Tâm Cuồng

Chương 11

Tâm cuồng (11)
Tác giả: Sơ Hòa
Chuyển ngữ: HÈ | Beta: Andrew Pastel
Săn quỷ
11.
Khu Nam thành phố, Học viện Ngoại ngữ Đông Nghiệp.
Thời gian nghỉ hè đã tới, một nửa khu nhà ăn trong khuôn viên trường đã đóng cửa, các sinh viên sắp lên năm hai đa số đã về nhà, trong khi hầu hết các sinh viên vừa kết thúc năm hai, năm ba đều chọn ở lại trường, một số thì đi làm thêm, một số thì chuẩn bị để thi lên thạc sĩ, tất cả đều lo lắng về thông báo tuyển dụng tại trường sắp tới.
Hai năm trở lại đây, tìm một công việc không hề dễ dàng gì nữa, nói đến việc làm là không ít người lại đứng ngồi không yên.
Ký túc xá nữ tòa 9 phía Đông, người ở lại đều là sinh viên năm ba chuyên ngành tiếng Anh. Sau kỳ nghỉ hè này, các cô sẽ bắt đầu lao vào vòng xoáy kiếm việc làm. Chạng vạng tối, gió mát thổi nhẹ trên hành lang, rất nhiều phòng đã mở cửa để xua tan đi cái nóng ngột ngạt trong phòng.
Nhưng cánh cửa phòng 509 lại đóng chặt, đến một tia nắng cũng không lọt qua được.
"Không có ai trong phòng à?" Vương Kiều ở phòng 510 đối diện và bốn cô gái ở 509 là bạn cùng lớp hỏi. " Sao giờ này còn đóng cửa nhỉ? Không phải hẹn nhau tối nay đi bơi cùng nhau à?"
Thư Ngọc đè ngón trỏ chặn trên môi cô, "Suỵt, Văn Tĩnh Tĩnh mới về hồi chiều, bị sốt nên đang ngủ."
Vương Kiều lập tức nhỏ giọng, "Sao lại bị sốt? Có nghiêm trọng không?"
"Chắc là khá nặng, nếu không Văn Tĩnh Tĩnh sẽ không xin nghỉ học để về nghỉ ngơi." Thư Ngọc vừa nói vừa kéo Vương Kiều đi về phía cầu thang, "Gia đình cô ấy dựa vào quan hệ để tìm cho cô ấy một công việc thực tập trong công ty đối ngoại, rất vất vả."
"Những người khác của phòng 509 đâu?" Vương Kiều ngoái đầu lại nhìn, "Sao hôm ngay ngoài Văn Tĩnh Tĩnh thì không có ai trong phòng vậy?"
"Chắc là đang ở thư viện, hoặc ở công ty." Thư Ngọc cười nói: "Kệ đi, ký túc xá của bọn họ toàn là sinh viên xuất sắc, ngoại trừ Văn Tĩnh Tĩnh và Lý Hồng Mai, còn lại đều thi lên thạc sĩ, đâu có như phòng chúng ta. Thôi nhanh đi ăn thịt nướng trước rồi còn đi bơi."
"Không phải đi bơi trước rồi mới đi ăn đồ nướng à?"
"Cái nào trước chẳng được!"
Cả hai vừa ầm ĩ vừa xuống cầu thang, thoáng nhìn thấy một cô gái mặc áo thun của cửa hàng bách hóa cùng với một chiếc quần jean ống suông.
Xuống đến tầng 1, Thư Ngọc ngước lên, mặt mũi cau có và nói: "Sao cô ta lại đến rồi? Nhìn phát kinh. Bây giờ trên 509 chỉ có một mình Văn Tĩnh Tĩnh, mà Văn Tĩnh Tĩnh lại ghét cô ta nhất, cô ta lên phòng để tìm người chửi à?"
"Chắc cô ta không biết chỉ có Văn Tĩnh Tĩnh đang trong phòng, khả năng cao là cô ta đang tìm Lý Hồng Mai." Vương Kiều thở dài, "Chị em phòng 509 đúng là xui xẻo, sao họ lại có người bạn cùng phòng quái dị như Lý Hồng Mai kia nhỉ? Suốt ngày dẫn những người kỳ lạ đến ký túc xá, năm ngoái là mấy người truyền đạo, giờ thì là mấy người làm công rách rưới này. Này, hay chúng ta đi báo với dì Trương rằng có người ngoài vào ký túc xá?"
"Thôi kệ đi, chuyện phòng họ, họ không quan tâm thì thôi, chúng ta lo làm gì?" Thư Ngọc nói: "Hơn nữa, thần kinh Lý Hồng Mai không được bình thường, đừng dây vào. Báo chí vẫn hay đưa tin có mấy vụ án mạng ở ký túc xá, tốt nhất chúng ta nên tránh xa Lý Hồng Mai một chút."
Khi hai người ra đến cổng tòa 9 phía đông, nữ sinh viên mặc áo cửa hàng bách hóa đã đứng trước cửa phòng 509.
Cô gái gõ bằng tay phải, vừa gõ vừa áp mặt vào cửa. Sau khoảng ba mươi giây, không thấy bên trong đáp lại, cũng không thấy đèn sáng. Cô lại gõ, rồi hỏi bằng thứ tiếng phổ thông sứt sẹo nhưng rõ ràng. "Có ai không? Hồng Mai, chị có trong đó không? Em là Tiểu Mẫn đây."
Nhưng không ai trả lời.
Trái lại còn nhận được những ánh mắt khinh bỉ của các cô gái phòng 513.
Sau khi mơ hồ xác nhận được không có ai trong phòng 509, nữ sinh viên lấy ra một chiếc chìa khóa từ trong túi, rồi mở cửa như thể chủ nhà.
"Trời đất!" Khán giả của phòng 513 sốc toàn tập nói: "Nó dám làm vậy luôn hả?"
Đột nhiên, phòng 509 rực sáng đèn, giọng nói của Văn Tĩnh Tĩnh truyền ra từ bên trong, "Ai dám mở cửa phòng của bà hả?"
Cô gái không ngờ có người bên trong, lập tức hoảng loạn, làm rơi chìa khóa "keng" một tiếng trên mặt đất, cô đỏ mặt và lùi lại, "Tôi... tôi có gõ cửa, tôi không biết có người bên trong..."
Tính cách Văn Tĩnh Tĩnh vốn đã đanh đá, dám nói dám làm, tuy có hơi xuống sắc vì bị sốt nhưng khí thế của cô vẫn còn đó.
Văn Tĩnh Tĩnh nhanh chóng xuống giường, tới gần nữ sinh, lạnh lùng nói: "Mày không biết trong ký túc xá có người, vậy nên mày mới dám tự tiện mở cửa phải không? Gan to như vậy, mày là trộm à? Hôm nay mày phải nói rõ ràng cho tao, ai đã đưa chìa khóa cho mày? Có phải là Lý Hồng Mai không?"
Cô gái lắc đầu, hốt hoảng, "Chỉ là chị Hồng Mai để chìa khóa ở chỗ tôi..."
"Ăn trộm!" Văn Tĩnh Tĩnh bước tới, nắm lấy cổ tay cô, la lớn: "Bớ người ta, mau bắt lấy ăn trộm! Ai đó báo với dì Trương giúp tôi với?"
Những người sống ở tầng này ít nhiều đều biết Lý Hồng Mai sống không hòa thuận với những người phòng 509, khó chịu nhất là khi đưa người ngoài vào ký túc xá. Tiếng tri hô của Văn Tĩnh Tĩnh lập tức thu hút sự chú ý của nhiều người, vài người thì vây quanh cô gái, một số thì xuống lầu báo cho quản lý ký túc xá và bảo vệ.
Chẳng mấy chốc, cô gái đã bị đưa đến phòng của quản lý.
Cô sợ hãi đến run rẩy,nhanh chóng lấy ra tất cả giấy tờ tùy thân. Trên giấy chứng minh là tên và tuổi của cô ta – Trì Tiểu Mẫn, 21 tuổi.
Đây không phải lần đầu tiên Trì Tiểu Mẫn đến tòa 9 khu Đông. Trước và sau khi nghỉ hè, Lý Hồng Mai đã đưa cô đến nhiều lần.
Văn Tĩnh Tĩnh vô cùng tức giận, lập tức gọi cho Tần Mạn Duyệt đang ở thư viện và Liên Xảo quay về, thái độ rất cứng rắn và khăng khăng muốn đưa Trì Tiểu Mẫn đến đồn cảnh sát.
Lý Hồng Mai đang đi làm thêm bên ngoài, vội vã trở về sau khi biết tin này. Cô ấy cũng mặc quần jean ống suông như Trì Tiểu Mẫn, phía trên là áo thun được khoa tiếng Anh phát từ hồi năm nhất, cơ thể cô toát mùi mồ hôi và mùi cơ thể rõ ràng, trên mặt thấy rõ sự căng thẳng lo âu, cô chân thành xin lỗi: "Xin lỗi mọi người,Tiểu Mẫn là bạn của tôi, là tôi đã đưa chìa khóa cho em ấy. Em ấy đang đi làm ở cửa hàng trái cây gần trường, tôi nghĩ, tôi nghĩ có thể để cô ấy đến phòng chúng ta nghỉ ngơi một lát."
Mùi mồ hôi khiến nhiều nữ sinh phải che miệng, bịt mũi.
Miệng lưỡi Văn Tĩnh Tĩnh vốn đã sắc bén: "Phòng này có mình cô ở chắc? Cô lấy đâu ra cái quyền đó vậy? Lý Hồng Mai cô quá đáng lắm rồi! Cô tưởng bọn tôi không biết cô ở bên ngoài làm gì ư? Truyền đạo, giao du với những người không ra gì! Đây là trường đại học mà cô cứ liên tục dẫn người ngoài về ký túc xá, cô có ý đồ gì?"
"Tiểu Mẫn không phải người xấu, em ấy là bạn của tôi." Mồ hôi chảy ròng trên mặt Lý Hồng Mai, ánh mắt cô bất lực nhưng cố chấp, "Chuyện hôm nay là lỗi của tôi, tôi xin lỗi mọi người."
Nói xong, Lý Hồng Mai cúi thấp đầu, xin lỗi đám người chung phòng.
Liên Xảo cười khẩy, "Xin lỗi là xong chắc? Có ma mới biết Trì Tiểu Mẫn này muốn làm gì, hôm nay tôi nhất định phải đem cô ta đến đồn cảnh sát!"
Trì Tiểu Mẫn nhỏ giọng khóc thút thít, "Chị Hồng Mai, giúp em với..."
Lý Hồng Mai cắn chặt hai hàm răng, liếc nhìn khuôn mặt của ba người bạn cùng phòng.
Văn Tĩnh Tĩnh không thể chịu được ánh mắt của cô, liền quát: "Trừng cái gì mà trừng? Đừng tưởng mình không sao, bạn cô vào đồn cảnh sát, thì cô cũng không trốn khỏi liên quan đâu! Có tin tôi làm cho cô không tốt nghiệm được không?"
"Tôi xin lỗi." Lý Hồng Mai cúi đầu lần nữa, "Tất cả đều là lỗi của tôi, làm ơn hãy tha cho tôi và Tiểu Mẫn. Tôi hứa sẽ không bao giờ dẫn người về ký túc xá nữa. Hãy tin tôi."
"Đừng có mơ!" Liên Xảo trợn mắt, "Hôm nay nhất định phải đến đồn cảnh sát!"
"Tôi xin các cô." Lý Hồng Mai cúi thấp hơn, tấm lưng gầy guộc run rẩy.
Với tâm ý hòa hoãn mọi chuyện, dì quản lý Trương nhẹ nhàng nói với Văn Tĩnh Tĩnh: "Lý Hồng Mai cũng xin lỗi rồi, thôi chúng ta bỏ qua chuyện này đi, làm lớn chuyện cũng không hay."
"Không được!" Thái độ Văn Tĩnh Tĩnh vô cùng kiên quyết, "Em đã không ưa cô ta từ lâu. Hôm nay cô ta mang một tên trộm đến, ai mà biết ngày mai cô ta gì mang thứ gì đến nữa? Hay còn phải chờ đến lúc cô ta mang đàn ông về?"
Những nữ sinh vây xem cười rộ lên, "Tĩnh Tĩnh, cậu nói gì vậy? Lý Hồng Mai mang đàn ông về á hả? Làm gì có đàn ông nào để ý cô ta chứ?"
Lý Hồng Mai vẫn đang cúi đầu, không rõ vẻ mặt, cảm xúc của cô.
"Tôi không phải là trộm!" Trì Tiểu Mẫn phản bác lại.
"Mày không có quyền lên tiếng ở đây!" Liên Xảo tung ra một cái tát, "Câm mồm!"
Lý Hồng Mai lập tức đẩy Liên Xảo ra, vẻ mặt nén đầy tức giận.
Văn Tĩnh Tĩnh không hiểu sao cảm thấy hơi sợ, theo bản năng kéo Liên Xảo lại.
"Thôi." Tần Mạn Duyệt, người nãy giờ vẫn im lặng, đột nhiên nói: "Đến đồn cảnh sát cũng không ai dễ chịu, Tĩnh Tĩnh à, Lý Hồng Mai cũng xin lỗi rồi, dì Trương cũng khuyên không nên làm ầm ĩ, mình nghĩ chuyện hôm nay nên dừng ở đây thôi."
Lý Hồng Mai thở dốc liên tục, vẻ mặt trở nên kỳ lạ.
Văn Tĩnh Tĩnh vốn không muốn cho qua, Tần Mạn Duyệt bất ngờ ôm cô và nói thầm vào tai: "Lý Hồng Mai không bình thường, đừng kích động cô ta. Huống chi chúng ta còn sống chung với nhau, nhỡ cô ta phát điên lên giết người, thì người bị hại không ai khác ngoài chúng ta."
Nhịp tim của Hồng Mai đập liên hồi khiến người khác hơi sợ.
Tần Mạn Duyệt nhỏ giọng cười, "Đừng để tâm, còn có một năm nữa, cậu cũng có công việc ổn định rồi, tớ với Liên Xảo chắc chắn có thể đi du học hoặc học lên thạc sĩ, lúc đó chúng ta sẽ hoàn toàn cắt đứt với Lý Hồng Mai. Chúng ta cứ từ từ vờn cô ta, cô ta có không chết thì cũng phế thôi."
Văn Tĩnh Tĩnh lúc này mới cười, "Cậu vẫn là sáng suốt nhất."
Kịch hay cũng nhanh chóng kết thúc, Lý Hồng Mai trở về 509 thu dọn hành lý, trên hành lang Trì Tiểu Mẫn đang chờ cô.
Không khí của ký túc xá rất kỳ lạ, Văn Tĩnh Tĩnh, Liên Xảo và Tần Mạn Duyệt tụ lại, lớn tiếng "thì thầm" với nhau.
"Đúng là ở đại học loại người nào cũng có, ba năm qua xem như mình được mở mang tầm mắt rồi."
"Lại còn tên 'Hồng Mai' chứ, trông thì có khác gì bọn dân đen đâu."
"Các cậu biết không, mấy người không có tài cán gì rất thích kết bạn chỗ này chỗ kia, nhưng thực ra, mấy đứa bạn kia cũng chẳng khác gì bãi rác."
Tất nhiên Lý Hồng Mai cũng nghe được mấy lời này, phòng 509 vẫn còn giường của cô, nhưng cô chẳng muốn ở lại nữa.
"Trễ rồi cô còn đi đâu vậy?" Thấy Lý Hồng Mai kéo vali rời đi, Văn Tĩnh Tĩnh giả vờ hỏi.
"Tôi chuyển ra ngoài sống." Lý Hồng Mai cúi đầu nói.
"Ấy đừng, đây vẫn là ký túc xá của cô, cô rời đi làm gì? Giáo viên hướng dẫn sẽ nghĩ chúng tôi bắt nạt cô mất." Liên Xảo cố gắng giữ cô lại, nhưng bị cô né tránh.
"Ha, muốn tỏ thái độ phải không?" Liên Xảo hắng giọng, "Chúng tôi nể mặt cô quá rồi phải không?"
Lý Hồng Mai im lặng, kéo theo Trì Tiểu Mẫn nhanh chóng rời đi, bỏ lại phía sau là tiếng hét của Tần Mạn Duyệt: "Này, đi thật đấy à? Để chìa khóa lại đã --"
"Chìa khóa là của tôi." Lý Hồng Mai quay đầu lại, "Tôi sẽ còn trở về."
Giọng cô bình thản nhưng khó chịu đến kỳ lạ, giống như tiếng móng tay cào trên bảng đen.
Tần Mạn Duyệt không khỏi nổi da gà.
.
Minh Thứ và Tiêu Ngộ An đều có nhà riêng, và không sống chung. Nhà của Minh Thứ được mua sau khi ổn định công tác, khá gần với Cục thành phố, và trong một khu chung cư tầm trung, gồm hai phòng ngủ, một phòng khách, và trang trí bình thường như những căn hộ kiểu mẫu khác.
Nhà của Tiêu Ngộ An thì cách đó xa hơn chút, được mua cách đây ba năm, nằm trong khu căn hộ cao cấp, nhưng không phải Tiêu Ngộ An đứng tên. Bày trí rất đơn giản, nội thất chủ yếu là màu xám và trắng, tất cả đồ vật đều mang dáng vẻ lạnh lẽo.
Trước kia Minh Thứ từng thắc mắc, " Anh mua nhà làm gì? Anh có ở nhà này đâu?"
Tiêu Ngộ An hỏi lại: "Sao em biết anh không sống ở đây?"
Dù là một ngôi nhà lạnh lẽo đến cỡ nào, thì chỉ cần phòng bếp được sử dụng thì căn nhà sẽ có sức sống ngay. Gần đây Minh Thứ đang bận rộn với vụ án mạng, nên thực sự rất mệt, vừa về đến nhà sẽ nằm ngay trên sô pha ngoài phòng khách, ôm một cái gối ôm lớn rồi ngủ cho đến khi ngửi thấy mùi canh gà mới dần tỉnh.
Mùa hè trời tối trễ hơn, nhưng khi đến 9 giờ, bên ngoài cũng tối đen.
Cậu ngồi dậy, trong giây lát chưa nhận ra mình đang ở đâu.
Căn nhà này đối với cậu cũng không đến nỗi xa lạ, Tiêu Ngộ An đã đưa cậu chìa khóa, khi phá án gặp phải khó khăn, hay lúc nhớ Tiêu Ngộ An, hoặc lúc rảnh rỗi không có việc gì, cậu đều tới ở tầm hai ngày, ngủ trên cái ghế sô pha này.
Cái gối cậu vừa ôm là do cậu mua, mặc dù màu sắc và kiểu dáng của nó không ăn khớp với phong cách của ngôi nhà, nhưng khi cậu ôm, thì không có gì là không hợp cả.
Nhưng cảm giác bây giờ hoàn toàn khác với quá khứ.
Cậu xoa xoa hai bên thái dương và nhìn vào bếp.
Đèn sáng, máy hút mùi đang hoạt động, bóng hình của Tiêu Ngộ An chắn ngay cánh cửa khép hờ.
Cậu đứng lên, vội vàng đi về phía nhà bếp.
"Em dậy rồi à? Cầm lấy chén mang ra đi." Tiêu Ngộ An đang xào măng tây. "Canh gà còn nóng, em coi chừng phỏng, để đó lát anh bưng ra cho."
"Anh ơi." Cậu chưa làm theo, mà ôm lấy eo của Tiêu Ngộ An từ phía sau, nghịch ngợm vùi mặt vào bờ vai quen thuộc.
Tiêu Ngộ An cười, "Chưa tỉnh ngủ hửm?"
Cậu nhỏ giọng vừa đáp vừa lắc đầu, "Tỉnh rồi mà đói bụng."
"Vậy em còn không nhanh dọn chén đi." Giọng Tiêu Ngộ An có phần dung túng nuông chiều, đổ măng tây đã xào xong vào đĩa sứ, để Minh Thứ cầm một lát, rồi mới nắm lấy đôi bàn tay đang vuốt ve ở bụng của mình, "Ăn cơm thôi."
Bữa tối hôm nay có hai món mặn, một món canh, Minh Thứ đã hoàn toàn tỉnh táo, rất nhanh đã trở nên phấn khích, đôi đũa không ngừng gắp, chẳng bao lâu nồi canh gà đã chạm đáy.
Tiêu Ngộ An ăn khá ít, cuối bữa thì gỡ phần xương đầu gà, đút phần óc gà non mịn cho Minh Thứ.
Từ lúc nhỏ Minh Thứ đã thích ăn cái này. Nhưng mỗi con gà chỉ có một cái đầu, mà khi mở đầu gà ra thì cũng chỉ được một xíu óc , lưỡi vừa nhấp một cái đã hết, chẳng bõ dính răng.
Mỗi khi anh em nhà họ Tiêu tụ tập, mọi người thì tranh cánh giành đùi, nhưng Tiêu Ngộ An sẽ giành phần đầu cho Minh Thứ, sau đó lấy óc cho vào chén của cậu.
Chỉ cần có Tiêu Ngộ An bên cạnh, thì Minh Thứ không bao giờ phải tự gỡ đầu gà.
Mấy năm trở lại đây ô nhiễm ngày càng trầm trọng, khi đi ăn ngoài Tiêu Ngộ An không đồng ý cho Minh Thứ ăn óc gà nữa, chỉ khi nào anh tự nấu canh gà ở nhà, mới giữ lại óc gà.
Minh Thứ vừa ăn vừa hạnh phúc.
Sau bữa ăn, Minh Thứ rửa chén và cắt trái cây, dọn dẹp xong hết cũng đã 11 giờ khuya.
Cũng đến lúc cho "Bài tập về nhà".
"Không được, em còn phải đi về." Minh Thứ ngồi trên sô pha một lúc rồi đứng dậy, "Án chưa phá xong, em không yên lòng được."
Tiêu Ngộ An như đã đoán được từ trước, anh cầm lấy chìa khóa xe, "Anh đưa em về."
Minh Thứ nhướn mày, "Anh không giữ em lại hả? Em qua nhà anh chỉ để uống một chén canh gà thôi hả?"
"Không phải là một chén, mà là một nồi." Tiêu Ngộ An ôm đầu cậu, đặt một nụ hôn lên trán.
"Em còn tưởng anh chẳng luyến tiếc em chứ." Thắt dây an toàn xong, Minh Thứ giả bộ lẩm nhẩm trong miệng.
Trước khi khởi động xe, Tiêu Ngộ An cười rồi nhìn qua, "Em chợp mắt xíu đi, khi nào tới anh gọi em."
Nửa tiếng sau, Minh Thứ cầm theo trà sữa mới mua đi vào Tổ trọng án.
Cũng trong đêm hè nóng tới ngột ngạt này, hung thủ tuyệt vọng vung dao lên
---
Andrew: đoạn anh An bón cho em Minh ăn nó sẽ rất đáng yêu nếu thứ em Minh ăn là cái gì khác ngoài óc gà..... Đang dịu dàng mà cứ gỡ đầu bổ sọ nạy óc....
. /.

Bình Luận (0)
Comment