Tống Thiến là mấy ngày trước khi tháng 9 khai giảng trở về, áo sơmi
trắng phối hợp với một chiếc váy dài vàng nhạt, màu da là cái loại trắng mịn như Thẩm Băng, hai má lưu trữ nét mập mạp trẻ con, cắt kiểu tóc mái lưu hành vào thời đó, lộ ra hai ánh mắt cong cong.
Ngày đó Chu Thương Thương hiếm khi đi xuống lầu gởi thư, liền vừa vặn cùng Tống Thiến đối mặt.
Tống Thiến nói: “Hi!”
Chu Thương Thương trả lời: “Hi.”
Tống Thiến: “Chị muốn ra ngoài sao?”
Chu Thương Thương giơ lên phong thơ trên tay: “Gửi thư.”
Tống Thiến dáng dấp như có chút suy nghĩ: “Ngoài cửa có hòm thư, khoảng 3 giờ sẽ có người tới lấy.”
Chu Thương Thương nói cám ơn.
Tống Thiến nhún nhún vai.
Chu Thương Thương gởi thư về Chu gia ở thành phố B —— người nhận là
Tưởng Ái Linh, Tưởng Ái Linh là mẹ của Chu Trường An, mẹ chồng của
Trương Lâm, bà nội của cô.
Từ nhỏ Chu Thương Thương vẫn rõ rành rành, chỉ có một chuyện vẫn
không rõ, đó chính là Tưởng Ái Linh vĩnh viễn sẽ không cười với cô, cho
dù nói chuyện, cũng là bộ dáng nhàn nhàn nhạt nhạt, hận không thể đem cô coi thành không khí.
Ngày bé mấy chú mấy dì trong viện thực thích chơi với cô, thí dụ như ôm cô hỏi Thương Thương thích nhất ai a?
Cô trả lời ba ba.
Ghét nhất là ai nè.”Bà nội.”
Cô trả lời không cần nghĩ ngợi.
Đúng lúc đoạn đối thoại này bị Trương Lâm nghe được. Trương Lâm tuy
rằng từ nhỏ đối xử với cô nghiêm khắc, nhưng là chưa từng đánh qua cô,
nhưng lần đó, thước đo thật dày đánh trên người cô, một cái một cái,
không chút do dự.
“Ba ba nói không thể nói dối, con chính là chán ghét bà nội, vì sao
mẹ lại giận?” Cô là người mạnh miệng, sau đó chạy về phòng, nhào vào
chăn khóc như núi đổ, oan ức cực kỳ.
Buổi tối cô dỗi không ăn cơm, Chu Trường An sau khi tan tầm trở về đã biết việc này, ông đầu tiên là chỉ trích hành vi bạo lực gia đình của
Trương Lâm, sau đó đi vào phòng của cô, cô vừa nhìn thấy Chu Trường An
liền khóc, tựa như Đậu Nga gặp được thanh thiên đại lão gia.
Chu Trường An ôm cô, cùng cô nói rất nhiều, đối với đứa bé năm sáu
tuổi, có chút chuyện nói cũng là chưa hiểu rõ hết, nhưng mà nghe xong
Chu Trường An nói cô lại cái oan ức gì cũng không còn, buổi tối trước
khi ngủ, còn chạy đến trước mặt Trương Lâm.
“Ba ba nói con người lòng dạ phải rộng như biển khơi, con là một đứa
bé khoan dung, hôm nay hành vi đánh người của mẹ không đúng, bởi vì mẹ
là mẹ con, con liền tha thứ cho mẹ, còn có con cũng có chỗ không đúng,
bà nội là trưởng bối, con cho dù không thích bà cũng không thể nói chán
ghét bà, tôn trọng người lớn là bổn phận của trẻ em.”
Cô nói xong, vụng trộm nhìn Trương Lâm, Trương Lâm vội vàng xoay qua đây, Trương Lâm khóc, duy nhất một lần bị cô nhìn thấy.
Kỳ thật ngày đó, Chu Trường An còn nói: “Bà nội là thích Thương
Thương, nhưng mà bà nội, nói như thế nào đây, bà chính là không biết làm thế nào để biểu đạt tình cảm của mình… Con hỏi biểu đạt tình cảm là cái gì à… Chính là dùng hành động biểu đạt yêu thương một người, giống như
là mẹ mỗi ngày nấu cơm cho Thương Thương, đây là một loại phương thức
biểu đạt tình cảm.”
Cô hỏi: “Bà nội sẽ không biểu đạt tình cảm, là bởi vì có liên quan đến việc bị già đi sao?”
Chu Trường An đầu tiên là sửng sốt, sau đó cười hớ hớ vỗ vỗ đầu cô: “Thương Thương nhà chúng ta đúng là thông minh a.”
Lời nói dối của Chu Trường An sau khi ông qua đời bị nhẹ nhàng vạch
trần, sau khi Chu Trường An cùng Trương Lâm qua đời ánh mắt Tưởng Ái
Linh nhìn cô giống như là một cây đao nhỏ tẩm độc.
Tưởng Ái Linh yêu cầu tổ chức lễ tang truyền thống, mấy ngày nay cả
người cô thật choáng váng, mấy người bạn thân thiết trước đó của Chu
Trường An cùng Trương Lâm đều lại đây hỗ trợ, cô có cái gì không hiểu,
các dì để cho cô ở linh đường đốt giấy tiền vàng mã, giấy tiền ở trong
bồn thiêu đốt, lóe lên ánh lửa vàng đỏ, Chu Thương Thương thật hy vọng
tất cả mọi thứ chỉ là giấc mộng, ngày hôm sau bởi vì sắp đến trường muộn bị Trương Lâm đánh thức, Chu Trường An sẽ quy luật buổi sáng khi đi thì chạy trên đường Phù Dung, khi trở về thì mang theo bánh bao của tiệm
Phúc Ký đi về.
Mấy ngày lễ tang này thật sự là đến thật nhiều người, mỗi một người
đến, Tưởng Ái Linh để cho cô đứng lên đáp lễ, bọn họ đưa tới vòng hoa
câu đối phúng điếu xếp đặt ở hai bên linh đường, một đường thật dài,
trong đó hai cái trước mặt, là chú Cố đi mua với cô, sau đó nhìn chú Cố
viết lên:
“Âm dung uyển tại hạo khí thường tồn – con gái Chu Thương Thương khóc viếng”, “Thu phong hạc lệ dạ nguyệt quyên đề – con gái Chu Thương
Thương khóc viếng”
Tống Lâm Sinh đến là ở ba tuần sau khi Chu Trường An cùng Trương Lâm
mất đi, mặc một chiếc áo sơmi màu xám, ông tiến lên đốt một nén nhang,
sau đó đem nhang cắm vào trong lư hương.
Ngày đó Tưởng Ái Linh mặc một bộ đồ tây màu đen, mang kính râm màu
đen, Chu Thương Thương nhìn không thấy mắt của bà. Bảo mẫu mang cô đi
thu dọn lại di vật của Chu Trường An cùng Trương Lâm, thời điểm tới một
nửa, dừng lại đối với cô nói: “Thương Thương, con chọn lựa mấy thứ đặc
biệt có kỷ niệm gì đó giữ ở bên người đi…”
Cô hỏi: “Chúng ta phải chuyển nhà sao, là bà nội muốn chuyển đi sao?”
Bảo mẫu khóc, nói có chút không ra lời: “Không phải… Không phải bà nội chuyển đi… Là con phải chuyển đi…”
Cô ấy nói con không phải đứa nhỏ của Chu gia, Chu gia ngậm bồ hòn nhiều năm như vậy, đủ rồi.
Việc này sau khi cô biết, đầu tiên là không tin, sau khi tin cũng
chưa từ bỏ ý định đi cầu xin Tưởng Ái Linh, cô nói: “Con có thể không
phải đứa nhỏ của Chu gia, nhưng con là con gái Chu Trường An, con là con của mẹ… Bà nội, từ nhỏ đến lớn, mọi người là thân nhân của con, hiện
giờ đột nhiên cho con làm đứa nhỏ nhà khác, bà nội… Con thật sự làm
không được mà…”
Cô nghĩ Tưởng Ái Linh sẽ mềm lòng, nhưng là Tưởng Ái Linh luôn luôn
có năng lực làm cho người ta hoàn toàn hết hy vọng, ngày hôm sau liền
cùng Tống Lâm Sinh ở dưới sự chứng kiến của luật sư hai bên sửa đổi
người giám hộ cho cô.
Cô bảo mẫu của Chu gia giúp cô thu dọn rất nhiều quần áo, cô cuối
cùng cũng chỉ mang theo một quyển album, trước lúc đi cô đem tất cả ảnh
chụp bên trong rửa thêm, hai bản album, cô mang đi một quyển, lưu lại
cho Tưởng Ái Linh một quyển.
Về phần câu nói Chu Trường An nói cho cô kia, “Bà nội là thích Thương Thương, bà chính là không biết làm thế nào để biểu đạt tình cảm của
mình.” Mỗi khi nhớ tới, cô đều có xúc động muốn rơi lệ.
Cái lời nói dối thiện ý này, Chu Thương Thương nghe qua, là lời nói ấm áp nhất.
Thời điểm ăn cơm chiều Tống Thiến nói rất nhiều về chuyện thú vị ở
trại hè, Tống Thiến là một người biết kể chuyện, có thể đem một sự kiện
nhỏ nhất miêu tả rất sống động.
“Thiến Thiến, đừng mãi lôi kéo ba con nói chuyện, ba con sẽ mệt.”
Thẩm Băng nói tuy là trách cứ, nhưng trên mặt cũng là mang theo nụ cười
dịu dàng.
Bà gắp cho Tống Thiến tôm nõn mà Tống Thiến thích ăn, dừng một chút,
cũng gắp một chút cho Chu Thương Thương, Thương Thương nói cám ơn.
Nếu nói mấy tháng trước bởi vì Chu Trường An cùng Trương Lâm qua đời
làm cho Chu Thương Thương đầu óc không thể nào xoay chuyển, giờ đây ở
trên bàn cơm Chu Thương Thương thực sự cảm thấy xấu hổ, một nhà ba người đang êm đẹp bởi vì một người khác ngang trời xuất hiện biến thành một
nhà bốn miệng, tuy rằng chỉ là nhiều thêm đôi đũa thêm một cái chén,
nhưng trường kỳ nhiều đũa nhiều chén vẫn là một vấn đề rất lớn, điểm ấy
Chu Thương Thương tự mình cũng hiểu được.
Chu Thương Thương mang cuốn album đem theo từ thành phố B khóa vào
trong ngăn kéo, buổi tối ngủ không được, liền lên mạng tìm đề bài toán
học làm, Tống Lâm Sinh mua cho cô máy tính mới, trang bị là Windows
2000, khi đó hệ thống XP tuy rằng đã xuất hiện nhưng còn chưa được thị
trường nhận thức.
Rạng sáng ba bốn giờ tỉnh lại, cô lại vừa mới nằm mơ , mơ thấy Chu
Trường An cùng Trương Lâm khỏe mạnh còn sống, khi cuối tuần cả gia đình
muốn đi picnic ở ngoại thành, Trương Lâm nói muốn đi leo Ngũ Phong Sơn,
cô muốn đi Tây Triết xem hoa anh đào, Chu Trường An đề nghị đi Vọng hồ
câu cá, cô cùng Trương Lâm hai phiếu phủ quyết đề nghị của Chu Trường
An, sau đó bắt đầu thuyết phục đối phương đồng ý đề nghị của mình, trong mộng hình ảnh hạnh phúc muốn rơi nước mắt, Chu Thương Thương cũng không biết bản thân như thế nào tỉnh lại, chỉ cảm thấy trái tim mình từng hồi từng hồi co rút, mở mắt ra, gối đầu sớm đã ẩm ướt .
Ngày hôm sau, Chu Thương Thương dùng nước ấm ngâm qua khăn mặt, đắp
mặt, lúc xuống lầu ăn bữa sáng Chu Thương Thương giương nụ cười tươi
cùng với Thẩm Băng và Tống Lâm Sinh nói chào buổi sáng.
Tống Lâm Sinh giương mắt nhìn cô: “Chào buổi sáng.”
Thẩm Băng cười nói với Tống Lâm Sinh: “Hiện giờ rất ít trẻ em không
phải đi học mà thức dậy sớm như vậy, Thiến Thiến nha đầu kia hiện tại
phỏng chừng còn ngủ khò khò đây…”
Chu Thương Thương cười cười, sau đó ngồi xuống ăn điểm tâm. Trương
Lâm từ nhỏ đối với cô quản giáo nghiêm khắc, cô có Chu Trường An làm chỗ dựa, mỗi lần Trương Lâm nói một cái không cho phép, Chu Thương Thương
liền che lỗ tai, ở trên sô pha quay cuồng: “Sư phụ, van cầu người đừng
niệm… Ngộ Không biết sai lầm rồi…”
Bị ầm ĩ như vậy, Trương Lâm cũng dạy không nổi nữa, tiến lên chọc cái trán của cô: “Mẹ thực xúi quẩy quá đi, sinh con đứa oan gia này!”
Bên trong “Quy định không cho phép” của Trương Lâm, có một cái chính
là “Không cho phép ngủ nướng, trước khi người lớn làm xong bữa sáng phải rửa mặt sạch sẽ, ăn mặc chỉnh tề.”
Thứ gia giáo này, ở nhà mình là quy củ, ở nhà người khác thì thành lễ nghi , Trương Lâm nói, ở nhà không có quy củ thì có thể, nhưng ở bên
ngoài không thể không có lễ nghi .
Sau khi ăn xong Tống Lâm Sinh tìm Chu Thương Thương nói chuyện, là về vấn đề sau khi nhập học học ngoại trú hay là nội trú trong trường, Tống Lâm Sinh nói tôn trọng quyết định của cô, Chu Thương Thương không trực
tiếp như vậy nói cô lựa chọn trọ ở trường.
Biết được cô muốn trọ ở trường, Thẩm Băng đặc biệt dịu dàng hỏi cô có phải ở nhà này sống không quen hay không, Chu Thương Thương nhanh chân
lắc đầu, giải thích nói là vì học tập.
Học tập đối với một học sinh trung học vĩnh viễn là lý do tốt, Thẩm
Băng khen cô vài phút, sau đó lại đem Tống Thiến túm đến trước mặt cô:
“Đừng có cả ngày muốn chơi, cùng với chị con học tập đàng hoàng.”
Tống Thiến giúp Thẩm Băng xoa bóp vai: “Thương Thương mới đến vài
ngày mẹ liền bất công, cũng không suy nghĩ con có thể thương tâm hay
không.”
Thẩm Băng cười rất cưng chiều: “Đứa nhỏ này, không phải còn có ba con thương con sao, đừng không lớn không nhỏ, nhanh chạy lên lầu làm bài
tập đi.”
Chu Thương Thương nghe mấy câu thoại ý tốt này có chút không được tự
nhiên, khóe miệng hàm chứa ý cười cười, sau đó lên lầu đọc sách.
Thành phố S học sinh tiểu học trung học cao học báo danh khai giảng
cơ bản cùng là một ngày, Tống Thiến thăng lên sơ tam, Chu Thương Thương
cao nhất, báo danh ngày đó, nhất trung S là nối gót dính vai, các loại
xe ô tô đậu ở trước cửa.
Học sinh mới phá lệ dễ quen biết, tuy rằng thời gian huấn luyện quân
sự chỉ có sáu ngày, nhưng mà mọi người vẫn là đen đen, nâu nâu.
Chu Thương Thương làm tốt tất cả thủ tục đi vào trường học, liền có
mấy nam sinh nhăn nhó tới hỏi đường: “Học tỷ, chị có biết giảng đường số 13 ở nơi nào không?”
Chu Thương Thương chỉ chỉ: “Phía trước rẽ trái.”
Chu Thương Thương làn da trắng trời sinh khiến cho người ta đố kỵ,
giống như món đồ sứ bạch ngọc tốt nhất, tính chất nhẵn mịn, tản ra ánh
sáng nhàn nhạt, lại giống như bánh bao mới ra lò, vừa trắng vừa mềm. Vài năm ấy, ngọc nữ Hong Kong đã chẳng phải kiểu được ưa thích, hoa hậu
Hong Kong xinh đẹp nhất cũng nhạt đi trong tầm mắt của mọi người, nhưng
mà Chu Thương Thương canh suông mì sợi đi trong sân trường, cũng rất có
mô phạm như vậy, cho nên nhập học không lâu sau trong trường học đã sản
sinh ra hiệu ứng ngôi sao.
Nhưng là nếu nói Chu Thương Thương sinh ra chỉ là một chút hiệu ứng,
Hàn Tranh lại là một cái oanh động lớn. Bề ngoài tốt, mặt ngoài tốt đến
đưa ra ba trăm sáu mươi độ không có góc chết, thời điểm huấn luyện quân
sự mặt không đỏ tim không đập chạy hết 20 vòng thao trường chuyện này đã bị mấy học sinh mới nói ra.
Hàn Tranh là ai a, chạy hết 20 vòng mà không thở gấp một hơi nào, so
với Khoa Phụ truy đuổi theo mặt trời chịu đựng phơi nắng mệt nhọc còn
hơn hẳn a. (Khoa Phụ là một nhân vật trong thần thoại TQ vì đuổi theo mặt trời mà bị khát chết http://baike.baidu.com/view/14960.htm)
Lúc ấy có mấy cái tên giống đực là thường thường xuất hiện ở trong
miệng mấy nữ sinh trong khối, có Châu Du Dân, Hàn Tranh, Châu Kiệt Luân, Kimura Takuya… Đúng rồi, còn có một Tô Dần Chính.
Nếu nói Hàn Tranh chính là truyền kỳ trong giới học sinh mới, Tô Dần
Chính chính là truyền kỳ trong toàn bộ nhất trung, đương nhiên, có đôi
khi truyền kỳ chẳng qua là càng truyền càng kỳ. Có chút chỉ là thủ đoạn, có chút, thật đúng là chuyện như vậy.