Tám Điểm Phẩm Cách

Chương 18


17.

Năng lượng bảo toàn.

Lúc 0976 ra khỏi cửa thì bị A Tam xách đi, lủng la lủng lẳng quay về phòng mình trong ánh mắt ghen tị hận của một đám người.

Bạch Bình Châu kẹp chân mình lại, cảm thấy bủn rủn cả người.

Bạch Mãn Xuyên kéo hắn đứng dậy, hắn lười nhúc nhích, lại còn đang bực mình nên đá một cái qua, đá đến mức giãn cả dây chằng, kêu lên eo éo nằm vật lại giường.

Thật sự là không biết phải giải quyết thế nào.

Hắn vùi mặt vào chăn bông suy nghĩ, lần trước hắn không bị làm, bị xách ra ngoài diễu phố cho dân chúng xem thì cũng ô kê đi.

Còn bây giờ bị chịch đến hai chân run rẩy, thì dựa vào cái đách gì đứa được bê ra lại là thằng Omega nằm ình đó ngủ?
Tức quá mà, chuyện tốt gì cũng bị 0976 chiếm, điểm cộng cho nó, ngay cả phương tiện đi lại dùng không ngon lắm cũng bị nó cướp.

Hắn đang nghĩ xem có thể thương lượng với Hoàng Tinh Tinh lấy điểm mua mạng này về được không thì cơ thể trở nên nhẹ hẫng, hắn hết hồn quơ cả hai tay nắm lấy vật thể gần nhất.

Người này nhẹ cân hơn Bạch Mãn Xuyên nghĩ rất nhiều, ôm Bạch Bình Châu vốn không còn bao nhiêu sức để giãy dụa, so với khi làm tình cũng dễ dàng hơn không ít.


Hai tay hắn nhũn nhẹo ôm cổ người đàn ông, nghiêng đầu, mặt mày chẳng vui vẻ.

Bạch Mãn Xuyên nhìn hắn, cảm thấy càng nhìn càng giống mình lúc trẻ.

Chuyện Bạch Bình Châu bị dị ứng lần trước nhắc nhở anh.

Khi còn trẻ anh cũng bị dị ứng với nấm hương, lúc đầu cũng kỹ lưỡng lắm, sau này debut chuyện ăn uống của anh vẫn luôn được Chương Ưng chăm sóc tốt, thời gian dần qua anh cũng không nhớ đến chuyện này.

Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Bạch Bình Châu nhăn nheo lại, Bạch Mãn Xuyên không khỏi hẩy người hắn lên: "Còn đau à?"
"Không đau." Bạch Bình Châu mếu máo, "Cũng được, có chun chút."
"Sau này tôi sẽ nhẹ lại."
"Ừm." Bạch Bình Châu gật đầu, dựa lên vai anh để anh ôm mình ra ngoài.

Chờ khi ra khỏi cửa, hắn kịp phản ứng lời người đàn ông mới nói, vội nắm lấy cổ áo anh hỏi: "Gì cơ? Còn có sau này?"
Bạch Mãn Xuyên cau mày: "Không chịu?"
Đâu có không chịu, cái kiểu ôm đùi trường kỳ này hồi còn sống hay chơi game Bạch Bình Châu còn chưa gặp được đâu á nha.

Tâm trạng của hắn tốt lên hơn hẳn, ôm cổ Bạch Mãn Xuyên, còn dụi dụi vào hõm cổ anh, nhỏ giọng: "Chịu."
Thích Vãn Phong vốn đang ngồi ở đại sảnh chờ người đến chọn, buồn chán ngán ngẩm vung vẩy mấy cái xúc tua.

Người bên cạnh chợt la lên, cậu chàng ngẩng đầu nhìn, thì thấy Bạch Mãn Xuyên ôm Bạch Bình Châu đỏ bừng cả mặt bước ra khỏi phòng, rồi chuyển hướng vừa lúc vào thang mày.


Có vẻ như ngài Bạch đã thật sự đi thăm cậu ấy.

Thích Vãn Phong nghĩ, chẳng qua lần này hơi rêu rao xíu hoy, sao lại ôm ra ngoài như vậy...!hay là vẫn luôn ở trong phòng giao lưu của 0976!
Không chỉ một mình cậu chàng phát hiện, tất cả mọi người trong sảnh cũng vì chuyện này mà bắt đầu ồn ào, Hoàng Tinh Tinh bắt đầu sắp xếp nhân viên duy trì trật tự, sau đó một cuộc trò chuyện truyền đến chỗ Tô Đức Vận.

Sếp lớn nhà thổ Tô Đức Vận đang ôm ấp vài tình yêu mới trong lòng, thì kênh điện thoại riêng cho công việc vang lên.

Số 1003 trong lòng bị chịch cho nhũn eo run chân bất mãn rầm rì: "Ai vậy, sao lại tìm anh vào lúc này."
"Là Hoàng Tinh Tinh." Tô Đức Vận rút tay ra khỏi lỗ nhỏ của 1003, an ủi vuốt ve lưng hắn, "Ừ, nói đi."
Sau khi nghe vài câu, Tô Đức Vận chửi thầm ông bạn nhiều năm hết một lần, ném vài chữ cho Hoàng Tinh Tinh: "Plan F."
Plan F là, thả buff ngẫu nhiên rơi xuống, nhất định phải mỗi người một phần, mỗi loại khác nhau.

Buff này có thể tiến hành blind box cho các nhân viên giao lưu, thời gian hiệu lực là hai tiếng.

Đây là hình thức khen thưởng không thường có của nhà thổ ngân hà, mỗi nhân viên giao lưu đều mong chờ buff rơi xuống.

Dù sao khách hàng cũng chơi chán bọn họ cả rồi, thay đổi nhỏ này cho phép bọn họ cộng thêm điểm trong một khoảng thời gian giới hạn.

Vì vậy khi Hoàng Tinh Tinh tung ra tin tức này, đám người chuẩn bị tố cáo Bạch Bình Châu lập tức bị quy tắc thả buff thu hút, quên sạch sành sanh chuyện của hắn.


Chờ Bạch Bình Châu được Bạch Mãn Xuyên bế lại về giường trong phòng, khi hắn lấy lại sự tỉnh táo thường ngày, nhìn mặt Bạch Mãn Xuyên nói: "Sao gần đây anh hay tới vậy?"
Bạch Mãn Xuyên đắp chăn cho hắn: "Thăm em."
Dừng một chút anh lại nói: "Thăm con trai."
Bạch Bình Châu cho rằng anh đang nói đến chuyện mình có thai, bất mãn ném gối qua anh: "Con anh không còn nữa rồi! Nó chỉ là một cục nấm hương đáng ghét!"
Bạch Mãn Xuyên không khỏi bật cười, tiếp được gối: "Là quá đáng ghét."
Bạch Bình Châu nằm một hồi cũng không muốn nằm nữa, xốc chăn xuống giường, thì thấy Bạch Mãn Xuyên đang trong phòng tắm dùng khăn lau bệ rửa.

Hắn chậc lưỡi, nhẹ nhàng bước đến cửa phòng tắm, nhìn người đàn ông cẩn thận lau vết kem đánh răng dính đầy trên bệ rửa mặt, còn dọn dẹp cái mớ lộn xộn nào bàn chải nào tuýp kem khăn mặt xếp lại ngăn nắp, cuối cùng lúc người đàn ông ngồi xuống bên bồn cầu để lau gọn, hắn gần như là bị nghiền nát.

"Anh...!" Bạch Bình Châu chạy vào, "Anh làm gì vậy."
Bạch Mãn Xuyên tiếp tục lau dọn mà không ngẩng lên: "Tôi muốn dùng toilet, nhưng bẩn quá tôi không dùng được."
Cảm giác chua xót ban nãy bay biến không còn gì.

Hắn đá đá cây chổi bên cạnh: "Cao giá quá ha.

Vậy vừa nãy dọn phòng cho tôi cũng là vì bẩn quá không có chỗ để chân?"
"Ừm.

Biết vậy là được rồi." Bạch Mãn Xuyên ném khăn đứng dậy, "Tôi muốn dùng toilet, em ra ngoài, hay là tiếp tục nhìn?"
Bạch Bình Châu xoay người đi luôn, khi kéo cửa còn nghĩ, tại sao phải ra ngoài, dù sao thì chuyện gì cũng làm hết rồi, hai cha con nhìn nhau đi toilet cũng ô kê đi ha.

Hắn lại nghĩ, thôi, người ta là người phát ngôn của Afi Locke nên cần thể diện, sao có thể tùy tiện cho người khác nhìn ổng đi toilet được.


Huống chi ổng cũng không biết mình là con ổng.

Hắn suy nghĩ miên man, thu dọn mấy đôi tất mình ném bừa bãi lại, rồi trông thấy trên bàn có thêm một cái hộp từ lúc nào.

Cầm lên xem, tất cả đều là quần lót, ba hộp đồ nam, hai hộp đồ nữ.

Khi Bạch Mãn Xuyên ra khỏi phòng tắm, vừa lúc thấy Bạch Bình Châu mở hộp đồ lót nữ thì nói: "Cái này là nhãn hiệu tặng tôi, tôi cũng không biết tình huống của em thì nên mặc gì, quần nam bình thường thì bên dưới sẽ rộng, quần nữ thì chật lại, nên tôi mang hết đến đây."
Bạch Bình Châu cầm quần ren màu trắng, gằn từng chữ: "Tôi thật sự cảm ơn anh!"
"Không có gì." Bạch Mãn Xuyên dừng lại rồi nói: "Có người gõ cửa?"
Bạch Bình Châu hừ hừ, cất hết quần lót rồi mới ra mở cửa.

Thích Vãn Phong vung vẩy xúc tua nhỏ: "Châu Châu! Tui cướp được rồi tui cướp được rồi!"
"Cướp được cái gì?" Bạch Bình Châu hỏi, "Ai phát lì xì?"
"Không phải, là buff có thời hạn." Thích Vãn Phong móc ra một bóng đại dương màu hồng, cẩn thận mở ra, "Tui là nhóm cuối cùng, dù có cướp cũng không cướp được thứ gì tốt, ai dè tui lại cướp được một cái buff! Tui có thể tạm thời biến thành người song tính!"
Bạch Bình Châu nghe không hiểu gì chỉ hiểu mỗi câu cuối cùng, hỏi: "Song tính thì có gì hay? Ông muốn, tui cho ông nè."
Xúc tua nhỏ của Thích Vãn Phong cũng biến sắc: "Bởi vì ở đây giờ rất hiếm song tính, rất hút hàng...!ý tui là giá trị thị trường thắt chặt...!Dù sao, tui cũng muốn nhân cơ hội này để kiếm điểm.

Ài, bọn họ đều lấy hết rồi, ông còn chưa lấy à?"
"Chưa á! Đừng bảo bị cướp hết rồi chớ!"
"Vậy thì không đâu, phát theo số người mà, mỗi người sẽ có một cái, nhất định phải dùng, rất công bằng."
Chờ Bạch Bình Châu đi lấy bóng đại dương, trốn vào phòng mình rồi mới bí mật mở bóng, một viên thuốc màu vàng lăn ra, còn kèm theo hướng dẫn sử dụng.

"..." Bạch Bình Châu đọc thành tiếng, "Thuốc - đóng - bướm.".

Bình Luận (0)
Comment