Chu Thương Thương ôm hai vai Hàn Tranh: “Thập Nhất, anh có phải đặc biệt không có tự tin hay không…”
Hàn Tranh lái xe đấu đá lung tung thẳng một mạch đến trước cửa nhà ga.
Buổi sáng bốn năm giờ, những người lớn phải đi làm còn không có ra
khỏi tổ, cho nên tình hình giao thông ở thành phố G vẫn còn rất tốt, ánh rạng đông xuyên thấu qua tầng mây phía chân trời đánh tan đám sương
sớm.
Hàn Tranh giơ tay xoa nhẹ đuôi tóc, vội vội vàng vàng ra cửa, anh đã quên rửa mặt.
Từ căn hộ của Hàn Tranh ra nhà ga cho dù dùng tốc độ 80km/1 giờ một
đường thông suốt cũng phải đi gần 40 phút, Hàn Tranh 4 giờ 10 phút ra
cửa, lúc đến nhà ga còn chưa tới 4 giờ rưỡi.
Chu Thương Thương ngồi ở trạm xe buýt trước cổng nhà ga chờ Hàn
Tranh, trên đường xe không nhiều lắm, người đi đường càng ít, cách đó
không xa có nhân viên vệ sinh mặc đồng phục màu lam ở trên đường quét
rác, cái chổi quét mạnh vào mặt đất, phát ra thanh âm loẹt xoẹt.
Chu Thương Thương thân thể đã bị vây trong trạng thái mỏi mệt không
chịu nổi, tuy nhiên ý nghĩ lại thanh tỉnh lên, cô có chút ảo não bản
thân làm sao mà lại bỏ chạy đến thành phố G này.
Cô thật đáng giận a, ở chỗ người mình yêu bị đau lòng, sau đó chạy
đến chỗ có người yêu mình này, nhưng là sẽ như thế nào đây, ích kỷ thì
ích kỷ đi, cô không muốn nghĩ thêm gì nhiều nữa, thế giới của cô trời
băng đất tuyết, cô bức thiết muốn một tia ấm áp như vậy.
Chu Thương Thương cho tới bây giờ chưa từng giống như hiện tại vậy
khát vọng được yêu khát vọng ấm áp, cô tựa như cô bé bán diêm đáng kia,
cô bé bán diêm chỉ cần châm một cây diêm sẽ cảm thấy nhiệt độ thực ấm
áp, mà cô, yêu cầu cũng không cao, cũng chỉ muốn một chút ấm áp như vậy, cho dù chỉ là nửa điểm ấm áp vụn vặt.
Hàn Tranh ở nhà ga vòng một vòng, mới ở chỗ trạm xe buýt ngay giao lộ nhìn thấy Chu Thương Thương ngồi trên ghế chờ, Hàn Tranh thả chậm tốc
độ xe, đem xe ngừng ven đường, sau đó từ trên xe xuống dưới.
Sáng sớm ánh mặt trời dần dần sáng lên, thời điểm Hàn Tranh xuống xe
vậy mà có chút không thích ứng với độ sáng, anh hơi hí mắt, mới hướng
Chu Thương Thương đi tới.
Chu Thương Thương nghe được tiếng vang, ngẩng đầu, cô chưa từng có
lần nào nhìn thấy Hàn Tranh lôi thôi lếch thếch như thế, tóc tai hỗn
độn, cằm lún phún râu. Chu Thương Thương thu thu thần sắc trên mặt, hỏi: “Thập Nhất, anh có mang tiền không?”
–
Hàn Tranh vội vàng đi tới, thật sự đã quên mang ví tiền, tuy nhiên
may mắn ở bên trong xe tìm được một ít tiền lẻ, tiền lẻ này hình như là
Tống Thiến lần trước đến thành phố G muốn ăn vặt ven đường sau đó còn dư ra.
Hàn Tranh lấy mấy tờ tiền lẻ, thay Chu Thương Thương thanh toán tiền
bánh rán, lúc bác gái bán bánh nhận tiền cười tủm tỉm nói một câu: “Cô
bé, bạn trai của cháu cũng thật đẹp.”
Hàn Tranh nặn ra nụ cười, lôi kéo tay Chu Thương Thương lên xe .
Chu Thương Thương lên xe Hàn Tranh liền bắt đầu nhắm mắt ngủ, Hàn
Tranh dọc theo đường đi cũng trầm mặc không nói lời nào, không nói một
lời lái xe, đi ngang qua một tiệm bán cháo 24 giờ, xuống xe mua một túi
điểm tâm mang về.
Khi Hàn Tranh một lần nữa lên xe, Chu Thương Thương đã muốn tỉnh lại, Hàn Tranh đem bữa sáng đặt ở đầu xe, nhìn Chu Thương Thương: “Cũng sắp
đến nơi, đợi đến chỗ anh ở lại ngủ bù một giấc cho khỏe.”
Chu Thương Thương gật gật đầu, thần sắc mệt mỏi.
Hàn Tranh nhìn Chu Thương Thương muốn nói lại thôi, tuy nhiên cái gì cũng không có hỏi, quay đầu tiếp tục lái xe.
Chu Thương Thương đi theo Hàn Tranh vào căn hộ của anh, khi vào cửa
đổi giày, Hàn Tranh đem một đôi dép lê bằng da của nam đặt ở phía trước
cô, Chu Thương Thương không lập tức đổi giày, mà đứng bất động, Hàn
Tranh ngồi chồm hổm ngẩng đầu nhìn cô.
Chu Thương Thương cùng Hàn Tranh bốn mắt nhìn nhau, mở miệng nói: “Hàn Tranh, em ly hôn.”
Hàn Tranh bỗng nhiên ngẩn ra, thần sắc trên mặt đầu tiên là chợt lóe
qua không tin tưởng, mang theo chút vui mừng, còn có chút khó hiểu cùng
đau lòng.
Anh ngồi chồm hổm ngửa đầu nhìn Chu Thương Thương, cả người giống như bị cái tin tức đột nhiên này làm cho khiếp sợ đến mất hồn, sau đó như
là ý thức được cái gì, một cỗ vui sướng thuần túy từ lòng bàn chân dâng
thẳng lên trên, vòng quanh trái tim của anh, vòng vo hai vòng, sau đó
phóng lên trên đại não của anh.
“Thương Thương, anh thật sự rất cao hứng em có thể tới tìm anh.” Hàn
Tranh chậm rãi đứng lên, vóc dáng hơn 1m8 cho dù hơi hơi khom thắt lưng
cũng cao hơn so với Chu Thương Thương nửa cái đầu, hai tay anh đặt ở bả
vai cô, tay có chút khắc chế không được khẽ run, bình tĩnh lại tâm tình, anh hỏi Chu Thương Thương: “Trước nghỉ ngơi hay là ăn điểm tâm?”
“Em muốn ngủ trước.” Chu Thương Thương nói, sau đó cúi đầu đổi giày.
“Được.” Hàn Tranh nói, sau đó đem Chu Thương Thương dắt đến phòng ngủ mình, “Không ngại ngủ giường của anh chứ.”
“Không sao.” Chu Thương Thương đi đến trên giường, Hàn Tranh đứng ở phòng ngủ nhìn một chút, sau đó ra khỏi phòng, đóng cửa lại.
–
Một giấc này Chu Thương Thương ngủ thật say, tỉnh lại đã đến giữa trưa, ra khỏi phòng, Hàn Tranh đã không còn ở nhà.
Trên bàn trà ở phòng khách đặt một bộ quần áo đã được giặt sạch sẽ, còn có một chút đồ dùng sinh hoạt mới mua.
Chu Thương Thương dùng phòng vệ sinh của Hàn Tranh tắm rửa một cái.
Tắm rửa xong đi ra, đi đến phòng ăn, trên bàn cơm trừ bỏ điểm tâm sáng
còn có vài tờ tiền cùng một tờ giấy, trên giấy viết một loạt chữ như
rồng bay phượng múa.
“Anh trước đi làm, buổi tối 6 giờ về, cơm trưa cùng cơm chiều sẽ có người đến đưa cơm.”
—— Hàn Tranh, sáng 9. 11 lưu lại
Chu Thương Thương ở nhà Hàn Tranh tìm không thấy máy sấy, chỉ có thể
dùng khăn khô lau tóc, lau tóc xong, lấy ra di động trong túi, đã hết
pin tự động tắt máy.
Cô để di động qua một bên, qua một lúc, vẫn là lấy ra đồ sạc pin đi đến ổ điện ở góc tường phòng khách nạp pin cho di động.
Cô ngồi chồm hổm khởi động máy, smartphone này vẫn là Tô Dần Chính
mua cho cô, nói là cho cô giải buồn, Chu Thương Thương ôm đầu gối, cô từ chỗ Tô Dần Chính cầm lấy hơn một trăm triệu tiền bồi thương, làm sao
vẫn còn không có cam lòng như vậy.
Di động vừa khởi động, bên trong vài tin nhắn nhắc nhở, trong đó có
một cái là tin nhắn báo cuộc gọi nhỡ của Tô Dần Chính, 24 giờ sau khi ly hôn, hắn gọi điện thoại cho cô một lần.
–
Hàn Tranh hôm nay thật sự không có tâm tư gì làm việc, ký hai phần
đơn xin điều động nhân viên trong cục, sau đó gửi ra mấy phong văn kiện
cho ông cụ ở Bắc Kinh.
Hàn Tranh cảm thấy tâm tình của mình có chút khó có thể hình dung,
thoáng cái là cảm thấy mười vạn dặm trường chinh rốt cục có chút hi vọng như vậy, thoáng chút lại như rơi vào một cái lưới không bờ không bến.
Anh không có buông tha cho dự định, nhưng là lần đầu tiên cảm thấy không tin tưởng như vậy.
Chu Thương Thương cùng Tô Dần Chính có mười bốn năm, mười bốn năm
tình cảm, mặc kệ lấy cái hình thức gì kết thúc, mười bốn năm không chỉ
là một khái niệm chữ số, thời gian cùng hồi ức torng đó làm thế nào cũng không phai mờ được, mà tình trường nhấp nhô trong đó, anh được coi như
là nửa nhân chứng.
Thế nhưng anh nghĩ, cho dù anh hiện tại không có nửa phần nắm chắc
chống lại được mười bốn năm này, anh vẫn không chùn bước muốn đem đoạn
cảm tình này cầm chắc.
Cả đời rất dài không phải sao? Anh muốn thân thể khỏe mạnh, anh muốn
trường mệnh trăm tuổi, anh muốn dùng mười bốn năm của mình, hai mươi bốn năm, thậm chí ba mươi bốn mươi bốn sáu mươi bốn năm chống lại mười bốn
năm của Tô Dần Chính.
Anh chiếm không được tiên cơ, liền liều mạng chiến đấu không mệt, anh không phải luôn giỏi về khoảng chạy cự ly dài sao?
Hàn Tranh hôm nay còn tan ca sớm, thời điểm ở trên đường gọi điện
thoại cho Chu Thương Thương, lần này không để cho anh chờ bao lâu điện
thoại bắt máy, trong ống nghe trừ bỏ tiếng nói chuyện của Chu Thương
Thương còn nghe tiếng xào rau xì xèo, Hàn Tranh tư duy nóng lên, giẫm
chân ga hướng về phía căn hộ chạy đi.
Lúc Chu Thương Thương mở cửa cho Hàn Tranh trên người còn mang tạp dề, một cái tạp dề quảng cáo, mặt trên viết “XX happy”.
Chu Thương Thương thấy Hàn Tranh đem tầm mắt dừng trên tạp dề của cô, giải thích một câu, “Mua thịt gà tặng.” Nói xong, liền lăn trở lại
trong bếp nhìn nồi canh, thời điểm gần chín, một bên bỏ gia vị vào nồi
canh, một bên nói với Hàn Tranh: “Nhà anh còn thiếu nhiều đồ lắm, em hôm nay tiêu không ít tiền, số tiền còn lại em giữ trước, ngày mai lấy tiền trả lại anh sau.”
Hàn Tranh hít sâu một hơi, nhìn chằm chằm bóng dáng Chu Thương Thương một hồi lâu, mở miệng hỏi: “Thương Thương, em có ý gì?”
Chu Thương Thương xoay người: “Em có khả năng phải ở nhà anh tạm vài ngày, tuy nhiên em sẽ không ở miễn phí, em có thể…”
“Thương Thương, trăm ngàn lần đừng cho anh nếm ngon ngọt.” Hàn Tranh
cắt ngang Chu Thương Thương, nói chuyện ngữ khí cực kỳ nghiêm túc.
Chu Thương Thương cúi đầu: “Được, em đây tự tìm chỗ ở.” Nói xong, muốn cởi bỏ tạp dề.
Hàn Tranh một phen bóp giữ cổ tay Chu Thương Thương, sau đó đem cô
giam giữ trên cửa thủy tinh ở phòng bếp, liền thuận thế vùi đầu phủ lên
môi cô.
Người phụ nữ này thật là có bản lĩnh, dễ dàng như vậy liền xé rách ẩn nhẫn cùng khẩu thị tâm phi của anh, Hàn Tranh gắt gao đem Chu Thương
Thương kéo vào trong lòng mình, đầu lưỡi mở ra khớp hàm của cô, Chu
Thương Thương ăn đau hé miệng, hơi thở nóng rực của Hàn Tranh liền lập
tức tràn ngập khoang miệng của cô.
Đầu lưỡi Hàn Tranh dùng sức ở trong miệng Chu Thương Thương càn quét, anh chưa từng không khống chế được như vậy, dùng sạch hết khí lực toàn
thân đi hôn một cô gái, hận không thể đem cô hòa tan trong độ ấm của
mình, sau đó có thể mắt không thấy tâm không phiền.
Chu Thương Thương cả người giống như một sợi dây cung bị buộc chặt,
toàn thân cô khẩn trương run run, Chu Thương Thương tuyệt đối không phải bởi vì ngượng ngùng mà khẩn trương, mặt cô thực đỏ, cả khuôn mặt thình
thịch tỏa ra bên ngoài nhiệt khí nóng bỏng, nhiệt độ cơ thể của cô có
khả năng so với Hàn Tranh còn cao hơn, không biết là vì tình dục bị
khiêu khích hay là khác nguyên nhân, cô đột nhiên dâng lên một tia hưng
phấn như vậy, bất đắc dĩ thân thể càng ngày càng nhũn, hai tay cô vội
vàng giữ lấy bả vai Hàn Tranh, sau lưng trừ bỏ cửa thủy tinh để dựa vào, gần như cả người cô đều treo trên người Hàn Tranh.
Hàn Tranh một tay chậm rãi chuyển qua trước ngực Chu Thương Thương,
một tay tìm được dưới váy cô, khi bàn tay chạm vào chỗ mềm mại bên
trong, Hàn Tranh cảm thấy mình thật sự muốn điên rồi. Hàn Tranh giang
rộng hai tay nâng lên mông Chu Thương Thương, sau đó nâng cả người cô
bay lên trên không trung, tư thế này làm cho sau lưng Chu Thương Thương
hung hăng đánh tới trên cánh cửa thủy tinh.
Chu Thương Thương ăn đau, nước mắt không ngừng từ trong hốc mắt toát ra.
Hàn Tranh vừa ảo não vừa đau lòng lại dừng không được, anh dùng tay
vòng ra phía sau lưng Chu Thương Thương, tránh cho lưng của cô lại đụng
vào bề mặt cửa.
Chu Thương Thương hiện tại cả người bị bay lên không trung, việc duy
nhất có thể làm chính là hai chân kẹp chặt thắt lưng Hàn Tranh, váy của
cô sớm đã bị vén đến thắt lưng, áo sơmi hỗn độn từ lâu đã ướt đẫm mồ
hôi, cô thật sự là hưng phấn cực kỳ, hình ảnh này nhiều thối nát a.
Tô Dần Chính có phải cũng ôm Trần Uyển Di như vậy, khúc dạo đầu của
bọn họ là bộ dáng gì đây, có phải cũng kịch liệt hận không thể đem đối
phương bóp nát hay không, Tô Dần Chính lấy cái tư thế gì tiến vào thân
thể Trần Uyển Di đây.
Theo hình ảnh trong não càng ngày càng rõ ràng, Chu Thương Thương
thống khổ nhắm mắt lại, thân mình cô không thể khống chế phát run.
Đột nhiên hết thảy im bặt mà dừng lại, Chu Thương Thương mở mắt ra,
Hàn Tranh đang dùng đôi con ngươi tĩnh mịch vẫn không nhúc nhích kia
nhìn cô.
Chu Thương Thương cắn môi, nước mắt ào ào chảy xuống.
Trong ánh mắt xinh đẹp của Hàn Tranh kia có cái gì đó lóe lóe, nhưng vẫn yên lặng không lên tiếng.
Lúc này nồi canh đang đun phát ra tiếng sùng sục sôi trào, Hàn Tranh
đem Chu Thương Thương buông ra, thoáng sắp xếp sửa sang lại áo váy hỗn
độn của cô, sau đó xoay người sang chỗ khác tắt đi bếp gas.
“Em đi rửa mặt.” Chu Thương Thương nói.
Hàn Tranh gật đầu: “Sau khi rửa xong đi ra ăn cơm.”
–
Chu Thương Thương ở trong phòng vệ sinh ước chừng ngây người hơn mười phút, lúc đi ra Hàn Tranh đã dọn xong bát đũa, anh so với cô tự tại rất nhiều, nhất là lúc ăn cơm, ngồi ở đối diện cô chậm rãi nhai chậm rãi
nuốt.
Chu Thương Thương ngẩng đầu nhìn Hàn Tranh, khi nhìn đến một bên cổ
Hàn Tranh có một vết cào thật dài màu đỏ thì có chút mất tự nhiên cúi
đầu.
Hàn Tranh vòng vo chuyển tầm mắt, sau đó chỉ chỉ canh cá trích đậu hủ trên bàn, hỏi: “Thương Thương, em mua cá ở chỗ nào, rất tươi.”
“Siêu thị.”
“Ah.” Dừng một chút, “Siêu thị nào?”
“Siêu thị ở đối diện tiểu khu.”
Hàn Tranh lại “Ừ” một tiếng.
–
Đêm khuya 12 giờ, bọn họ vẫn còn làm tiếp chuyện chưa xong ở trong
phòng bếp, không có kịch liệt như lúc trước, Hàn Tranh thật cẩn thận
giống như người mới học nghề, từng cái động tác đều gần như phải hỏi Chu Thương Thương một câu “Cảm giác thế nào?”
Chu Thương Thương ôm hai vai Hàn Tranh: “Thập Nhất, anh có phải đặc biệt không có tự tin hay không…”
Hàn Tranh dừng lại động tác, trong đêm ánh mắt lúc sáng lúc tối, sau đó thẳng tiến một cái, thẳng đến hoa tâm.