Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi

Chương 315

Sau khi ta trở lại Tuyên Thành mười ngày thì Tiêu Tín cũng đã trở về Khang đô, lần này đi cùng hắn còn có Ung vương Long Thiên Khải, Ung vương xưa nay nhát gan, nhưng không ngờ lần này có thể thâm nhập khu vực có dịch bệnh, đây cũng là xuất phát từ bất đắc dĩ .

Buổi chiều cùng ngày hôm đó ta mới từ khu vực có dịch bệnh trở về, Tuệ Kiều cùng Sở Nhi dưới kiên trì của ta cũng phải theo ta cùng nhau quay về vương phủ ở Tuyên Thành .

Sau khi Ung vương đến Tuyên Thành liền lên cơn sốt, vốn ta còn tưởng rằng hắn bị nhiễm ôn dịch, sau khi Tuệ Kiều chẩn trị cho hắn mới biết được hắn chẳng qua là bị phong hàn, hơn nữa hắn vốn đặc biệt sợ hãi ôn dịch cho nên mới khiến cho bệnh tình nghiêm trọng

Thăm hỏi xong Ung vương ta mới gọi Tiêu Tín vào thư phòng, mỗi thời khắc tình thế ở Khang đô đều tác động đến nội tâm của ta, ta rất nôn nóng muốn biết được tình hình lần này Tiêu Tín đến Khang đô thế nào . Nguồn: http://truyenggg.com

Ta bảo Tiêu Tín ngồi xuống, Sở Nhi tự mình pha một ly trà cho ta và Tiêu Tín, ta hỏi :

"Thế nào, phía phụ hoàng ta có phát sinh gì không?"

Tiêu Tín nói :

"Kỳ thực bệ hạ đã đoán chắc ngài sẽ không trở về Khang đô, nghe Dực vương nói, hắn trước mặt quần thần trách cứ điện hạ một phen, nói ngài cư công tự ngạo, trong mắt không có tôn trưởng. "

Ta cười ha hả nói :

"Cuối cùng ông ta cũng tìm được một cái cớ để trách cứ ta rồi, ta vì đại Khang tránh được một trận chiến hỏa, lẽ nào ông ấy không có khích lệ ta chút nào sao?"

Tiêu Tín nói :

"Bệ hạ hiện tại hứng thú đối với việc luyện đan vượt xa các chuyện khác, hắn đối với chuyện lập điện hạ làm thái tử một chữ cũng không đề cặp tới, hình như hoàn toàn quên những lời mình đã từng nói qua. "

Sở Nhi nói :

"Có người nào khác chủ động đề cập đến chuyện này hay không?"

Tiêu Tín lắc đầu :

"Tất cả mọi người nhìn ra bệ hạ không có ý định lập người kế thừa thì ai còn dám đề xuất việc này chứ, vốn có Dực vương chuẩn bị nhắc đến chuyện này, thế nhưng Trần tiên sinh khuyên hắn đừng nói ra làm gì. "

Ta gật đầu nói :

"Trần tiên sinh khuyên rất đúng, chuyện này nếu là do nhạc phụ đưa ra ngược lại là không thích hợp nhất. "

Tiêu Tín nói :

"Trần tiên sinh cũng nói như vậy, ông ấy nói hiện tại bất kể Hàm Đức Hoàng có lập người thừa kế hay không, điện hạ tại trong lòng chúng thần đã là người được chọn thích đáng làm thái tử, những hoàng tử khác bất kể từ công tích hay là trên danh vọng đều không thể so sánh cùng điện hạ. "

Ta lại nói :

"Khi ta đi qua Miện Trì đã bảo Khâu Đức khẩn cấp gửi đi tấu chương, : bệ hạ có thu được không?"

Tiêu Tín nói :

"Thu được, bệ hạ đem chuyện này toàn quyền giao cho điện hạ xử lý, bảo điện hạ cần phải tại trong một tháng triệt để thanh trừ bệnh dịch, lần này Ung vương tới chính là để nhắn nhủ chuyện này. "

Sở Nhi cả giận nói :

"Loại chuyện này sao lại dùng thời gian có thể hạn định? Nếu hắn có bản lĩnh như thế vì sao không đích thân đến làm đi?"

Ta mỉm cười nói :

"Nếu ta làm không được, ông ta có thể sẽ nhân cơ hội này mà trị tội ta?"

Tiêu Tín nói :

"Ta đối với việc này đã đặc biệt thỉnh giáo Trần tiên sinh, Trần tiên sinh nói Hâm Đức Hoàng là mượn cơ hội gây khó dễ cho điện hạ, tất cả mọi người biết tình hình bệnh dịch không cách nào trong một tháng khống chế được, khi đó Hâm Đức Hoàng có thể theo lý thường mà cắt giảm lãnh địa của điện hạ. "

Ta cười nói :

"Ông ta quả nhiên có tính toán, chỉ tiếc lần này không nhất định sẽ như ý của ông được. "

Tiêu Tín nói :

"Trần tiên sinh nói ôn dịch lần này ngược lại chính là cơ hội để điện hạ mở rộng. "

Ta nặng nề gật đầu, mấy ngày nay ta thủy chung cũng đang lo lắng đến vấn đề này, trong mấy châu quận bị bệnh dịch lan đến chỉ có lãnh địa của ta là nơi bị thiệt hại nhẹ nhất, các châu quận khác cũng không có năng lực khống chế được trận tai nạn này. Nếu như ta trợ giúp bọn họ khống chế được bệnh dịch, ta có thể tiến thêm một bước để củng cố uy tín tại khu vực này .

Tiêu Tín nói :

"Dân loạn ở các nơi phía nam vẫn đang tiếp diễn không ngừng, bệ hạ hình như đối với Dực vương không quá yên tâm, đem chuyện bình định phản loạn giao cho Tả Đông Tường con trai của Tả Trục Lưu. Năng lực chỉ huy của người này cũng có chút xuất chúng, gần đây nhất có thể nói là chiến công huy hoàng. "

Ta lạnh lùng nói :

"Cũng không biết Tả Trục Lưu cho phụ hoàng ăn mê dược gì, không ngờ ông ấy đối với cha con Tả thị lại tín nhiệm như vậy. "

Sở Nhi nói :

"Bách tính không phải là bị buộc bất đắc dĩ cũng sẽ không khởi nghĩa vũ trang, nếu chỉ dựa vào vũ lực trấn áp thì rất khó thu hồi dân tâm đã mất. "

Ta gật đầu nói :

"Chúng ta tạm thời cũng đừng quản chuyện ở Khang đô làm gì, hiện tại phải khống chế được trận ôn dịch lần này mới là việc cấp bách trước mắt. "

Ta bước đi thong thả hai bước ở trong phòng, lại tới trước mặt Tiêu Tín, nói :

"Ta dự định triệu tập chư vị hoàng huynh tại khu vực bị dịch trao đổi một chút, đem toàn bộ binh sĩ ở các châu quận giao cho phụ thân ngươi quản lý, dược liệu cũng phải thi hành theo quân đội quản chế việc cấp phát. "

Hai mắt Tiêu Tín sáng ngời, mỉm cười nói :

"Điện hạ là muốn mượn cơ hội này đem quân quyền ở các phiên trấn xung quanh tập trung cùng một chỗ?"

Ta thản nhiên cười nói :

"Ông trời cho ta cơ hội tốt như vậy sao ta lại dễ dàng buông tha chứ, ngươi lập tức đi thông tri cho phụ thân của ngươi đi!"

"Vâng! Tiêu Tín lập tức sẽ đi lo liệu!"

Sở Nhi đợi Tiêu Tín đi ra khỏi cửa mới thở dài một hơi nói :

"Dận Không, chàng làm như vậy có phải quá rõ ràng rồi không, trong triều đình nhất định sẽ có người bẩm báo là chàng có ý đồ cắt cứ một phương. "

Ta cười lạnh nói :

"Bẩm báo thì thể nào? Phụ hoàng bây giờ còn có năng lực đối phó ta sao? Lại nói không có chứng cứ thực sự ta mưu phản thì ông ta có thể làm khó dễ được ta sao?"

Sở Nhi nói :

"Theo ta được biết, tổng cộng binh mã của Miện Trì, Vi Châu, Thanh Châu, Hoành Châu có khoảng sáu vạn, hơn nữa chúng ta vốn đã sở hữu năm vạn binh mã, nếu sau khi xác nhập chúng ta sẽ sở hữu mười vạn đại quân, toàn bộ phía bắc đại Khang hầu như rơi vào trong phạm vi khống chế của chúng ta, cho dù Hâm Đức Hoàng có hồ đồ như thế nào ông ta cũng có thể đủ nhìn ra dụng ý chân chính của chàng rồi còn gì. "

"Ta chính là muốn cho ông ấy biết, ông đã già rồi, rất nhiều chuyện ông ta căn bản không có sức đi khống chế!"

Ta nhìn lên bản đồ tám nước trên tường, dừng lại một chút rồi nói tiếp :

"Chỉ hy vọng Hán quốc trong khoảng thời gian này đừng khơi mào rắc rối, cho ta một đoạn thời gian để ta ổn đinh lai trận tuyến. "

Ba ngày sao ta triệu tập chư vị hoàng huynh Tịnh vương Dận Trì, Đạt vương Dận Đông ở các phụ cận phiên trấn đến Sở Châu thương nghị đối sách, Hiển vương Dận Tổ bởi vì nhiễm ôn dịch ốm đau trên giường nên không thể có mặt .

Khi ta đưa ra kiến nghị đem quân đội tập trung thống nhất quản lý cùng một chỗ thỉ họ lập tức biểu thị đồng ý. Chính như lời của Sở Nhi, mỗi người cũng nhìn ra mục đích chân chính của ta, thế nhưng tại tình huống trước mắt họ căn bản không có sức chống lại tình hình bệnh dịch, hơn nữa công tích của ta từ lâu đã khiến cho họ kính phục nên không có người dám đưa ra ý kiến chống lại ta .

Ta xuất ra hiệp nghị thư đã chuẩn bị sẵn để cho mỗi người bọn họ ký tên đóng dấu, toàn bộ quá trình do Ung vương giám sát nghiệm chứng, sau đó ta ủy thác Ung vương đem phần hiệp nghị thư này đưa về Khang đô giao do Hám Đức Hoàng tự mình xem qua, đồng thời đưa ra yêu cầu triều đình phân phối đại lượng vật tư trợ giúp cho các khu vực dịch bệnh, tuy nhiên đây cũng chỉ là một hình thức mà thôi, hiện tại quốc khố trống rỗng căn bản không có ngân lượng dư thừa để có thể cung cấp cho chúng ta, mọi việc chỉ có thể theo dựa vào chính mình. "

Sau khi kéo dài hai tháng thì tình trạng ôn dịch rốt cuộc chậm rãi lắng xuống, đợt tai hoạ này rất nghiêm trọng đã tổn hao rất lớn đến tài chính của mấy châu quận của chúng ta. Kinh tế mới vừa có chút khởi sắc lại bị trở nên suy yếu một lần nữa, nếu như muốn khôi phục lại sợ rằng cần phải có một khoảng thời gian tương đối dài .

Hâm Đức Hoàng đối với hành động của ta cũng là không thể tránh được, ông ấy sai người đưa tới một thánh chỉ, biểu hiện ra là đồng ý với kiến nghị của ta. Kỳ thực ông ta cũng là không có sức để mà ngăn cản nên cũng đành phải dứt khoát buông trôi bỏ mặc .

Tuyên Thành bước vào mùa rét đậm, ngày đông chí ta nhận được hai tin vui một là Trần Tử Tô từ Khang đô đã đến đây thăm ta, hai là Yến Lâm lại sinh cho ta một đứa con gái .

Ta cùng Trần Tử Tô sóng vai đứng ở bờ sông Cô đã bị đóng băng, nhịn không được thở dài một hơi .

Trần Tử Tô mỉm cười nói :

"Công tử vừa có thêm một tiểu quận chúa vì sao phải thở dài?"

Ta cười khổ nói :

"
Ta cũng không phải không vui chẳng qua. .. ta có chút kỳ quái, vì sao ta sinh liền ba người đều là con gái!"

Trần Tử Tô cười ha hả nói :

"
Chỉ là thời cơ chưa tới mà thôi, công tử có nhiều vương phi như vậy sớm muộn gì cũng sẽ sinh ra một tiểu vương tử thôi!"

Một chút hoa tuyết lạnh thấm lên trán liền lập tức bị nhiệt độ cơ thể của ta hòa tan, nước dọc theo trán ta chảy xuống dưới. Ta ngửa đầu nhìn lên không trung, trên bầu trời không biết khi nào đã nổi lên hoa tuyết rơi .

Trần Tử Tô nói :

"
Phản loạn ở vùng phía nam Đại Khang càng ngày càng lợi hại, Triệu Phúc Thông dẫn quân đội công hãm không ít thành trấn, nhưng bệ hạ lại không mảy may cảm thấy nguy cơ, vẫn đang say mê cầu đạo, mấy tháng nay đồng nam đồng nữ bị hắn hại chết đã có hơn một nghìn người rồi .

Ta cả giận nói :

"Có lẽ từ lâu ông ta đã mất đi bản tính!"

Trần Tử Tô gật đầu nói :

"Rất nhiều đại thần đối với việc này đều là phê bình kín đáo, tuy nhiên ngoại trừ Dực vương khuyên can vài lần, những người khác đều tức giận nhưng không dám nói. Cuộc sống hiện tại của Dực vương cũng không dễ chịu gì, Hâm Đức Hoàng sợ hắn ngồi ôm quân quyền cùng công tử nội ứng ngoại hợp nên đã cướp sạch toàn bộ quân quyền của ông, hiện tại Dực vương cơ bản xem như là vô công rồi nghề ngồi ở nhà. "
Bình Luận (0)
Comment