Tâm Cuồng

Chương 3

Tâm cuồng
Tác giả: Sơ Hòa
Chuyển ngữ: Yuyu    |  Beta: Andrew Pastel


Săn quỷ


03.
Trước khi chuyển đổi cơ cấu kinh tế, thành phố Đông Nghiệp từng là một đô thị công nghiệp nặng.
Mấy công xưởng lớn kết hợp với nhau tạo nên những khu xã hội nửa khép kín, trụ cột của mỗi khu là các nhà máy, bên trong xây trường tiểu học, bệnh viện, cửa hàng bách hóa,... chỗ nào lớn hơn còn xây cả hồ bơi và trang trại bò sữa .
Hơn ba mươi năm trước, nhà xưởng quan trọng nhất của thành phố Đông Nghiệp là xưởng chế tạo vũ khí Thiên Hồng ở quận Tây Thành. Đây là khu vực dân trí cao, phúc lợi của công nhân đầy đủ đến mức giới trẻ hiện giờ khó mà mường tượng được, về mặt giáo dục, từ mẫu giáo đến cấp ba, không thiếu thứ gì, thậm chí ở phương diện giải trí còn có hẳn một sân chơi khoa học dành cho trẻ em.
Hiện giờ, xưởng vũ khí Thiên Hồng đã không còn ở Đông Nghiệp, nhà máy cùng khu xã hội của nó cũng dần bị các tòa nhà cao tầng thay thế, chỉ còn cái sân chơi khoa học được trẻ em toàn thành phố yêu thích là giữ nguyên dáng dấp ban đầu.
Đến nhà máy cũng bị phá bỏ, tại sao khu vui chơi này còn được giữ lại?
Việc này có liên quan tới tình hình khách quan của thành phố Đông Nghiệp khi đó: mười mấy năm trước, thành phố chỉ có loại khu vui chơi trẻ em trong các công viên công cộng, không có công viên nào có ảnh hưởng lớn như khu vui chơi khoa học của Thiên Hồng. Sau khi Thiên Hồng rời đi, dưới sự cho phép của chính quyền quận Tây Thành, một nhà bất động sản đã mua lại nơi này, ý định phát triển nó thành khu thăm quan có thu phí.
Nhưng ngoài dự đoán, việc chuyển đổi cơ cấu kinh tế lại thu hút một lượng lớn các nhà đầu tư đổ về đây, kéo theo nhiều ngành công nghiệp mới tràn vào Đông Nghiệp. Sau ba năm huy hoàng, sân chơi khoa học đã bị hai khu giải trí hiện đại có quy mô lớn đè bẹp.
Khoảng mười năm về trước, không còn ai chịu quản lý nơi này nữa, nhưng vì nhiều tranh chấp và lợi ích, người ta cũng không thể phá bỏ nó.
Đến bây giờ, khu vui chơi khoa học đã trở thành trò cười ở Đông Nghiệp.
Nhiều thanh niên còn chế nhạo nó là "nghĩa địa tuổi thơ".
Mấy năm gần đây, khu "nghĩa địa tuổi thơ" bỗng trở thành địa điểm lý tưởng cho những người yêu chụp ảnh và mấy đôi tình nhân muốn hẹn hò.
Thành phố Đông Nghiệp luôn biến đổi từng ngày, xung quanh khu vui chơi khoa học mọc lên rất nhiều tòa nhà thương mại cao chọc trời với lối kiến trúc cầu kỳ nhưng lạnh lẽo. Nhưng nhờ thế khung cảnh đổ nát cũ kỹ của nơi này lại trở thành một quang cảnh riêng biệt đầy sức hấp dẫn, thu hút những người đã quá chán ngán cuộc sống hiện đại ở thành thị nhưng lại không thể thoát khỏi nó.
Đêm đã khuya, ánh đèn LED từ bảng hiệu văn phòng gần đó chiếu vào sườn bên của khu vui chơi khoa học, nhưng lại chiếu không tới chỗ sâu nhất bên trong.
Một đoàn tàu trò chơi màu sắc sặc sỡ nằm im lìm giữa lùm cây hoa lá rậm rạp, đầu và đuôi tàu đã gần như tách rời. Từ trong toa tàu thứ ba, từng tiếng thở dốc dồn dập vang lên, một cánh tay chợt đập lên ô cửa kính vàng vọt dơ bẩn, móng tay cào loạn trên mặt kính, phát ra những tiếng kin kín đinh tai nhức óc đến ê cả răng.
Ban ngày, chiếc tàu hỏa rỉ sắt này là nơi tác nghiệp của nhóm "Tiểu thanh tân"* -- Bọn họ tập trung trên đường ray, tạo đủ kiểu dáng ưu buồn, lưu lại hình ảnh rồi đăng lên các trang mạng xã hội nổi tiếng kèm dòng caption "Nỗi đau của tôi cậu làm sao hiểu được", đến tối, nơi này liền biến thành chốn "hưởng lạc" của đám nam thanh nữ sắc.
(*: 小清新 = Tiểu thanh tân = Phong cách trẻ trung tươi sáng thơ ngây).
Mười phút sau, cánh cửa tàu méo xệch bị đẩy ra, một cô gái đẫy đà mặc chiếc váy màu trắng đeo thắt lưng ngang hông từ bên trong nhảy xuống đất. Cô loạng choạng vài bước, sau đó lấy bật lửa ra, "cạch" một tiếng châm vào điếu thuốc trên tay, thoải mái phả khói trắng.
Không lâu sau, một gã đàn ông ở trần cũng nhảy xuống theo, rút ra điếu thuốc, phì phèo cùng cô gái. Hai người dựa sát vào nhau, thấp giọng nói chuyện, thỉnh thoảng lại vang lên những tiếng cười mờ ám.
Hút xong ba điếu thuốc, cô gái phủi váy, có vẻ muốn ra về.
Dường như gã đàn ông vẫn còn "thòm thèm", nắm lấy tay cô, vừa hôn vừa ngửi.
Cô gái cười ha ha thỏa hiệp, lắc lư vòng eo quyến rũ, nói: "Chúng ta đổi nơi khác đi."
Trong khu công viên này, có rất nhiều không gian bịt kín như đoàn tàu hỏa, gã đàn ông ngó nghiêng xung quanh một lát, ánh mắt chợt sáng lên: "Hay mình "làm một nháy"* ở kia nhé."
(*: Raw gốc là 打卡 = Đả tạp = quẹt thẻ, Yu: nó là cái hành động quẹt thẻ mỗi khi đi làm á, nó còn có nghĩa Check-in mình hay thấy trên Facebook, nó có phải từ lóng không thì mình không biết huhu, nhưng mình nghĩ nghĩa sâu xa ý là hai người này muốn thử "làm một nháy" ở chỗ kia, nên mình đổi sang từ này cho dễ hiểu nhé).
Cô gái nhìn theo hướng ngón tay gã chỉ, đôi lông mày thanh mảnh khẽ nhíu lại: "Không ổn lắm? Nơi đó nhìn nguy hiểm quá."
Thứ gã đàn ông vừa chỉ là một khung xe chạy nhanh có bàn đạp treo lơ lửng giữa không trung. Cái khung này cách mặt đất chừng ba tầng lầu, bàn đạp không được gắn bất kỳ thiết bị an toàn nào, chỉ riêng việc leo lên đó thôi là đã nguy hiểm lắm rồi .
"Không phải càng nguy hiểm thì càng kích thích sao.", gã đàn ông cười dụ dỗ, ôm lấy vai cô gái, "Tiểu San à, chính em đề nghị mình nên thử "làm một nháy" trên từng trò chơi ở đây mà? Sao bây giờ chỉ mới nhìn qua một trò ở trên cao thôi đã sợ mất mật rồi?
Cô gái nũng nịu kêu lên, "Em sợ hồi nào?"
"Vậy đi thôi.", gã đàn ông tràn đầy tự tin, tỏ vẻ mạnh mẽ, "Yên tâm đi, có anh ở đây, sẽ không để xảy ra chuyện gì đâu."
Không mất bao bâu, hai người đã leo được lên xe. khung thép cũ kỹ lập tức lung lay như sắp đổ, liên tục phát ra những tiếng kẽo kẹt rợn gai ốc. Càng đáng sợ hơn là ở phía bên trong, hầu hết tay vịn đã vỡ nát, trong đó có ba tay cầm gãy ngang thành những thanh sắt bén nhọn, nếu lỡ tay quẹt phải thì không biết sẽ như thế nào.
Cô gái cẩn thận nắm chặt một tay vịn còn chưa gãy, gương mặt hoảng sợ đến trắng bệch: "Bỏ đi anh, làm ở đây chẳng an toàn chút nào, lỡ cử động mạnh một chút thôi, em đảm bảo nó sẽ rơi xuống đất."
Gã đàn ông nuốt một ngụm nước bọt, hiển nhiên cũng đang sợ hãi, nhưng lại không dám biểu hiện ra trước mặt cô gái, mạnh mồm lên tiếng: "Đừng sợ, không có chuyện gì đâu. Chỗ này cũng không cao lắm, nếu rơi thật, khung xe sẽ bảo vệ chúng ta, không chết được."
Gã nói xong thì vươn tay ra, muốn ôm cô gái vào lòng.
Cô gái bỗng trượt chân, cả người nghiêng về hướng bên phải phía trước.
Thân xe vốn đã không vững, lại bị cô ngã đè lên, nó ngay lập tức mất thăng bằng, bánh xe trên khung xoẹt một tiếng, rơi khỏi giá đỡ.
Cả hai nhìn nhau, còn chưa kịp làm gì, đã cảm thấy trời đất như xoay chuyển.
Khung xe hai người đang ở bên trong rơi từ độ cao ba tầng lầu xuống đất!
"A a a a."
Tiếng la hét sợ hãi giống như không khí hòa vào bóng đêm sâu thẳm. Thân xe xé gió, đâm mạnh xuống đất, phát ra âm thanh trầm đục nặng nề, tiếp đó nó lại lăn thêm vài vòng, giống như cảnh một chiếc xe hơi rơi từ trên núi xuống.
Năm phút sau, từ trong xe thò ra một cái tay đẫm máu. Chiếc váy trắng của cô gái đã bị nhuộm đỏ thành màu máu, thịt từ móng tay được đính kim cương lòi hẳn ra ngoài.
Cả gương mặt cô ngập trong máu đen, vừa bò vừa thấp giọng gào khóc, từng sợi tóc dài bị máu thấm ướt dính sát vào mặt, che phủ đi lớp trang điểm tỉ mỉ.
Hình ảnh này cực kỳ đáng sợ, như thể đang nhìn thấy một ma nữ từ trong phim bò ra ngoài vậy.
Phía sau cô, gã đàn ông đang liên tục rên rỉ đau đớn. Cô gái quỳ trên mặt đất, cứng ngắc quay người lại, sau khi thấy rõ được tình hình, đồng tử cô ta siết chặt lại.
Một thanh sắt dài nhỏ đang đâm xuyên qua bụng gã!
Cô gái sợ tới mức không kêu được tiếng nào. Gã đàn ông sợ hãi liếc nhìn cô, yếu ớt nói: "Tiểu San, cứu anh với... Cứu anh..."
Trong mắt cô gái đầy vẻ mờ mịt, thẫn thờ mà lắc đầu, máu từ trên trán chảy dọc xuống mặt, "Không, không..."
Gã đàn ông thở hổn hển, mặt nhăn nhúm lại lộ ra vẻ hung hãn, lên tiếng: "Em còn ngây ra đó làm gì? Mau gọi xe cứu thương, kêu bác sĩ đến, nhanh lên!"
Bỗng nhiên cô gái đứng bật dậy, váy dài nhuộm máu bay phất phơ trong gió đêm.
"Tôi không thể cứu anh được." Cô gái vừa lẩm bẩm vừa lui về phía sau như người mộng du, lui được ba bước, chợt cô ta hoàn hồn lại, cúi người xuống, nhặt đi động của gã đàn ông lên.
"Cô...", hai mắt của gã gần như tan rã, máu từ vết thương tuôn ra càng lúc càng nhiều.
"Không thể để người khác biết được, không thể để người khác biết...", cô gái điên cuồng lắc đầu, "Xin lỗi..."
"Cô đứng lại đó!", gã đàn ông gắng sức giãy dụa trên mặt đất, nhưng cô gái đã vội vàng bỏ chạy như tan vào bóng đêm trước mặt.
.
Sáng hôm sau, khi những học sinh tiểu học theo thói quen chạy đến đây chiếm địa bàn, lũ trẻ nhìn thấy ngay một cảnh máu me chỉ xuất hiện trong phim kinh dị: người đàn ông nằm nghiêng giữa đống đá vụn, trên bụng cắm một thanh sắt rỉ sét, máu chảy ra nhuộm đỏ mấy phiến đá xám trắng xung quanh. Hai mắt gã lồi ra, vẻ đau đớn còn in rõ trên mặt, tay phải giơ về phía trước, giống như muốn níu kéo chút hy vọng sống sót.
Ánh nắng vàng rực rỡ bao trùm lấy thi thể của người này, gã đã ngừng thở từ lâu.
Ngay sau đó, đội điều tra hình sự phân cục Tây Thành nhanh chóng phong tỏa hiện trường.
Từ những vết hoen tử thi và tình trạng cương cứng tử thi, pháp y phán đoán thời gian tử vong là vào khoảng từ 11h30 đêm qua đến 0 giờ rạng sáng nay, nguyên nhân tử vong là do bị một thanh sắt đâm xuyên qua gan.
Có rất nhiều xe cảnh sát đỗ bên ngoài khu vui chơi khoa học, tất cả những người dân hiếu kỳ đều bị dây cảnh giới chặn bên ngoài. Bây giờ đang là kỳ nghỉ hè, cho dù thiết bị trò chơi trong công viên đã ngừng hoạt động từ lâu, nhưng nơi này vẫn là "thánh địa" của đám nhóc sống gần đây. Bọn trẻ đều cố rướn cổ lên, nhìn chăm chú vào trong với vẻ tò mò. Thậm chí một vài đứa có trí tưởng tượng phong phú đã kịp biên ra câu chuyện "Sự kinh hoàng lúc nửa đêm", dự định rủ thêm mấy đứa bạn, ban đêm quay lại đây thám hiểm.
Xe của tổ trọng án không đậu cùng chỗ với người trong phân cục Tây Thành, lúc Minh Thứ từ ghế phụ bước xuống, vừa lúc nghe thấy một đứa bé trai đầy hào hứng đang tám chuyện với bạn bè xung quanh: "Bọn mày biết ông đó chết như thế nào không? Anh tao nói ông ta bị mụ phù thủy đâm chết bằng kim độc ! Cây kim này rất dài, vèo một cái liền đâm xuyên từ đầu đến chân nạn nhân!"
Minh Thứ: "..."
Nước miếng thằng nhóc văng tung tóe: "Vào đêm trăng tròn, mụ phù thuỷ sẽ xuất hiện, dùng kim độc để trừng phạt mấy kẻ phạm tội! Bọn mày muốn thấy mụ phù thủy không? Đến chỗ tao báo danh này! Anh tao dắt tao đi, tao lại dẫn tụi mày theo cùng!"
Bọn trẻ bắt đầu nháo nhào đòi đi theo, mặt đứa nào đứa nấy đều đầy vẻ hứng thú xen lẫn sợ hãi.
Minh Thứ "Này" một tiếng, thằng nhóc xoay người lại, chớp mắt dò xét cậu: "Chú à, chú cũng muốn đi cùng với tụi cháu xem mụ phù thủy hả?"
Một đứa bé trai mập mạp tiếp lời: "Không được đâu, chú ấy là người lớn, không cùng phe với chúng ta, lỡ chú ấy đi mách lẻo người khác thì làm sao?
Bé gái thắt bím sừng dê lại nói : "Chú ấy đẹp trai ghê, chúng ta cho chú ấy tham gia cùng nhé!"
Minh Thứ ngồi xổm xuống: "Mấy đứa muốn đi thám hiểm à?"
Thằng nhóc sôi nổi nhất bọn bảo: "Nếu chú chịu làm vệ sĩ cho bọn cháu, với hứa là không đi mách lẻo, bọn cháu sẽ cho chú đi cùng!"
"Vệ sĩ?", Minh Thứ bày ra vẻ mặt khổ não, "Nhóm mấy đứa có nhiều người thế này, một mình chú làm sao bảo vệ hết được."
Thằng nhóc ngay lập tức trợn to hai mắt, nghi ngờ nói: "Nhưng nhìn chú cao lắm mà."
"Chú nghe đồn mụ phù thủy rất thích ăn thịt trẻ con, mỗi ngày phải ăn ít nhất bảy đứa, giúp duy trì nhan sắc của mụ", Minh Thứ nghiêm túc đếm số người, "Mấy đứa vừa vặn có bảy người, chú chỉ có thể bảo vệ một người thôi."
Nghe vậy, sắc mặt bọn nhỏ tái mét.
Bé gái lên tiếng đầu tiên: "Thật ạ?"
Minh Thứ: "Đương nhiên là thật rồi."
Thằng nhóc vội vàng nói: "Không đúng! Bọn mày đừng tin, chú ấy nói dối đấy! Mụ phù thủy không ăn thịt trẻ con!"
Minh Thứ lắc đầu, "Chú lừa mấy đứa làm gì? Bé con, nếu chú bảo vệ cháu, thì không thể bảo vệ những người khác."
Đám trẻ con liếc nhìn nhau, cuối cùng tất cả đều đánh trống lui quân.
Minh Thứ nở nụ cười, lúc này mới chịu đứng dậy, kéo dây cảnh giới ra, bước về phía thi thể trần truồng.
Đáng lẽ vụ án này không cần tổ trọng án phải nhúng tay vào, phân cục Tây Thành có thể tự mình giải quyết, nhưng vì Minh Thứ vừa trở lại thành phố Đông Nghiệp chưa lâu, cần nhanh chóng thể hiện bản lĩnh của tổ trưởng tổ trọng án, vì thế cậu dẫn người lập tức đến hiện trường.
Công việc tìm kiếm chứng cứ vẫn đang được tiến hành, cần phải thu thập các vết máu và dấu chân quan trọng rồi mang về phân cục để kiểm nghiệm. Minh Thứ ngồi xuống bên cạnh thi thể, ngước mắt nhìn lên giá đỡ bằng thép trên không.
"Nạn nhân rơi từ trên đó xuống." Tổ phó Trương Hải Vũ của phân cục Tây Thành vừa lau mồ hôi trên mặt vừa nói: "Bên trong thân xe đầy vết máu, sau khi nạn nhân rơi xuống, đã bò từ trong xe ra ngoài, di chuyển khoảng năm mét đến vị trí hiện tại."
Minh Thứ đeo găng tay cao su vào, vừa suy nghĩ vừa lẩm bẩm nói, "Đêm hôm khuya khoắt, tại sao anh ta lại xuất hiện ở đây?"
"Một vài người nhặt rác rất thích ngủ ở đây." Trương Hải vũ nói: "Nhưng nhìn quần áo của người này thì trông không giống mấy người nhặt rác cho lắm."
Minh Thứ gật đầu: "Xung quanh đây không có thiết bị theo dõi nào à?"
Trương Hải vũ nhíu mày: "Không có ai quản lý nơi này hết, vì thế nên bên trong công viên không lắp camera, chỉ có ngoài đường mới có."
Minh Thứ đặt ngón tay lên cổ và xương quai xanh của nạn nhân, tiếp đó di chuyển lên môi gã: "Vẫn còn một người nữa rơi xuống cùng nạn nhân, có lẽ là một người phụ nữ."
Đúng lúc này, đội tìm kiếm chứng cứ thông báo vừa phát hiện thêm hai dấu chân mới trong thân xe và trên đống đá vỡ nát xung quanh, một trong hai được xác định là của nạn nhân, dấu còn lại thuộc về một người phụ nữ có chiều cao từ 1m55 đến 1m6, cân nặng không quá 47.5 kg.
Trương Hải vũ nhìn Minh Thứ, dựng thẳng ngón tay cái lên, "Tổ trưởng Minh giỏi thật đấy."
Minh Thứ bước đến bên cạnh khung xe, tầm mắt lướt qua một lượt mấy vết máu bên trong, cuối cùng dừng lại ở chỗ ngồi phía bên trái.
Chỗ ngồi này bị đụng đến méo xẹo, tấm sắt và miếng gỗ đều đã bị biến dạng. Cậu khom người xuống, kéo ra một sợi tóc dài từ khe hở bên dưới, giơ về hướng mặt trời nheo mắt quan sát.
Sợi tóc này được nhuộm màu đỏ ánh vàng, là "mốt" hiện này, vẫn còn nang tóc, có thể làm xét nghiệm DNA.
"Người ta là yêu như đang đi trên dây, nạn nhân là yêu thì bò lên xe đạp treo." Minh Thứ bỏ sợi tóc vào túi vật chứng, giao cho đội thu thập chứng cứ, ánh mắt lạnh lùng: "Khách sạn an toàn thì không thích, lại cứ muốn chạy đến mấy nơi thế này để hành xác."
Trương Hải vũ cũng là một cảnh sát hình sự giàu kinh nghiệm, chỉ vừa liếc qua tình trạng xung quanh liền hiểu ngay đêm qua đã xảy ra chuyện gì.
Nhưng anh ta vẫn thắc mắc một chuyện, nếu hai người họ là đôi tình nhân ra ngoài "dã chiến", vậy tại sao khi tai nạn xảy ra, cô gái kia lại vứt người yêu ở chỗ này rồi bỏ đi?
Chỉ cần đưa đến bệnh viện ngay thì nạn nhân đã không chết.
"Đây là một buổi hẹn hò bí mật, có khi cả hai đều đã lập gia đình rồi, nên mối quan hệ này không thể công khai được." Minh Thứ nói: "Hiện trường còn để lại rất nhiều chứng cứ, vụ án này thật ra không khó giải quyết, trước tiên phải xác định được danh tính của nạn nhân. Có tìm thấy chứng minh thư trên người anh ta không?
"Có." Trương Hải vũ cầm một túi vật chứng lên, bên trong có một ví tiền nam màu xám, "Trương Tư Hạo, 24 tuổi. Mấy thông tin này vẫn cần kiểm chứng lại. Kỳ lạ là không thấy di động của nạn nhân đâu."
Minh Thứ nhíu mày, một lúc sau, hai mắt cậu nheo lại thành một đường thẳng: "Là cô bồ của nạn nhân đã lấy đi cái di động ấy."
.
Khi cảnh sát bước vào khách sạn Hỉ Duyệt, Hứa Lâm San đang thu dọn gạt tàn bị khách đập vỡ.
Năm nay cô đã 27 tuổi, sinh ra trong một ngôi làng lạc hậu ở ngoại ô thành phố, lúc còn chưa đủ tuổi trưởng thành Hứa Lâm San đã khăn gói đến Đông Nghiệp kiếm việc, đã từng làm công nhân vệ sinh, bán rượu giả, "ngồi xô-pha"* ở tiệm uốn tóc. Ba năm trước, thông qua sự giới thiệu của người khác, cô lấy một tài xế taxi hiền lành, cuộc sống mới dần ổn định hơn, sau khi sinh con, cô ta làm nhân viên dọn phòng ở khách sạn này.
(*: Từ lóng 坐台 = tọa thai = ngồi xô-pha = làm gái).
Hứa Lâm San bằng cấp thấp, không có cả thường thức và trình độ văn hóa, chỉ có chút nhan sắc, nhưng cô ta lại ham hư vinh, ghét bỏ người chồng vừa già vừa xấu của mình, chê "năng lực trên giường" của ông ta quá kém.
Nửa năm trước, cô gặp được Trương Tư Hạo, cả hai cùng làm việc ở khách sạn Hỉ Duyên, củi khô lửa bốc, cả hai sáp ngay vào nhau.
Trương Tư Hạo cũng sinh ra ở nông thôn giống Hứa Lâm San, năm mười tuổi, gã rời nơi chôn nhau cắt rốn để lên thành phố. Gã từng làm tài xế, "làm vịt" (*), tướng mạo lại đẹp trai sáng sủa, dáng người tốt hơn cái vị "rách nát" ở nhà cô nhiều lắm. Nhưng Trương Tư Hạo nghèo, cũng giống như Hứa Lâm San, cả hai đều không biết cách tiết kiệm tiền.
(*: Từ lóng 做鸭 = Tố áp = Làm vịt = trai bao).
Hứa Lâm San xem thường chồng mình, cũng không coi trọng Trương Tư Hạo lắm. Trong mấy năm "ngồi xô-pha" kia, cô ta từng ngủ với rất nhiều gã đàn ông giàu có. Nhưng bọn họ đều khinh thường cô.
Nếu không vì thế, cô ta cần gì phải lấy một tên tài xế vừa hói đầu lại thêm bụng bia.
Lúc Trương Tư Hạo theo đuổi Hứa Lâm San, cô ta có hơi lưỡng lự. Do dự tới lui mãi, cuối cùng thì quyết định cứ ngủ trước với gã vài lần, dù sao cũng chẳng phải cô chịu thiệt, nếu tương lai gặp được người đàn ông nào tốt lại có điều kiện hơn, cứ đá Trương Tư Hạo đi là xong. Từ trước tới giờ, Hứa Lâm San luôn hiểu rõ con người mình: cô chưa bao giờ là "vợ đảm mẹ hiền", luôn thích "hú hí" với mấy anh đẹp trai, nhưng lại không nỡ từ bỏ cuộc sống ổn định cùng chồng, nên cô ta lén lút ngoại tình, chỉ cần không bị phát hiện là được.
Trương Tư Hạo luôn thích những thứ "mới lạ", hai tháng trước là lần đầu gã dẫn Hứa Lâm San đi "đánh dã chiến" ở khu vui chơi khoa học. Mới thử đã nghiện, cô ta liền đề nghị lần lượt "làm một nháy" trên các thiết bị trò chơi ở đây.
Ngày hôm qua là lần thứ mười một bọn họ "đánh dã chiến" .
Chồng của Hứa Lâm San lái chung taxi với người khác, thường xuyên phải làm ca đêm, việc này tạo cơ hội cho cô yêu đương vụng trộm, mỗi khi đêm xuống cô ta đều cùng Trương Tư Hạo đắm chìm trong "sung sướng".
Nhưng cô làm thế nào cũng không ngờ tới tối hôm qua lại có thể xảy ra chuyện như vậy.
Thật là xui xẻo mà.
Từ lúc trở về đến giờ, Hứa Lâm San vẫn luôn bị vây trong cảm giác khủng hoảng xen lẫn mê man. Hình ảnh máu tươi tràn ra từ bụng Trương Tư Hạo cùng gương mặt dữ tợn đầy đau đớn của gã hằn sâu vào mắt, khiến cơ thể cô ta không ngừng run rẩy
Mình không cố ý, không phải mình thấy chết mà không cứu - Hứa Lâm San liên tục tự trấn an bản thân --thật sự không thể gọi xe cứu thương, xe cứu thương mà đến, chuyện này sẽ lộ ra mất, lúc đó thì xong đời! Mình còn con cái, còn gia đình, không thể để người khác biết mình lén lút ngoại tình được.
Cảnh sát vừa lấy thẻ hành nghề ra, Hứa Lâm San đã hoảng sợ đến cứng cả người, không hiểu tại sao mình lại bị tìm ra nhanh như vậy.
.
Trong phòng thẩm vấn của đội cảnh sát hình sự phân cục Tây Thành.
Sau khi nhìn thấy tóc của mình, dấu chân và báo cáo giám định vết máu ở hiện trường, Hứa Lâm San vẫn không chịu thừa nhận việc mình đã ở cùng với Trương Tư Hạo tối qua.
"Mấy người nhầm rồi. Tôi và anh ta chỉ là đồng nghiệp, bình thường rất ít khi nói chuyện cùng nhau. Tôi đã kết hôn, con chỉ mới một tuổi, làm sao có chuyện hơn nửa đêm rồi tôi còn theo một người đàn ông khác đến mấy chỗ thế này chứ?
"Camera công cộng gắn ở cửa phía đông của khu vui chơi có ghi lại hình ảnh của hai người. Khoảng 9 giờ 3 phút tối hôm qua, cô và Trương Tư Hạo cùng nhau vào công viên, cử chỉ rất thân mật; sau đó vào lúc 11 giờ 12 phút, cô lại một mình rời khỏi đó, trông rất sợ hãi.", Minh Thứ thoải mái nhìn Hứa Lâm San, xoay màn hình laptop đang chiếu đoạn video giám sát về phía cô ta, "Cộng với những bằng chứng tôi vừa đưa ra lúc nãy, bà Hứa, lời khai của cô không còn quan trọng như cô nghĩ đâu."
Hứa Lâm San vốn chẳng có hiểu biết gì về các bước

1 2 »
Bình Luận (0)
Comment