Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi

Chương 47

"Ta thấy mình. .. không được. .. "

U U yếu ớt nói .

Ta thoải mái nói :

"Ngươi chắc chắn là không có việc gì. "

"Tại sao ngươi biết?"

"Có câu là : người tốt sống không lâu, bại hoại sống ngàn năm!"

U U cốc một cái lên đầu ta, buồn bã nói :

"Không nghĩ ta lại có thể chết cùng ngươi ở một chỗ. "

Ta có thể nhận ra tâm tình của nàng, nàng bị thương không nhẹ, trong lòng không khỏi có cảm giác thương tiếc, nếu như nàng không phải cứu ta thì cũng không bị thương nghiêm trọng như vậy .

U U nhẹ giọng nói :

"Ngươi có thể đặt ta xuống hay không?"

Ta gật đầu, đặt nàng xuống, U U bảo ta bế nàng tới bên dòng suối, đôi mắt đẹp của nàng nhìn vào những ngọn đèn dưới suối, dường như chìm vào trong chuyện cũ. Hồi lâu mới nói :

"Khi ta còn nhỏ, năm nào cũng theo gia đình tới bờ sông thả đèn, tình cảnh đó mới như ngày hôm qua. .. "

Ta cầm một cái đèn hoa, đặt vào trong tay U U nói :

"Ngươi cứ coi ta là nhà của ngươi, ôn lại chuyện cũ có được không?"

U U cười sẵng giọng :

"Tên hỗn đản này, lại nhân cơ hội chiếm. .. tiện nghi. .. "

Nàng ho khan hai tiếng, trên khuôn mặt đỏ bừng, tiếp nhận đèn hoa trong tay ta, nói :

"Ngươi cũng biết, mỗi chiếc đèn hoa này đều mang một tâm sự, tiếp nhận nó chính là tiếp nhận nỗi thống khổ và tâm sự của người khác. .. "

Ta mỉm cười nói :

"Đèn đã chảy theo dòng nước đã lâu, tâm sự cũng đã bay mất, ngươi có tâm sự gì, thì cứ thoải mái trút xuống đi!"

U U gật đầu, nhắm đôi mắt đẹp lại dường như đang cầu nguyện cái gì đó. Sau đó cúi người đặt đèn hoa vào trong dòng nước, đèn hoa lập tức bị cuốn đi, dần dần chỉ còn lại một chấm nhỏ .

Từ những bụi cây bên dòng suối có vô số đom đóm bay lên, ta vào U U than nhẹ một tiếng chìm đắm vào trong mỹ cảnh .

Ta cõng U U tới trước Mộ Vân Trai, bầu trời phía trước đã có tia sáng, bình minh đang tới gần, U U đã ngủ say trên lưng ta từ lâu .

Mộ Vân Trai được xây dựng từ gạch xanh, ngói xám, thấp thoáng trong cây xanh, hiện lên sự thanh nhã, trên tường có rêu xanh rì, chắc là đã tồn tại từ lâu .

Ta đang muốn đến gõ cửa, cửa thiền vừa vặn mở, một ni cô trẻ tuổi đi ra, nàng nhìn thấy ta ngơ ngác nói :

"Thí chủ, có chuyện gì ư?"

Ta cười cười, cũng không biết U U tới đây là có mục đích gì, ta vỗ nhẹ cánh tay nàng, không nghĩ tới cánh tay của nàng mềm như sợi bún, buông thõng xuống, trong lòng ta kinh hoảng, không phải yêu nữ này đã chết rồi đấy chứ .

Ni cô này nhìn thấy vậy, nhanh chóng đi tới bên cạnh ta, vươn tay bắt mạch, nhăn mày nói :

"Nàng còn sống, thí chủ theo ta vào trong này!"

Ta theo nàng đi vào Mộ Vân Trai, đi qua hương đường, vòng qua đại điện, tới một tĩnh thất trong hậu viện .

Ni cô kia cửa một gian phòng nói :

"Thí chủ xin đợi ở chỗ này, ta đi mời sư thúc tới!"

Ta cõng U U vào trong tĩnh thất, bên trong bài trí cực kỳ đơn giản, ngoại trừ một cái giường, thì chỉ có một bồ đoàn. Ta đặt U U đang hôn mê lên trên giường, thì cũng vừa vặn vị ni cô kia mang một trung niên mỹ phụ đi tới .

Ta cuống quít chắp tay chào .

Mỹ phụ kia mặc bố y mộc mạc, không trang điểm gì, nhưng lại tỏa ra một loại khí chất cao cao tại thượng, đôi mắt đẹp thâm thúy mà sâu sắc, phảng phất như có thể nhìn thấu nội tâm người khác, ta không tự chủ được cúi đầu xuống, lảng tránh ánh mắt của nàng .

Nàng chậm rãi đi tới trước giường, đưa tay nắm lấy mạch môn của U U, ánh mắt đột nhiên trở nên lạnh lùng, chuyển hướng nhìn ta nói :

"Ngươi là ai?"

Ta thấy thần tình của nàng, trong lòng thầm kêu không ổn, cuống quít đáp :

"Tại hạ Long Dận Không, người trong Tần đô, cô nương này không phải là do ta làm tổn thương. .. "

Mỹ phụ kia bỗng nhiên đứng dậy, không đợi ta kịp phản ứng, nhanh như chớp cầm lấy cổ tay phải của ta, hàn khí theo mạch đập truyền tới. Nhưng ngay lúc đó, từ đan điền của ta cũng có một luống khí bốc lên, tiến vào những nơi có hàn khí .

Mỹ phụ kia vẫn cầm tay của ta, nhưng hàn khí đã biến mất không còn tung tích, kinh mạch của ta đồng thời có hai dòng khí dịch chuyển, một cỗ quyền phong bá đạo từ cánh tay của ta tỏa ra .

Mỹ phụ kia hừ lạnh một tiếng, ống tay áo nhẹ phẩy, chỉ nghe ầm một tiếng, những miếng gạch xanh dưới nền đã bị vỡ tan thành từng mảnh .

Ta trợn mắt há mồm, không tin đây là một quyền do ta phát ra .

Mỹ phụ kia lạnh lùng nói :

"Ngươi rõ ràng tu luyện huyền công, tại sao lại còn đóng giả trước mắt ta?"

Ta ngạc nhiên nói :

"Tại hạ thực sự không biết tiền bối nói gì!"

Mỹ phụ kia xoay người sang chỗ khác, đi tới bên cửa sổ, hờ hững nói :

"Ngươi mang nàng đi thôi, cho dù ngươi có mục đích gì, ta cũng sẽ không truy cứu, trở lại nói cho sư phụ các ngươi biết, Thu Nguyệt Hàn ta kiếp này không màng thế sự, không muốn tranh đấu với nàng làm cái gì!"

Ta nghi hoặc nói :

"Tiền bối chắc là hiểu lầm, tại hạ và vị cô nương này cũng chỉ là bình thủy tương phùng, không có ai sai khiến cả!"

Ánh mắt của Thu Nguyệt Hàn lạnh lẽo nhìn ra ngoài cửa sổ, đối với ta vô cùng hờ hững .

Ta biết nàng sẽ không tin tưởng những gì ta nói, tiếp tục giải thích cũng không có tác dụng gì, lập tức vái chào thật sâu nói :

"Nếu như tại hạ không có cách nào làm cho tiền bối tin, tại hạ không thể làm gì khác hơn là cáo từ, vị cô nương kia kính xin tiền bối cứu trị!"

Ta xoay người đi ra ngoài cửa, từ biểu hiện của Thu Nguyệt Hàn, thì nàng nhất định không phải là nhân vật tầm thường, nói không chừng nàng và U U có quan hệ sâu đậm, ta ở lại cũng chỉ chuốc thêm phiền phức .

"Ngươi đứng lại!"

Thu Nguyệt Hàn nhẹ giọng nói, ngữ khí của nàng lãnh đạm vô cùng, không có bất cứ gì biến hóa .

Ta dừng bước, cung kính nói :

"Tiền bối còn có chuyện gì phân phó?"

"Mang nàng đi cùng!"

Ta cười lạnh nói :

"Tiền bối là người trong phật môn, lẽ nào giương mắt nhìn người khác mất mạng?" Ta xoay người rời đi, nhưng chưa đi được hai bước, nhưng ni cô kia như quỷ mị chặn lối đi của ta, lạnh lùng nói : "Sư thúc nói lẽ nào ngươi không nghe thấy?"

Ta mỉm cười nói :

"Tỷ tỷ muốn gây khó dễ cho ta sao?"

Chân ta không dừng bước, vẫn tiến lên phía trước . Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyenGGG.Com

Nữ ni kia cả giận nói :

"Lớn mật!"

Bàn tay nhỏ nhắn nhẹ nhàng hất lên, một chưởng hướng tới ngực của ta đánh tới, tốc độ xuất chưởng của nàng cực kỳ chậm rãi, ta tin tưởng có thể tránh được .

Nhưng không nghĩ tới bàn tay kia như hình với bóng, chỉ mới chạm nhẹ vào ngực ta, thì một cỗ lực lượng như búa tạ giáng tới, ta kêu lên thảm thiết, thân hình bay ngược về phía sau .

Ngay lúc ta chuẩn bị đập vào tường, Thu Nguyệt Hàn nhẹ nhàng huy động ống tay áo, một cỗ lực lượng đỡ vào lưng ta, lập tức ngăn cản lực lượng vốn cố .

Ta nhẹ nhàng rơi xuống mặt đất, một cỗ lực lượng vô hình từ đan điền truyền ra, hóa giải những nơi bị tắc nghẽn do chưởng lực của nữ ni kia .

Thu Nguyệt Hàn thấp giọng nói :

"Viên Tuệ! Ngươi vào bên trong chiếu cố vị thí chủ kia!"

Sau đó chuyển hướng nhìn ta nói :

"Ngươi đi theo ta!"

Ta đi theo phía sau của nàng tiến vào hậu viện, hậu viện tuy rằng không lớn, thế nhưng lại tao nhã, trúc xanh hai bên, giữa có một dòng suối, bọt nước bắng tung tóe .

Gió nhẹ thổi qua, áo xám của Thu Nguyệt Hàn tung bay, càng làm cho nàng trở nên cao ngạo. Nàng nhìn thẳng vào hai mắt của ta, nói từng chữ :

"Ngươi không phải là đệ tử của Lãnh Cô Huyên?"

Ta cười nói :

"Tại hạ đã nói từ trước rồi, tiền bối hiểu lầm!"

"Vậy ngươi từ chỗ nào mà học được Vô Gian Huyền Công này?"

Trong lòng ta có chút do dự, Thu Nguyệt Hàn là người thế nào ta không rõ, nếu như đem tình hình thực tế nói cho nàng biết, có khi nàng lại bắt ta .

Nhưng khi nghĩ lại, thì lúc đầu nàng đã nhận ra ta học Vô Gian Huyền Công kia, cũng không có ý niệm gì, mà còn bảo ta mau chóng mang U U rời đi .

Thu Nguyệt Hàn dường như đoán được ý nghĩ của ta, lạnh nhạt nói :

"Ngươi không cần lo lắng, ta không có ý đồ gì với Vô Gian Huyền Công của ngươi, sở dĩ ta gọi ngươi tới đây, chỉ muốn làm rõ quan hệ của ngươi và Lãnh Cô Huyên. "

Quyển 1 : Tiềm Long
Bình Luận (0)
Comment