Tâm Độc

Chương 104.2

"Tổ trưởng Hoa, trong lòng anh lo lắng chuyện gì đó nhưng không muốn nói với tôi." Liễu Chí Tần đứng tại chỗ, giọng nói vẫn bình thường như mọi ngày, nhưng chẳng hiểu sao Hoa Sùng lại cảm thấy có gì đó thay đổi rất lớn.

Tâm trạng Hoa Sùng chùng xuống, dời mắt, không biết phải đáp thế nào.

Anh biết Liễu Chí Tần ám chỉ cái gì.

Đêm hôm qua, Liễu Chí Tần đột nhiên hỏi có phải anh có tâm sự hay không, đương nhiên anh không thể nói ra suy nghĩ trong lòng, chỉ nói bừa mấy câu, sau đó tắt đèn ngủ, nhưng trằn trọc mãi cũng không ngủ được.

Giường bên cạnh liên tục vang đến tiếng xoay người sột soạt, hiển nhiên Liễu Chí Tần vẫn còn thức, không biết bởi vì ngón tay đau, hay còn vì nguyên nhân gì khác.

Anh định bật đèn xem Liễu Chí Tần làm sao, nhưng lại không dám dậy, sợ lại bị hỏi có tâm sự hay không.

Giữ nguyên tư thế giả vờ ngủ, sau hồi lâu mới ngủ được, nhưng ngủ cũng nằm mơ, nửa mở nửa tỉnh. Có lúc anh mơ thấy xe vận tải đâm vào mình, nhưng lại không tránh được. motor bị xe vận tải đâm bay lên, sau đó bị cuốn vào gầm xe, trong mơ không cảm thấy đau đớn gì cả, nhưng anh biết, mình bị nghiền thành một bãi máu chảy thịt vụn. Có lúc anh lại mơ thấy khoảng thời gian ở Tây Bắc chống khủng bố, đứng bên những đồng đội đã mất, những người ấy có khuôn mặt rõ ràng, nhưng những hình ảnh xoay vòng, tuổi trẻ như cùng khói thuốc súng hóa tro tàn.

Sáng sớm hôm sau, điều dưỡng viên đến phòng đo huyết áp và nhiệt độ cơ thể, anh bị đánh thức, chỉ cảm thấy rằng mình rất mệt, giống như cả đêm thức trắng. Liễu Chí Tần hình như cũng không ngủ, ánh mắt lộ rõ sự mệt mỏi.

Anh cảm thấy hơi buồn cười, bởi đây là lần đầu tiên thấy Liễu Chí Tần có biểu cảm này.

Buồn cười xong rồi lại cảm thấy đau lòng.

Liễu Chí Tần chắc chắn ngủ không ngon, tay đứt ruột xót, ngón tay bị thương chắc chắn sẽ bị đau nhức thêm một thời gian.

Khi trở về cục cảnh sát thành phố, anh lo cho vết thương của Liễu Chí Tần, vội vàng xé bánh quẩy, ngâm cháo thịt nạc, đưa cho Liễu Chí Tần ăn, có thể thấy Liễu Chí Tần cầm được thìa, trong lòng ngổn ngang mâu thuẫn.

Không nên như vậy, không thể như vậy.

Xung quanh mình đều là nguy hiểm, nếu tiếp xúc với Liễu Chí Tần càng nhiều, khả năng mình kéo Liễu Chí Tần vào nguy hiểm càng cao.

Là chính bản thân mình không quên được sự việc năm đó, nếu điều tra, không thể để Liễu Chí Tần bị liên lụy.

Mà nếu muốn Liễu Chí Tần không bị liên lụy, đương nhiên phải là xa cách, mà không phải gần gũi.

Mặc dù bản thân anh đã động lòng mất rồi

Chuyện tình cảm này, chưa bao giờ quan trọng hơn sinh mệnh.

"Tổ trưởng Hoa, anh lại có vẻ mặt này." Liễu Chí Tần thở dài.

Hoa Sùng sực tỉnh, hơi bất an hỏi: "Vẻ mặt gì cơ?"

Liễu Chí Tần nhìn anh, yết hầu khẽ động, giống như muốn nói cái gì, nhưng lại do dự.

Hoa Sùng nhân cơ hội đoạt lại quyền chủ động, "Vậy vẻ mặt của cậu là sao đây? Cậu nói trong lòng tôi có tâm sự, có chắc trong lòng cậu cũng không có việc gì không?"

Câu anh nói không phải để tra hỏi, chỉ muốn kết thúc đề tài này.

Nhưng Liễu Chí Tần nhấp môi lại giật giật, vài giây sau nói: "Đúng vậy, lòng tôi có tâm sự."

Không nghĩ tới sẽ nhận được câu trả lời như này, Hoa Sùng ngẩn người, "Cậu......"

"Tối hôm qua tôi không ngủ được, suy nghĩ rất nhiều việc, về anh, cũng về tôi." Liễu Chí Tần nói từng chữ rất chậm: "Còn về người chúng ta cùng quen biết."

"Thẩm Tầm và Nhạc Nhiên?" Hoa Sùng nghĩ đến hai người này đầu tiên.

Liễu Chí Tần lắc đầu, "Không phải. Là người khác."

Ai? Hoa Sùng tưởng, Trần Tranh, Khúc Trị, Trương Mậu, Từ Kham, Tiếu Thành Tâm?

Có lẽ đều không đúng.

"Tôi nhớ rõ lúc trước anh có hỏi tôi - vì sao không ở bộ công an được đãi ngộ tốt, mà lại muốn đến Lạc Thành." Liễu Chí Tần nói.

"Cậu nói cậu phạm sai lầm nghiêm trọng."

Liễu Chí Tần gọn gàng dứt khoát nói: "Tôi lừa anh."

Hoa Sùng căng thẳng, "Cậu lừa dối tôi?"

"Không chỉ mình anh. Tôi không nói cho bất kì ai nguyên nhân thực sự tôi đến Lạc Thành."

Hoa Sùng cảm thấy đầu óc quay cuồng.

Liễu Chí Tần thật lâu không nói tiếp, hai người cứ đứng mặt đối mặt, không ai nói gì, người ngoài nhìn vào còn tưởng sắp đánh nhau, hay có mâu thuẫn gì không thể giải quyết.

"Mục đích của cậu là gì?" Hoa Sùng mở miệng trước, giọng lạnh lùng.

Liễu Chí Tần nhìn anh một hồi lâu, hỏi một đằng trả lời một nẻo: "Nhị Oa đã một mình ở nhà một ngày."

Hoa Sùng hiểu Liễu Chí Tần muốn nói gì —— chúng ta về nhà rồi nói.

Từ cục cảnh sát trở về tiểu khu Họa Cảnh, Hoa Sùng lái xe của Trần Tranh, phía sau còn có xe của đội Đặc Nhiệm lặng lẽ đi theo.

Lần này xảy ra chuyện, xem như kinh động cả đội trưởng hai bên.

Trên đường, Liễu Chí Tần hiếm khi không nói gì, không khí im lặng đến xấu hổ. Trong lòng Hoa Sùng chứa đầy phiền muộn, mấy lần muốn tăng tốc phóng thẳng về nhà.

Nhị Oa một ngày không ai quản lý, cửa vừa mở ra liền vọt ra, hưng phấn mà vây quanh Liễu Chí Tần, cái đuôi vẫy không ngừng, hoàn toàn không coi Liễu Chí Tần là người ngoài. Hoa Sùng đổ thức ăn cho chó vào bát, cầm lấy cốc rót nước uống, sau khi xong xuôi mới chuyển hướng nhìn sang Liễu Chí Tần.

Có lẽ cảm thấy được không khí hôm nay là lạ, Nhị Oa dựng lỗ tai ngó trái ngó phải, sau đó "quẩu" một tiếng, thức thời mà trốn vào ổ trong phòng, chỉ lộ một cái đuôi ra.

Liễu Chí Tần nói: "Chúng ta là hàng xóm lâu như vậy, trước đây đều là tôi đến nhà anh. Sao anh không thử qua nhà tôi đi?"

Hoa Sùng không chần chừ, cầm lấy chìa khóa ở trên tủ đồ, "Bây giờ đi luôn nhé?"

"Anh không lo lắng sao?" Liễu Chí Tần hỏi.

"Lo lắng cái gì?" Hoa Sùng hỏi lại.

Liễu Chí Tần muốn nói gì nhưng lại thôi, "Không có gì. Không lo lắng thì đi thôi, tôi có thứ muốn cho anh thấy."

Tiểu khu Họa Cảnh có vài dạng khu căn hộ khác nhau, căn Liễu Chí Tần thuê nhỏ hơn Hoa Sùng ít hơn, bên trong quét tước sạch sẽ, toàn bộ phòng khách không có món nào dư thừa.

"Ngồi đi." Liễu Chí Tần chỉ chỉ sô pha, "Tôi đi nấu nước."

Hoa Sùng không thúc giục, cũng không ngồi xuống, đứng ở gần cửa nhà bếp, ánh mắt không rời khỏi người Liễu Chí Tần.

Liễu Chí Tần rót hơn nửa ấm nước, xoay người thì thấy Hoa Sùng đang nhìn mình chằm chằm.

"Tổ trưởng Hoa......"

"Cứ nấu tiếp đi. Dù sao đây cũng là nhà cậu, tôi có ăn thịt cậu đâu mà sợ"

Liễu Chí Tần đặt ấm nước thủy tinh lên bệ đun, nhấn công tắc, ấm nước bắt đầu phát ra những tiếng "huu huu".

Căn phòng tràn ngập âm thanh sinh hoạt thường ngày.

Liễu Chí Tần dựa người vào cái bàn dài, ánh mắt sâu không thấy đáy, cuối cùng mở miệng hỏi: "Tổ trưởng Hoa, năm đó anh đi Tây Bắc Toa Thành chống khủng bố, có phải đã xảy ra chuyện gì không muốn người khác biết?"

Hoa Sùng ngoài mặt bình tĩnh, "Tại sao đột nhiên hỏi chuyện này?"

"Đội trưởng Trần nói nghĩ đến một cái danh sách tình nghi tấn công anh, nhưng danh sách trên "chỉ" ra tay với anh, và khả năng động thủ là không lớn." Liễu Chí Tần tiếp: "Nhưng những người này đều ở Lạc Thành, tỉnh Hàm. Vậy những người ở Tây Bắc đâu? Đội trưởng Trần không hiểu hết tình hình của anh khi còn ở Tây Bắc. Nếu loại trừ hết mấy người trên, người muốn động thủ với anh có lẽ là người anh chọc tới lúc ở Toa Thành."Hoa Sùng cảnh giác nhắm chặt mắt.

"Chiếm cứ Lạc Thành khi ấy là tổ chức rất nguy hiểm, bọn chúng thật sự rất tàn nhẫn, chắc điểm này cậu biết rõ hơn tôi. Lúc màn hình theo dõi chớp qua hình ảnh, tôi đã chú ý đến - lúc nhắm đến phía khúc cua, biểu cảm của Hoàng Tài Hoa rất dữ tợn, chắc chắn không phải biểu cảm của người bình thường. Tôi cảm thấy. anh ta rất có khả năng đã bị người của tổ chức khủng bố kia khống chế." Liễu Chí Tần tạm dừng một lát, "Có lẽ tôi nên hỏi anh về vụ việc Toa Thành sớm hơn, nhưng vì vẫn còn một chút băn khoăn, thật khó để mở lời. Trải qua sự việc ngày hôm qua, tôi đã suy nghĩ cả đêm..."

Ấm siêu tốc đun nước cũng nhanh, âm thanh nước sôi càng lúc càng lớn, đè lấp lên cả gọi nói nLiễu Chí Tần, "Tinh" một tiếng, báo hiệu nước đã sôi.

Liễu Chí Tần mang đến hai cái ly, đổ nước sôi rồi mang vào.

Hoa Sùng nhìn bóng lưng Liễu Chí Tần, "Cậu rời khỏi đội Cảnh sát mạng, là muốn biết sự thật về vụ Toa Thành năm xưa à?"

Liễu Chí Tần xoay người, "Tổ trưởng Hoa, không biết anh còn nhớ An Trạch không?"

Đầu óc Hoa Sùng đột nhiên tê rần, lạnh giọng hỏi: "Cậu rốt cục là ai?"
Bình Luận (0)
Comment