Tâm Độc

Chương 100

Phản chiếu

Kết.

Đồn cảnh sát thôn Lạc Quan không trang bị lưới cách ly trên cửa sổ các phòng. Nếu không nhờ có sĩ quan cảnh sát trong lúc giám sát nhìn thấy Cừu Hãn mở cửa sổ, sau đó kịp thời kéo ông ta ta xuống, ông ta ta đã rơi xuống từ tầng bốn rồi.

Ngã từ tầng 4 xuống, có thể sẽ không chết tại chỗ, nhưng chắc chắn sẽ tàn phế.

Không ai ngờ rằng Cừu Hãn lại có thể đột ngột nhảy lầu, khiến ngay cả Hoa Sùng cũng hơi kinh ngạc.

Từ khi bắt đầu điều tra đến giờ, vụ án đã tương đối rõ ràng, dù là vụ án núi Hư Lộc hay vụ các bé gái bị mất tích và bị sát hại, đều không liên quan gì đến Cừu Hãn, vậy tại sao ông ta ta lại phải cố tự tử vào lúc này?

Ông ta đúng là cha dượng tương lai của Vương Tương Mỹ. Vương Tương Mỹ là mục tiêu của Ngưu Mị, cuối cùng cô bé bị sát hại dã man vì ông ta và Vương Gia Muội không để tâm chăm sóc. Nhưng cho dù có tội, ông ta cũng sẽ không lựa chọn kết thúc tự sát vào lúc này. Hơn nữa, ông ta dường như không hề cảm thấy áy náy với cái chết của Vương Giai Muội, từ đầu đến cuối, ông ta vẫn luôn trốn tránh trách nhiệm.

Nếu ông ta thực sự cảm thấy mảy may tội lỗi dù là nhỏ nhất, thì đã không xuất hiện ở thôn Lạc Quan, mà phải ở bên cạnh Vương Gia Muội, tích cực hợp tác với cảnh sát để tìm ra kẻ sát nhân.

"Vô lý quá!" Trương Mậu túm tóc mình: "Cừu Hãn không phải hung thủ, không cần chết cũng chẳng cần chạy, ông ta nhảy lầu làm gì? Chẳng lẽ là đầu óc có vấn đề?"

"Chắc chắn không phải để chạy trốn." Tiếu Thành Tâm nói, "Bên ngoài cửa sổ không có vật nào có thể làm đệm, nhảy xuống chắc chắn chân sẽ tàn phế, ông ta nhảy ra đó với mục đích tự tử, nhưng để làm gì?"

Đúng lúc này, cảnh sát đồn công an hớt hải, thở không ra hơi chạy tới: "Cừu... Cừu Hãn nói muốn gặp Tổ trưởng Hoa! Ông ta nói....ông ta nói mình giết người, muốn tự thú!"

"Cái gì?" Trương Mậu sửng sốt: "Giết người? Ai?"

"Tất cả mọi người trong đồn cảnh sát đều nghe thấy những gì Ngưu Minh đã tự thú." Liễu Chí Tần nói: "Cừu Hãn biết chúng ta đã bắt được hung thủ trong vụ án lần này, lại liên tưởng tới bản thân và cảm thấy sau nhiều năm lẩn trốn, cuối cùng cũng không thể thoát được. Đi thôi, đi gặp ông ta một lát. "

Trên đường đến phòng thẩm vấn, Hoa Sùng nói: "Khi chúng ta điều tra vụ án của Vương Tương Mỹ, Cừu Hãn đã lảng tránh và không muốn hợp tác với cảnh sát, sau đó còn tách ra khỏi Vương Giai Muội, chạy đến thôn Lạc Quan để "nghỉ phép". Tôi luôn nghĩ rằng ông ta có thể đã làm điều gì đó bất hợp pháp, nhưng tôi không thể ngờ đó lại là một vụ giết người. Ông ta giấu chuyện này quá kỹ. "

"Ông ta giấu càng kỹ, thì gánh nặng tinh thần càng lớn, cho nên sau khi đến thôn Lạc Quan, ông ta mới uống rượu mỗi ngày." Liễu Chí Tần nói: "Ông ta đã dính tới một vụ án giết người, mà chúng ta lại đang điều tra hai vụ án mạng cùng lúc. Có lẽ mỗi lần tiếp xúc với chúng ta, ông ta cảm giác như càng bước gần đến hậu quả hơn. Tiếng rống giận vừa rồi của Ngưu Minh đã kích thích tới ông ta nhiều nhất, ông ta phát hiện mình đã không còn nơi nào để đi. Đối với ông ta, bây giờ là Ngưu Minh, không biết chừng ngay sau đó sẽ tới lượt mình. "

"Ừ." Hoa Sùng gật đầu, dừng lại trước cửa một gian phòng cảnh sát.

Từ Kham, bác sĩ pháp y tạm thời, xuất hiện với tư cách là một bác sĩ, xác nhận rằng Cừu Hãn đang trong tình trạng sức khỏe tốt, anh ta ra khỏi phòng thẩm vấn, chỉ vào bên trong, "Vào đi, ông ấy đã lấy lại bình tĩnh rồi."

Trán Cừu Hãn mồ hôi lấm tấm, hai tay đan chặt vào nhau.

"Tôi... tôi đã giết người." Ông ta cúi đầu, tự hỏi không biết có nên nhìn thẳng người cảnh sát hình sự trước mặt hay không.

Hoa Sùng nhẹ giọng hỏi: "Ở đâu? Khi nào?"

Cừu Hãn cúi thấp đầu, cổ họng của phát ra âm thông ta trầm đục không rõ, mồ hôi chảy dài trên má.

Vài phút sau, ông ta nói như thể cuối cùng đã hạ quyết tâm: "19 năm trước, khi tôi 16 tuổi, tôi đã giết một người đàn ông chưa đầy 30 tuổi ở thị trấn Mạn Hề, tỉnh Mính".

Dây thần kinh của Liễu Chí Tần chợt căng lên "Thị trấn Mạn Hề?"

19 năm trước, ngay sau khi Ngưu Mị rời trấn Mạn Hề, chồng cũ của bà ta là Lương Siêu đã bị đâm hàng chục nhát dao tử vong tại chỗ. Cảnh sát địa phương chưa bao giờ bắt được kẻ sát nhân, điều duy nhất có thể xác định được là hung khí giết người - con dao của chính Lương Siêu, và dấu vân tay của hung thủ để lại ở chuôi dao.

Cho đến nay, hung thủ vẫn đang ung dung ngoài vòng pháp luật.

Loại án này nói khó cũng không khó, mà nói dễ cũng không dễ.

Khó phá nằm ở chỗ biển người mênh mang, chỉ cần kẻ sát nhân đảm bảo rằng hắn không bị kiểm tra dấu vân tay trong bất kỳ trường hợp nào, hắn sẽ không bao giờ bị bắt; Dễ phá nằm ở chỗ thông tin của hắn sẽ bị tìm ra, với điều kiện dấu vân tay của kẻ sát nhân bị ghi lại trong cơ sở dữ liệu.

Cừu Hãn vẫn luôn cúi đầu, không nhìn thấy được vẻ mặt nghiêm nghị của Liễu Chí Tần, cũng không nghe thấy sự ngạc nhiên trong giọng điệu của đối phương. Ông ta đắm chìm trong cảm xúc của chính mình, không chỉ thấy sợ hãi, mà còn cảm nhận một loại thư thái mà 19 năm qua chưa từng trải qua.

Cuối cùng cũng nói ra rồi!

Cuối cùng không còn phải trốn chui trốn nhủi nữa!

"Có thể các người chưa nghe nói đến trấn Mạn Hề. Đó là một thị trấn rất xa xôi, ở biên giới, rất nghèo nàn và lạc hậu, lạc hậu đến mức người dân trong thành phố khó có thể tưởng tượng ra được. Tuy nhiên, kiến trúc của trấn Mạn Hề rất đặc sắc, vô cùng ​​thích hợp để vẽ ký họa."

Cừu Hãn nhìn chằm chằm vào tay mình, giọng điệu bình tĩnh hơn lúc trước: " Tôi là người dân gốc Lạc Thành, khi còn nhỏ được cho đi học mỹ thuật nhiều năm. Lúc đó, tôi cảm thấy mình nhất định sẽ dấn thân vào con đường hội họa. Tôi đến trấn Mạn Hề bởi vì nghe nói ở đó có rất nhiều ngôi nhà độc đáo, đường phố cũng rất đặc sắc, sinh hoạt phí rất thấp, có thể vẽ ký họa, mà không tốn nhiều tiền."

Hoa Sùng nhìn người đàn ông sa sút lôi thôi, không có chút khí chất nghệ sĩ nào trước mặt, không thể tưởng tượng được đây đã từng là một thiếu niên tràn đầy nhiệt huyết vác bảng vẽ đi ký họa khắp nơi.

"Tôi từng sống ở đó một thời gian." Trán Cừu Hãn phập phồng "Đối với những người thích vẽ ký họa, đó quả thực là một nơi tốt. Đối với đàn ông, đó cũng là một nơi tốt."

Liễu Chí Tần vừa trở về từ trấn Mạn Hề, nên cũng hiểu rõ ý ông ta muốn nói.

Cừu Hãn tiếp tục nói: "Những người phụ nữ ở đó có cuộc sống vô cùng thê thảm, không giống như phụ nữ ở các thành phố lớn, họ..."

Hoa Sùng ngắt lời ông ta: "Nói vấn đề chính. Tại sao ông lại muốn giết người? Giết người như thế nào?"

Cừu Hãn lúng túng lau mồ hôi, "Được, được rồi, về vấn đề chính. Tôi, tôi..."

"Người mà ông ta giết tên là Lương Siêu?" Liễu Trí Tần đột nhiên hỏi.

Hai mắt Cừu Hãn trợn lên, ông ta giống như bị sét đánh trúng, đầu tiên là cứng ngắc ngồi thẳng dậy, sau đó thân thể lại run rẩy kịch liệt.

Hoa Sùng thở dài.

Một lúc sau, Cừu Hãn cười khổ hai tiếng, giang đôi tay ra, nước mắt lưng tròng, "Các người thật sự đã tìm ra tôi! Tôi không thể trốn thoát, tôi không thể trốn thoát được! Giết người đền mạng, không trốn thoát được!"

Liễu Trí Tần nheo mắt, hầu kết lên xuống, nhưng lại không nói với Cừu Hãn - cảnh sát không nghi ngờ cái chết của Lương Siêu có liên quan tới ông ta. Họ biết có một người tên Lương Siêu ở trấn Mạn Hề đã bị đâm chết cách đây 19 năm, là vì Lương Siêu là chồng cũ của một nghi phạm trong vụ án giết người khác.

Trên đời này có quá nhiều sự trùng hợp, đây có lẽ cũng là tiêu biểu cho câu "lưới trời lồng lộng, tuy thưa nhưng khó lọt".

Cừu Hãn lau nước mắt trên khóe mắt, bắt đầu kể về vụ án mạng đẫm máu phủ bụi 19 năm trước.

Năm đó, ông ta vẫn còn là một thiếu niên 16 tuổi tràn đầy nhiệt huyết, ôm ước mơ trở thành một họa sĩ đến trấn nhỏ thuộc biên giới của tỉnh Mính. Phong cảnh thiên nhiên và kiến ​​trúc văn hóa của trấn Mạn Hề đã khiến một chàng trai lớn lên tại thành phố bê tông cốt thép như ông mê muội. Ông ta ở trong một nhà khách rẻ tiền, hàng ngày cõng bản vẽ trên lưng vẽ ra ngoài vẽ phác thảo, buổi tối lại đi đến nơi náo nhiệt nhất trấn ăn cơm.

Sau khi ở trấn Mạn Hề một thời gian, ông ta dần dần nhận ra rằng nơi này mang nặng tư tưởng trọng nam khinh nữ. Đàn ông có thể đánh và mắng phụ nữ tùy ý, phụ nữ không thể đánh trả; phụ nữ phải chăm lo việc nhà, đàn ông chỉ có trách nhiệm với công việc, nhưng ở một thị trấn lạc hậu như thế này đàn ông thực sự không có việc gi để làm. Bọn họ ăn chơi lêu lổng, không có việc gì làm thì vào quán uống trà, đánh bài, sống bằng nguồn vốn xóa đói giảm nghèo do nhà nước cấp; gia đình nào cũng đông con gái, con trai hầu hết đều là em trai, nếu phụ nữ không sinh được con trai cho chồng thì phải sinh cho đến khi không đẻ được nữa mới thôi. "Siêu âm B" bị cấm ở các thành phố lớn thì tràn lan ở nơi đây, thai phụ sẽ bị đưa đi kiểm tra xem thai nhi là con trai hay con gái, nếu mang thai con gái sẽ bị lôi đi phá thai.

Điều này quá tàn nhẫn, ông ta không thể hiểu được.

Một ngày nọ, ông tận mắt chứng kiến ​​một người phụ nữ vừa gào khóc vừa bị lôi vào bệnh viện. Người phụ nữ kia đầu bù tóc rối, lớn tiếng hét gào: "Xin hãy để con tôi được sinh ra! Hãy để con tôi được sinh ra!"

Nhưng không một ai quan tâm.

Điều khiến ông ta kinh hãi nhất chính là, trong số những kẻ mạnh mẽ túm lấy thai phụ đó, lại có ba người phụ nữ. Họ có vẻ đều không còn trẻ, bởi có người đã làm mẹ, nhưng khi ép một người phụ nữ khác phá thai, vậy mà trông họ còn hưng phấn hơn cả những người đàn ông có mặt.

Trong sự hưng phấn còn có cả niềm vui.

Ông không thể hiểu tại sao vẻ mặt của họ lại có thể xuất hiện biểu cảm như vậy.

Hôm đó, ông ta phá lệ, không đi phác thảo nữa, thay vào đó tìm chính quyền thị trấn báo cáo tình hình, nhưng một bầu chính nghĩa, nhiệt huyết cũng không thể đánh lại câu "Thanh quan khó quản việc nhà."
Bình Luận (0)
Comment