Chuyển ngữ: Tứ Diệp Thảo / Beta: Andrew Pastel
Tâm độc
30.
Phố Đan Triện (
phố Dân Trí) mang cái tên rất tri thức, nhưng lại là nơi "bốc mùi" nhất Lạc Thành. Những người đã sống hơn chục năm ở Lạc Thành, mỗi lần nhắc đến phố Đan Triện, không ít người sẽ phản xạ có điều kiện mà bịt mũi lại.
Bởi vì ở đây có bãi xử lý rác thải lớn nhất Lạc Thành.
Thế nhưng, thái độ khác thường của mọi người khi nghe đến tên phố Đan Triện, không phải chỉ bởi vì bãi xử lý rác thải.
Mười mấy năm trước, ở Lạc Thành có mấy băng nhóm xã hội đen,thường xuyên xảy ra mấy vụ tranh đoạt, chém giết nhau liên miên. Nếu có kẻ mất mạng, 80% thi thể sẽ bị vứt ở bãi xử lý rác thải này. Trong những năm ấy, mấy công nhân vệ sinh thường phát hiện thi thể bên trong xe rác, thật chí có thi thể còn bị cắt rời ra.
Cứ thế, người ta gọi phố Đan Triện thành "bãi tha ma", "phố Quỷ".
Người lớn không cho trẻ con đi tới phố Đan Triện, thế nhưng trẻ con rất hay tò mò, càng cấm thì chúng càng muốn đi. Những đứa trẻ gan lớn vừa nghe nói đào được thi thể ở phố Đan Triện, sẽ lén lút chạy đi "thám hiểm", khi trở về sẽ đắc ý khoe khoang với mấy đứa khác. Cứ như vậy, nơi ấy trở thành vùng đất thiên đường của "Người dũng cảm". Có một số "người dũng cảm" lớn lên trở thành côn đồ trong trường trung học, ngày ngày tụ tập đánh nhau ở phố Đan Triện. Có đứa bị bạn cùng tuổi dùng ống tuýp đánh chết, thi thể bị vứt vào thùng rác thải đầy nước bẩn.
Nói tóm lại, trong mắt người dân Lạc Thành, phố Đan Triện chính là chỗ của những chuyện xấu.
Mười năm trở lại đây, đặc biệt là sau khi mấy băng nhóm xã hội đen bị dẹp, mặc dù vẫn có nhiều học sinh dùng vũ khí đánh nhau, nhưng công nhân dọn vệ sinh không còn thấy thi thể bị vứt nơi đây nữa.
Cho nên, khi chú Viên – công nhân vệ sinh cũ ở đây nhìn thấy một đoạn cánh tay trắng bệch duỗi ra từ trong mương xử lý rác thải bị bỏ hoang, ông đã tưởng rằng thời gian lại quay ngược trở về lúc ông mới bắt đầu làm một công nhân xử lý rác thải.
Ánh đèn pha chói mắt rọi sáng bầu trời đêm, còi xe cảnh sát kêu vang, nhân viên giám định dấu vết cùng với nhân viên pháp y chui qua dây cảnh giới vào trong, đi tới chỗ xác chết.
Mùa đông lạnh nhưng quần áo của nạn nhân rất mỏng manh, chỉ có một chiếc áo hoodie màu đen với một chiếc quần thể thao chất cotton màu xám. ống tay áo bị kéo lên tới khủy tay, cả người nằm rạp trong mương xử lý nước thải chất đầy rác.
Cũng may, trong mương không có nước thải, nếu không những dấu vết trêи thi thể rất có thể sẽ bị ăn mòn, phá hủy.
Liễu Chí Tần bước xuống xe cảnh sát, đeo khẩu trang với găng tay, ngồi xổm bên mương nhìn nhân viên giám định làm việc.
Lông mày cậu nhíu chặt, bên trong đôi mắt bình tĩnh tràn ngập bóng tối.
Sau khi nhận được nhiệm vụ, cậu vội vã từ văn phòng tỉnh chạy thẳng tới, trêи đường đi có gọi điện với Hoa Sùng, biết được Hoa Sùng đã đến Xuân Thành điều tra.
Bên phía Hoa Sùng rất ồn ào, Chiêu Phàm với Nhạc Nhiên không biết đang làm gì. Thẩm Tầm chỉ nói Nhạc Nhiên đi Xuân thành để trợ giúp cho Hoa Sùng, nhưng cậu không ngờ rằng Chiêu Phàm cũng tới đó.
Có Chiêu Phàm ở đó, cậu vừa yên tâm vừa không.
Yên tâm là bởi vì năng lực của Chiêu Phàm rất tốt, bảo vệ Hoa Sùng không thành vấn đề. Còn không yên tâm là do Chiêu Phàm thường rất nhiều lời, bản lĩnh gây chuyện cũng hạng nhất.
Giọng nói Hoa Sùng nhẹ nhàng, nhưng cậu biết đấy là anh đang giả vờ, có lẽ là vì để cho cậu yên tâm.
Chạy gấp gáp suốt cả chặng đường dài, làm việc liên tục mấy ngày, mệt mỏi là không thể tránh khỏi.
Mỗi lần mệt mỏi giọng Hoa Sùng sẽ trở nên nhẹ nhàng hơn, giống như thể nói như vậy anh sẽ không còn mệt nữa.
Liễu Chí Tần thở dài, tập trung lại tinh thần.
Rất nhanh, nạn nhân được đưa ra khỏi mương, đặt nằm ngửa xuống đất. Trêи người hình như không có vết thương quá rõ ràng, nhưng phần đầu nghiêng về một bên trông rất quỷ dị.
Liễu Chí Tần nhìn khuôn mặt méo mó của nạn nhân dưới ánh sáng mạnh, trong lòng đột nhiên có cảm giác đã từng quen biết.
Hình như đã gặp ở đâu rồi?
Hay là người quen?
Từ Kham cẩn thận đỡ đầu người chết lên, kiểm tra sơ bộ, anh vẫy tay với Liễu Chí Tần, “Anh Tiểu Liễu, lại đây chút.”
Liễu Chí Tần cùng Từ Kham cùng đi tới một chỗ không ai, hỏi: “Vết thương trí mạng nằm ở đâu?”
“Xương cổ của anh ta bị vặn gãy.” Từ Kham nhẹ giọng nói, “Toàn bộ xương bị gãy, động mạch cổ cũng tổn thương nghiêm trọng.”
Đồng tử trong mắt Liễu Chí Tần co lại, “Vặn gãy?”
“Đúng, vặn gãy.” Từ Kham lộ ra vẻ lo lắng,”Theo quan sát thì có thể, nạn nhân bị khống chế từ phía sau, sau đó đầu bị vặn ngược kim đồng hồ.”
Sống lưng Liễu Chí Tần phát lạnh, cậu nhìn lại phía thi thể bị ánh đèn chiếu trắng bệch.
Thật ra lúc nãy nhìn vào thi thể cậu có thể đoán vết thương trí mạng chắc hẳn phải nằm sau gáy. Nạn nhân có thể bị đánh vào gáy, xương cổ bị gãy, khiến cho động mạch cổ cũng bị tổn thương dẫn đến cái chết.
Nhưng vặn gãy cổ — tình tiết chỉ xuất hiện trong phim này cực kỳ hiếm thấy ở thực tế. Nếu không trải qua huấn luyện chuyên nghiệp, người bình thường cơ bản không thể có khả năng vặn gãy cổ của một người đàn ông trưởng thành được. Vừa phải có sức mạnh vừa phải có kỹ thuật, có thể làm được điều này tuyệt đối không phải người bình thường.
“Xem xét từ những dấu vết trêи mặt và cổ của nạn nhân, hung thủ ra tay rất dứt khoát.” Từ Kham nói: “Nạn nhân không thể vùng vẫy, cổ gần như ngay lập tức bị vặn gãy.”
Trong lòng Liễu Chí Tần đang cuồn cuộn những suy nghĩ nhưng vẫn bình tĩnh nói: “Được, tôi biết rồi.”
Từ Kham im lặng chốc lát, đột nhiên nói: ” Ngay cả người trong đội đặc nhiệm, không phải ai cũng có thể bẻ cổ người ta dễ dàng như vậy.”
Liễu Chí Tần gật đầu, sắc mặt trầm hơn.
Từ Kham là đứng ở góc độ y học cho ra kết luận như vậy, nhưng anh trước đó cũng đã từng huấn luyện.
Hiện tại quả thực có rất ít cảnh sát trong đội cảnh sát đặc nhiệm của Lạc Thành có thể vặn gãy cổ của một người đàn ông trưởng thành. Điều này rất khó.
“Ôi đcm!” đột nhiên có một tiếng gào vang lên. Liễu Chí Tần nhìn lại, nhận ra người lên tiếng chính là Trương Mậu.
“Đcm! Đây, đây không phải là Trần Thần sao?” Trương Mậu trợn mắt há mồm, “Sao anh ta lại chết thế này!”
Da đầu Liễu Chí Tần căng ra, vội vàng chạy tới.
Khi chết khuôn mặt con người có thể sẽ có chút thay đổi. Lúc còn sống như thế nhưng khi chết nằm trong nhà tang lễ sẽ không còn giống. Có người thay đổi ít, nhìn qua sẽ nhận ra được, nhưng có người thay đổi rất nhiều, đến nỗi người thân thiết nhìn cũng cảm thấy xa lạ.
Đấy là lý do lúc nãy Liễu Chí Tần chỉ cảm thấy nạn nhân quen thuộc.
Thanh niên bị gãy cổ này, hình như đúng là Trần Thần!
Trương Mậu đổ mồ hôi lạnh, giọng nói run rẩy: “Nhưng mà ai lại giết anh ta chứ? Sao đột nhiên lại bị giết chết?”
“Tôi sẽ quay về làm khám nghiệm tử thi chi tiết và so sánh ADN.” Từ Kham nói: “Vừa nãy có kiểm tra qua trêи người nạn nhân, không tìm thấy cái gì có thể chứng minh thân phận hết.”
Tổ trọng án lần thứ hai tiến vào trạng thái tăng ca suốt đêm, bên pháp y vẫn chưa có kết quả xác nhận thân phận người bị hại, nhưng Liễu Chí Tần nhìn chằm chằm màn hình máy tính, trong lòng đã có đáp án.
Trêи màn hình đang chiếu lại một đoạn clip ngắn ghi lại cảnh ô tô của Tiếu Thành Tâm bị một chiếc motor theo đuôi. Sau khi trải qua xử lý chi tiết, quần áo của người lái motor đã trở nên rõ ràng hơn.
Người kia mặc một chiếc áo hoodie màu đen với quần thể thao màu xám đậm –giống hệt áo quần của người chết.
Trong một đoạn video khác, nam thanh niên mặc áo khoác màu xanh đậm đang ngồi trong một quán cơm, bên dưới vẫn mặc chiếc quần thể thao màu xám đậm.
Quách Xu xác định xuất hiện ở trong quán cơm kia chính là Trần Thần; người theo dõi Tiếu Thành Tâm đêm trước rất có thể là Trần Thần; hiện tại người đang bị giải phẫu gần như chắc chắn chính là Trần Thần.
Liễu Chí Tần nặng nề thở dài một hơi, lấy tay che đầu, nhắm chặt mắt.
Trước đây không lâu, cậu với Hoa Sùng còn cho rằng, Trần Thần có khả năng bị tổ chức Thiệp Khủng thu nạp, là một trong số những hung thủ gây ra vụ đại án ở tiểu khu Ngô Đồng. Nhưng bây giờ, Trần Thần lại đột nhiên chết rồi.
Anh ta chết rất đột ngột, ngoài dự đoán mọi người.
Vậy Tiếu Thành Tâm đâu?
Trần Thần theo dõi Tiếu Thành Tâm vào đêm khuya, Tiếu Thành Tâm mất tích, Trần Thần bị vặn gãy cổ. Người Giết Trần Thần là ai? Tiếu Thành Tâm đang ở đâu?
“Anh Tiểu Liễu!” Trương Mậu cầm báo cáo khám nghiệm tử thi vọt vào, “Thật sự là Trần Thần, đã xác nhận DNA!”
Liễu Chí Tần cầm bản báo cáo khám nghiệm tử thi lật đến trang có ghi thời gian tử vong, “Ngày hôm qua, từ 4:30 đến 5:30 sáng.”
Trương Mậu lo lắng nói: ” Anh ta khuya ngày hôm trước theo dõi Tổ trưởng Tiếu, sáng sớm ngày hôm sau bị giết chết. Chuyện này rốt cuộc là như thế nào? Em thật sự là không nghĩ ra!”
Liễu Chí Tần lắc đầu, tiếp tục xem báo cáo.