Cảnh sát trong tổ trọng án không mấy ai có giọng nhỏ, đến giờ cơm tối, âm lượng trong phòng làm việc đã ồn ào thành thành tạp âm, Hoa Sùng đi thẳng vào trong phòng nghỉ, nhìn thấy chiếc giường chính giữa phòng, quai hàm đột nhiên siết chặt.
Trước đây, có rất nhiều lần buồn ngủ đến nỗi không chống đỡ được, anh cùng Liễu Chí Tần đã chen chúc trên chiếc giường này.
Lúc ấy trong đầu anh toàn là mấy vụ án, lười nghĩ đến chuyện khác, giờ nhìn lại mới thấy không giống bình thường.
Ban ngày ở nhà Liễu Chí Tần, anh bảo sẽ nấu cơm cho Liễu Chí Tần, cuối cùng vẫn là Liễu Chí Tần xuống bếp, dùng một tay nấu hai bát mì trứng cà chua. Sau khi ăn xong, anh đi rửa bát, Liễu Chí Tần cầm lấy bình tưới nước, đi ra ban công tưới hoa.
Anh nhìn theo, chỉ thấy trên mấy chậu hoa đều là lan hoàng thảo.
Kí ức đột nhiên xuất hiện, An Trạch thường nói, lan hoàng thảo dùng pha trà uống sẽ khiến mắt sáng hơn, lính bắn tỉa thì nên uống nhiều.
Mà lan hoàng thảo yếu ớt, không dễ chăm, An Trạch có trồng vài chậu, nhưng hầu như đều chết hết, số còn lại bị đồng đội lấy lý do "không ăn để nhìn nó chết à?" mà ăn hết, khiến An Trạch tức đến nỗi đuổi theo đòi đánh.
Liễu Chí Tần vừa tưới cây vừa nói: "Lan hoàng thảo còn có một biệt danh, gọi là cây bất tử."
"Cây bất tử..."
"Nhưng trường sinh bất tử chỗ nào chứ?" Liễu Chí Tần lắc đầu, "Em trồng lan hoàng thảo không phải tin vào điều đó, là bởi vì.."
"An Trạch tin dùng nó pha trà uống sẽ tốt cho mắt."
"Anh biết?"
Anh cười, thở dài nói, "Anh đã uống rất nhiều lan hoàng thảo mà anh em pha."
"Vậy à." Liễu Chí Tần rũ mí mắt xuống, thật lâu không lên tiếng.
"Anh cũng hái hai ba lá để pha với nước." Anh nói.
Liễu Chí Tần nhanh chóng đặt bình tưới cây xuống, giơ tay lên hái, "Được!"
Bên ngoài rất ồn ào, nhưng Hoa Sùng vẫn dễ dàng nhận ra tiếng Liễu Chí Tần đang lục tung bàn làm việc của anh lên, sau đó là tiếng cốc va vào nhau.
Không cần nhìn cũng biết Liễu Chí Tần đang nấu nước pha trà.
Trước đây chỉ có trà hoa cúc Trần Tranh tặng, giờ lại có thêm lá lan hoàng thảo vừa mới hái.
Từ lúc suýt mất mạng đến bây giờ, cũng chỉ mới hơn một ngày, nhưng lại có nhiều chuyện thay đổi, tâm trạng lo lắng cũng dần bình tĩnh lại.
Cái quan trọng nhất không phải là biết được tình cảm Liễu Chí Tần dành cho mình, mà là biết bản thân với Liễu Chí Tần đều có một mục đích giống nhau.
Anh không thể hứa hẹn với Liễu Chí Tần bất cứ điều gì, cũng giống như Liễu Chí Tần không cam kết với anh cái gì hết. Nhưng mà ít nhất, trên con đường sau này sẽ có thêm một người nữa cùng đồng hành.
Cùng nhau chống đỡ, dù sao cũng hơn một mình gánh vác.
Bên ngoài vang lên tiếng bước chân, anh xoay người, nhận lấy trà do Liễu Chí Tần pha.
"Bên phía đội điều tra kỹ thuật không có tiến triển gì cả." Liễu Chí Tần nói, "Tất cả hồ sơ dưới tên Hoàng Tài Hoa đều đã được kiểm tra, không có gì bất thường hết. Điều quan trọng nhất bây giờ là xác định xem anh ta đã đi đâu vào hai ngày trước khi xảy ra vụ việc. Lần cuối cùng anh ta xuất hiện trong video an ninh là ở bãi đậu xe chỗ chở hàng. Anh ta đỗ xe xong rồi rời đi, sau đó không còn thấy anh ta nữa."
"Xung quanh bãi đậu xe chở hàng có rất nhiều camera công cộng. Xe buýt và tàu điện ngầm cũng có camera. Hoàng Tài Hoa không có xe riêng, cũng không bắt xe taxi. Anh ta biến mất như vậy, chỉ còn một lý do giải thích được." Hoa Sùng không lập tức uống trà ngay, mà cầm trong tay sưởi ấm, "Chính là lúc anh ta rời khỏi bãi đỗ xe không lâu, thì bị cưỡng ép hoặc dụ dỗ lên một chiếc xe, nhưng mà mọi việc sau đó lại không thể nào khống chế được."
"Vậy anh giải thích thế nào về việc anh ta không ngay lập tức vận chuyển những thanh thép đến địa điểm đã được giao?" pPhòng nghỉ hơi nhỏ, không thích hợp đi qua đi lại, Liễu Chí Tần đi mấy bước, rồi dựa vào bên cửa sổ, "Trong báo cáo điều tra sơ bộ, có một thông tin là anh ta không bao giờ có thói quen trì hoãn, một khi có nhiệm vụ được giao, anh ta sẽ ngay lập tức hoàn thành. Ngày đó anh ta đến công trường nhận vật liệu để vận chuyển, theo lý thuyết sẽ ngay lập tức chở đến địa điểm được giao, để nhận được tiền nhanh hơn, còn có thể tiếp nhận việc khác."
Hoa Sùng chống cằm, lầm bầm như tự nói với mình, "Anh ta có việc gấp cần làm, cho nên tạm thời đưa xe chở vật liệu đỗ ở bãi đậu xe. Anh ta không tùy tiện đỗ xe ở chỗ khác, bởi vì bãi đậu xe vận chuyển hàng hóa là nơi an toàn nhất, không lo mấy thanh thép bị trộm đi, điều này hợp với tính tự giác và cẩn trọng của anh ta. Anh ta để xe vật liệu ở bãi đổ xe, mà không liên lạc với bên nhận hàng nói thay đổi thời gian, chứng tỏ anh ta sẽ không đi quá lâu. Điều này chứng tỏ việc anh ta cần làm không mất quá nhiều thời gian, tôi đoán sẽ không vượt quá hai tiếng đồng hồ. Chỉ là anh ta không nghĩ tới, trong vòng hai tiếng này lại xảy ra chuyện."
"Hai tiếng đồng hồ, chuyện quan trọng khiến một tài xế chở hàng phải làm gấp..." Liễu Chí Tần nhíu mày, "Là chuyện gì?"
"Tạm thời anh không nghĩ ra được, cái này cần phải dựa vào sinh hoạt hàng ngày của anh ta để suy đoán, bằng những hiểu biết của chúng ta hiện tại về anh ta, thì chưa đủ để đưa ra được suy đoán kiểu này. Giờ chúng ta đã thu hẹp được thời gian với phạm vi không gian." Hoa Sùng lắc đầu, nói, "Thế nhưng để giám sát những chiếc xe đã di chuyển qua bãi đậu xe là không có khả năng. Chuyện xảy ra lúc trước thì sao? Hoàng Tài Hoa đã tới bãi đậu xe lái xe đi, vậy những chuyện anh ta gặp trước đó là gì?"
"Trong camera giám sát thì thấy anh ta đi vào bãi đỗ xe từ cổng phía Nam." Liễu Chí Tần nói, "Sau khi xử lý hình ảnh, có thể nhìn thấy được biểu cảm khuôn mặt của anh ta trở nên dại ra, không cảm xúc. So với lúc rời đi vào hai ngày trước, áo quần với kiểu tóc của anh ta cũng thay đổi. Nhưng lúc làm thủ tục ra vào với nhân viên công tác, anh ta làm rất bình thường mà không có gì cản trở. Tổ trưởng Hoa."
"Hả?"
"Hoàng Tài Hoa chắc chắn đã bị người khác khống chế, nhưng anh có cảm thấy anh ta giống như đã gặp phải một điều gì đó quá sức chịu đựng, rồi bị khống chế không?"
"Có vẻ giống như bị thao túng về mặt tinh thần hơn." Hoa Sùng nói: "Người bình thường lúc đối mặt với cái chết sẽ luôn có tâm lý sợ hãi, đây là điều không thể thay đổi được. Cho dù Hoàng Tài Hoa đã quyết tâm chết sau khi đâm chết chúng ta,thì lúc đâm vào chiếc xe tải hạng nặng anh ta cũng sẽ do dự trong tích tắc. Nhưng trên thực tế, anh ta không có một hành động nào để giảm tốc độ, cứ thế là lao thẳng tới. Mà Từ Kham nói,anh ta không phải bị chất kích thích khống chế, vậy thì rất có thể là...."
"Bị thôi miên?"
Hoa Sùng gật đầu, "Hành vi thao túng tinh thần vẫn luôn là một khó khăn lớn trong việc điều tra tội phạm, bởi vì trước khi điều tra rõ ràng chân tướng, rất khó để phỏng đoán kẻ phạm tội đã làm đến bước nào. Mà cách thức thao túng cũng tùy theo mỗi người, không có tiêu chuẩn thống nhất."
"Ừm." Liễu Chí Tần rời khỏi chỗ cửa sổ, đi tới trước mặt Hoa Sùng, tay phải nhấc lên, lại nhanh chóng thả xuống.
Hoa Sùng Khó hiểu: "Sao vậy?"
"Em muốn uống một ngụm trà của anh."
"Của em đâu?"
"Ở bên ngoài." Liễu Chí Tần giơ tay trái đang bị nẹp lên, "Mỗi lần chỉ có thể bưng được một cốc."
Chỉ cần đi ra ngoài vài bước là lấy được một cốc trà khác, còn chưa tới nửa phút, nhưng Hoa Sùng vẫn đưa cốc của mình cho Liễu Chí Tần.
Liễu Chí Tần nhấp một ngụm, lông mày lập tức nhăn lại.
"Khó uống lắm à?" Hoa Sùng hỏi.
"Anh thử đi." Liễu Chí Tần đưa cái cốc lại.
Hoa Sùng ngập ngừng nếm thử một ngụm, không có mùi lạ. Lúc ngẩng đầu lên lần nữa, anh bắt gặp ánh mắt của Liễu Chí Tần.
"Em đến tổ điều tra kỹ thuật xem thử." Liễu Chí Tần cười nói.
(j dụ xếp Hoa hun gián tiếp chứ j, tui là tui rành lắm nha =]])Khí trời mùa thu ngày càng rõ rệt, ánh nắng hoàng hôn tan đi, màn đêm nhanh chóng buông xuống.
Mà trời trở tối cũng không làm cho thành phố trở nên vắng vẻ hơn, ngược lại, ở khu vực lân cận của một số trung tâm mua sắm thuộc quận An Lạc là lúc bắt đầu khoảng thời gian náo nhiệt.Gần trung tâm thương mại Hằng Ngạn có một ga tàu điện ngầm lớn nhất Lạc Thành: nhà ga Thiên Lạc, 3 tuyến nối sân bay, ga đường sắt cao tốc, ga xe lửa cũ, ga hành khách đường dài, giờ cao điểm ở đây là buổi sáng và buổi tối. Nhưng vào những thời điểm khác, bên ngoài nhà ga cũng đông như mắc cửi.
Nhiều người đi bộ như này, đã mang đến nguồn "khách hàng" khổng lỗ cho những người hát rong, ăn xin.
Trong ngày, ban quản lý đô thị thay phiên nhau tuần tra quanh nhà ga Thiên Lạc, ngoại trừ những người biểu diễn đường phố có giấy chứng nhận, còn lại thì không ai khác được phép "kinh doanh". Nhưng ban đêm thì khác. Ban quản lý thành phố nghỉ làm, mấy kẻ "đầu trâu mặt ngựa" bắt đầu tụ họp. Mấy kẻ ăn xin giả phần lớn là những kẻ lừa đảo, chuyên làm trò gian để đòi tiền.
Doãn Tử Kiều năm nay 23 tuổi, ôm guitar bên vệ đường hát một bài hát lạc điệu, trước mặt để một tờ lịch treo tường, bên trên viết một dòng chữ "Kiếm tiền chữa bệnh thiếu máu cho mẹ", sau vài giờ đã kiếm được ba đến năm trăm tệ.
Đến 11h, ga tàu điện ngầm đóng cửa, anh ta cũng thu dọn đồ, mang đàn trên vai, ngâm nga một giai điệu, đi ra con đường nhỏ phía sau, định băng qua con đường đó, đến quán bar bên kia đường tìm người đẹp.
Con đường nhỏ rất yên tĩnh, là một phần của khu phố cổ chưa bị phá bỏ. Anh ta mang tai nghe, đắm chìm trong niềm vui vừa mới kiếm được tiền, hoàn toàn không để ý một bóng đen đang dần dần đến gần mình.
Cho đến khi đi ngang qua ngọn đèn đường duy nhất đang bật sáng trên con đường nhỏ, anh ta mới thấy, bên cạnh cái bóng của mình, còn có bóng của một người khác.
Anh ta tháo tai nghe ra, đột ngột xoay người lại, giây tiếp theo, đôi mắt anh ta mở to kinh hãi.
Cổ họng bị lưỡi dao sắc bén cắt đứt, không kịp phát ra tiếng rên rỉ nào.
- -
Sau 105 chương cuối cùng cũng tỏ tình, mệt quá huhu =]]]Đổi xưng hô từ giờ và chúng ta bắt đầu đi vào những màn yêu nhau lén lút nơi công sở hmu hmu =]]]]