay xoay một cái, một kiếm đang chém thẳng đột nhiên chuyển hướng xoay ngang, quét vào tiểu phúc của ta .

Mộc kiếm trong tay ta như giao long xuất hải, động tác liền mạch dứt khoát, Thác Bạt Lục Châu ở một bên lo lắng, kinh hô :

"Cẩn thận!"

Trân Phi khẩn truơng tới cực điểm, bàn tay nhỏ nhắn nắm chặt, thân hình nàng dựa vào lan can, sắc mặt trở nên trắng bệch .

Thông qua lần giao thủ vừa rồi, ta đã hiểu đôi chút về lực lượng và phương thức xuất kiếm của Hưng vương, thân hình nhanh chóng lướt ngang, mộc kiếm trong tay vung lên, nặng nề đập vào thân kiếm của hắn .

"Chát!" một tiếng, song kiếm lần thứ hai lại bị đẩy ra .

Mọi người lại ầm ầm hoan hô . Nguồn truyện: TruyenGGG.Com

Ta mỉm cười nói :

"Đã hai chiêu!"

Hưng vương nổi giận gầm lên một tiếng, đang muốn chém ra kiếm thứ ba, nhưng đột nhiên ta dùng tốc độ cao nhất, phóng tới chỗ Hưng vương .

Mộc kiếm toàn lực chém ngang, khi gần tới chỗ Hưng vương thì đã liên tục biến hóa ba lần, trong đôi mắt Hưng vương hiện lên sự kinh hãi, vì hắn không biết đón đỡ chiêu này của ta như thế nào .

Sự sắc bén trong hai mắt của ta thoáng hiện, cả người tràn ngập khí khái chém ngang thiên hạ, gầm nhẹ một tiếng, đổi thành hai tay cầm kiếm, toàn lực bổ vể phía trước, lực lượng trong thân kiếm chỉ trong nháy mắt đã tăng thêm gấp đôi .

Hưng vương miễn cường đỡ của ta một kiếm, thân hình phải lùi lại phía sau ba bước mới dừng lại được, lúc này hắn mới biết, ta không còn mơ hồ như ngày xưa, võ công và tâm kế đã vượt hắn từ lâu rồi .

Khí thế cường đại của ta phá hủy toàn bộ lòng tin của Hưng vương, kiếm tiếp theo lại càng hung mãnh, giống như thủy triều dào dạt, toàn lực công kích .

Xác định được sơ hở của Hưng vương, tay phải cầm mộc kiếm chuẩn xác đâm trúng ngực hắn, Hưng vương đau đớn đánh rơi mộc kiếm, thất thế lui lại phía sau .

Ta bước về phía trước một bước dài, xoay mộc kiếm lại, chuôi kiếm hung hăng đập vào tiểu phúc của hắn, Hưng vương không cách nào đứng vững được nữa, đau đớn ngải xụp xuống .

Mọi người đồng thời cười vang .

Ta thu hồi mộc kiếm, nếu như tiếp tục tấn công, thì Hâm Đức hoàng đế nhất định nghĩ là ta có dụng tâm ác độc. Ta mỉm cười đưa tay ra với Hưng vương :

"Đa tạ hoàng huynh nhường nhịn!"

Hưng vương vô cùng oán độc nhìn ta, hận không thể đem ta cho hổ ăn. Hưng vương phi cuống quít chạy tới, nâng hắn dậy. Trong lòng ta vô cùng thoải mái, nếu như không có Hưng vương phi trợ giúp, thì sợ rằng hắn phải bò trên mặt đất rồi .

Thác Bạt Lục Châu mừng rỡ vạn phần chạy tới, hướng ta dựng ngón tay cái lên .

Hâm Đức hoàng đế cười ha ha nói :

"Tốt! Tốt! Không nghĩ tới Dận Không dùng kiếm lại tốt tới như vậy!"

Ta không để ý tới Hưng vương nữa, cầm bàn tay nhỏ bé của Lục Châu, chậm rãi đi tới đài cao, ánh mắt của Trân phi trở nên nóng rực, khoảng cách rất xa nhau nhưng mà ta vẫn cảm thụ được tình nồng ý đậm của nàng .

Ở nơi nào cũng vậy, cường giả luôn luôn được coi trọng, sở dĩ ta đánh bại Hưng vương trước mặt mọi người, không phải vì ta hiếu thẳng, mà ta muốn nói cho mọi người biết, chỉ có ta mới là người xứng đáng kế thừa ngôi vị hoàng đế .

Trên đường trở về vương phủ, Lục Châu vẫn đang chìm đắm trong hưng phấn đánh bại Hưng vương, nàng tươi cười nắm chặt song quyền nói :

"Thật là dễ chịu, tên hỗn đản đó tức giận tới mức mặt cũng méo đi, ai bảo hắn mắng ta cơ chứ, báo ứng như vậy thật đáng đời. "

Ta cười lắc đầu, vén rèm xe lên nhìn vầng trăng sáng trên bầu trời, trông nó giống như một chiếc đĩa bạc im lặng đứng giữa trời đêm. Trăng đêm rằng chiếu sáng vạn vật, cảnh tượng trước mặt ta có vài phần quen thuộc .

Lục Châu nói :

"Ta phát hiện ngươi càng ngày càng giống Lục a ca của ta!"

"Có thật không?"

Ta mỉm cười nói .

Lục Châu gật đầu nói :

"Nếu như Lục a ca ở bên cạnh ta, huynh ấy cũng không cho phép ai bắt nạt ta. "

Trong lòng ta dâng lên một tình cảm ấy áp, đang muốn cùng nàng nói hai câu, thì bỗng nhiên tốc độ của xe ngựa chậm lại, Đường Muội lớn tiếng nói :

"Là ai?"

Một thanh âm già nua hồi đáp :

"Tiên sinh nhà ta muốn gặp Bình vương!"

Thanh âm này đối với ta có vài phần quen thuộc, ta đăm chiêu suy nghĩ một lát, chợt nhớ tới một người, hai mắt ánh nên sự vui mừng, lớn tiếng nói :

"Dừng xe!"

Ta đẩy cửa xe bước xuống, thấy một lão giả mặc ngoại bào màu vàng đang đứng bên đường, râu tóc hắn bạc trắng, chính là lão giả mà năm xưa khi ta và Thải Tuyết xem hoa đăng gặp được .

Hắn hướng ta mỉm cười nói :

"Cách biệt nhiều năm, không biết Bình vương có mạnh khỏe không?"

Nếu như không phải năm đó gặp hắn và Tào Duệ, thì ta cũng sẽ không chọn sang Tần làm con tin, càng không có địa vị như ngày hôm nay .

Ta vui vẻ nói :

"Tào tiên sinh có ở đây không?"

Lão giả mỉm cười nói :

"Năm tháng trôi qua, cố nhân vẫn như trước, tiên sinh nhà ta vẫn đang ở chỗ cũ chờ người. "

Ta nhìn bốn phía, quả nhiên đây chính là nơi cũ trước kia, ta kích động nói :

"Nhanh dẫn ta đi gặp Tào tiên sinh!"

Lão giả mỉm cười nói :

"Công tử mời đi theo ta. "

Đường Muội đang muốn đi theo, ta lắc đầu, ý bảo hắn ở lại chỗ cũ .

Ta theo lão giả tới chiếc cầu, quả nhiên nhìn thấy Tào Duệ, hắn vẫn mặc trường bào rách ruới như trước, sắc mặt trắng bệch, trong tay cầm một chiếc quạt cũ nát, nhưng mà lần này có khác là không có sạp bài đoán chữ .
Bình Luận (0)
Comment