7.
Mai nở hai độ ????
Nhìn Bạch Mãn Xuyên 8 điểm lại bước vào cửa lớn, Hoàng Tinh Tinh vội vàng ngăn các nhân viên khác trước khi họ sáp vào, cười nói: "Ngài Bạch, hôm nay Boss không có ở đây, các ngài không hẹn trước à?"
Bạch Mãn Xuyên nhìn đám người mênh mông bên cạnh, không vui: "Không có."
Hoàng Tinh Tinh tranh thủ đuổi đám người đi, gan lớn đứng đấy nhìn Bạch Mãn Xuyên.
Có mấy người Bạch Mãn Xuyên nhìn thấy quen mắt, vào khoảng này mỗi tháng hầu như anh đều tới đây vài lần, mỗi lần đến luôn bị một mớ người vây quanh, chỉ là mỗi lần nhìn một chút, nhìn lâu nhìn đến quen mắt.
Bạch Mãn Xuyên thấy Hoàng Tinh Tinh muốn gọi một người trong đám đó đến dẫn anh thì đưa tay ra cản: "Cô chọn giúp tôi, số 1213.
Tôi sẽ đi thẳng lên, vẫn là phòng kia đúng không?"
Hoàng Tinh Tinh còn chưa kịp phản ứng, anh đã bước vào thang máy trong ánh nhìn của đám người.
Không chỉ Hoàng Tinh Tinh không kịp phản ứng, ngay cả Bạch Bình Châu đang ngâm trong phòng tắm cũng ngây người.
Hắn đang nhấc một chân, chuẩn bị tinh thần để rửa ráy cái thứ vừa mọc ra thêm thì trần nhà đột nhiên mở ra, tay robot đã lao thẳng xuống móc lấy cái chân hắn vừa nâng, xách ra ngoài.
"Á ** má! Con mẹ mày! Có thể để tao quấn cái khăn tắm trước được không hả!"
Tay robot nghe hiểu, rất có đạo đức xoay người hắn lại, để bộ vị nhạy cảm hướng vào vách tường.
"Tao...!Tao bà mẹ nó! Cảm ơn mày lắm á!"
Bạch Bình Châu bị quăng lên giường ở phòng giao lưu, cả người ướt đẫm cũng khô queo, ngây ngây ngất ngất muốn lấy mền che thân.
Chờ hắn tỉnh lại, quay người nhìn thì thấy Bạch Mãn Xuyên đã ngồi bên mép phải giường.
"Tui đệt, đây là tình huống gì đây!" Bạch Bình Châu tranh thủ chui vào trong chăn, "Sao anh lại tới đây! Anh muốn làm gì! Lần trước lừa tui 8 điểm còn chưa đủ hả!"
Bạch Mãn Xuyên lạnh mặt nhìn chỗ phồng lên dưới chăn, "Câm miệng.
Tôi đến để trả cậu 8 điểm."
"Trả kiểu gì! Anh muốn trả làm sao!" giọng Bạch Bình Châu càng ngày càng lớn, "8 điểm! Đây là điểm cứu mạng! Anh trả nổi hả!"
Bạch Mãn Xuyên hất chăn lên, thấy người dưới chăn lại càng co cụm lại, "Lại đây."
"Không muốn!"
Bạch Mãn Xuyên mất kiên nhẫn, đứng lên ấn nút tính giờ, giày da âu phục gì cũng không cởi đã nửa quỳ trên giường, vươn tay nắm lấy mắt cá chân của Bạch Bình Châu, dùng lực lôi người đến dưới thân mình.
"Không muốn..." Bạch Bình Châu nghiêng người muốn bò lên, "Mẹ nó anh đừng có đụng vô tui!"
"Im miệng." Bạch Mãn Xuyên tiện tay giật tung áo gối nhét vào miệng hắn, "Muốn điểm, thì đừng có trốn."
Bạch Bình Châu bị áo gối tọng vào họng, buồn nôn mắc ói, hai mắt nghẹn ngào rưng rưng, không bao lâu thì nước mắt rơi lợp đợp.
Hắn muốn đưa tay lau nước mắt, thì bị người đàn ông thô bạo ấn mạnh lên đỉnh đầu.
"Được rồi, đừng quậy nữa." Một tay khác của người đàn ông nắm lấy cổ chân hắn đặt lên háng mình, "Giẫm chút nào."
Cảm nhận được dương v*t nửa cứng của Bạch Mãn Xuyên, Bạch Bình Châu bị dọa đến rụt vội trở về.
Bạch Mãn Xuyên chỉ kéo nhẹ, người kia đã bị túm trở lại.
Bạch Bình Châu thấy trốn không thoát, chân phải dùng sức đạp vào hạ bộ người đàn ông, ý đồ làm anh ăn đau mà thôi.
Nhưng dường như người này càng thêm hưng phấn, dương v*t dưới chân đã cứng hoàn toàn, cách một lớp vải cũng có thể đốt cháy lòng bàn chân hắn.
Hắn vùng vẫy một hồi thì hết sức, ngồi phịch trên giường, chấp nhận số phận dùng chân an ủi cho người ta.
Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của người đàn ông hay xuất hiện trên màn ảnh rộng, giờ đây đang bày ra biểu cảm người ngoài chưa từng được thấy, đặc biệt là sau lúc chân Bạch Bình Châu dùng sức, lông mày người này nhíu lại, miệng hé ra, bật một tiếng gầm nhẹ, nhìn dáng vẻ này của Bạch ảnh đế, toàn thân Bạch Bình Châu cũng thấy ngứa ngáy, nhất là cái khe nhỏ dưới háng kia.
Ý thức được bản thân ngứa ngáy là do khe nhỏ kia bắt đầu chảy nước, toàn thân hắn trở nên phả nhiệt từ trong ra ngoài.
"Cả người cậu ửng đỏ." Bạch Mãn Xuyên buông chân hắn ra, khàn giọng nói, "Ga giường cũng bị cậu làm ướt."
Đệt cụ.
Mạ nó ông im đi được không?
Hắn xấu hổ vô cùng, nhưng lại chẳng nói ra được lời nào, chỉ có thể kẹp chặt hai chân lại không để nước chảy ra ga giường nữa.
Thấy mặt hắn không vui, Bạch Mãn Xuyên lật người hắn lại, ấn mạnh eo hắn xuống giường.
Tấm lưng Bạch Bình Châu trắng ngần bóng loáng, đường nét ở eo cũng căng mịn, anh không khỏi ve vuốt thêm mấy lần.
Mỗi lần vuốt, anh đều cảm nhận được thân thể Bạch Bình Châu run lên, mỏng manh như thể muốn nổ tung.
Bạch Bình Châu run tay rút áo gối nhét trong miệng mình ra, ho khan vài cái rồi siết chặt nắm đấm đập bình bịch mấy cái xuống giường, chửi bới như phá âm: "Mẹ nó ông muốn làm gì! Ông làm tôi bị trừ điểm còn chưa đủ hả! Còn muốn ** tôi hay sao!"
"Vốn tính ** cậu đấy, kêu la cái gì."
Bạch Mãn Xuyên tháo thắt lưng, hai ba cái cởi luôn quần dài của mình, rồi dừng lại, lên tiếng: "Cậu dùng chân cởi cho tôi."
"Biến đi!"
Giọng điệu Bạch Bình Châu dữ dằn, nhưng phản ứng thân thể thì lại hoàn toàn khác, lỗ bướm dưới háng đã chảy nước ròng ròng.
Từ góc độ Bạch Mãn Xuyên nhìn sang, chất lỏng trong suốt dính dính nối thành một đường, từ từ chảy xuống.
Hô hấp Bạch Mãn Xuyên dần trở nên nặng nhọc, anh lười yêu cầu Bạch Bình Châu ra tay lần nữa, trực tiếp đè lên người hắn, móc dương v*t từ trong quần lót ra, nhét vào giữa hai chân Bạch Bình Châu.
Còn ngại kẹp chưa đủ chặt, anh trực tiếp dùng sức ép hai chân người dưới thân lại, bắt đầu di chuyển.
"Đệt, ông đừng...!Ông đừng..."
Vừa đâm vào là dịch thể lạnh buốt, ngay tức khắc thấm ướt dương v*t to lớn của Bạch Mãn Xuyên, làm cho ma sát nơi bắp đùi càng thêm trơn tru.
Khi còn sống Bạch Bình Châu cũng đã chơi chân đàn ông thế này rồi, nhưng bây giờ hắn là người bị chơi.
Chưa kể hắn còn mọc thêm một lỗ bướm.
Dù dương v*t của người đàn ông chỉ chịch chân, nhưng mỗi lần đâm vào đều sẽ cọ xát hai mép bướm của hắn, khi dùng sức, hắn còn có thể cảm nhận được quy đầu của papa nhà mình đang éop mở mép bướm khép chặt của mình, chịch vào trong âm vật, vừa sưng vừa tấy, trong đau đớn còn xen lẫn khoái cảm, lan tràn từ thân dưới đến xương sống cong cong, rồi đến cổ họng đang nghẹn ngào.
"A..."
Bạch Mãn Xuyên siết chặt eo hắn, càng dùng sức đẩy mạnh hơn về phía trước.
dương v*t của anh bị âm đ*o của Bạch Bình Châu nửa ngậm phần cán, gân xanh hằn lên, âm vật bị ma sát qua lại từng chút một, quy đầu nửa tiến nửa không đâm chọc vào âm đ*o, khiến cho chủ nhân của thân thể mẫn cảm này đau đến chửi thẳng: "Tui đệt ông đồ lão cầm thú! Lão già chết tiệt ông có ** thì ** nhanh lên cho ông đây sảng khoái!"
"Đừng nói." Bạch Mãn Xuyên nghe đến càng hưng phấn, biên độ động tác càng lớn hơn, "Chịu thiệt là cậu."
"Phắc, đừng, đau chết...!" Bạch Bình Châu càng chửi càng hăng, "Có phải ông không được không hả! Hơn 40 tuổi còn có tới cọ lui ngoài cửa lâu dữ vậy! Tư thế này, ông coi tui là bánh mì hotdot à!"
Bạch Mãn Xuyên nghe đến phiền, lại lấy bao gối nhét vào miệng hắn.
Cuối cùng anh vẫn không đi vào, cọ xát ngoài mép gần bốn mươi phút, Bạch Mãn Xuyên mới chịu buông hắn ra rồi lật hắn xoay người lại.
Ngay khi Bạch Mãn Xuyên cảm thấy mình được cứu, Bạch Mãn Xuyên lại tách mở hai mép bướm sưng tấy của hắn ra, đem quy đầu của mình để ngay miệng lỗ bướm, bắt đầu bắn từng luồng tinh lên trên đó.
"..."
Bạch Bình Châu bị hành động này của anh làm cho hú hồn, nhanh chóng bật người dậy muốn ngăn cản.
Hắn thấy papa chống thân trên người mình, lúc xuất tinh hầu kết khẽ nhúc nhích, bờ mi run run, chân của hắn thì đang dạng ra thật rộng.
Cảm thấy nếu được cắm vào sẽ càng sướng hơn, Bạch Mãn Xuyên cũng không khách khí, cầm quy đầu nhấn vào bên trong, bắn tinh dịch của mình vào sâu hơn.
Bạch Bình Châu không muốn thừa nhận, nhưng sự thật là vậy, hắn nhìn biểu cảm của papa nhà mình khi xuất tinh, sao đó thì cao trào.
Sau khi Bạch Mãn Xuyên bắn xong cũng không định rút ra liền.
Anh chặn ngay miệng lỗ, khàn giọng nói với Bạch Bình Châu: "8 điểm, trả lại cho cậu."
Lời vừa dứt, hệ thống thông báo vang vọng trong phòng và đại sảnh: "Nhân viên giao lưu số 1213 và ngài Bạch Mãn Xuyên thực hiện hành vi cấm, số 1213 bị trừ 8 điểm và 3 ngày không được tiếp khác, cũng như quét dọn không gian bên ngoài."
Chim Bạch Mãn Xuyên còn chưa mềm xuống: "..."
Bạch Bình Châu còn chưa qua dư vị cao trào: "???!!!".