Ta thấp giọng nói :
"Nghe nói bệ hạ thân nhiễm trọng bệnh, tính mệnh đang bị đe dọa…"Ánh mắt Yến Hưng Khải lập loè, y hạ giọng nói :
"Huynh đệ vẫn chưa đi thăm hỏi hoàng thượng gì sao?"Ta lắc đầu :
"Ta đã gặp thái hậu, nhưng mà vẫn chưa được phép vào thăm bệ hạ. "Mặc dù ta tiến cung đã hai lần, thế nhưng lần nào cũng đều phải cải trang trước mới được vào, tất cả đều được tiến hành vô cùng bí ẩn, không để cho ngoại nhân biết .
Yến Hưng Khải nói :
"Điều này cũng khó trách, hiện tại thái hậu giữ bệ hạ ở trong Phượng Dương cung, đừng nói là ngươi, coi như là hoàng hậu cũng không được phép đi vào. "Ta thở dài nói :
"Xem ra lần này ta tới đây cũng không phải là lúc rồi. "Yến Hưng Khải cười nói :
"Đó cũng chưa hẳn, xu thế liên minh giữa Tần Khang là ắt phải làm, chỉ cần bệnh tình của bệ hạ ổn định, thái hậu nhất định sẽ cân nhắc đến chuyện liên minh thôi. "Ta cố ý làm ra vẻ mất mát :
"Không biết ta phải ở lại chỗ này bao nhiêu thời gian đây. "Yến Hưng Khải nói :
"Huynh đệ đã nhiều năm chưa từng trở về đại Tần, huynh đệ chúng ta vừa lúc có thể thừa dịp này mà ôn lại một chút chuyện cũ. "Lúc này sắc trời đã gần hoàng hôn, có hai tỳ nữ đi tới, khẩn thiết nói :
"Vương gia, rượu và thức ăn đã chuẩn bị xong, mời di giá tới Sơ Nguyệt các. "Ta cuống quít nói :
"Đại ca, hôm nay ta còn phải trở về nữa. "Yến Hưng Khải cố ý xụ mặt nói :
"Sao hả? Không nể mặt người làm ca ca này sao? Đêm nay ngươi không được đi đâu hết, cứ ở trong phủ, phải bồi ta uống rượu đến say mới thôi. "Ta đã sớm lĩnh giáo qua tửu lượng của Yến Hưng Khải, tửu lượng giữa chúng ta chắc là cũng sàn sàn như nhau thôi, y không có năng lực làm ta quá chén được. Đang đến lúc ngà ngà say thì chúng ta lại nói qua chuyện cũ, thỉnh thoảng cũng phá lên cười sang sảng. Cả hai chúng ta cũng đều đang thăm dò lưu ý đến đối phương, rượu mặc dù đã uống không ít, nhưng chúng ta vẫn duy trì được đầu óc thanh tỉnh.
"
Yến Hưng Khải nói :
"Có chuyện ta vẫn muốn hỏi huynh đệ! Ngày đó ngươi ở trước mặt ta thiêu hủy cuốn sách của Điền thị, rốt cuộc là thật hay giả vậy?
"
Ánh mắt Yến Hưng Khải thâm bất khả trắc, vấn đề này rõ ràng là y đã biết rõ nhưng vẫn cố hỏi, nếu Điền Tuần đã giao hết sổ sách cho Hán Thành đế, hôm ấy ta thiêu hủy sổ sách đó là thật hay giả thì còn cần phải đi hỏi làm gì?
Ta nở nụ cười :
"Đại ca, Điền Tuần đó đã chết, cuốn sách đó là thật hay giả thì có còn quan trọng đối với ngươi nữa sao?
"
Yến Hưng Khải cũng nở nụ cười, y bưng ly rượu lên, nói :
"Từ chuyện này làm cho ta hiểu được một cái đạo lý, rất nhiều phiền phức đều là do bản thân mình tự chuốc lấy, thôi ngươi không thèm nghĩ tới nó nữa, nói không chừng thì sẽ càng giải quyết đơn giản hơn. "
Nội tâm ta nao nao, Điền Tuần mặc dù đã chết, thế nhưng mặt trên của quyển sách đó hẳn là vẫn còn lưu lại chứng cứ tham ô công quỹ của Yến Hưng Khải, hiện tại y nói như vậy, chẳng lẽ có hàm ý là cuốn sách ghi chép đó đã rơi vào trong tay y rồi sao? Vừa nghĩ cũng cảm thấy chuyện này cũng không phải là không có khả năng, giữa Yến Hưng Khải và Ma Môn vốn đã có mối liên hệ dây mơ dễ má. Xưa kia U U chính là vì y mà cướp đi cuốn sách của Điền thị, hiện tại nếu cuốn sách này đã rơi vào tay Lãnh Cô Huyên, nói không chừng họ cũng sẽ theo như nhu cầu, Lãnh Cô Huyên sẽ lấy đi tàng bảo đồ, còn cuốn sách thì đem giao lại, Yến Hưng Khải cũng chưa hẳn sẽ biết .
Ta mỉm cười cụng một ly với Yến Hưng Khải :
"Vô luận như thế nào, người làm huynh đệ này cho dù làm sai một việc gì, đại ca cũng sẽ tha thứ cho ta chứ?
"
Yên Hưng Khải phá lên cười :
"Huynh đệ nói vậy là sao, sự thật chứng minh giữa Tần Khang đã chấm dứt chiến tranh, đó là một quyết định tuyệt đối sáng suốt. Cũng chỉ là một quyển sách mà có thể đổi lấy hòa bình giữa hai nước, nếu là ta thì cũng cam tâm tinh nguyện thôi!
"
Chúng ta đều nhìn nhau cười .
Yến Hưng Khải có chút ái muội nói :
"Nghe nói khi huynh đệ đi có mang theo cả đứa con gái Bạch Miện, chuyện này không biết là thật hay giả vây?
"
Ta mỉm cười nói :
"Tin tức của đại ca quả nhiên nhanh nhạy, hiện tại Tư Hầu đã là phi tử của ta, còn sinh cho ta một đứa con gái nữa.
"
Yến Hưng Khải cười nói :
"Huynh đệ quả nhiên có bản lĩnh, đừng trách ca ca không có nhẳc nhở ngươi, cha con thái bộc Chu Vô Mặc đến bây giờ vẫn còn căm hận chuyện này lắm, ngươi ở lại Tần mấy ngày này, nhất định phải đề phòng coi chừng cha con họ trả thù đấy.
"
Ta khinh thường, cười nói :
"Giang sơn mỹ nhân thì phải người có năng lực mới có thể đạt được, nếu như lúc nào ta cũng lo lắng sợ bọn trời ơi đất hỡi đó trả thù, thì không bằng cứ ở lại Tuyên thành cho rồi, không phải an toàn hơn sao.
"
Yến Hưng Khải vỗ bắp đùi đen đét :
"Hảo huynh đệ, ta chính là thưởng thức cái sự can đảm cùng hào khí của ngươi đó. Nào cạn! Ca ca lại kính ngươi một ly!
"
Ta uống cạn ly rượu này, dùng khăn lụa lau khô khóe môi, rồi nói :
"Đại ca, sắc trời đã tối, ta thực sự phải cáo từ thôi, ngày mai còn phải nhập cung diện kiến thái hậu nữa, còn ở trước mặt đề xuất về việc liên minh, ta cần phải trở về chuẩn bị cho tốt mới được.
"
Yến Hưng Khải cười nói :
"Huynh đệ, lẽ nào đã quên lời nói vừa rồi của ta rồi sao, đêm nay ngươi nhất định phải ở lại chỗ này, huynh đệ chúng ta phải trò truyện thâu đêm, trời vừa tờ mờ sáng ta sẽ cùng ngươi nhập cung diện kiến thái hậu là được chứ gì.
"
Ta thấy cũng khó từ chối tấm thịnh tình này, không thể làm gì khác hơn là gật đầu nói :
"Đã như vậy, Dận Không đành phải làm phiền đại ca vậy.
"
Yến Hưng Khài đích thân dẫn ta tới "Lưu Vân lâu
", ở đây đối với ta cũng không xa lạ, lần trước ngủ lại ở trong Túc vương phủ y cũng an bài ta ở chỗ này. Còn nhớ khi đó y còn đặc biệt an bài tỷ muội Diệu Phù, Diệu Dung đến đây thị tẩm cho ta, màn triền miên đêm hôm đó đến bây giờ ký ức hãy còn mới mẻ .
Yến Hưng Khải đi tới trước cửa, rất có thâm ý cười nói :
"Hôm nay huynh đệ cứ nghỉ ngơi cho tốt đi, ta sẽ không vào đâu. "
Đi vào gian phòng, chỉ thấy bên trong đã được quét dọn sạch sẽ, màn đệm chăn gối đều đã được thay mới hoàn toàn, ở trong lư hương Tiên Hạc hương khói lượn lờ, hai vị giai nhan đang ngượng ngùng ngồi ở bên giường, dưới ánh nến càng phát ra vẻ xinh đẹp động nhân, chính là hai cô Diệu Phù và Diệu Dung .
Trong lòng ta không khỏi mừng như điên, tên Yến Hưng Khải này quả nhiên rất biết rõ tâm lý nên đã an bài cho ta hai vị Diệu giai nhân tới thị tẩm, xem ra chuyến đi ngày hôm nay cũng không tệ lắm .
Hai nàng thướt tha đi tới bên người ta, khép lại cửa phòng, một trái một phải kéo lấy cánh tay của ta, khẽ khàng nói :
"Bình Vương điện hạ có còn nhớ rõ chúng ta không?
"
Ta cười híp mắt ôm lấy eo của hai cô :
"Nhớ chứ, đương nhiên là nhớ rồi.
"
Diệu Phù nũng nịu :
"Vậy ngài thử nói xem, tên chúng ta là gì?
"
Ta ôm lấy cả hai nàng ngồi xuống bên giường, mỗi bàn tay đều nắm lấy một bầu ngực căng phồng của họ, cái loại cảm giác mềm mại mà còn co dãn này làm cho ta cảm thấy sung sướng khó hiểu. Ta cười nói :
"Em là Diệu Phù, ở vú bên trái có một nốt ruồi son chứ gì, ta có nhớ lầm không nào?
"
Diệu Phù đỏ mặt :
"Điện hạ đáng ghét quá nha, chê cười người ta. .. "
Nàng tuy nói thế nhưng bàn tay đã nhẹ nhàng cởi ra la thường, để lộ ra bờ vai trắng noãn, chiếc váy dài bằng tơ tằm dọc theo từng đường cong mềm mại trên cơ thể nàng từ vai từ từ tuột xuống, không ngờ bên trong nàng không có mặc yếm, mỗi một tấc trên thân thể xích lõa của nàng liền hiện ra ở trước mặt ta. Ta đưa tay nắm lấy đôi tuyết lê mềm mại của nàng, lập tức Diệu Phủ phát ra một tiêng rên rỉ say lòng người, nũng nịu nói :
"Tay của điện hạ nặng quá à. .. "
Diệu Dung cuốn lên bộ váy dài, lộ ra một cặp đùi thon dài trắng bóng, đoạn quấn chặt lấy bắp đùi ta, đầu lưỡi dọc theo gáy chậm rãi liếm tới vành tai ta .
Trên thân thể mềm mại của nhị nữ tỏa ra một mùi hương hoa hồng nhàn nhạt. Ngón tay ta nhắm đúng vị trí mẫn cảm mà vỗ về chơi đùa thân thể mềm mại của nhị nữ, họ bị ta xoa nắn một hồi không khỏi phát ra từng tiếng rên rỉ. Diệu Phù ôm lấy cổ ta và ngã xuống giường, ta nhẹ nhàng ngậm lấy nụ hoa đỏ tươi trên bộ ngực vểnh cao của nàng, Diệu Phù như bị điện giật khẽ run rẩy, nhịn không được rên một tiếng thật dài, đôi chân quấn chặt lấy thắt lưng ta, mỗi một khu vực mẫn cảm nhất trên thân thể của chúng ta đều dán chặt lại với nhau .
Thân thể xích lõa của Diệu Dung bao phủ ở trên thân ta, nàng nhẹ nhàng nhúc nhích khiến cho thân thể của ta và Diệu Phù càng kết hợp lại chặt chẽ hơn. Diệu Phù cắn chặt răng, đôi mắt đóng chặt, đang kịch liệt thở hổn hển, thân thể của Diệu Dung cũng bởi vì động tác kịch liệt giữa ta và Diệu Phủ mà trở nên nóng bỏng, không cầm nỗi lòng phát ra một tiếng rên rỉ ý loạn tình mê .
Diệu Phù lúc nãy thì mặc sức mê loạn như say, mà lúc này tựa như một con cừu non trắng tinh dịu dàng hiền thục, thẹn thùng sợ hãi nghênh tiếp sự trùng kích kịch liệt của ta đối với thân thể nàng .
Ta tự nhiên nhớ tới khẩu quyết của Vô Gian Huyền Công, từ sau khi cùng Khinh Nhan chia tay, ta vẫn chưa có cơ hội để luyện tập thuật song tu, lúc này từng dòng khí lưu trong cơ thể không tự chủ được đã bắt đầu trào lên .
Khí lưu trong cơ thể ầm ầm tiến vào trong cơ thể Diệu Phù, mặt Diệu Phù ửng đỏ, bỗng nhiên lớn tiếng rên rỉ :
"Nóng quá…"
Tứ chi của nàng bởi vì khoái cảm cực điểm mà quấn chặt lấy toàn thân ta. Ta kinh ngạc phát hiện bản thân có thể rõ ràng cảm thụ được cỗ khí lưu này đang tiến vào, đây là điều mà từ lúc ta cùng Khinh Nhan tu tập cho tới bây giờ cũng chưa từng cảm giác được . Bạn đang đọc truyện tại TruyenGGG.Com - http://truyenggg.com
Ta bắt đầu thử cải biến độ mạnh yếu của khí lưu, Diệu Phù dưới cơ thể ta uyển chuyển phục vụ đã duyên dáng gọi to không dứt. Thân thể nàng phát run từng hồi, hiển nhiên đã kích động tới cực điểm, hô hấp càng ngày càng gấp, run giọng nói :
"Ta. .. không được. .. ta không được. "
Nói xong lời cuối cùng, trong đôi mắt vì kích động mà đã phiếm lệ quang .
Ta cũng không ngờ bản thân mình lại uy mãnh đến vậy, xem ra hơn phân nửa điều này là bởi vì Vô Gian Huyền Công. Ta trở tay nắm lấy cặp cặp đùi trơn bóng như tơ của Diệu Dung và ôm lấy cả Diệu Dung đang nằm trên thản thể Diệu Phủ ngã nhào qua một bên, một tay ôm lấy dưới sườn Diệu Dung, nâng lên thân thể mềm mại lả lướt của nàng, Diệu Dung từ lâu đã bị một màn kích tình của ta và Diệu Phù khiến cho cả người rãă rời, thân thể yếu ớt dán ở trên người ta, khuôn mặt đỏ ửng dựa sát vào trên gáy ta, nhẹ nhàng thở hồng hộc, trong đôi mắt nửa mở nửa khép bắn ra muôn vàn tia tình tứ, ta biết dục vọng trong nội tâm nàng sớm đã bị ta câu dẫn ra rồi .