Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi

Chương 270

Ta mỉm cười nói :

"Thực không dám dấu diếm, ta và Tinh Hậu đã đạt thành hiệp nghị, lần này ta chọn con đường Tần quốc trở lại Đại Khang, còn có một nguyên nhân trọng yếu khác, đó chính là tiến hành liên minh với Tần quốc. "

Kiều Sở Tam mắt hổ sáng quắc lớn tiếng nói :

"Nếu như Đại Khang thực sự có thể liên minh với Đại Tần, hai nước lấy sự hiểm yếu của Trường Giang, dựng thành phòng tuyến, như vậy thì các nước Hán, Tề, Tấn có hợp lực lại cũng khó mà thành tai họa được. "

Tử Ngưng nói :

"Cho dù Tinh Hậu đáp ứng, Túc vương Yến Hưng Khài cũng chưa chắc sẽ đông ý. "

Ta cười nói :

"Ta cảm thấy hắn chẳng có lý do gì cự tuyệt, liên minh với Đại Khang còn tốt hơn so với Đại Hán nhiều lắm. "

Kiều Sở Tam nói :

"Ta nghe nói Yến Hưng Khải đang toàn lực ủng hộ Yến Nguyên Tịch lên đế vị, nếu như bây giờ Yến Nguyên Tông bất hạnh chết đi, có lẽ mưu đồ của hắn sẽ thành hiện thực. "

Tử Ngưng gật đầu nói :

"Yến Nguyên Tịch vốn là Đại Tần thái tử, là người thừa kế hợp pháp của Tuyên Long hoàng đế. Tinh Hậu cướp đế vị của hắn cho Yến Nguyên Tông, thần dân Đại Tần ai mà chẳng biết chuyện này. "

Ta nâng chén rượu lên nói :

"Kiều đảo chủ, ta có một chuyện muốn nhờ. "

Kiều Sở Tam cười nói :

"Điện hạ không cần khách khí như thế, chỉ cần Kiều Sở Tam có thể làm được, cho dù phải xông pha khói lửa không chối từ. "

Ta thấp giọng nói :

"Ta muốn Kiều đảo chủ sai thủ hạ có thể tin cẩn tới Tuyên Thành, báo tin của ta cho các vị thê tử ở nhà. "

Kiều Sở Tam ha ha cười nói :

"Ta còn tưởng là chuyện gì, chuyện này thì không đáng lo?"

Ta trịnh trọng nói :

"Chuyện này cần phải thật bí ẩn, ta không muốn kinh động tới bất kỳ thế lực nào ở Đại Khang. "

Kiều Sở Tam cười tủm tỉm nhìn về phía Tử Ngưng nói :

"Ta phái con gái của ta tới Tuyên Thành, thuận tiện thăm Dật Trần một chút, Bình vương đã yên tâm chưa?"

Tử Ngưng tới Tuyên Thành đúng là hợp ý của ta, ta hướng Tử Ngưng nói :

"Đã như vậy thì làm phiền Tử Ngưng cô nương rồi. "

Tử Ngưng nói :

"Ngày mai ta sẽ lập tức tới Tuyên Thành đem tin tức bình an của Bình vương báo cho mọi người. "

Kiều Sở Tam nói :

"Bình vương điện ha dự tính khi nào tới Tần đô?"

Ta suy nghĩ một chút :

"Càng nhanh càng tốt, ngày mai ta và Tử Ngưng cô nương cùng đi, bệnh tình của Yến Nguyên Tông trở nên nghiêm trọng, ta tới khi hắn còn sống, còn hơn là tới để chịu tang. "

Trở lại phòng ở, ta thấy phòng của Khinh Nhan đã tắt đèn, ta do dự một chút rồi đập cửa .

"Là ai?"

Bên trong truyền đến thanh âm của Khinh Nhan .

Câu này là nàng cố ý nói, trong tiểu lâu này chi có hai chúng ta, huống chi với sự nhạy cảm của nàng, chắc chắn đã đoán được bước chân của ta .

Ta không lên tiếng, im lặng đợi phản ứng của Khinh Nhan .

"Muội hôm nay mệt mỏi. .. "

Thanh âm của Khinh Nhan có vẻ yếu ớt .

Ta vẫn không rời đi, ta cam đoan lúc này trong lòng của Khinh Nhan đang tranh đấu kịch liệt .

Qua hồi lâu, Khinh Nhan mới mở cửa phòng, trong đôi mắt đẹp toàn là lệ nóng, nàng bỗng nhiên nhào vào trong lòng ta, hai tay ôm chặt lấy tấm lưng của ta. Ta bế xốc nàng lên, đi vào trong phòng .

Ta thấp giọng nói :

"Chẳng nhẽ hôm nay nàng lại lười biếng, không chịu luyện công hay sao?"

Khinh Nhan run giọng nói :

"Muội nhớ huynh. .. "

Ta cười nói :

"Nha đầu ngốc, chẳng phải là ta tới rồi hay sao?"

Lời còn chưa dứt, Khinh Nhan đã chủ động dâng cặp môi thơm, ta quấn lấy cái lưỡi mềm mại của nàng, cố sức mút đôi môi, Khinh Nhan rên rỉ thở dốc .

Ta cởi quần áo của nàng, những đường cong mê người của nàng hiển thị trước mặt ta, da thịt của nàng trắng noãn, do xấu hổ nên ửng đỏ .

Ta không còn kiềm chế được nữa, đặt thân hình của Khinh Nhan xuống dưới, dùng tay tách hai bắp đùi đẹp. Thân hình của Khinh Nhan hơi nhích, cố ý đón gió theo trăng .

Đôi chân ngọc của nàng quấn chặt lấy ta, sự sung sướng đã thiêu đốt, cả hai thân hình chúng ta dung họp làm một, trong bóng đêm chỉ còn lại xuân ý dạt dào. . .

Sáng sớm hôm sau ta và Tử Ngưng cùng hơn ba mươi người khác rời khỏi Thiên Đường đảo tới Đại Tần, Khinh Nhan đã khôi phục lại như trước đây, mặc dù ở trước mặt mọi người vẫn hơi rụt rè với ta, nhưng từ trong đôi mắt đẹp của nàng, ta cảm nhận được tình yêu nóng bỏng .

Ta giao bức thư đã viết từ trước cho Tử Ngưng, trịnh trọng bảo nàng phải giao tận tay bức thư này cho Sở Nhi .

Tử Ngưng cười nói :

"Bình vương yên tâm, ta nhất định giao tận tay bức thư này cho Vương phi. "

Ta ân cần nói :

"Đường tới Tuyên Thành ngàn dặm xa xôi, Tử Ngưng cô nương nhất định phải cẩn thận một chút. "

Tử Ngưng cười nói :

"Những lời này ta đang muốn nói với Bình vương, ta chỉ là một nữ tử bình thường, làm gì có ai lưu ý, thế nhưng nếu tin tức Bình vương nhập Tần truyền ra ngoài, khẳng định có không ít người sẽ tới tìm người gây phiền phức. "

Ta ha hả cười nói :

"Hình như cả đời ta đều làm bạn với phiền phức. "

Trong đôi mắt của Khinh Nhan hiện lên sự u buồn nhàn nhạt, chắc chắn là nàng đang lo lắng Lãnh Cô Huyên sẽ gây bất lợi với ta .

Tử Ngưng hướng ta thâm ý cười cười, nhẹ giọng nói :

"Khinh Nhan cô nương rất quan tâm tới Bình vương điện hạ đấy!"

Khinh Nhan khuôn mặt đỏ lên, giải thích :

"Quan hệ giữa ta và Bình vương điện hạ không giống như Tử Ngưng cô nương nghĩ, chỉ là tình bằng hữu bình thường mà thôi. "

Câu này của nàng đúng là đã vẽ rắn thêm chân . Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyenGGG.Com

Tử Ngưng nở nụ cười .

Ta nói tránh đi :

"Lần này Khinh Nhan cô nương tới Tuyên Thành là có thể gặp mặt Khâu đại ca nói chuyện rồi. "

Tử Ngưng khuôn mặt ửng hồng nói :

"Quan hệ giữa ta và Khâu đại ca không giống như Bình vương nghĩ, chỉ là huynh muội bình thường mà thôi. "

Trong lòng ta ngơ ngác, khi nhìn lại Tử Ngưng thì nàng đã sang thuyền khác .

Ta thầm nghĩ :

"Tử Ngưng nói câu này với ta có phải là một sự ám chỉ hay không? Nàng muốn nói nàng với Khâu Dật Trần không có như ta nghĩ. "

Thế nhưng ta lập tức bỏ đi, Thiên Đường đảo đối với ta rất trọng yếu, Khâu Dặt Trần và ta cũng rất hợp ý, huống chi hắn đã có tình cảm lâu năm với Tử Ngưng, ta ngàn vạn lần không thể sinh ra ý niệm gì với Tử Ngưng cả .
Bình Luận (0)
Comment