Tâm Độc

Chương 42

Tâm độc 

Tác giả: Sơ Hòa

Chuyển ngữ: Andrew Pastel / Beta: Ooctopuss

Tri kỉ

06.

Thôn Tân Bắc có tám dãy nhà, mỗi dãy đều có 6 tầng. Trên mỗi tầng có bốn phòng, không có thang máy. Phòng trọ Trịnh Kỳ thuê nằm ở dãy nhà số 3, đã được kéo dây cách ly, bọn sinh viên tụ tập bàn tán sôi nổi, mặt mày lo âu. Nhóm sinh viên này khác với nhóm ở rừng ngày hôm qua. Những sinh viên hôm qua đến xem đều là những đứa hóng chuyện, thấy xôm thì tụ vào xem, rất vô tư vì chuyện cũng chẳng liên quan đến mình. Nhưng sinh viên trọ ở đây thì lại khác, án mạng sát vách, ngay khu họ ở, đã thế nạn nhân còn bị chặt xác phanh thây, dù là đứa lì lợm nhất vẫn cảm thấy sợ hãi.

Hoa Sùng và Liễu Chí Tần vén dây cách ly bước vào, đến phòng Trịnh Kỳ ở tầng 6.

"Tổ trưởng!" Khúc Trị đứng ở cửa phòng 6-1 ném tới hai đôi bọc giày, "Lý Huấn còn đang lấy dấu vết bên trong."

Hoa Sùng bắt lấy hai bọc giày, đưa cho Liễu Chí Tần một đôi rồi quay đầu nhìn cách bố trí của tòa nhà.

Mỗi tầng lầu có bốn căn hộ chia ra hai bên trái phải, số 1 số 2 bên trái, số 3 số 4 nằm bên phải, ở giữa là khu vực trống nhưng không lớn, có đặt một cái thùng rác màu xanh.

Hoa Sùng đi đến thùng rác, mở nắp nhìn vào bên trong, trong thùng chỉ có một bao rác nhỏ đã bắt đầu bốc mùi.

"Tầng lầu này chỉ có Trịnh Kỳ ở à?"

"Đúng vậy, em định hỏi hàng xóm có nghe thấy tiếng động gì không thì người phụ trách tòa nhà nói tầng này chỉ có mình Trịnh Kỳ ở." Khúc Trị nhìn Hoa Sùng, "Mà sao anh biết tầng này không có người khác?"

"Túi rác bốc mùi rồi, mấy ngày không được thay. Nơi này có bốn căn, nếu ba căn còn lại có người ở, thì họ sẽ đổ rác thường xuyên chứ không để hôi như thế." Hoa Sùng cau mày, "Dãy nhà này không có nhiều người thuê à?"

"Không nhiều lắm, tại dãy này xa cổng lớn, nên ít người tới thuê nhất, tầng nào cũng thuê chưa được một nửa."

Hoa Sùng nhớ lại lúc đi vào, đúng là chỗ này không tiện lắm. Ở gần cổng chính là dãy số 7 và số 2, dãy số 3 này nằm tít tận cùng bên trong, còn không đi thẳng mà phải vòng vèo hai ba cua quẹo, rất mất thời gian.

"Quản lý ở chỗ này sơ sài quá, dù gì cũng là khu chung cư mới, vậy mà còn thua cả nhà trọ bình dân, không có bảo vệ, không có camera theo dõi, muốn vào cửa thì khai báo với một ông già đã nghỉ hưu." Khúc Trị nói: "Em có hỏi qua mấy đứa sinh viên, chúng nói vì trong trường vừa xảy ra án mạng nên hôm nay ra vào mới yêu cầu khai báo, chứ lúc trước thì không, muốn ra thì ra muốn vào thì vào."

Hoa Sùng bước đến cánh cửa, khom lưng xem xét ổ khóa, "Ổ khoá không hư hại, hung thủ có thể là người quen của nạn nhân."

"Đúng vậy. Hung thủ đứng ngoài kêu cửa." Khúc Trị nói: "Chắc chắn hung thủ là người quen."

"Không nhất định phải là người quen." Hoa Sùng lắc đầu, "Giao hàng và giao thức ăn cũng có thể kêu mở cửa."

Khúc Trị gãi gãi đầu, "Không phải anh mới nói người quen gây án sao?"

"Đúng. Nhưng đứng ở ngoài kêu cửa không phải là một bằng chứng." Hoa Sùng nói: "Không nên kết luận vội vàng."

(giống ổng gài anh Trị nói bậy để sửa lưng v á =]]])

Đúng lúc này, Lý Huấn ở trong phòng gọi ra: "Có thể vào được rồi."

Căn hộ không rộng lắm, hơn ba mươi mét vuông, một phòng ngủ, một phòng khách, một vệ sinh, một bếp. Phòng khách không có gì bất thường, trong căn phòng ngủ nhỏ hẹp mới rợn người.

Bức tường trắng bắn đầy những vết máu tung tóe, tấm chiếu thấm đẫm máu đen sì. Hung thủ chắc chắn giết hại Trịnh Kỳ ở chỗ này.

Nhưng dưới sàn nhà lại sạch sẽ đến kì lạ.

"Hung thủ ở trong này cắt động mạch cổ nạn nhân, sau khi chắc chắn cậu ta đã chết thì kéo thi thể đến phòng bếp để phanh thây." Lý Huấn nói: "Dao phay còn ở phòng bếp, không có dấu vân tay, hung thủ đeo găng khi gây án."

Hoa Sùng bước vào phòng bếp, "Chỗ này...... Còn sạch sẽ hơn cả phòng ngủ."

"Hung thủ đã dùng thuốc tẩy lau sạch sàn nhà phòng khách, phòng bếp." Lý Huấn ngồi xổm trên mặt đất, quẹt ngón tay lên sàn, "Nhưng vẫn để lại nhiều vết dao phay hằn trên mặt đất khi phanh thây. Hơn nữa vết máu trên sàn dù được tẩy rửa vẫn có phản ứng luminol."

"Hung thủ đã rửa sạch sàn, còn khu vực bên ngoài có công nhân vệ sinh, trời nóng nên 2-3 ngày là họ lau một lần rồi." Hoa Sùng nói: "Vậy là không tìm được dấu chân nữa phải không?"

"Tôi cũng nghĩ vậy. Hung thủ rất cẩn thận, tẩy rửa sàn nhà không phải vì dấu máu mà là để xoá dấu chân. Nhưng tôi lại lấy được một dấu chân từ phòng khách đến phòng ngủ."

Ánh mắt Hoa Sùng chợt thâm trầm.

"Từ độ dài dấu chân có thể suy ra là của đàn ông, bước đệm bình thường, không gượng ép nên không phải cố tình mang giày to hơn hoặc nhỏ hơn để đánh lạc hướng." Lý Huấn tiếp tục nói: "Đầu tiên, người này bước nhanh đến cửa phòng ngủ, ngừng lại một chút rồi lại nhanh chóng ra ngoài theo đường cũ. Căn cứ vào dấu chân, người này cao trên 1m80, cân nặng từ 65 đến 70 kg."

"Có vẻ khá gầy, nhắn Viên Hạo để ý xem có đối tượng nào như vậy lọt vào camera giám sát không." Hoa Sùng nhìn quanh phòng bếp, "Hung thủ chặt xác nạn nhân ở đây chắc chắn đã gây ra tiếng động lớn, người dưới lầu chắc sẽ phải nghe thấy."

"Em đã hỏi qua, họ nói là không để ý." Khúc Trị nói.

"Không để ý? Sao lại như vậy." Hoa Sùng cầm con dao phay nện thử lên mặt đất, phát ra một tiếng "keeengg" rất lớn như muốn đâm thủng màng nhĩ người bên cạnh, ( ổng hardcore v~ =]]]) "Khi phanh thây có xương thịt làm giảm tiếng động, sẽ không ra tiếng lớn như vậy đâu, nó sẽ giống tiếng chặt thịt khi nấu ăn, đục đục trầm trầm, sao lại không để ý...."

Đang nói Hoa Sùng đột nhiên khựng lại, mắng: "Ôi đm!"

"Sao vậy?" Khúc Trị không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

"Đúng là vì trên lầu thường hay chặt thịt nên căn hộ bên dưới mới nghe mãi thành quen, dù có nghe được cũng không để ý, cũng không chạy lên lầu tìm lý do. Hung thủ giết nạn nhân ở phòng ngủ, lại cố tình kéo xác đến phòng bếp để phanh thây, vì ở nhà bếp có tiếng chặt thịt là chuyện hết sức bình thường." Liễu Chí Tần nói: "Ý của Tổ trưởng là vậy phải không?"

Hoa Sùng mở to mắt gật gật đầu, "Trước tiên phải tìm được chủ nhân dấu chân này. Lý Huấn."

"Tôi đây."

"Hiện trường có dấu vết nào nữa không?"

"Tạm thời không có phát hiện gì thêm."



Tại phòng trực ban tiểu khu, ông Lưu tóc đã bạc mở hai chiếc ghế xếp mời Hoa Sùng và Liễu Chí Tần ngồi.

"Hồi trước tôi làm bảo vệ ở đại học Lạc Thành nhiều năm rồi, sau đó nghỉ hưu, tới làm bảo vệ ở khu này, cũng được hai năm. Lần đầu tiên tôi thấy có chuyện xảy ra, xót xa quá." Ông Lưu than ngắn thở dài, "Mấy đứa sinh viên Lạc Thành ngoan lắm, rất đơn thuần. Hồi đó tôi làm bảo vệ ở đó cũng chưa từng xảy ra vụ trộm cắp nào, ai mà biết đâu......!"

"Cháu nghe nói tiểu khu thôn Tân Bắc không thuê công ty bảo vệ, trước giờ vẫn do các chú đảm nhiệm phải không ạ?" Hoa Sùng kiên nhẫn hỏi.

"Đúng rồi, tiền đâu ra mà mướn bảo vệ, lãng phí lắm." Ông Lưu nói: "Chúng tôi làm bảo vệ cả đời rồi, có khác gì bảo vệ của mấy công ty đâu?"

Hoa Sùng âm thầm thở dài, thầm nghĩ thật ra là kém hơn nhiều. Nếu tiểu khu thuê một đơn vị bảo vệ thì ít ra cũng có nhiều camera theo dõi hơn hiện giờ, người lạ cũng không thể ra vào tùy tiện.

Ông Lưu nhíu đôi lông mày thưa thớt, khó hiểu nói, "Ở đây toàn là sinh viên, có khác gì ký túc xá đâu, sao lại có người gây án ở đây chứ?"

Liễu Chí Tần khách khí nói: "Đại học cũng là một xã hội thu nhỏ mà ông. Ngày thường ông có hay gặp Trịnh Kỳ không? Gần đây có thấy cậu ta dẫn bạn về nhà không ạ?"

"Năm trước tôi hay gặp thằng bé, nó đi sớm về khuya, có khi buổi tối về trễ còn mua cho bọn tôi thức ăn khuya. Trịnh Kỳ là một thằng bé tốt tính, cũng hòa đồng, hay dẫn bạn học về nhà chơi."

"Bạn học?" Hoa Sùng hỏi: "Bạn nam hay bạn nữ vậy chú?"

"Cậu nghĩ gì thế! Thằng bé chỉ dẫn bạn nam về thôi, mà cũng không nói là bạn bè." Ông Lưu nói.

Dẫn bạn về nhưng không nói là bạn cùng lớp, Hoa Sùng hỏi: "Trong tiểu khu không có camera theo dõi vậy thì cửa ra vào có không chú?"

"Cậu muốn tìm mấy đứa bạn của nó hả? Vậy thì không có, không quay được đâu." Ông Lưu xua tay.

Liễu Chí Tần hỏi: "Sao thế ạ?"

"Mấy tháng gần đây Trịnh Kỳ không về nhà, chứ đừng nói đến dẫn bạn về!" Ông Lưu chỉ chỉ camera trên cửa lớn, "Bọn tôi chỉ lưu giữ hình ảnh trong một tháng thôi, quá thời gian là xoá ngay. Thằng bé hình như thực tập trong trung tâm thành phố, không phải ở đây."

"Vậy bọn cháu làm phiền chú lấy video theo dõi từ ngày 9 đến 10 tháng 5 ạ." Liễu Chí Tần đứng dậy nói.

Năm nào Hoa Sùng cũng phải xem video theo dõi nên anh hay chỉnh tua video rất nhanh, có khi Khúc Trị theo không kịp còn oán giận nói mắt anh có gắn mô tơ chuyển động.

Nhưng giờ Liễu Chí Tần xem băng ghi hình tua tốc độ còn nhanh hơn anh. Lần đầu tiên có cảm giác thua kém người ta, anh liếc mắt nhìn Liễu Chí Tần một cái, bỗng dưng phát hiện khoảng cách giữa mình và cậu gần quá, anh ngồi ghế dựa, còn Liễu Chí Tần đứng sau lưng, một tay chống lưng ghế, tay con lại cầm trỏ chuột, ánh mắt chăm chú nhìn màn hình.

Hoa Sùng đang định dời mắt đi thì Liễu Chí Tần đột nhiên ấn tạm dừng, nhìn vào mắt anh.

"......"

"Tổ trưởng?"

"Sao?"

"Mặt tôi dính gì à?"

Hoa Sùng đương nhiên biết ý cậu là gì, nhưng mà giả vờ ngây thơ không phải tác phong của anh, ngang ngạnh mới đúng.

"Cậu ngon trai quá nên tôi ngắm một chút cho đỡ mỏi mắt ấy mà." Hoa Sùng nói.

Liễu Chí Tần cười, "Tôi còn có công dụng này nữa hả?"

Sự xấu hổ đã được xóa hết, Hoa Sùng nhanh chóng đánh trống lảng, "Xem tiếp thôi."

Sau một lúc, Trịnh Kỳ xuất hiện trên màn hình, Liễu Chí Tần di chuyển con chuột, "Buổi tối ngày 9 lúc 9 giờ 22 phút."

Ngoại trừ lúc đó, Trịnh Kỳ không xuất hiện trong camera thêm lần nào nữa, cũng không có ai lén lút khả nghi ra vào cửa chính.

"Chờ một chút, lùi lại lùi lại!" Một hình ảnh vừa lướt qua, cả người Hoa Sùng đã chồm đến màn hình nhìn chăm chăm không chớp mắt.

"Người này à?" Liễu Chí Tần ngầm hiểu, dừng video lại, trên màn ảnh là một thanh niên cao gầy, "Dáng người này khớp với suy đoán của Lý Huấn."

"Cậu ta à?" Ông Lưu đi tới nhìn nhìn, "Cậu ta không ở đây nhưng tôi có gặp cậu ra tới vài lần, cũng là sinh viên đại học Lạc Thành."
Bình Luận (0)
Comment