Tâm Độc

Chương 97

Phản chiếu

30.

Tiền Sấm Giang dựa vào lưng ghế phòng thẩm vấn, đã đổi sang phong cách quần áo mọi ngày, đôi tay đan vào nhau đặt lên bàn, đôi mắt tối không thấy bất kỳ tia sáng nào.

"Là tôi." Cậu ta nói: "Là tôi giết chết Chu Lương Giai, Thịnh Phi Tường, Phạm Miểu."

Liễu Chí Tần chưa từ tỉnh Mính về kịp, chỉ có Hoa Sùng và Từ Kham ngồi đối diện cậu ta.

"Tại sao? Cậu thậm chí còn không quen biết họ." Hoa Sùng bình tĩnh hỏi.

"Quen hay không quen thì có quan trọng gì?" Tiền Sấm Giang cười hừ, "Tôi có nói rồi, dân thôn này không xứng có được cuộc sống tốt hơn. Bọn họ yếu đuối nhát gan, ích kỷ, chỉ biết kiếm lợi cho bản thân, ngay cả con cái cũng không chăm sóc bảo vệ được, bọn họ đáng bị nghèo khó cả đời."

Từ Kham vỗ bàn một cái, "Chỉ vì từ nhỏ cậu chịu ấm ức mà không ai bênh vực nên bây giờ cậu giết người để hại thôn sao?"

Tiền Sấm Giang liếc mắt nhìn Từ Kham, "Anh là pháp y?"

Từ Kham bị nhìn chằm chằm đến khó chịu nhíu mày.

"Anh động dao động kéo trên thi thể người đã chết, không phải bác sĩ cứu mạng người." Tiền Sấm Giang nói: "Nên anh đừng ngồi đây giả từ bi nữa."

Hoa Sùng đá đá chân Từ Kham, ý bảo Từ Kham đừng kích động, sau đó lạnh mặt nói: "Thôn dân không xứng nhờ vào tài nguyên có sẵn của thôn để làm giàu, nên cậu nghĩ cậu sẽ "thay trời hành đạo", tàn sát ba du khách không quen biết để làm thôn Lạc Quan trở về nghèo khó?"

Tiền Sấm Giang không trả lời ngay, giống như đang ngẫm nghĩ gì đó.

"Cậu ra tay cũng tàn nhẫn thật, ném người sống vào lửa trại hỏa thiêu." Hoa Sùng cười, "Nhưng mà tôi rất tò mò, sao không dẫn họ đến chỗ nào vắng vắng rồi giết hại mà lại chọn nơi đông người? Và cả sao họ có thể ngoan ngoãn để cho cậu trói vậy. Họ có ba người, cậu chỉ có một mình."

Tiền Sấm Giang nhấp môi, cổ căng cứng.

Hoa Sùng liếc mắt một cái đã biết cậu ta đang lo lắng, cũng đang cố gắng không lộ vẻ lo lắng ra ngoài.

"Cậu có người giúp đỡ à?" Hoa Sùng đan hai tay vào nhau, chống cằm, "Cậu có đồng lõa, cả hai cùng nhau khống chế ba nạn nhân?"

"Không có!" Tiền Sấm Giang quắc mắt, "Không có, chỉ có một mình tôi. Tôi quen đường đi nước bước núi Hư Lộc, cũng cao to hơn họ, nên trói họ lại không có gì là khó cả."

"Vậy cậu nói thử cậu khống chế họ như thế nào?"

"Chuyện này cần thiết sao?"

Hoa Sùng dựa lưng vào ghế, "Người anh em à, cậu đang là nghi phạm giết người đó. Không phải ngộ sát, là có ý định mưu sát. Nếu không kể được quá trình gây án thì làm sao lên tòa án nói chuyện được phỏng?"

Tiền Sấm Giang nhíu mày, nhìn đi chỗ khác.

Hoa Sùng hừ nhẹ một tiếng, "Không kể lại rõ ràng được, thẩm phán sẽ nghi ngờ cậu bị đe dọa khống chế ép nhận tội thay đó."

Tiền Sấm Giang lập tức giương mắt, trong đôi mắt đờ đẫn cuối cùng cũng có một tia cảm xúc.

"Nói đi." Hoa Sùng gõ gõ ngón tay lên mặt bàn, "Cậu giết ba người kia thế nào?"

Chỉ ngắn ngủn nửa phút, thái dương Tiền Sấm Giang đã rịn ra một tầng mồ hôi mỏng, hầu kết khẽ chạy lên xuống, giống như đang thấp thỏm sắp xếp lại từ ngữ.

"Không thể nói à?" Hoa Sùng nhướng một bên mày, "Cậu bị uy hiếp sao? Có ai ép cậu nhận tội à?"

"Không phải!" Tiền Sấm Giang buột miệng thốt ra, "Là tôi giết! Viên... Viên Phỉ Phỉ có thể làm chứng cho tôi!"

"Viên Phỉ Phỉ?" Hoa Sùng đanh mặt, "Cậu quen cô ấy?"

"Cô ta là du khách trọ lại nhà chúng tôi." Tiền Sấm Giang dần dần bình tĩnh trở lại, cả người lại khôi phục vẻ vô cảm lúc nãy, máy móc nói: "Tôi có liên lạc với cô ta, vẫn... vẫn còn giữ thư từ qua lại."

Tay Hoa Sùng đặt trên bàn run nhẹ, có dự cảm chẳng lành.

Anh và Liễu Chí Tần đã phân tích và xác định Ngưu Minh gây án, Tiền Sấm Giang là đồng lõa. Nhưng Tiền Sấm Giang giúp thế nào thì không thể suy luận ra, chỉ có thể điều tra từng bước. Mà giờ Tiền Sấm Giang có vẻ như muốn gánh tội thay cho Ngưu Minh, hơn nữa cậu ta có vẻ nhúng tay vào rất sâu trong vụ án này. Liên lạc với Viên Phỉ Phỉ là cậu ta chứ không phải Ngưu Minh.

Vậy thì sẽ phiền toái đây.

"Tôi đã nói rồi, mấy người cứ việc đi xác minh." Tiền Sấm Giang mở to cặp mắt vô cảm, khóe môi phảng phất một nụ cười nhạt nhẽo, "Mấy tháng trước, Viên Phỉ Phỉ đến nhà tôi, hỏi chuyện vụ án năm đứa trẻ ở trường làng. Cô ta có vẻ rất hứng thú với đề tài này, biết tôi là em trai Tiền Mao Giang thì cứ hỏi không ngừng. Tôi dần dần phát hiện, cô ta là giáo viên mầm non, bị vài đứa trẻ hư vu oan đổ tội, nên muốn trả thù, bằng cách thiêu chết chúng."

Tiền Sấm Giang tạm dừng một lát, tiếp tục nói: "Nhưng mà cô ta không có tâm giết người, cũng không có gan tự ra tay. Cô ta quá yếu đuối, ngoài miệng nói muốn giết người, nhưng con gà trong sân nhà tôi còn không dám cắt cổ vặt lông. Bộ dạng này mà còn muốn đi giết người? Thế là tôi làm một giao kèo với cô ta: cô ta giúp tôi dẫn vài người đến núi Hư Lộc, sau đó, tôi sẽ giúp cô ta giải quyết mấy đứa trẻ hư hỏng kia."

Hoa Sùng nhìn chằm chằm vào mắt Tiền Sấm Giang, siết chặt tay, trong lòng vang lên một câu: Nói dối!

"Cô ta dẫn bạn cùng lớp đến, tổng cộng ba người, hai người nam hồi cấp 2 đã bắt nạt cô ta, người còn lại là bạn gái cũ của một trong hai người nam đó." Tiền Sấm Giang nói: "Điều gì tôi cần giúp cô ta đã giúp. Cô ta từng bước lần lượt dụ ba người kia lên núi, tôi khống chế từng người một không thành vấn đề. Tiếp theo, tôi bảo cô ta đi xuống núi Hư Lộc, đến trường làng chờ tôi."

Hoa Sùng bình tĩnh hỏi: "Cô ta biết cậu định làm gì ba người kia không?"

Tiền Sấm Giang có vẻ chất phác thật thà, nhưng lúc này phản ứng rất nhanh nhạy, "Không, tôi không nói cho cô ta biết. Tôi chỉ nói, tôi cần ba người này giúp tôi một chuyện, tôi sẽ không hại họ. Cô ta có vẻ quá ngây thơ." Tiền Sấm Giang vừa nói vừa xoa thái dương, "Tôi vừa nói cô ta đã tin ngay. Cô ta không biết tôi sẽ giết bọn họ."

Hoa Sùng trong lòng mắng "chết tiệt". Nếu Tiền Sấm Giang nói Viên Phỉ Phỉ biết cậu ta muốn giết người, thì lúc khẩu cung Viên Phỉ Phỉ thấy đối lập, thì có thể bắt bẻ là cậu ta nói dối giấu diếm chứng cứ. Nhưng cậu ta cố tình không nói như vậy, tương đương ôm hết mọi tội trạng vào người mình.

Mà hung thủ thật sự, lúc này vẫn trốn tránh trong bóng đêm.

"Kế hoạch của tôi tiến hành thật sự thuận lợi." Tiền Sấm Giang nói: "Ba người kia bị thiêu sống sờ sờ. Mấy người có xem bình luận trên mạng không? Rất nhiều người nói, sẽ không đến thôn Lạc Quan du lịch nữa. Ha ha, không ai tới du lịch, người dân sẽ chẳng đào đâu ra tiền. Mục đích của tôi rất đơn giản, nơi này không xứng có cuộc sống khá giả, bọn họ đáng bị nghèo cả đời."

Từ Kham cắn răng, hoàn toàn không thể giải thích được " lý luận của kẻ điên".

Hoa Sùng lại tự hỏi cậu ta và Ngưu Minh đã hợp tác chặt chẽ đến mức nào.

"Trước khi trói ba nạn nhân vào vật dẫn cháy, cậu còn làm gì họ?"

Tiền Sấm Giang trầm ngâm một lát, "Tôi đánh thuốc."

"Thuốc gì?"

"Thuốc gây mê."

"Thuốc gây mê gì?"

Tiền Sấm Giang giống như một thanh gỗ, mở miệng khép miệng chẳng có chút sinh khí nào.

"Thuốc gây mê Sevoflurane."

Trong đầu Hoa Sùng lại vang lên một tiếng "Ong", chân mày nhíu lại thật chặt.

Tiền Sấm Giang biết cả chuyện thuốc gây mê Sevoflurane, hơn nữa nói ra, hiển nhiên là quyết tâm phải gánh tội thay cho Ngưu Minh.

"Cậu mua Sevoflurane ở đâu? Loại thuốc này cấm bán đại trà trên thị trường." Hoa Sùng hỏi.

"Muốn có thì ắt có cách thôi" Nói xong, Tiền Sấm Giang chà xát ngón trỏ và ngón cái với nhau, "Có tiền mua mạng người cũng được chứ nói gì là thuốc gây mê."

Hoa Sùng vững vàng, "Còn chuyện Tiền Mao Giang thì sao? Cậu hận thôn dân mắt điếc tai ngơ với việc bắt nạt trẻ em, vậy cậu phải hận Tiền Mao Giang hơn nữa đúng không? Chuyện mười năm trước cậu có tham gia không?"

"Khi đó tôi còn chưa đến 10 tuổi." Tiền Sấm Giang hỏi lại: "Một đứa trẻ 10 tuổi giết 5 đứa trẻ lớn tuổi hơn, nghe hợp lý không?"

"Đương nhiên là không." Hoa Sùng cười lạnh, "Nhưng mà tôi đang cho rằng nếu cậu nhận tội đã giết ba du khách kia, cũng sẽ thuận tiện lại nhận thêm tội vụ án này. Giết ba hay tám người thì cũng có cùng kết quả như nhau cả."

Tiền Sấm Giang giật giật khóe môi, nhìn xuống đất: "Chuyện Tiền Mao Giang chết không liên quan đến tôi."

"Cậu không tham dự, nhưng cậu có chứng kiến, đúng không?"

Tiền Sấm Giang lắc đầu, "Không có."

"Cậu có chứng kiến." Hoa Sùng lại khẳng định, "Cậu chắc chắn thấy được! Cậu thấy được năm đứa trẻ kia bị giết chết và bị lôi xác đến nhà gỗ. Đứng cạnh cậu còn một cậu bé, gầy gò thấp bé hơn cậu. Hai cậu cùng nhau nhìn ánh lửa phùng lên trong đêm, đứng rất sát nhau, thậm chí còn nắm chặt tay nhau."

Tiền Sấm Giang cứng họng há miệng, như là vì miêu tả của Hoa Sùng mà thấy lại được những hình ảnh đã quên lãng.

"Hai người đó là ai?" Hoa Sùng hỏi, "Người nhóm lửa căn nhà gỗ là ai? Người đứng cạnh cậu là ai?"

"Tôi......" Tiền Sấm Giang nhắm nghiền mắt, các cơ mặt giật giật như một con giun bị dày xéo, "Tôi không biết anh đang nói gì. Lúc Tiền Mao Giang bị sát hại, tôi ngủ chung phòng với anh Tiền Phong Giang, anh ấy có thể làm chứng cho tôi."

Hoa Sùng lại nhớ tới ánh mắt sợ hãi đến cực điểm của Tiền Phong Giang hai ngày trước, rõ ràng như đang nói: Tiền Sấm Giang là hung thủ đó, mấy anh bắt nó ngay đi!

"Nhưng mà tôi cũng muốn cảm ơn hung thủ kia." Tiền Sấm Giang nở một nụ cười vặn vẹo, "Người đó đã cứu tôi khỏi cảnh bị bắt nạt. Mấy người không bắt được người đó, thì để tôi gánh tội thay cũng được. Anh nói đúng, giết ba hay tám người thì cũng là bị xử bắn thôi."

"Cậu gánh tội vì đam mê đấy à?" Hoa Sùng hất cằm, "Năm đó tổ chuyên án không phá được án nên cậu nghĩ cảnh sát chỉ là trò trẻ con?"

Đầu ngón tay Tiền Sấm Giang khẽ giật lên.

"Cậu có nhớ Lưu Triển Phi không?" Hoa Sùng thình lình hỏi.

"Cậu ta chết trên sông." Tiền Sấm Giang nhìn về phía dưới.

"Cậu tận mắt thấy cậu ấy chết trên sông?"

"Ai cũng nói như vậy."

"Ai cũng nói vậy nên cậu tin à?" Hoa Sùng giơ tay sờ thái dương, "Cậu hận người trong thôn, mà lại đi tin răm rắp lời mấy người trong thôn nói...... Có vẻ hơi kỳ lạ?"

Có rất nhiều phương thức thẩm vấn, thường thấy nhất chính là xáo trộn trình tự hỏi cung. Còn có một loại gọi là "Quỷ biện", cố tình bẻ lái một sự việc bình thường thành một việc vô lý, nghe có vẻ không đúng nhưng thật ra nó không có vấn đề gì cả. "Quỷ biện" làm người bị tình nghi rớt vào bẫy logic, họ sẽ tự động nói ra những thông tin hợp lý để phản bác lại, từ đó lộ ra ra càng ngày càng nhiều dấu vết.

Từ Kham hiểu điều này, nhưng Tiền Sấm Giang lại chỉ là một dân thường, vừa nghe Hoa Sùng nói "có vẻ hơi kỳ lạ", liền bắt đầu cau mày tự hỏi.

Hoa Sùng nhân cơ hội nói: "Có lẽ cậu ta chưa chết?"

"Cậu ta đã chết!" Tiền Sấm Giang nói chắc như đinh đóng cột: "Chết từ lâu rồi!"

"Nếu tôi là cậu, tôi sẽ hy vọng cậu ta còn sống." Hoa Sùng nói.

"Cậu ta còn sống hay không liên quan gì đến tôi?" Tiền Sấm Giang bắt đầu trở nên nôn nóng.

"Cậu ta là bạn của cậu."

"Tôi không có bạn!"

Nói xong câu đó, Tiền Sấm Giang không hề trả lời bất kì câu hỏi nào của Hoa Sùng nữa.
Bình Luận (0)
Comment