Tâm Độc

Chương 124

Chuyển ngữ: Kẹo / Beta: Andrew Pastel

Vây quét

24.

Dưới ánh đèn chói loà của phòng thẩm vấn, mái tóc bạc của Mãn Quốc Tuấn trở nên thiếu sức sống vô cùng.

Đôi mắt ông ta trống rỗng không hề có chút thần thái nào, thoạt nhìn hệt như viên bi thuỷ tinh cũ kỹ dính đầy bụi bẩn.

“Có phải ông đã biết rằng Mãn Tiêu Thành không phải con trai ruột của ông từ lâu rồi phải không?” Hoa Sùng hỏi.

Mãn Quốc Tuấn im lặng hồi lâu, đôi bàn tay già nua nắm chặt, lớp da lỏng lẻo trêи cổ chuyển động theo hầu kết. Bằng một chất giọng khản đặc, ông ta hỏi ngược lại: “Tại sao mấy người lại cho tôi biết chân tướng việc này? Tôi cũng chẳng còn mấy năm để sống, sao không cho tôi thanh thản mà sống hết đời?”

Hoa Sùng không ngờ ông ta sẽ phản ứng như thế, chân mày lập tức nhíu chặt lại.

“Vốn dĩ ông không biết chuyện này mà chỉ nghi ngờ việc Mãn Tiêu Thành không phải con ruột của ông thôi phải không?” Liễu Chí Tần hỏi: “Dù trong lòng ông đã chắc chắn điều này, song ông vẫn không dám tìm bằng chứng.”

Ông ta khẽ di chuyển đôi mắt đục ngầu: “Việc tôi có phải cha ruột của nó hay không thì liên quan gì đến vụ án các người đang điều tra chứ? Nó đã chết bao nhiêu năm rồi, sao cảnh sát không tha cho nó đi. Người chết thì cũng đã chết rồi, liên quan gì đến, liên quan gì đến tôi? Tôi đã nói rõ ràng rồi, tôi đã được bồi thường đủ những thứ hai mẹ con nó nợ tôi, cho nên tôi chưa bao giờ nghĩ đến chuyện báo thù, cũng không biết ai muốn báo thù cho nó.”

Đôi mắt Hoa Sùng tối lại, nhìn Mãn Quốc Tuấn bằng ánh nhìn đầy đe doạ, mấy phút sau, anh đột ngột đứng lên, đi đến cửa phòng thấm vấn.

Liễu Chí Tần quay đầu lại “Sao vậy?”

“Tôi ra ngoài hút điếu thuốc đã.” Hoa Sùng nói: “Nhanh ấy mà.”

Lúc cánh cửa phòng thẩm vấn đóng lại, Liễu Chí Tần lần thứ hai nhìn về phía Mãn Quốc Tuấn, chợt nhận thấy một thứ cảm xúc khác lạ loé qua đôi mắt vẩn đục của ông ta.

Đối với kết quả xét nghiệm DNA, Mãn Quốc Tuấn không tỏ ra ngạc nhiên chút nào, cũng không hề tức giận, ông ta chỉ đơn giản hỏi một câu “Sao các người không cho tôi sống thanh thản?”

Hiển nhiên, Mãn Quốc Tuấn đã sớm biết được Mãn Tiêu Thành không phải là con trai ruột của mình.

Thái độ ông ta đối với Hướng Vân Phương, Mãn Tiêu Thành cũng đã chứng minh điều đó.

Nhưng dù vậy, ông ta vẫn không muốn tin vào sự thật trần trụi ấy, cũng có thể nói rằng, ông ta luôn hi vọng rằng tất cả những điều ông ta biết là giả.

Ông ta luôn phải sống trong sự nghi ngờ, vừa muốn tìm bằng chứng lại vừa không dám tìm ra nó.

Rất giống với Lý Lập Văn, sợ sệt đối mặt với hiện thực.

Một ngày không tìm thấy bằng chứng là một ngày ông ta tự dối gạt bản thân, nhưng cũng là một ngày ông ta sống trong đau khổ. Ông ta vừa hận người vợ phản bội mình, hận đứa con đáng lẽ không nên sinh ra, nhưng cũng vừa hi vọng chân tướng sẽ không bao giờ xuất hiện.

Ông ta có loại cảm xúc mâu thuẫn này có lẽ là vì ông ta đã từng rất yêu thương “đứa con trai” Mãn Tiêu Thành này.

Ông ta rất khó có thể chấp nhận được sự thật rằng đứa con trai mà ông ta từng trút hết tâm huyết bồi dưỡng lại là con của một người đàn ông khác.

Thứ tình cảm phức tạp này cùng với nhân tính sẽ sinh ra kết quả gì đây?

Mười ngón tay của Liễu Chí Tần đan vào nhau, chống cằm, nhìn Mãn Quốc Tuấn thật kỹ càng, trong đầu suy nghĩ những khả năng có thể xảy ra, cậu hỏi dò: “Ông có biết cha ruột của Mãn Tiêu Thành là ai không?”

Nghe thấy thế, từng thớ thịt trêи mặt Mãn Quốc Tuấn xoắn hết vào nhau: “Không biết.”

“Người này có khả năng liên quan trực tiếp đến những vụ án gần đây.” Liễu Chí Tần hỏi dò: “Ông không biết hay không muốn nói.”

“Tôi không biết” Mãn Quốc Tuấn lắc đầu, khẳng định lại một lần nữa: “Tôi không biết gì cả.”

Hút xong một điếu thuốc, Hoa Sùng quay trở lại.

Anh mở cửa, một luồng gió lạnh nhân cơ hộ đó tràn vào phòng thẩm vấn.

Hoa Sùng tiện tay vứt bao thuốc lá và bật lửa lên trêи bàn, cầm tập báo cáo giám định cái chết của Mãn Tiêu Thành trêи tay.

Bật lửa “cạch” một phát đáp xuống mặt bàn, âm thanh nặng nề khiến Mãn Quốc Tuấn theo bản năng ngẩng đầu nhìn về phía anh, nhưng rất lại gục đầu xuống.

“Trước khi Mãn Tiêu Thành tìm được việc, vợ ông, Hướng Vân Phương là trụ cột kinh tế của cả gia đình. Bà ấy làm việc tại xưởng sản xuất dụng cụ đo đạc, là tổ trưởng ở đó. Thu nhập tuy không cao, nhưng tiền lương vẫn luôn ổn định.” Hoa Sùng nói “Còn ông thì sao, tiền ông kiếm được chỉ có thể hỗ trợ phần nào vật dụng sinh hoạt hằng ngày thôi.”

Ánh mắt Mãn Quốc Tuấn trống rỗng, đôi môi mấp máy mấy lần như muốn cãi lại lời anh, nhưng cuối cùng lại chẳng nói gì thêm, chỉ co rụt vai lại.

“Nhưng trước đó ông cũng làm ở xưởng sản xuất dụng cụ đo đạc, thậm chí gia đình ông còn là gia đình tiêu biểu của xưởng, là đại diện xuất sắc mà ai cũng hâm mộ. Hơn nữa cả chức vị lẫn tiền lương của ông cao hơn Hướng Vân Phương rất nhiều.” Giọng Hoa Sùng đều đều như kể một câu chuyện nào đấy: “Gia đình ông vốn có thể rất hạnh phúc trôi qua như vậy, cho đến khi ông bị một sự cố liên quan đến vấn đề sinh lý, ông bị một thanh thép cứng đâm phải ruột, năm đó Mãn Tiêu Thành 7 tuổi.”

Mãn Quốc Tuấn cúi đầu, lẩm bẩm: “Đó là chuyện rất lâu rồi, bây giờ tôi đã không còn là công nhân của xưởng dụng cụ gì nữa.”

“Xưởng sản xuất đã chịu toàn bộ viện phí lẫn tiền thuê người chăm sóc ông, dù ông đã khỏi bệnh nhưng vẫn còn di chứng, không thể trở về thời kỳ sức khoẻ đỉnh cao lúc trước. Vì vậy, sau khi xuất viện, ông không đủ điều kiện để trở về với công việc cũ. Xưởng sản xuất cũng thông cảm cho gia đình ông nên đã để vợ ông đảm nhận chức vụ của ông, còn trợ cấp rất nhiều, ông thì được điều đi làm bảo vệ kho hàng. Với tình hình sức khoẻ của ông lúc đấy thì công việc này là một công việc khá béo bở, công việc nhẹ nhàng, thích hợp để ông phục hồi sức khoẻ, hơn nữa còn có một mức thu nhập ổn định.” Hoa Sùng dừng lại một chút rồi tiếp tục: “Nhưng ông không muốn. Sau nửa năm làm bảo vệ kho hàng, ông đã từ chức, rồi đến mấy quán tư nhân làm việc vặt.”

Mãn Quốc Tuấn không nói lời nào, nhưng con ngươi ông ta cứ láo liên một cách bất an.

Hoa Sùng nghiêng người về phía trước: “Ông có thể nói cho chúng tôi biết tại sao không muốn làm bảo vệ kho hàng ở xưởng sản xuất nữa không?”

Mãn Quốc Tuấn vẫn không mở miệng, nhưng con người di chuyển càng ngày càng nhanh.

Liễu Chí Tần nhìn hai người đang đối đầu, chợt phát hiện một chuyện rất thú vị, đây là một lần hiếm hoi cậu không đoán được Hoa Sùng đang nghĩ gì trong đầu.

“Không muốn trả lời?” Hoa Sùng nhếch cằm “Vậy để tôi đoán thử xem nhé, có thể không đúng, mong ông bỏ qua cho.”

Mãn Quốc Tuấn bất an cựa quậy cơ thể, cuống họng phát ra những âm tiết đơn điệu, như là đang cố gắng từ chối.

Nhưng Hoa Sùng không để ý đến ông ta: “Mãn Quốc Tuấn, ông đã từng là một người rất kiêu ngạo. Ở nhà, ông là trụ cột của gia đình, là người có thu nhập cao nhất, nắm trong tay quyền lực tối cao, ông tự coi bản thân là chủ nhân của cái nhà này. Nhưng sự cố đó đã làm ông mất đi sức khoẻ của mình, cũng cướp đi mấy cương vị mà ông vẫn lấy làm tự hào. Vì vậy, Hướng Vân Phương không chỉ thay thế vai trò của ông trong nhà xưởng, mà còn thay luôn cả địa vị của ông trong gia đình.”

Mãn Quốc Tuấn siết chặt nắm đấm, nhỏ giọng nói “Không, không phải như thế. Chúng tôi là một gia đình mà.”

“Mấy người đương nhiên là người một nhà rồi. Sau khi ông bị thương, tính tình cũng thay đổi rất nhiều, hơn nữa lại thường xuyên ốm đau, đi bệnh viện như là cơm bữa. Nhưng Hướng Vân Phương luôn kiên trì chăm sóc ông, chưa từng lơ là mảy may chút nào. Những nhân viên già hay lãnh đạo ở xưởng đều khen tình cảm của hai người này thật sâu đậm. Song ông dần dần không thể chịu nổi biến hoá về địa vị giữa hai người, ông không có cách nào tiếp tục làm việc ở trong xưởng nữa, ông luôn cho rằng họ coi ông là trò cười.”

“Không phải.” Mãn Quốc Tuấn lắc đầu “Tôi chưa từng nghĩ như vậy.”

“Tại sao ông và Hướng Vân Phương lại quen nhau.” Hoa Sùng đột ngột chuyển đề tài, hỏi một câu không hề liên quan đến những vấn đề trước.

Nhưng Liễu Chí Tần lại hiểu, thực ra đó là một thủ đoạn nhỏ để quấy rầy dòng suy nghĩ cả người bị hỏi mà thôi.

Mãn Quốc Tuấn sửng sốt một lúc, ông ta không thể hiểu nào sao anh lại hỏi câu này, một lúc sau mới trả lời: “Chúng tôi đều làm việc ở xưởng sản xuất, nhờ quản đốc giới thiệu mà quen biết nhau.”

“Hai người tìm hiểu hơn 3 năm mới kết hôn à?”

“Đúng.”

“Khi đó ông rất yêu bà ấy nhỉ.”

Mãn Quốc Tuấn chần chờ chốc lát, đoạn gật đầu.

Hoa Sùng chậm rãi nói: “Hướng Vân Phương cũng rất yêu ông.”

Trong mắt Mãn Quốc Tuấn hiện lên một tâm tình quá đỗi phức tạp, hàng râu thưa thớt của ông ta run rẩy dữ dội, nhưng vẫn không chịu nói.

Nhưng Liễu Chí Tần có thể hiểu được cảm xúc ấy, đó là đắng chắt, tức giận, không đành lòng, còn có bất lực.

“Hướng Vân Phương cũng rất yêu ông.” Hoa Sùng cố ý lặp lại một lần nữa, lại nói: “Hai người đã kết hôn dưới sự chúc phúc của tất cả mọi người.”

Mãn Quốc Tuấn khẽ lắc đầu, khùng khục cười một tiếng, sau đó cất giọng nói khản đục: “Yêu? Không có tình yêu. Bà ta đã phản bội tôi từ lâu rồi.”

Hoa Sùng theo dõi ánh mắt của ông ta: “Không, bà ấy rất yêu ông, nếu không thì tại sao sau khi ông bị thương, bà ấy không bỏ ông luôn mà vẫn yêu thương chăm sóc ông như vậy?”

Tâm tình của Mãn Quốc Tuấn rõ ràng đã không ổn định như lúc đầu: “Đó là vì bà ta cảm thấy hổ thẹn với tôi! Bà ta tự biết bà ta đã làm chuyện có lỗi với tôi!”

Nhìn từng mạch máu trêи cánh tay lẫn vẻ mặt giận dữ của Mãn Quốc Tuấn, cuối cùng Liễu Chí Tần cũng đã hiểu tại sao Hoa Sùng lại hỏi liên tiếp những câu hỏi có vẻ “không hề liên quan” với nhau như vậy.

Tuy Mãn Quốc Tuấn không phải hung thủ, song hành động của ông ta vô cùng kỳ lạ, khả năng ông ta đang nắm giữ một manh mối vô cùng quan trọng. Nhưng ngay từ phút đầu tiên, ông ta đã bày ra thái độ không chịu phối hợp.

Chính vì vậy, cảnh sát nhất định phải làm ông ta mở miệng cho bằng được.

Ngày xưa có một số cảnh sát lão làng rất thích chơi trò tra tấn bức cung, nhưng hiện giờ thời thế thay đổi, việc đó đã bị ngăn chặn, vì vậy, muốn khiến cho người ta nói thật, chỉ có thể tìm một cách khác.

Việc ép hỏi liên tục là không có tác dụng, bởi lẽ dù cảnh sát có ra rả một trăm câu “Ai là cha đẻ của Mãn Tiêu Thành” thì Mãn Quốc Tuấn cũng nhất định không chịu nói ra.

Vì vậy, chỉ có thể làm cho ông ta “chủ động” mở miệng, “chủ động” nhắc đến người này!

Bề ngoài những câu hỏi của Hoa Sùng như đang không theo một lối nào, nhưng thực ra anh đang từng bước dẫn dắt ông ta nói lên câu chuyện của bản thân mình.

Một gã đàn ông bị phản bội chắc chắn sẽ không chịu đề cập đến người phụ nữ đã phản bội mình và đứa con của bà ta.

Ông ta chắc chắn sẽ không để cho ai biết được lý do mình bị phản bội, nếu đề cập đến không khác gì tự bóc vết sẹo của bản thân, song nếu có người dẫn dắt từng bước từng bước cường điệu rằng vợ ông ta đã yêu ông ta thế nào, người ấy tỉ mỉ chu đáo ra sao, chung thuỷ son sắt thế nào, ông ta chẳng mấy chốc sẽ trở nên cực kỳ phẫn nộ.

Không! Bà ta không hề yêu tôi! Bà ta làm chuyện có lỗi với tôi!

Chỉ cần ông ta chịu mở miệng, quá trình về sau sẽ rất dễ dàng.

“Có lỗi?” Hoa Sùng nắm vững nhịp điệu câu chuyện: “Ý ông là về chuyện của Mãn Tiêu Thành sao?”

Mãn Quốc Tuấn không hề hay biết mình đã mắc bẫy, ông ta giận dữ nâng hai mí mắt bị sụp lên: “Bà ta có lỗi với tôi! Bà ta dối lừa tôi.”

Hoa Sùng kiên trì hỏi tiếp: “Nếu còn sống, Mãn Tiêu Thành năm nay 31 tuổi, mà ông và Hướng Vân Phương cũng kết hôn vào 31 năm trước. Ông nói bà ấy phản bội ông, không lẽ bởi vì trước khi kết hôn, bà ấy đã có con với người khác rồi sao?”

Hô hấp của Mãn Quốc Tuấn dần trở nên gấp gáp, lồng ngực ông ta không ngừng phập phồng, quanh quẩn là mùi vị của người già.

Hoa Sùng lộ ra vẻ mặt tìm tòi: “Lúc hai người kết hôn, ông không biết bà ấy đã có bầu à? Cũng không biết gì về đứa bé trong bụng của bà ấy sao?”

“Tôi không biết!” Mãn Quốc Tuấn tức giận đập mạnh vào bàn, không thể kiềm chế “Bà ta lừa tôi! Bà ta đã lừa tôi suốt 18 năm!”

Hoa Sùng hơi suy nghĩ, nhìn về phía bên phải, bắt gặp ánh mắt của Liễu Chí Tần.

18 năm.

Vào năm Mãn Tiêu Thành 18 tuổi, Mãn Quốc Tuấn mới biết anh ta không phải con ruột của mình.

Sinh hoạt với nhau 18 năm, tình cảm đã rất sâu đậm rồi.

Nếu như Mãn Quốc Tuấn sớm nghi ngờ về việc Mãn Tiêu Thành không phải con ruột của mình thì dù có giữ gìn quan hệ vợ chồng với Hướng Vân Phương thì ông ta chắc chắn sẽ không dành nhiều tình cảm với Mãn Tiêu Thành.

Nhưng mãi sau này, khi Mãn Tiêu Thành đã thành niên, mãi cho đến khi ông ta trút hết tình cảm, tâm huyết của bản thân cho anh ta thì ông ta mới phát hiện thì ra đó không phải là con trai của mình.

Đổi lại là những người khác, chắc chắn cũng không ai muốn đối diện với sự thật này.

Điều này quá tàn nhẫn.

Hoa Sùng thở hắt ra một hơi, dùng giọng điệu yêu cầu hỏi Mãn Quốc Tuấn: “Vậy làm cách nào mà ông biết được Mãn Tiêu Thành không phải là con trai ruột của mình? Hướng Vân Phương không thể nào đột nhiên nói với ông sự thật đó được.”

Mãn Quốc Tuấn thở dồn dập “Nó không giống tôi, sao tôi có thể sinh ra một đứa con như vậy”

Hoa Sùng âm thầm điền nốt vế còn lại cho câu trả lời này – nó không giống tôi, ai cũng bảo thế, tôi không thể có một người con ưu tú như thế được.

Con trẻ có giống cha mẹ chúng không là một đề tài mà thế hệ trước ai ai cũng nói với nhau, dù cho thế hệ trẻ kịch liệt lên án, cho rằng điều đó rất dễ dẫn đến mâu thuẫn gia đình, song những người lớn tuổi vẫn nói không biết mệt.

“Không giống” trong miệng của Mãn Quốc Tuấn, chắc chắn không chỉ là diện mạo.

“Tôi không thấy anh ta khác ông chỗ nào.” Liễu Chí Tần đã hiểu được kế hoạch của Hoa Sùng, cố ý chêm vào: “Chỉ mỗi khuôn mặt thôi thì đâu thể khẳng định được điều gì.”

Quả nhiên, Mãn Quốc Tuấn càng trở nên kϊƈɦ động “Không phải khuôn mặt! Bọn họ nói, nói…”

“Nói cái gì.” Giọng điệu của Hoa Sùng cực kỳ nhẹ nhàng.

“Nói rằng tôi vô dụng như này, sao có thể sinh ra đứa con trai giỏi giang như Mãn Tiêu Thành được!” Mãn Quốc Tuấn bị hai người kϊƈɦ thích đến mức thở phì phò, gằn từng câu: “Sức khoẻ của tôi không tốt, không kiếm được tiền, chỉ có thể ở nhà sống dựa vào đàn bà. Trong nhà cũng không có tiền cho nó đi học thêm, không thể cho nó vào một ngôi trường thật tốt, thế nhưng nó vẫn có thể đỗ được sư phạm, nhận học bổng toàn phần, còn được trường hỗ trợ thêm tiền nữa, nó chưa bao giờ cần dùng đến tiền của gia đình, mà ngược lại còn rất hay gửi tiền về cho chúng tôi…Người ta đều nói nó không thể nào là con của tôi được! Rồng sinh rồng, phượng sinh phượng, chuột con cũng chỉ biết đào hang mà thôi!”

“Ông tin sao?”

“Tôi không tin!”

Hoa Sùng nở nụ cười “Suy nghĩ của ông mâu thuẫn thật đấy, một mặt ông luôn nghi ngờ Mãn Tiêu Thành không phải con trai ruột của mình, mặt khác ông lại tức giận về lời đàm tiếu của mọi người.”

Mãn Quốc Tuấn im lặng hồi lâu, cuối cùng nói “Tôi đã tin!”

“Tại sao ông lại tin vào mấy lời đó?”

“Mãn Tiêu Thành có chút nào giống tôi à?” Mãn Quốc Tuấn cười khổ, thở một hơi thật dài “Sau khi Mãn Tiêu Thành đi học đại học, tôi từng hỏi Hướng Vân Phương một lần, nhưng bà ta không trả lời được.”

“Bà ấy không phủ nhận à?”

“Bà ta chỉ khóc mãi mà không nói gì cả.” Mãn Quốc Tuấn nhắm mắt “Đó cũng chính là đáp án.”

Hoa Sùng không cho ông ta thời gian thương cảm: “Nói cách khác, Mãn Tiêu Thành không phải con ruột của ông – đó cũng là bí mật chung của hai người? Mãn Tiêu Thành có biết chuyện này hay không?”

“Tôi không biết.”

“Lúc Mãn Tiêu Thành qua đời, thực ra ông cũng rất đau khổ có phải hay không, nhưng hận thù trong ông đã che lấp nỗi buồn thương đó rồi.” Hoa Sùng nói: “Ông không phải không yêu anh ta, chẳng qua thứ tình cảm ấy rất mâu thuẫn mà thôi.”

Mãn Quốc Tuấn rơi vào trạng thái hoảng hốt ngắn ngủi “Không, tôi hận hai mẹ con họ, là bọn họ nợ tôi!”

“Ông thoải mái sử dụng tiền tang lễ và tiền bồi thường của bọn họ cũng vì bọn họ nợ ông sao?”

“Lẽ nào bọn họ không nợ tôi à?”

“Vậy còn người đàn ông đó thì sao?” Hoa Sùng cuối cùng đã quay trở lại câu hỏi ban đầu “Hắn mới là người nợ ông nhiều nhất, nhưng ông lại muốn bảo vệ hắn à?”

Mãn Quốc Tuấn vô cùng sợ hãi, cả người như đông cứng lại.

Lần này đến ngay cả Liễu Chí Tần cũng kinh ngạc vô cùng.

Âm thanh Hoa Sùng vẫn như cũ “Nếu như ông không muốn che chở cho người đó, vậy hãy nói cho chúng tôi biết đi – người đó là ai?”

“Tôi không biết.” Giọng nói của Mãn Quốc Tuấn đã phát run từ lâu “Tôi sao có thể che chở cho hắn cơ chứ? Tôi, tôi sao!”

“Ông muốn nói, ông còn hận hắn không kịp?”

Mãn Quốc Tuấn gật đầu một cách máy móc.

“Vậy hãy trả lời hai câu hỏi của tôi” Hoa Sùng nói: “Thời điểm Lữ Khả và La Hành Thiện bị hại, ông đang ở đâu? Lý do ông qua đêm ở bên ngoài là gì?”

Khuôn mặt Mãn Quốc Tuấn trở nên lo lắng, lúc này ông ta mới ý thức được mình không nên bị điều khiển bởi dòng suy nghĩ của người trước mắt này.

Hoa Sùng tựa người ra sau “Ông muốn giúp người đó.”

“Có cục cứt ấy!” Mãn Quốc Tuấn giận điên lên “Tôi giúp hắn giết người á? Tôi giết hắn thì có.”

“Xem ra ông đã xác định hung thủ là ai rồi nhỉ?”

Mãn Quốc Tuấn lại càng sợ hãi, vội vàng nói “Là các cậu nói…”

“Chúng tôi chưa từng nói hắn là hung thủ.”

Mãn Quốc Tuấn thở dồn dập một lúc, cuối cùng việc cớ sức khoẻ không tốt để làm lý do không trả lời thêm nữa.

“Thật là bực mình quá.” Quay trở về tổ trọng án, Hoa Sùng ngả người vào ghế sô pha: “Rõ ràng Mãn Quốc Tuấn biết cái gì đó, nhưng ông ta nhất quyết không nói.”

“Tại sao anh lại cho rằng Mãn Quốc Tuấn đang che chở hung thủ?” Liễu Chí Tần xách từ đâu ra một cái ghế, ngồi xuống phía đối diện Hoa Sùng.

“Đó vốn chỉ là một giả thiết của anh thôi, nhưng dựa theo những câu trả lời của Mãn Quốc Tuấn thì anh khẳng định điều này.”

“Nhưng giả thiết này cũng quá khó tin.” Liễu Chí Tần nói: “Lẽ ra người mà Mãn Quốc Tuấn hận nhất là cha đẻ của Mãn Tiêu Thành mới phải, cũng chính là người chúng ta cho rằng là hung thủ.”

“Nếu không cân nhắc đến một số tình cảm phức tạp của con người thì anh cũng cho là vậy.”

“Tình cảm phức tạp?”

“Mãn Quốc Tuấn là một người mâu thuẫn đến mức cực đoan, ông ta mặt ngoài rất hận hai mẹ con Hướng Vân Phương, nhưng sâu bên trong ông ta không thể bỏ qua tình cảm với hai bọn họ. Đối với ông ta, ông ta yêu bọn họ, bọn họ là vợ, là con của ông ta cơ mà.” Trêи ghế sô pha có một cái bút không biết ai để quên, Hoa Sùng tiện tay nhặt nó lên nghịch: “Nhưng một khi tức giận thì phải tìm chỗ để xả, ông ta lựa chọn cách bạo lực lạnh cùng với việc ông ta ngang nhiên sử dụng tiền mai táng của bọn họ. Ông ta cho rằng làm thế là để trả thù, hay nói rằng, ông ta tự huyễn hoặc mình – đó là trả thù.”

Liễu Chí Tần nhíu mày suy nghĩ: “Khi Mãn Tiêu Thành chết, ông ta không phải không đau buồn mà trái lại, ông ta cực kỳ khổ sở?”

“Tôi đang nghĩ, liệu ông ta có cùng một loại suy nghĩ với hung thủ hay không?” Hoa Sùng ném chiếc bút lên không trung, sau đó bắt lấy nó: “Thực ra ông ta cũng rất muốn báo thù cho Mãn Tiêu Thành.”

“Vừa hận Mãn Tiêu Thành nhưng cũng hận những người hại chết Mãn Tiêu Thành sao?” Liễu Chí Tần cau mày “Suy nghĩ này có phải hơi vặn vẹo không?”

“Không phải.” Hoa Sùng lắc đầu “Đúng là ông ta muốn mấy người Lữ Khả kia đền mạng, nhưng ông ta không có gan tự mình giết người. Điểm này rất giống Lý Lập Văn. Nhưng nếu có người có năng lực cũng có dũng khí để giết người xuất hiện thì theo em, ông ta sẽ lựa chọn thế nào?”

Liễu Chí Tần không nói, cả khuôn mặt nghiêm túc hẳn lên.

Mãn Quốc Tuấn sẽ làm thế nào?

Thờ ơ đứng nhìn, hay sẽ góp một phần lực vào đó?

“Nhưng hiện anh không có chứng cứ gì để chứng minh giả thuyết này, nó mới chỉ là suy nghĩ của anh thôi.” Hoa Sùng than thở: “Không chừng ban đêm Mãn Quốc Tuấn ra khỏi viện dưỡng lão là để tìm thú vui như đám người Lưu Xí Quốc mà thôi. Mặt khác có một việc chúng ta vẫn chưa biết, tại sao Hướng Vân Phương lại có quan hệ với cha đẻ của Mãn Tiêu Thành? Sau đó tại sao hai người không kết hôn với nhau? Những thông tin tổ trinh sát có thể tra được cũng có hạn, Hướng Vân Phương cũng đã chết được hai năm rồi, chúng ta vẫn không thể điều tra ra những người thân thiết với bà ấy.”

“Còn bên phía đội giao thông thì sao?” Liễu Chí Tần hỏi “Chắc chắn hôm Phong Học Dân bị sát hại hung thủ đã phải đi theo dõi ông ta, chúng ta thử trích xuất camera xem, không chắc sẽ có manh mối gì đó.”

“Đã điều tra, nhưng không phát hiện ra chiếc xe khả nghi nào?”

“Vậy tất cả những gì chúng ta đang có cũng chỉ là một dấu chân mà thôi.”

“Sao lại chỉ có mỗi cái đó.” Hoa Sùng nói “Chúng ta còn biết được chiều cao, cân nặng, tuổi tác của hung thủ cơ mà.”

Liễu Chí Tần đan tay sau gáy, lầm bầm: “Rồng sinh rồng, phượng sinh phượng..”

“Hả?” Hoa Sùng nâng mi “Ý em là gì đấy?”

“Mãn Quốc Tuấn nói Mãn Tiêu Thành không có một chút nào giống ông ta. Vậy chúng ta suy nghĩ ngược lại một chút, liệu Mãn Tiêu Thành có giống hung thủ hay không?”

“Suy nghĩ ngược lại như này thì hơi quá rồi.” Hoa Sùng cười “Làm sao mà làm như thế được? Chẳng lẽ emmuốn tìm hung thủ thông qua nhân dạng hả?”

Đôi mắt Liễu Chí Tần sáng lên “Nói không chừng…”

“Dừng lại, dừng lại nào!” Hoa Sùng xua tay: “Khuôn mặt của cha và con trai có nhiều nét giống nhau thật, nhưng có những trường hợp hai cha con không hề giống nhau cơ mà, hơn nữa chỉ dựa vào mấy điểm giống nhau thì chúng ta không thể tra hết được. Chưa kể chúng ta bây giờ chưa học được kỹ thuật phân biệt trêи diện rộng như thế.”

“Nói cho cùng thì vấn đề vẫn ở chỗ không có kỹ thuật thôi.” Liễu Chí Tần nhún vai.

“Chậc, nhìn vẻ mặt em kìa.”

“Em nhất định phải viết một mã để thử mới được.”

không phải Hoa Sùng nghi ngờ tài năng của Liễu Chí Tần, nhưng trêи phương diện điều tra hình sự thì tìm người thông qua nhân dạng cha con là một điều cực kỳ viển vông.

Liễu Chí Tần lại nói: “Thực ra hồi nãy ý em không phải như vậy. Thế nên đội trưởng đừng nghĩ nhiều như thế chứ.”

Hoa Sùng thầm nghĩ, thế chẳng lẽ là lỗi của anh chắc?

“Trước tiên mình cứ giả thiết một chút đã, Mãn Tiêu Thành giỏi giang đến mức không giống Mãn Quốc Tuấn chút nào, vậy nếu anh ta thừa kế sự tài giỏi ấy của cha ruột mình thì sao?” Liễu Chí Tần cường điệu lại một lần: “Đương nhiên đây chỉ là một giả thiết thôi. Người khác cũng chỉ nói anh ta không giống Mãn Quốc Tuấn chứ cũng không nói rõ ràng anh ta hơn người ở chỗ nào. Nhưng liệu anh ta có kế thừa một số ưu điểm nào của cha anh ta không?”

“Ưu điểm.” Hoa Sùng vắt chéo hai chân, tì khuỷu tay lên đầu gối: “Sau khi nghỉ việc ở công ty của Tiêu Triều Cường, Mãn Tiêu Thành thất nghiệp đến tận 4 tháng, cuối cùng đành đi làm tài xế taxi. Tuy chúng ta vẫn nói rằng nghề nào mà chẳng là nghề, nhưng hiển nhiên nếu Mãn Tiêu Thành có thể tìm được một công việc phù hợp với bằng cấp, kinh nghiệm của anh ta thì anh ta chắc chắn sẽ không đi làm tài xế taxi. Anh ta không thích hợp với môi trường công ty, anh ta thích hợp làm giáo viên hơn.”

“Điểm hơn người của anh ta trong thời đi học là học tập, ra xã hội là làm thầy giáo.” Liễu Chí Tần nói “Giả thiết anh ta giống cha ruột của mình, vậy…”

Hoa Sùng trầm tư hồi lâu, đoạn lắc đầu “Như thế này là quá xa. Em muốn nói rằng cha ruột của Mãn Tiêu Thành cũng là một thầy giáo à?”

“Em cũng biết như này không logic lắm, nhưng mà đó là suy nghĩ hiện lên trong đầu em đầu tiên, đại loại là “linh cảm của cảnh sát”.” Liễu Chí Tần giải thích “Hơn nữa sở dĩ em có suy nghĩ như này cũng là dựa vào hồ sơ hung thủ của anh.”

Hoa Sùng nghiêm túc hỏi “Anh? Anh nói cái gì?”

“Vụ án của Phong Học Dân là lần duy nhất hung thủ mắc sai lầm – vết chân của hắn không được che giấu, tại sao lại như vậy? Tại vì hắn không biết thói quen của dân cư là ném rác từ xa, từ đó một là hắn quan sát chưa kỹ, hai là hắn vốn không có loại thói quen đó, vậy nên bản thân hắn ta cũng là một người có trình độ, đạo đức. Đây là lời mà anh đã nói.” Liễu Chí Tần chậm rãi nói: “Không biết có phải dạo gần đây chúng ta hay tiếp xúc với Lam Hữu Quân hay không – là bố của Lam Tĩnh ấy,ông ấy là giáo viên ở trường trung học Lạc Thành, mà khi anh nói những đặc điểm của hung thủ là em nghĩ ngay đến ông ta. Lam Hữu Quân năm nay cũng hơn 50 tuổi, trình độ, tố chất lẫn đạo đức đều ở trêи mức trung bình, hơn nữa bản thân ông ta là một thầy giáo, đại đa số tố chất của giáo viên đã cao hơn rất nhiều người rồi. Nhưng hiển nhiên Lam Hữu Quân không liên quan gì đến vụ án này cả, cho nên…”

“Cho nên em cảm thấy, hung thủ là một người giống như Lam Hữu Quân sao?”

“Đúng.” Liễu Chí Tần nói: “Nếu như chúng ta không thể tìm được kẻ tình nghi trong võng xã giao của Mãn Tiêu Thành, mà Mãn Quốc Tuấn lại không khai gì thêm thì chúng ta cứ thử tiếp xúc với nhóm người này xem. Dù sao…”

Liễu Chí Tần cười toe “linh cảm” cũng là một kỹ năng mà một cảnh sát hình sự tinh anh nào cũng cần có mà.”
Bình Luận (0)
Comment