Thanh Nguyên Tử bắt được hai con chim, mò được một đống ốc, thực liều mạng vì bữa cơm cho đồ đệ mình.
Trì Dạ Bạch cũng thực tận tâm tận lực ăn hết.
Sau khi ăn xong, Thanh Nguyên Tử cùng hắn đến bờ biển luyện kiếm. Nội lực đã kiểm tra, so với ban đầu hoàn hảo, vì thế hắn muốn thử xem kiếm pháp của Trì Dạ Bạch.
Mặt trời đã chìm xuống biến hơn phân nửa, phía đông đã bắt đầu tối dần, phía tây vẫn còn sáng, dường như muốn kéo dài hơi tàn.
Trì Dạ Bạch từng luyện rất nhiều bộ kiếm pháp, trong đó hắn luyện thời gian dài nhất chính là Không Không kiếm pháp do Thanh Nguyên Tử lấy Hoá Xuân Quyết làm cơ sở tự nghĩ ra. Thanh Nguyên Tử xuất thân đạo gia, nhưng Không Không kiếm pháp vừa nghe đã có hơi hướng của Phật kệ, có điều khi sử xuất không hề có khí chất thanh tĩnh của đạo gia và Phật gia, ngược lại bao quát mạnh mẽ, cực kỳ cương liệt. Người giang hồ sáng lập ra đao pháp kiếm pháp gì đó, chung quy đều đặt tên nghe khí phách hoặc văn hoa, ngay cả chiêu thức cũng đặt tên nghe văn hoa hoặc khí phách, cho dù không luyện ra được khí thế như vậy, cũng có thể dùng tên ra oai với người bên ngoài. Nhưng Thanh Nguyên Tử thì không. Hắn nói bản thân lười, có thời gian rảnh rỗi chi bằng đi chơi với mấy con cá, vì thế Không Không kiếm pháp chiêu thứ nhất tên là chiêu thứ nhất, chiêu thứ hai tên là chiêu thứ hai.
“Tất cả đều diễn lại một lần.” Thanh Nguyên Tử nói.
Trì Dạ Bạch thuận theo chỉ thị của hắn, cầm kiếm lên.
Nhưng ban nãy hắn hao tổn rất nhiều tâm lực, hiện tại nội tức bất ổn, chiêu thứ ba vừa xuất ra, Thanh Nguyên Tử lập tức nhíu mày.
Kiếm khí cắt qua mặt biển cuồn cuộn sóng, dậy lên một ngọn sóng lớn, vỗ vào nham thạch, Thanh Nguyên Tử đứng trên tảng đá, bị nước tạt ướt từ đầu đến chân.
Trì Dạ Bạch: “Sư phụ…”
Hắn biết chiêu này mình dùng không tốt, còn hại Thanh Nguyên Tử ướt như chuột lột, cực kỳ bất an.
Thanh Nguyên Tử lau nước biển trên mặt, thở dài, nhảy xuống.
“Khi nào thì đi đó?” Hắn hỏi.
Trì Dạ Bạch: “???”
Thanh Nguyên Tử: “Ngươi chừng nào thì trở về.”
Trì Dạ Bạch thoáng sửng sốt: “Sư phụ muốn đuổi con về sao?”
“Tâm trí ngươi không ở đây, không về còn ở lại làm gì?” Thanh Nguyên Tử trong lúc nói chuyện rút một thanh đoản kiếm từ trong tay áo ra, hô nhẹ một tiếng áp sát Trì Dạ Bạch. Trì Dạ Bạch lập tức nhấc tay phản kích, đẩy kiếm của Thanh Nguyên Tử ra nửa bước, rồi đánh về phía khuỷa tay cầm kiếm của hắn. Đây là chiêu thức Thanh Nguyên Tử dạy, Thanh Nguyên Tử lại dùng tay trái để đỡ, cùng Trì Dạ Bạch vừa lúc tương phản. Nhưng tốc độ của hắn cực nhanh, Trì Dạ Bạch đã không coi là chậm, nhưng bàn tay còn chưa kịp chạm vào quần áo của sư phụ, cổ tay đã đau nhức: mũi kiếm của Thanh Nguyên Tử bằng một góc độ xảo quyệt quay vòng, đâm trúng cổ tay hắn.
Tay phải của hắn nhất thời thoát lực, kiếm lập tức rơi xuống đất.
Trì Dạ Bạch biết tâm trí mình không ổn định, Thanh Nguyên Tử cố ý dùng cách này nhắc nhở hắn. Hắn gục đầu xuống, vừa xấu hổ vừa quẫn bách.
“Nếu muốn về thì đi đi.” Thanh Nguyên Tử nhặt kiếm của hắn lên. “Ngươi tới thăm sư phụ, sự phụ rất vui. Nội lực và ngoại công của ngươi đều có tiến bộ, sư phụ cũng rất vui. Nhưng, ngươi phải nhớ kỹ, khi so chiêu với cao thủ, thường không thể quyết định thắng thua bằng công lực sâu cạn hoặc võ công cao thấp. Cao thủ tâm trí kiên định, khó có thể dao động, ngươi thân vùi hiểm cảnh, nếu còn vì chuyện khác hao phí tâm lực, khiến bản thân bất ổn, thì đó chính là ngu xuẩn, là tự sát.”
Thanh Nguyên Tử đã lâu không nghiêm túc như vậy, một khi thật sự nghiêm túc, mái tóc rối bù xám trắng kia, coi như có thêm vài phần khí chất cao nhân.
Trì Dạ Bạch yên lặng tiếp thu, nhận lấy kiếm từ tay sư phụ, quỳ xuống, dập đầu.
“Xin sư phụ nói cho Dạ Bạch, Dạ Bạch nếu muốn biết chuyện xảy ra khi còn nhỏ, phải đi tìm ai.” Hắn thấp giọng nói, “Đây là khúc mắc của con, gần đây đã xảy ra một việc, khiến con nhận ra rằng không thể coi thường nó, cũng không thể coi nó như chưa bao giờ tồn tại. Các người giấu diếm con, lẽ nào vì trong đó còn liên luỵ đến người khác?”
Thanh Nguyên Tử nhức đầu, do dự một lát mới trả lời hắn: “Nếu ngươi thật sự muốn biết, hỏi nhóc con Tư Mã Phượng là được.”
“Hắn không chịu nói.”
“Ngươi nghĩ cách để hắn nói.”
“Con không làm gì được hắn.”
“Thật không?” Thanh Nguyên Tử cười cười, “Nhưng ta cảm thấy Tư Mã rất nghe lời ngươi.”
“Việc vụn vặt hắn sẽ nghe, chuyện quan trọng, hắn không muốn nói con cũng không hỏi ra được.”
“Ngươi vốn không cùng hắn đến thành Vinh Khánh, lại tới tìm ta chơi. Nhưng hiện tại đột nhiên bởi vì quá nhớ hắn, quyết định đuổi theo tới thành Vinh Khánh.” Thanh Nguyên Tử suy nghĩ một chút rồi nói với Trì Dạ Bạch, “Nhóc con Tư Mã luôn mềm lòng với ngươi, lần này trở về van cầu hắn nhiều hơn, hắn sẽ nói cho ngươi.”
Trì Dạ Bạch:”….” Hắn không biết cầu xin. Loại chiêu số này hắn chưa dùng bao giờ.
Hắn than nhẹ một tiếng, ngẩng đầu nhìn Thanh Nguyên Tử: “Sư phụ nói nhiều như vậy, là muốn bảo con mau rời khỏi đây phải không?”
Thanh Nguyên Tử: “Đúng.”
Trì Dạ Bạch hết cách, không moi được tin tức gì từ miệng Thanh Nguyên Tử, hắn đành phải đứng dậy, phủi phủi cát trên đầu gối.
“Được rồi, con đi đây.”
Từ cảng biển của Bồng Dương đến hải đảo này, ước chừng mất một canh giờ.
Bởi vì trên đảo bãi biển rất nông, thuyền bè không tiện cập bờ, hơn nữa Thanh Nguyên Tử đi ra ngoài trở về cũng không dùng thuyền, cho nên yêu cầu Trì Dạ Bạch không được dùng thuyền. Trì Dạ Bạch khi đến chỉ mang theo một tấm ván gỗ đã được quét dầu cây trẩu, cả đường dùng nội kình đẩy nước mà đi. Tư Mã Phượng theo hắn tới đây vài lần, cảm thấy thật sự buồn cười, sau khi trở về thường lấy việc này giễu cợt Trì Dạ Bạch.
Sắc trời đã tối muộn, nhưng Thanh Nguyên Tử bảo hắn đi xuyên đêm, lấy đó biểu lộ thành ý khẩn thiết của mình với Tư Mã Phượng.
Trì Dạ Bạch cầm tấm ván gỗ trong tay, không có tinh thần nói cáo biệt.
Thanh Nguyên Tử nhìn dáng vẻ ỉu xìu của hắn, càng thêm khó chịu. Lại thấy hắn một thân áo trắng, tôn lên da mặt trắng nõn, trong đêm tối dưới ánh nến càng như mất hết huyết sắc.
“Ngươi phải học tập nhiều từ Tư Mã Phượng, đừng suốt ngày mặc quần áo trắng thuần như vậy, sư phụ còn chưa chết.” Thanh Nguyên Tử dùng hai ngón tay kéo ống tay áo hắn, “Mặc những thứ có màu sắc ấy, đẹp hơn biết bao nhiêu.”
Trì Dạ Bạch thưa dạ gật đầu, bỗng nhiên nhớ tới một việc: ưng ở thành Vinh Khánh mang về tin tức, ngày ấy nữ nhân xuất hiện trên thập nhị kiều mặc một thân quần áo đỏ rực như lửa. Trì Dạ Bạch đọc xong thư liền phán đoán, nếu nữ nhân này trong thời gian ngắn có thể biến mất không một dấu vết, võ công nhất định không thấp. Nhưng nàng ta công phu tốt như vậy, lại dùng cách ném để giết chết mấy đứa bé kia, cảm thấy cực kỳ cổ quái.
“Sư phụ, ngươi có biết trên giang hồ có cô nương của bang phái nào thích mặc đồ đỏ không?” Hắn thuận miệng hỏi, “Con biết Tinh Hà Môn, Thích Gia Bang, Lỗ Đao Bang, Hoàng Công Cốc. Ngươi có biết tiểu bang phái nào không?”
Hắn không ngờ được mình lại nhận được đáp án.
“Chiếu Mai Phong a.” Thanh Nguyên Tử nói, “Các cô nương của Chiếu Mai Phong vừa gan dạ vừa thanh tú, mỗi người đều mặc đồ đỏ, xinh đẹp vô cùng.”
Trì Dạ Bạch sửng sốt. Hắn nhanh chóng tìm kiếm ba chữ “Chiếu Mai Phong” trong đầu.
“Là Chiếu Mai Phong ở ngoại thành Vinh Khánh?” Hắn nói, “Năm đó Chiếu Mai Phong gặp đại nạn, một trăm sáu mươi năm người chỉ còn một người sống sót.”
Thông tin này hắn có được từ trong Kiệt Tử Lâu- thiên hạ đệ nhất tàng thư. Chiếu Mai Phong gặp nạn diệt môn trên giang hồ không ai nhận được tin tức, chỉ biết trong một đêm Chiếu Mai Phong bị tà đạo thảm sát.
“Chiếu Mai Phong đều là nữ đệ tử họ Hạ, mỗi người đều mặc đồ đỏ, am hiểu nhuyễn kiếm và dùng độc. Bởi vì thủ lĩnh của Chiếu Mai Phong – Hạ Tam Tiếu tự xưng là Thiên Mẫu, đệ tử từng bái nhập nàng làm môn hạ đều phải bỏ họ, tôn kính Hạ Tam Tiếu như mẫu (mẹ).” Thanh Nguyên Tử nói.
“Sao chưa từng nghe bao giờ.” Trì Dạ Bạch lập tức ghi nhớ, “Còn nữa năm đó tại sao lại bị tà đạo giết lên trên núi, con cũng không có được thông tin gì. Từ lúc đọc được chuyện này ở Kiệt Tử Lâu con vẫn luôn đặt ở trong lòng, nhưng ngay cả Ưng Bối Xá cũng không tra xét được tin tức nào. Thậm chí là tà đạo gì, chúng ta cũng không biết.”
Thanh Nguyên Tử cười hắc hắc: “Nếu không biết là tà đạo gì, chưa biết chừng không phải là tà đạo.”
Ngữ khí của hắn nhẹ nhàng, không giống đang nói chuyện quan trọng.
“Đi thôi nhóc con.” Thanh Nguyên Tử nói, “Thiên Mẫu tức Xích Thần, Chiếu Mai Phong chính là ngọn núi phía Nam của Xích Thần Phong. Chuyện xảy ra ở Vinh Khánh kỳ dị, ngươi vẫn nên nhanh chóng xuất phát đến giúp Tư Mã Phượng một tay đi.”
Khi Trì Dạ Bạch khởi hành, thành Vinh Khánh đã lên đèn.
Tư Mã Phượng cùng người hắng mang đến đang ở trong phân xá của Ưng Bối Xá tại thành Vinh Khánh, lúc ăn cơm chiều chợt nghe bên ngoài có người thông báo lại, tuần bổ hôm nay đi cùng bọn họ tới nghĩa trang đến tìm.
“Ăn một bữa cơm cũng không yên.” Tư Mã Phượng vội vàng uống vài hớp canh, kéo A Tứ ra ngoài.
Hắn và A Tứ vừa từ Bồ Gia thôn ở ngoại thành trở về, ngồi còn chưa nóng chỗ. Đứa bé gặp qua nữ nhân mặc đồ đỏ sống ở Bồ Gia thôn, nhưng nó tuổi còn quá nhỏ, nói chuyện mơ hồ lộn xộn, chỉ nói trên cầu có một di di mặc y phục màu đỏ đứng đó, còn lại cái gì cũng không rõ ràng. Bồ Gia thôn ngay dưới chân Xích Thần Phong, khi hai người rời đi trời đã tối đen, đứa bé kia độ nhiên chỉ vào trên núi hét lên một tiếng: “Di di!”
Tư Mã Phượng và A Tứ lập tức ngẩng đầu lên nhìn. Nhưng ngọn núi chìm trong bóng tối mờ mờ ảo ảo, cây cối đều hoà vào bóng đêm dày đặc, không thấy được ái cả.
Mẫu thân của đứa bé kia gõ vào đầu nói: “Doạ chết người! Đừng nói lung tung!”
Tư Mã Phượng chỉ có thể mang theo A Tứ quay trở về. Hắn hy vọng vị tuần bổ đại nhân đến xin gặp mặt này có thể mang tới chút tin tức mới.
Tuần bổ bận rộn cả ngày, cơm cũng chưa được ăn, ngửi thấy mùi thức ăn không cách nào ngồi yên, Tư Mã Phượng dứt khoát vừa ăn vừa nói chuyện với hắn. Tuần bổ nói với hắn chuyện xảy ra ở cửa nha môn hôm nay.
Vì liên tục chết mất ba đứa trẻ, hơn nữa kiểu chết còn thê lương đáng sợ, dân chúng trong thành cực kỳ sợ hãi, mấy nhà giàu mang theo rất nhiều người vây quanh trước cửa phủ nha, muốn tuần phủ đại nhân ra mặt một lời. Tuần bổ của Vinh Khánh một nửa đều đang bận bịu với vụ án này, nửa còn lại thì ở phủ nha đợi lệnh. Bọn họ thấy dân chúng dần dần kích động, liền bắt đầu ngăn cản. Trong lúc ngăn cản không thể tránh được việc xô đẩy, có không ít người mất thăng bằng bị té ngã, tràng diện nhất thời cực kỳ hỗn loạn.
Ô Yên Các Các chủ Thiệu Kim Kim và phu nhân vừa hay đi qua nơi đó, thấy hiện trường quá hỗn loạn liền ra tay chế trụ mấy tên côn đồ, lúc này khó khăn lắm mới khống chế được cục diện. Nhưng xe ngựa của Thiệu Kim Kim vừa rời đi, hiện trường lại trở nên hỗn loạn: có một nữ nhân khóc lóc nói con mình biến mất.
“Nàng ta cũng vừa hay ôm đứa bé đi ngang qua. Lúc ấy hiện trường nhiều người phức tạp, nàng ta bị đám đông cản trở, sợ đứa bé bị chen lấn xô đẩy liền cố gắng đi từng bước ở rìa bên ngoài. Ai ngờ trên đường túi tiền bị rơi, nàng thấy một cây đại thụ đối diện với phủ nha, liền đặt đứa bé lên rễ cây rồi quay đầu lại tìm túi tiền. Thật sự là trong nháy mắt, tay nàng ta còn chưa rời khỏi rễ cây, chỉ thoáng xoay người…” Tuần bổ nuốt xuống một miệng đầy cơm, ngồi xổm xuống vung tay, “Đứa bé đã không thấy tăm hơi.”
“Không ai trông thấy cái gì à?” A Tứ cũng theo hắn ngồi xổm trên đất.
“Nàng ở sau lưng đám đông, phía trước là người, đằng sau là tường và cái cây kia, không ai nhìn thấy gì. Những gì nàng ta nói là sự thật, trước khi rẽ qua phố đó, vẫn có người trông thấy đứa bé trong tay nàng.” Tuần bổ miệng chậc chậc, “Thật sự lợi hại.”
A Tứ ngạc nhiên nói: “Thủ đoạn lợi hại?”
Tuần bổ kia đã bốn mươi có hơn, cặp mắt lại phát ra tinh quang không quá phù hợp với dáng vẻ của hắn: “Là võ công lợi hại.”
Tư Mã Phượng nhíu mày: “Chúng ta suy nghĩ giống nhau.”
Trước đó nữ tử mặc đồ đỏ sáng sớm ở giữa khu chợ người đến người đi vứt lại một đứa bé, sau này lại có cao nhân trong cảnh hỗn loạn người xô ta đẩy nhanh chóng bắt cóc một đứa bé mà thần không biết quỷ không hay. Chẳng phải cạm bẫy, chẳng phải mánh khoé bịp người, đó là có võ công cực cao.
Lúc ấy ở hiện trường võ lâm cao thủ xuất hiện, chỉ có mình Thiệu Kim Kim.
Nhưng Thiệu Kim Kim là đại hiệp thành danh đã lâu, Tư Mã Phượng không nghĩ ra được động cơ của hắn.
“Ngươi có biết phu nhân của Thiệu Kim Kim đã gặp chuyện gì không?” Tư Mã Phượng hỏi, “Nghe đồn võ công nàng ta mất hết.”
Tuần bổ nghe thấy hắn hỏi đến Hạ Linh, trong mắt toát ra một tia tiếc hận.
“Nghe bảo Thiệu phu nhân điên rồi.” Hắn đè thấp thanh âm. “Chuyện này nhiều năm trước đã mơ hồ truyền ra. Phòng của Thiệu phu nhân không được tắt đèn, ngày đêm sáng ngời. Nàng thường thường đi lại trên Xích Thần Phong, trong miệng gọi sư phụ hoặc tên các sư tỷ muội khác, có đôi lúc trông thấy Thiệu Các chủ mà coi như không biết, gọi hắn là ma đầu, nói cùng đồng quy vu tận với hắn. Nhưng khi khôi phục bình thường, Thiệu phu nhân và Thiệu Các chủ lại ôm nhau khóc, người trong các ai cũng biết.”
Việc này Tư Mã Phượng thật không hiểu được.
“Võ công nàng ta khôi phục?” Tư Mã Phượng liên tục hỏi mấy vấn đề, “Đến Vinh Khánh để xem bệnh điên hay thế nào? Ta biết hai người họ có một đứa con trai, không biết hiện tại ra sao, còn ở trên Xích Thần Phong không?”
Tuần bổ sửng sốt: “Đúng vậy, bọn họ có một đứa con! Haizz, con trai của hộ đã mười bảy mười tám tuổi. Đã có con, bọn họ còn cướp con của người khác làm gì? Không phải họ đâu.”
“Không kiểm tra làm sao biết được.” Tư Mã Phượng không cho là đúng, “Ngươi trở về nên lập tức hỏi thăm đội trưởng và binh sĩ ở cửa thành, ba đứa bé bị mất tích trước đó, Thiệu Các chủ có đến thành Vinh Khánh hay không.”
Hắn lại dặn dò tuần bổ đi thăm dò y quán Hạ Linh đến xem bệnh, nhìn quãng đường từ cửa thành đến y quán, nghĩ cách tra xem Hạ Linh rốt cuộc khám bệnh gì uống thuốc gì.
Tư Mã Phượng còn muốn xem hồ sơ vụ án mười năm trước, nhưng bọn họ lần này không phải do quan phủ Vinh Khánh mời đến, tuy thái độ của tuần phủ không tồi, nhưng đọc hồ sơ là việc không có khả năng.
Trì Dạ Bạch nếu ở đây thì tốt. Tư Mã Phượng thầm nghĩ. Hắn tiễn bước tuần bổ, một mình đứng trong gió đêm phe phẩy quạt. Quạt đã thay đổi vài lần, hiện trong tay chính là cây quạt Sương Hoa tặng hắn, mặt quạt ngoại trừ vẽ dãy núi Quang Minh còn đề một câu thơ “Thế giới vi trần lý”. Chữ Sương Hoa viết cực kỳ đẹp, Tư Mã Phượng ngắm a ngắm, phe phẩy quạt.
Nếu là quạt đưa tặng Tiểu Bạch, phải viết như thế nào mới tốt? Hắn suy nghĩ hồi lâu, chốc thì cười chốc lại nhíu mày, coi đó làm vui.
Đợi sau khi tự hỏi ra kết quả xong quay về phòng, phát hiện mọi người đã ăn uống lộn xộn đầy cả bàn, hắn đành đói bụng giao nhiệm vụ điều tra cho mọi người. Lần này tuy Trì Dạ Bạch không có mặt, nhưng người của Ưng Bối Xá vẫn nghe theo sai phái của hắn, màn đêm buông xuống chia ra hơn phân nửa số người ra ngoài, lặng lẽ lẻn vào các nơi trong thành đi thu thập tin tức.
Chiều hôm sau, tình báo các nơi đều trở lại.
Khi ba đứa bé biến mất, Thiệu Kim Kim quả thực đều mang theo Hạ Linh đến thành Vinh Khánh xem bệnh.
Nếu xuất phát từ y quán, lúc ra khỏi thành quả thật phải đi qua con đường trước cửa phủ nha môn. Tuần bổ vừa trông thấy bản đồ, phát hiện cả bốn đứa bé đều mất tích trên cung đường này.
Hạ Linh quả thật tới khám bệnh. Đại phu của y quán đưa ra phương thuốc, nói là dược để duy trì trấn tĩnh, lợi cho giấc ngủ. Tư Mã Phượng âm thầm nuối tiếc: biết vậy mang cả Cam Nhạc Ý và Tống Bi Ngôn đến đây, đám bọn họ đều không nhận ra phương thuốc này có manh mối gì.
“Hiềm nghi của Thiệu Kim Kim khá lớn.” Tư Mã Phượng nhíu mày, “Nhưng chỉ là hoài nghi, không có bằng chứng xác thực. Ô Yên Các dù sao cũng là giang hồ đại bang phái, các ngươi là người của triều đình, nếu không có bằng chứng thiết thực, không thể trực tiếp chống lại.”
Tuần bổ cười khà: “Bên ta không tìm được gì, nhưng chúng ta có thể nói vài câu với tuần phủ đại nhân, xem hắn có thể hạ lệnh, để chúng ta đến Ô Yên Các bái phỏng hay không.”
Ngày hôm đó có ba bốn tuần bổ theo tới, nhìn qua có vể cực kỳ tháo vát. Tư Mã Phượng tuy lo lắng sẽ xảy ra xung đột giữa người giang hồ và triều đình, nhưng mấy vị tuần bổ lại kiên trì muốn đi xin công văn điều tra và bắt người.
Sau khi tiễn bước các tuần bổ, Tư Mã Phượng phái ba bốn người lặng lẽ bám theo, để phòng ngừa gặp chuyện chẳng lành.
Tinh tức mà thám tử của Ưng Bối Xá tra được so với nhóm tuần bổ nhiều hơn.
Ví dụ như Chiếu Mai Phong chính là ngọn núi phía nam của Xích Thần Phong.
Xích Thần Phong là một ngọn núi cao nhất, trong đó Chiếu Mai Phong là ngọn núi phía nam thấp bé hơn nó. Chiếu Mai Phong có rất nhiều cây mai, vách núi trơn bóng như gương, nghe nói mùa đông xuân, hoa mai nở kín núi, vách núi trong như gương có thể phản chiếu hình ảnh hoa mai. Nhưng một tai hoạ nhiều năm về trước đã phá huỷ thắng cảnh này.
Chi tiết tai hoạ Ưng Bối Xá không tra ra được, nhưng bọn hắn điều tra được quá khứ của Thiệu Kim Kim và Hạ Linh.
Thiệu Kim Kim và Hạ Linh từ nhỏ lớn lên bên nhau, tình đầu ý hợp, lúc ấy vì Ô Yên Các không thu nhận nữ đệ tử, Hạ Linh đành bái nhập Chiếu Mai Phong học võ. Khi tà đạo diệt môn, Hạ Linh được Hạ Tam Tiếu đẩy vào trong kẽ hở của vách núi, khó khăn lắm mới giữ được mạng. Lúc ấy đại đa số người ở Ô Yên Các đều rời khỏi Xích Thần Phong đi tham gia võ lâm đại hội, chờ Thiệu Kim Kim gấp rút trở về đã là ba ngày sau. Hắn tìm được Hạ Linh đang hấp hối, mất rất nhiều công sức mới cứu sống được nàng ta. Hạ Linh cũng bởi vậy trở thành người sống sót duy nhất của Chiếu Mai Phong.
Tinh thần của Hạ Linh vẫn không tốt, người ở thành Vinh Khánh hay dùng câu chuyện trên Xích Thần Phong có nữ nhân gào khóc để dỗ trẻ con ngủ, xem ra có liên quan đến việc Hạ Linh không được bình thường. Bệnh tình của Hạ Linh vài năm trước bắt đầu chuyển biến xấu, Thiệu Kim Kim bỏ ra một số tiền lớn mời một vị đại phu khám bệnh cho Hạ Linh. Vị đại phu kia không chịu ở lại Xích Thần Phong, nhất định muốn ở thành Vinh Khánh mở một y quán hành y tế thế, Thiệu Kim Kim đành phải mỗi tháng mang Hạ Linh đến tìm hắn chẩn bệnh bốc thuốc.
“Vẫn nên đến Ô Yên Các cho thoả đáng.” Tư Mã Phượng nói, “Nhóm tuần bổ không tiện đến đó, dù sao cũng có thân phận. Nhưng chúng ta có thể. Chúng ta không phải đi tra án, chỉ là đến thăm Thiệu Các chủ cùng Thiệu phu nhân.”
A Tứ gật gật đầu: “Khi nào thì đi? Bây giờ hay ngày mai?”
“Ngày mai đi. Ngày mai cho dù thế nào, đều phải gặp Thiệu phu nhân một lần.” Tư Mã Phượng xoa xoa tay, “Đứa bé thứ tư mất tích tạm thời không gặp nguy hiểm, nhưng khoảng cách quái nhân bắt cóc trẻ con càng ngày càng ngắn.”
Đám người A Tứ đọc bản ghi chép, quả thực như thế: đứa bé thứ hai bị bắt cóc sau đứa bé đầu tiên ước chừng hai tháng, mà sau đứa bé thứ hai bị bắt cóc khoảng một tháng, đứa bé thứ ba liền mất tích. Hiện tại đứa bé thứ tư mất tích, cách đứa bé thứ ba bị chết dưới sông mới được nửa tháng.
Tư Mã Phượng sắp xếp nhân thủ tiếp tục điều tra, còn bản thân xuất phát đến y quán tìm đại phu.
Đại phu cũng không nêu ra được nguyên cớ, chỉ nói với Tư Mã Phượng Hạ Linh cực sợ gặp người lạ. Hắn có một cô cháu gái mười hai tuổi có thể nói đôi câu với Hạ Linh, thỉnh thoảng dìu nàng đi vài bước. Tư Mã Phượng hỏi cô bé kia Hạ Linh như thế nào, cô bé liền trả lời Thiệu phu nhân tinh thần không tốt, nhưng rất dịu dàng, không hề hung dữ. Về phần kêu gào khóc lóc, cô bé chưa từng thấy.
Hắn rơi vào bế tắc. Hiện tại tuy Thiệu Kim Kim hiềm nghi lớn nhất, nhưng hắn không thể phỏng đoán ra động cơ của Thiệu Kim Kim.
Khi đứa bé bị bắt cóc rất nhanh, thủ đoạn cao minh đến mức không để lại dấu vết gì, chứng tỏ hung thủ là người tinh tế nhanh nhạy mà còn cực kỳ chu đáo chặt chẽ. Đứa bé thứ tư bị bắt cóc trước cửa phủ nha môn, không ai biết mẫu thân bé sẽ dẫn bé đi đường đó, chứng tỏ hung thủ lựa chọn mục tiêu rất tuỳ ý. Nhưng lúc vứt bỏ cố ý ném thi thể xuống suối, để thi thể bại lộ trước mắt mọi người, chứng tỏ hung thủ có dục vọng triển lãm mãnh liệt, giết người nhưng không định che giấu chuyện này. Cho đứa bé mặc quần áo mới, sau khi mặc vào quần áo mới sẽ giết chết, hơn nữa nhất định phải đến thập nhị kiều trên Phù Yến Khê dùng cách quẳng đi để vứt bỏ – cả quá trình đều tràn ngập quy luật và tính nghi thức. Triển lãm thi thể chẳng khác nào triển lãm bản thân hung thủ, mà trong quá trình triển lãm thi thể, khắp nơi đều có vô số tin tức mà hung thủ cố ý vô tình để lộ ra, Tư Mã Phượng từ hai quá trình trước sau này có thể cảm nhận được, người giết đứa bé và bắt cóc đứa bé hình như rất hỗn loạn.
Lúc thì chu đáo chặt chẽ, lúc lại tuỳ ý.
Hắn về tới phân xá của Ưng Bối Xá, vì vẫn cúi đầu suy nghĩ, nên ngay cả A Tứ ở bên cạnh gọi hắn cũng không nghe thấy, lập tức tiến vào viện tử.
Trong thành Vinh Khánh cũng trồng rất nhiều cây mai, trong viện này có một gốc mai già, hoa đã rụng hết, hiện tại đáng trổ lá, trong cơn gió đầu hạ đung đưa rì rào.
Hắn động đậy cái mũi, bỗng nhiên ngửi thấy hương trà thơm quen thuộc. Ngẩng đầu liền bắt gặp Trì Dạ Bạch đang ngồi dưới tàng cây, trong tay là một chén trà nhỏ.
Trì Dạ Bạch đi suốt đêm, phong trần mệt mỏi, vừa mới ngồi xuống uống ngụm trà, Tư Mã Phượng đã bước vào.
Hai người ta nhìn ngươi ngươi nhìn ta, sau một lúc lâu vẫn không ai lên tiếng.
“Uống hay không?” Trì Dạ Bạch chỉ chỉ chén trà trước mặt.
Tư Mã Phượng lao như bay tới, nhanh nhẹn ngồi cạnh hắn.
“Bảo không đến, sao lại tới đây?” Tư Mã Phượng mở cây quạt đánh “phạch”, cợt nhả cọ lên người hắn, “Nhớ ta rồi chứ gì?”
Trì Dạ Bạch nhìn hàng chữ trên mặt quạt của hắn. Dưới “Thế giới vi trần lý” có một tiểu ấn hình vuông, là một chữ “Sương”.
“Sương Hoa cho?”
Tư Mã Phượng nhìn nhìn: “Đúng vậy. Ngươi không thích? Không vui? Ghen tỵ? Ta đây liền bỏ.”
“Ta chỉ muốn nhắc nhở ngươi, Tư Mã công tử.” Trì Dạ Bạch cười cười, “Tặng quạt cho ngươi không chỉ có Sương Hoa cô nương, còn có Tuyết Phù của Phương Phi Tập, Minh Châu của Hương Châu Lâu, ngay cả lão bản nương của Chương Thị trù trang cũng tặng ngươi vài cây. Ngươi nặng bên này nhẹ bên kia chỉ dùng quạt của Sương Hoa cô nương, chỉ e những người khác mất hứng.” (trù trang: cửa hàng tơ lụa)
Tư Mã Phượng thu hồi quạt, chống cằm cười nói: “Ta đây sau này không dùng nó nữa. Tiểu Bạch, ngươi viết một mặt quạt cho ta đi.”
“Ta không viết.” Trì Dạ Bạch rót cho hắn một chén trà rồi đưa qua, “Dâm từ diễm khúc ngươi thích, thứ cho tại hạ vô lực thưởng thức.”
Tư Mã Phượng cười mà không nói, rung đùi đắc ý uống chén trà kia. Lá trà chìm nổi trong chén, giống như vận mệnh bất định trước mắt. Trong lòng hắn đều là những chuyện xảy ra ở thành Vinh Khánh, nhìn đám lá trà quay cuồng chao đảo, lại nghĩ tới những đứa trẻ vô tội bị chết.
“Tiểu Bạch, ta cảm thấy chúng ta giống như mười năm chưa gặp.” Hắn đột nhiên nặng nề mở miệng, doạ Trì Dạ Bạch nhảy dựng.
“Mới bốn mươi…” Trì Dạ Bạch vô ý thức muốn nói với hắn không phải mười năm mà là bốn mươi sáu ngày tám canh giờ, may mà còn chưa nói ra, nuốt hết những lời này vào bụng.
“Bốn mươi sáu ngày tám canh giờ.” Tư Mã Phượng gật gật đầu, “Tựa như mười năm.”
Trì Dạ Bạch cúi đầu châm trà, trong lòng tràn ngập hỗn loạn và mờ mịt.
Hắn cũng thấy như đã qua mười năm. Tư Mã Phượng đã thay quần áo, thay bội hoàn trên lưng, ngay cả dây cột tóc trên đầu cũng đổi màu. Những thay đổi đó khiến hắn thoạt trông như đã trở thành một người khác, nhưng hắn vẫn chân chân thật thật là Tư Mã Phượng.
“Ngươi tới giúp ta, ta rất vui.” Tư Mã Phượng cười nói, vỗ vỗ bả vai hắn đứng lên, “Để ta gọi tất cả mọi người đến, nói với ngươi chuyện xảy ra ở đây. Ta còn phải hỏi thăm tỷ mỉ về truyền thuyết Xích Thần, mau lên nào.”
Trì Dạ Bạch thoáng do dự, nhưng vẫn nhanh chóng đứng dậy theo hắn, đi tới tiền thính.
Trước khi hắn và Tư Mã Phượng tách ra giữa hai người đã nổi lên tranh chấp không nói rõ trong biệt uyển. Ăn xong bữa tiệc ở Tẩm Sương Viện, Trì Dạ Bạch liền suốt đêm từ biệt Tư Mã Phượng. Tư Mã Phượng biết ý hắn đã quyết, cũng không giữ lại, dùng cặp mắt tội nghiệp nhìn hắn. “Tạm biệt”, Tư Mã Phượng chỉ đơn giản nói câu chào, chắp tay với hắn.
Cho nên hắn cũng không biết Tư Mã Phượng quay người về nhà, liền rối rằm không thôi cắn ống tay áo gần rách.
Hai người đều có tâm sự, nhưng không hẹn mà cùng cố gắng duy trì không khí thích hợp mà khó khăn lắm mới có được này.
Nghe xong những chuyện xảy ra ở thành Vinh Khánh, Trì Dạ Bạch lập tức nói với họ vụ án bắt cóc trẻ con rồi giết mười năm trước.
Năm đó án thứ nhất xảy ra vào ngày Tết, bị bắt đi là con trai của tư thục tiên sinh. Hai tháng sau, đứa bé được phát hiện chết chìm dưới Phù Yến Khê.
Bốn tháng sau đó có tổng cộng bốn đứa trẻ bị bắt cóc sau đó giết hại. Những đứa trẻ đều không bị ngược đãi, trái lại được nuôi dưỡng đến mức mập mạp, quần áo đẹp đẽ cầu kỳ. Năm đó tuần phủ của Vinh Khánh không bắt được hung thủ, ngược lại tạo ra mấy vụ án oan, cuối cùng bị miễn chức cáo lão hồi hương. Nhưng hung thủ chân chính sau khi giết chết đứa bé thứ năm lại mai danh ẩn tích, nói chung là vẫn chưa bắt được.
Vụ án năm đó cùng hiện tại cơ hồ không khác gì nhau.
“Vụ án xảy ra mười năm trước ở Vinh Khánh, ở Ưng Bối Xá thật ra cũng có bản ghi chép. Tuy không bắt được hung thủ, nhưng trong bản ghi chép ta phát hiện ra một việc kỳ quái.” Trì Dạ Bạch quay đầu hỏi Tư Mã Phượng, “Ngươi còn nhớ ta bảo ngươi chú ý đến truyền thuyết Xích Thần không?”
Tư Mã Phượng nhìn hắn nói chuyện đến xuất thần, không đề phòng Trì Dạ Bạch đột nhiên quay đầu hỏi mình, vội vàng lau lau nước miếng chả biết có tồn tại hay không, nghiêm túc gật đầu: “Ta đã tìm ra, trong một quyển truyện dân gian cũ kỹ.”
“….Sách đó là ta đưa cho ngươi, người biên soạn tên là Dung Kiên.” Trì Dạ Bạch nói, “Mười năm trước Vinh Khánh đã chết năm đứa bé, Xích Thần ở trong truyền thuyết cũng giết năm đứa bé. Năm đứa bé cũng có kiểu chết y hệt như trong truyền thuyết.”
Tất cả mọi người đều sợ hãi cả kinh.
“Người con thứ nhất của Xích Thần chết chìm trong thiên hà, đứa bé đầu tiên ở Vinh Khánh chết chìm trong Phù Yến Khê. Để đảm bảo đứa bé đó chết chìm, hai tay hai chân của nó đều bị buộc vào đá, khi giải phẩu thi thể ngỗ tác phát hiện, trong bụng và phổi của đứa bé tràn ngập nước bùn, bị sặc chết.” Trì Dạ Bạch thanh âm bình tĩnh, trong căn phòng không tiếng động có chút lạnh lẽo.
“Người con thứ hai của Xích Thần bởi vì chưa biết sử dụng thần lực, khi lầm lạc nhân gian thì ngã chết, hoá thành trăm sông trăm hồ ở nhân thế. Đứa bé thứ hai ở Vinh Khánh tương tự cũng là ngã chết, có điều thi thể bị ném vào Phù Yến Khê, ngỗ tác khám nghiệm phải mất một phen khí lực.
Người con thứ ba của Thiên Mẫu nuốt nhầm thiên đăng bị đốt cháy mà chết, thi thể đứa bé thứ ba khi được phát hiện ra tuy bề ngoài đầy đủ, nhưng khoang miệng, cổ họng, khí quản và dạ dày đều bị bỏng nặng, cuối cùng còn phát hiện trong bụng đứa bé có than. Đứa bé thứ tư hoá thành trăng tròn bị tươi sống đông chết vào đầu màu xuân trong Phù Yến Khê, đứa bé thứ năm bị Xích Thần đích thân bóp chết cũng tương tự bị hung thủ bóp chết, như cũ ném vào Phù Yến Khê.”
Trì Dạ Bạch dứt lời trong phòng hoàn toàn yên tĩnh. Tư Mã Phượng là người đầu tiên lấy lại tinh thần: “Hung thủ tàn nhẫn như vậy, dường như có cừu oán với trẻ con.”
“Nhưng năm cặp vợ chồng không hề quen biết nhau, cũng không có liên hệ. Hung thủ tựa hồ chỉ tuỳ tay lựa chọn mục tiêu.” Trì Dạ Bạch lấy một tờ giất, viết ra tên của năm cặp vợ chồng, “Lúc ấy ngỗ tác khám nghiệm thi thể chính là Dung Kiên -người biên soạn quyển truyện cổ dân gian kia, bởi vì tuổi tác cao, đã rời khỏi phủ nha. Kkông biết từ chỗ hắn có biết thêm được tin tức nào chăng.”
Hắn vừa dứt lời, A Tứ liền nói: “Hôm nay chúng ta vừa thăm dò được địa chỉ của Dung Kiên, ngay tại trong thành.”
“Vậy thật tốt quá.” Tư Mã Phượng nói, “Ngày mai ngươi đến bái phỏng.”
A Tứ nhìn Trì Dạ Bạch rồi nhìn hắn: “Vẫn là thiếu gia và Trì đương gia đi đi. Ta và các huynh đệ đến nhà người bị hại mười năm trước thăm hỏi. chỉ sợ không có thởi gian.”
Đám người đứng sau lưng hắn đều gật đầu, liên mồm nói “A Tứ nói rất đúng” “A Tứ thông minh hiểu ý” “Chúng ta rất bận”, ai nấy đều lộ vẻ mặt nghiêm túc.
Tư Mã Phượng cũng theo đó gật đầu: “A Tứ nói rất có lý. Cứ vậy đi.”
Trì Dạ Bạch:”…”
Tư Mã Phượng: “Tiểu Bạch, ngươi còn gì muốn nói sao?”
“Không có. Vị Dung tiên sinh này cũng là kỳ nhân, nghe nói có nghiên cứu rất nhiều về truyền thuyết Xích Thần.” Trì Dạ Bạch nói, ” Người đầu tiên phát hiện ra vụ án bắt cóc trẻ con rồi giết giống với truyền thuyết Xích Thần chính là hắn.”
Sáng sớm hôm sau mọi người lập tức khởi hành. Tư Mã Phượng vốn định hôm nay tới bái phỏng Thiệu Kim Kim của Ô Yên Các, vì thế bàn trước với Trì Dạ Bạch, sau khi gặp Dung Kiên sẽ chạy tới Xích Thần Phong.
Nhà của Dung Kiên cực kỳ đơn giản, là một tiểu viện tử bên trong ngõ nhỏ hẻo lánh. Trên hàng rào tre cây đậu quấn quýt sinh trưởng, hai ba con gà béo bị khách tới quấy nhiễu, cục tác cục tác, vừa chạy vừa đẻ hai quả trứng.
Ra mở cửa là một tiểu thư đồng, thấy hai người nói là đến bái phỏng Dung Kiên, trước hết bảo họ chờ ở cửa, xoay người quay về phòng trong bẩm báo Dung Kiên.
“Viện này tuy nhỏ, nhưng phòng ở lại lớn.” Tư Mã Phượng híp mắt đánh giá căn phòng trước mắt, “Vị Dung tiên sinh này làm ngỗ tác, lại có nghiên cứu truyền thuyết Xích Thần, thật quái lạ.”
“Cũng không có gì lạ. Như người-gia chủ của Tư Mã gia, nghiên cứu rất sâu về đủ loại quy tắc ở phố hoa, ta có từng cảm thấy kỳ quái?” Trì Dạ Bạch bình thản nói.
“Ta phiến là bất triêm thân.” Tư Mã Phượng cường điệu
(Vạn hoa tùng trung quá – Phiến diệp bất triêm thân = Dạo chơi khắp chốn sắc hương, một nhành lá cũng chẳng vương đến lòng)
Trì Dạ Bạch cười lạnh.
Vì thế Tư Mã Phượng mở cây quạt trong tay ra cho hắn xem. Cây quạt này là hắn suốt đêm qua ngồi viết, mặt quạt đề ba chữ to: Trì Dạ Bạch.
Trì Dạ Bạch liếc mắt một cái, mặt đỏ lên, nhắm mắt lại hít sâu vài cái mới dần tỉnh táo, nghiến răng nghiến lợi: “Viết quá xấu, đừng rêu rao khắp nơi.”
Tư Mã Phượng chậm rì rì gấp quạt, cười tủm tỉm đánh giá ông lão đang từ trong phòng đi ra.
Dung Kiên tuổi chừng sáu mươi, tinh thần quắc thước nện bước vững vàng, nhưng không phải người luyện võ. Trì Dạ Bạch và Tư Mã Phượng nêu rõ thân phận và ý đồ đến đây, hắn liền mời hai người vào phòng.
“Năm đó phụ trách khám nghiệm tử thi đích xác là ta. Tuần phủ đại nhân biết ta kinh nghiệm phong phú, bởi vậy khai ân phê chuẩn ta giải phẫu thi thể. Cũng bởi vì vậy, ta mới phát hiện những đứa bé đó có kiểu chết giống hệt với truyền thuyết Xích Thần.” Khi nói chuyện, Dung Kiên rót trà cho hai người.
Phòng ở của ông lão này cực kỳ rộng rãi thông thấu, tứ phía treo đầu tác phẩm thư pháp, bút lực khí phái không đồng nhất. “Đều là đệ tử của ta để lại.” Dung Kiên thấy Tư Mã Phượng chú ý tới thư pháp trên tường, thoáng kiêu ngoạ giới thiệu cho hắn, “Kỳ thực ta không chuyên làm ngỗ tác, mọi người trong thành Vinh Khánh đều gọi ta là Dung tiên sinh, vì trước kia ta là phu tử dạy học trong học viện.”
Tư Mã Phượng cực kỳ giật mình, vội vàng nói vài câu “Thất kính thất kính.”
Dung Kiên vuốt ve chòm râu dê của mình, nói với hai người chuyện khám nghiệm tử thi năm đó. Tình huống cụ thể không sai biệt mấy với tư liệu mà Trì Dạ Bạch sưu tập được, hai người không có thêm thông tin gì mới, liền hỏi về truyền thuyết Xích Thần.
“Truyền thuyết có liên quan đến sông Úc Lan có rất nhiều, truyền thuyết Xích Thần hoá thành Xích Thần Phong quả thật truyền lưu rất rộng. Nhưng câu chuyện năm người con của Xích Thần không phải ai cũng biết đến.” Dung Kiên nheo mắt lại, thần thần bí bí nói, “Truyền thuyết đều từ miệng dân chúng mà ra, cho nên trong lúc lưu truyền, chắc chắn đã bị người thuyết thư bóp méo hoặc thêm thắt. Câu chuyện về năm người con của Xích Thần trong quá trình truyền lưu là bị người ta thêm thắt vào.”
“Bị ai? Tại sao lại thêm vào?” Tư Mã Phượng nổi lên hứng thú.
“Ta không biết bị ai thêm, tóm lại khi ta cùng đệ tử sưu tập tư liệu, cực kỳ trùng hợp phát hiện ra câu chuyện cơ hồ không ai biết đến.” Dung Kiên đột nhiên đè thấp thanh âm, “Câu chuyện này có một bí mật.”
Ngữ khí của hắn cực kỳ trầm thấp thần bí, khiến hai người bọn họ cũng nghiêm túc chăm chú lắng nghe.
“Xích Thần tên là Thiên Mẫu.” Dung Kiên rút một tờ giấy, viết hai chữ “Thiên Mẫu”, “Mà hai vị huynh trưởng của bà ta cũng tự xưng là vua trời, tức Thiên Phụ.”
Hắn lại viết hai chữ “Thiên Phụ”, rồi ngay sau đó cực kỳ cẩn thận gạch đi hai chữ Thiên, trên tờ giấy chỉ còn lại một “Phụ” một “Mẫu”.
Tư Mã Phượng là người đầu tiên phản ứng lại, khiếp sợ nhìn Dung Kiên.
“Xích Thần lấy linh khí của thiên địa nhật nguyệt dựng dục thần thai, nhưng sau khi thần thai sinh ra từng người lại chết non. Tại sao bà ta không bảo vệ chúng? Tại sao lại ra tay giết hại chính đứa con của mình?” Dung Kiên chậm rãi nói, “Trong truyền thuyết thượng cổ, quan hệ giữa các chư thần rất hỗn loạn, không theo luân thường.”
Trì Dạ Bạch thở dài thật sâu: “Ta hiểu rồi, năm đứa bé kia là con của Xích Thần và huynh đệ bà ta.”
“Đúng. Xích Thần sinh con xong, nhưng không thể đối mặt, vì vậy dùng mọi thủ đoạn giết chết chúng. Đứa bé thứ năm miệng nảh thần ngữ, khiến cửu trọng thiên không được bình an, nó nói ra chính là bí mật này, cho nên Xích Thần muốn giết chết nó.”
Tư Mã Phượng nhìn hai chữ trên tờ giấy, sau một lúc trầm mặc mới thấp giọng hói: “Cho dù truyền thuyết này có bí mật, nhưng có quan hệ gì tới vụ án bắt cóc trẻ con rồi giết này?”
“Liên quan thế nào ta không biết, ta chỉ biết câu chuyện này có nguồn gốc của nó.” Dung Kiên chỉ vào chữ “Mẫu”, “Chiếu Mai Phong Thiên Mẫu Hạ Tam Tiếu có hai huynh đệ. Nàng cả đời không lấy chồng, sau khi chiếm Chiếu Mai Phong, liền cấm hai người anh không được gặp mình, cũng không nhắc tới việc mình có hai người anh.”
Trì Dạ Bạch trợn mắt há mồm. Hắn biết Hạ Tam Tiếu của Chiếu Mai Phong quan hệ với thân nhân cực kỳ xấu, nhưng vô luận thế nào cũng không nghĩ đến phương diện này.
“Nhưng mà mười năm trước khi vụ án bắt cóc trẻ con rồi giết xảy ra, Hạ Tam Tiếu đã chết, Chiếu Mai Phong đã suy tàn, có liên quan gì tới nàng?” Hắn vội vàng hỏi, “Bí mật này còn ai biết nữa?”
“Bí mật này chỉ có ta và một vị đệ tử khác biết.” Dung Kiên nhẹ nhàng lắc đầu, “Những gì ta có thể nói với các ngươi chỉ có nhiêu đây.”
Trì Dạ Bạch đang muốn hỏi tiếp, chợt thấy cửa phòng bị mở ra từ bên ngoài, tiểu thư đồng thò đầu vào nói: “Tiên sinh, chúng ta không đóng chặt cửa, gà chạy hết rồi…”
“Ta đang tiếp khách nhân, tự mình bắt đi!” Dung Kiên phất phất tay, “Ngươi đến gọi Triệu đại ca ở cách vách đến giúp ngươi.”
Một luồng gió từ khe cửa luồn vào, khiến những tác phẩm thư pháp trên tường bay loạn xạ, có mấy tấm bị rơi xuống đất. Tư Mã Phượng giúp Dung Kiên nhặt chúng lên, trước mặt hắn là một bộ viết “Phá vân tựu Kình, trường phòng đồng ngã”, bút lực khoẻ khoắn phong duệ, ẩn ẩn sắc thái đại tướng.
“Chà, khẩu khí ghê gớm thật.” Tư Mã Phượng không khỏi cười nói. Trên tác phẩm có viết lạc khoản, cũng có tiểu ấn hình vuông khắc hai chữ. Hắn liếc nhìn, nhất thời ngây ngẩn cả người.
“Dung tiên sinh!” Tư Mã Phượng lạp tức quay đầu lại gọi Dung Kiên, “Đây cũng là đệ tử của ngài?”
Dung Kiên đi tới nhìn, sau đó cười vang: “Đúng vậy, là hắn, Văn Huyền Chu. Hắn là đệ tử giỏi nhất của ta, hơn nữa khi sưu tập truyền thuyết dân gian, vừa nhanh vừa tốt. Bí mật của truyền thuyết Xích Thần chính là hắn phát hiện ra.”
______________
Tiểu kịch trường diễn ra ở một nơi khác:A Tứ không bị đánh. Tư Mã Phượng ra ngoài trở về còn mang cho hắn một cái đùi gà muối thật to?
A Tứ: Đa tạ thiếu gia. A Tứ nhất định không ngừng cố gắng.
Tư Mã Phượng: Ừm.
A Tứ: Vui quá đi, ta sau này phụng chỉ buôn chuyện!
Tư Mã Phượng:….Cái gì? Buôn chuyện?”
A Tứ:…
Tư Mã Phượng: Nói cho rõ ràng, đừng chạy. Không được ăn! Quay lại đây! Quay lại ngay!