Tám Điểm Phẩm Cách

Chương 13


12.

Hành vi cưỡng ép.

????
Sắc mặt Bạch Mãn Xuyên không rõ, trong bóng tối cũng nhìn không thấy.

Nhưng Bạch Bình Châu biết, sắc mặt mình chẳng khá hơn là bao.

Sau khi hệ thống phát ra nhiệm vụ ngẫu nhiên thì không còn âm thanh nào nữa, như thể đang chờ bọn họ nói chuyện, cả căn phòng trống rỗng, Bạch Bình Châu lùi về sau một bước, tiếng vang ma sát trên sàn nhà như được phóng đại, nghe rất rõ ràng.

Nếu hôn mười phút ở một nơi thế này...!
Còn không biết sẽ vang nơi này thành cái gì luôn á.

Bạch Bình Châu vừa định ôm đùi bự của daddy dao động: "Ầy...!đổi nhiệm vụ được không.

Cái này không tốt lắm."
"Có thể.

Để áp dụng thay đổi nhiệm vụ ngẫu nhiên, khấu trừ 1000 điểm giá trị hấp dẫn ngân hà của khách hàng, khấu trừ 50 điểm tích lũy của nhân viên giao lưu."
"Phắc, 50 điểm, mả mẹ chỗ này của mấy người chẳng những là nhà thổ mà còn là ổ cướp nữa! 50 điểm, ông đây phải ngủ với...!6,25 lần!"
Hệ thống phớt lờ tiếng gào thét của Bạch Bình Châu, vẫn rì rì thông báo: "Sau khi khấu trừ, có cơ hội chọn một nhiệm vụ trong số các tùy chọn sau."
Dứt lời, một chùm đèn đuổi sáng hạ xuống, trước mặt bọn họ hiện ra một lọ thủy tinh cao đến trần nhà, bên trong đầy ắp bóng đại dương màu xanh.

Ở nơi họ có thể tiếp cận, đều có một tay quay màu vàng, với một lỗ nhỏ nửa hở bên cạnh.

"Sau khi chọn lại, tùy chọn trước trước đó sẽ không biến mất, mà vẫn có thể bị chọn lại lần nữa.


Bây giờ, hãy quyết định xem có muốn chọn lại hay không."
"Coi như mi còn biết làm người." Bạch Bình Châu vung tay, đi đến bên cạnh chuôi để lắc, "Ừm, trừ của anh 1000 điểm, không nhiều đâu ha."
"Quay đi."
Thấy Bạch Mãn Xuyên dứt khoát như thế, Bạch Bình Châu nắm lấy tay quay quay vèo một vòng, bóng hải dương run lên, khó khăn lắm mới rơi được một cái ra khỏi lỗ nhỏ.

Bạch Mãn Xuyên khom người xuống nhặt, vừa mở thì màn hình chiếu ra một hàng chữ: "Ôm hai mươi phút."
"May là nhiệm vụ dành cho người làm!" Bạch Bình Châu thở phào một hơi, "Vậy thì cái này đi!"
Sau đó hình chiếu không nhanh không chậm chiếu tiếp: "Điều kiện kèm theo, lúc hai người ôm không được mặc quần áo."
"Phắc.

Chơi tui hả! Đây là phòng đàm tình hay là phòng sắc tình, Bạch Mãn Xuyên, anh cố ý phỏng!"
Bạch Mãn Xuyên đóng quả bóng hải dương, cúi đầu nhìn hắn: "Vậy có đổi nữa không?"
"Sao không! Thêm cái nữa! Anh tới đi!"
Quả bóng tiếp theo lăn ra, Bạch Bình Châu bóp thật mạnh, hiện lên một hàng chữ: "Không được động chạm thân thể, làm đối phương cương."
"..." Bạch Bình Châu dừng bàn tay đang muốn quay tay cầm của anh lại, nhỏ giọng thương lượng, "Không thì đừng đổi nữa, càng đổi càng ác, còn hại tôi bỏ biết bao nhiêu là điểm.

Vất vả lắm mới bò được đến ba hạng đầu, giờ khẳng định đã rơi khỏi top 100."
Nhìn bộ dạng đáng thương của hắn, Bạch Mãn Xuyên thấy có hơi buồn cười.

Đưa bàn tay vốn để trên tay cầm dời lên đầu hắn, xoa nhẹ: "Lúc đi học, cậu cũng có ý thức này à?"
"Sao anh biết tôi không có!" Bạch Bình Châu co đầu rụt cổ, "Anh chả biết gì hết á."
Thời trung học, học lực của hắn cũng không tệ, chỉ xuýt xoát một chút là vào được trọng điểm, là loại có thể tùy ý chọn trường.

Mãi đến trước ký thi tuyển sinh đại học, trong lúc tình cờ hắn nghe Bạch Thiện Sương nói chuyện với người khác về Bạch Hữu Quy, hắn mới biết cha ruột của mình là ảnh đế giới giải trí.

Hắn hoảng hốt cả một thời gian dài, khi thi tuyển sinh cũng không phát huy được tốt, miễn cưỡng đậu được một tuyến.

Nhưng sau khi làm đạo diễn hắn mới biết, Bạch Hữu Quy cũng không phải là kẻ hoang đàng mà hắn trằn trọc chửi bới mỗi đêm ở thời trung học, mà là một người giống như những gì anh thể hiện với thế giới bên ngoài, ngoại trừ công việc thì không còn gì khác.


"Được rồi, chọn một cái đi." Bạch Mãn Xuyên lướt vài cái trên vòng tay giám sát, nhìn giá trị hấp dẫn ngân hà của mình, "Còn đổi nữa, cậu sẽ xuống chót bảng."
"Vậy sao anh còn dẫn tôi đến đây!" Bạch Bình Châu tủi thân vô cùng, "Có phải anh muốn trừ sạch điểm của tôi, rồi làm tôi mãi mãi không thể sống lại! Anh rắp tâm làm cái gì thế!"
"Chớ chút nữa nhìn thấy phần thưởng, cậu sẽ phải cảm ơn tôi." Bạch Mãn Xuyên bị hắn làm cho đau đầu, "Chọn nhanh."
Xem như là được câu này dỗ, cuối cùng Bạch Bình Châu cũng giảm decibel xuống, nhìn mấy dòng chữ lơ lửng giữa không trung, cắn môi, nửa ngày mới thốt được một câu: "Vậy thì...!cái đầu tiên đi.

Ít nhất không có...!độ khó kỹ thuật."
Cái thứ ba quá khó, lỡ như mình không cương được, vậy chẳng phải là thành Bạch héo sao?
Bạch Mãn Xuyên: "Cái thứ hai?"
"Thứ hai..." Bạch Bình Châu đỏ mặt không nói lời nào.

Hắn nhớ tới lần giao lưu trước, Bạch Mãn Xuyên vuốt ve thân thể hắn từng tí một, không được mấy lần hắn đã cửng cả rồi.

Nếu như cởi hết rồi ôm, vậy có khác gì chơi gái không cần tích điểm chớ?
"Cái thứ hai...!rất không có kỹ thuật, không có tính khiêu chiến." Bạch Bình Châu bắt đầu nổ, "Cái thứ nhất cũng được, rất...!rất ổn áp."
"Được, tùy cậu." Bạch Mãn Xuyên ném quả bóng đi, bước về phía Bạch Bình Châu hai bước.

"Lựa chọn nhiệm vụ ngẫu nhiên thành công, bây giờ xin hãy bắt đầu tiến hành."
Ánh sáng chợt mờ đi, trước khi dáng mặt Bạch Mãn Xuyên biến mất trong bóng tối, Bạch Bình Châu thấy anh đến gần mình, dưới cằm còn lún phún râu xanh.

Trong bóng tối, hắn nuốt ực nước miếng, nhẹ giọng nói: "Không hé miệng, chỉ chạm nhẹ chắc cũng được ha.

Hệ thống không nói phải mở miệng..."
Lời còn chưa nói xong, hắn đã nhận được người đàn ông đang nắm gáy mình, hắn rụt người về phía trước, "Anh đừng chạm nơi đó..." Lời rầm rì còn chưa dứt, Bạch Mãn Xuyên đã dùng môi che lại.

Trong nháy mắt bờ môi chạm nhau, hệ thống hẹn giờ được bật lên, tích tắc, nghe đến toàn thân Bạch Bình Châu phát nhiệt.

Thính giác dần yếu đi theo biên độ động tác của người đàn ông, hắn ngửi thấy hơi thở của người ấy, môi bất giác mấp máy.


Bạch Mãn Xuyên dán môi mình lên cánh môi Bạch Bình Châu, nhẹ nhàng hôn xuống.

"Ứm..." Bạch Bình Châu mơ hồ kháng nghị, "Nhột quá..."
Bạch Mãn Xuyên dừng lại một lúc, dùng răng nhẹ cắn lên nơi anh vừa hôn, sau lại dùng đầu lưỡi xoa dịu.

Một khoảng thời gian cứ thế trôi qua, Bạch Bình Châu bị hôn đến đứng không vững, khe nhỏ giữa hai chân đã hoàn toàn ướt át.

Hắn duỗi tay ôm lấy Bạch Mãn Xuyên, kiễng chân ngửa đầu đòi hôn nhưng không thành.

"Anh..." Bạch Bình Châu nức nở giận dỗi, "Anh hôn tôi đi, có được không.

Đừng liếm nữa...!Có phải anh không biết..."
Bạch Mãn Xuyên siết chặt gáy hắn, kéo sát lại gần mình.

Bạch Bình Châu hơi hé miệng để dễ dàng đi vào, tuy cục nhỏ này có chút sốt sắng, hàm còn run run, nhưng đầu lưỡi lại linh hoạt đến không ngờ, chọc ghẹo người khác không có kết cấu, mỗi lần thăm dò đến một nơi mới, anh đều có thể nếm được vị ngọt kẹo mình đưa cho A Tam.

Bạch Mãn Xuyên siết chặt vòng eo mềm nhũn của hắn, ôm sát vào lòng hôn sâu.

Người đàn ông vừa rồi bị chất vấn, lúc này cũng không có ý định buông tha cho người không biết lựa lời trong lòng mình.

Bạch Bình Châu bị khuấy đến tràn nước bốn phía, hai như chân nhũn ra cũng liều mạng khép chặt, nhẹ nhàng chà xát.

Còn chưa chà được mấy lần, bắp đùi của hắn đã bị người đàn ông tóm gọn.

"Đừng dẹo nữa.

Nếu động chạm cái khác thì không được xem là hoàn thành nhiệm vụ."
Lúc này Bạch Bình Châu chẳng nghe vào được thứ gì, miệng lẩm bẩm: "Không cần biết nhiệm vụ gì hết, người ta khó chịu...", đồng thời nắm lấy tay người đàn ông đặt ở dưới mình.

"Để tôi kẹp rồi chà xát chút...!Xin anh."
Người đàn ông cũng không rút tay về.

Tùy ý hắn nghịch ngợm như mèo con động dục, không bao lâu đã cảm thấy ướt át.


"Yên nào." Người đàn ông tiếp tục hôn hắn, "Đừng dẹo thế."
Bạch Bình Châu lắng nghe âm thanh mút mát khuếch đại, lúc hôn nhau cũng từ từ nhắm chặt hai mắt.

Khi bị hôn đến thở không ra hơi mới mở mắt cầu tha, vỡ vụn dưới đầu lưỡi đuổi sát của người đàn ông: "Chờ, chờ chút..."
Bạch Mãn Xuyên sao có thể dừng lại, anh xem kiểu cầu xin này như một loại tình thú.

Thấy người đàn ông càng hôn càng sâu, Bạch Bình Châu vô lực giãy dụa, khóc kêu: "Daddy..."
Bạch Mãn Xuyên dừng lại, đầu ngón tay ve vuốt trên yết hầu hắn: "Không phải tôi đã nói, tôi không có đam mê ở phương diện này sao."
Bạch Bình Châu lau nước mắt, dựa vào lòng người đàn ông thở dốc, sau mới nói: "Còn bao lâu?"
Hệ thống cướp lời: "Còn hai phút mười ba giây."
"Nhanh nhanh..."
Bạch Mãn Xuyên cúi đầu nhắc nhở hắn: "Không cho kêu nữa."
Hai người lại hôn nhau, Bạch Bình Châu không chà xát hai chân mình nữa, mà đu cả người lên người Bạch Mãn Xuyên, Bạch Mãn Xuyên cũng rất bất lực, nhưng tùy ý hắn.

Hai người hôn nhau như một đôi tình nhân.

Khi kết thúc ánh đèn chợt sáng, thân thể hai người cứng đờ khi còn chưa kịp tách ra, Bạch Bình Châu vội vàng chui ra khỏi lòng anh.

"Chúc mừng hoàn thành nhiệm vụ ngẫu nhiên.

Bây giờ sẽ công bố phần thưởng và buff random."
"Ngài Bạch Mãn Xuyên được thưởng 50 điểm giá trị hấp dẫn ngân hà.

Nhân viên giao lưu 1213...!vi phạm quy tắc, trừ 20 điểm của điểm thưởng ban đầu."
"Một buff ngẫu nhiên được tạo ra cho hai người.

Nội dung của buff: Mỗi lần giao lưu xong sẽ được điểm ngẫu nhiên, số điểm sẽ tính theo tỷ lệ phần trăm của số điểm giao lưu ban đầu, dao động từ 0.1% đến 200%."
"Mẹ kiếp, tao vi phạm quy tắc hồi nào! Ép mua ép bán quá mà! Không phải do tụi mày ép làm hả!"
Bạch Mãn Xuyên cúi đầu nhìn đũng quần đã đổi màu của hắn: "Tôi lại thấy nó rất nhân đạo."
Bạch Bình Châu vừa định phản bác, hệ thống lại nói: "Buff có hiệu lực ngay bây giờ, thời gian hiệu lực là hai tiếng."
"Đi thôi." Bạch Mãn Xuyên liếc nhìn người đứng bất động bên cạnh, "Trong hai giờ này, phải xem cậu có may mắn kiếm điểm về được hay không.".

Bình Luận (0)
Comment