Đồng hành với Trần Uyển Di có người chị em kêu Triệu Tử Lam, hai
người đều trong cái vòng luẩn quẩn này lăn đi lộn lại thật nhiều năm,
tuy nhiên làm như thế nào cũng hot không nổi, ở trên điểm này hai người
cũng được cho là chị em cùng chung hoạn nạn.
Vì biểu hiện tình nghĩa chị em, nếu Triệu Tử Lam viết weibo, Trần
Uyển Di khẳng định like trước tiên, đồng dạng, Trần Uyển Di nếu có cái
tin tức gì có thể share, Triệu Tử Lam cũng @ các kiểu.
Tình hữu nghị giữa phụ nữ với nhau luôn luôn phân ra rất nhiều loại,
hai người họ ở thời điểm khó khăn nhất giúp đỡ lẫn nhau, không thể nói
tình cứng hơn vàng, nhưng cũng coi như thương tiếc lẫn nhau, Trần Uyển
Di cũng một dạo cho rằng ả với Triệu Tử Lam trong cái vòng lẩn quẩn
không có thật giả này có cảm tình thật sự.
Tuy rằng này hai người đều không có may mắn gì, nhưng trong hai người đều vận xui thì vẫn có một người là có chút may mắn hơn người kia, mà
người này chính là Triệu Tử Lam, Triệu Tử Lam bởi vì cơ duyên nào đó
quen biết một vị phú thương Đài Loan, tuy rằng tuổi hơi già, cái bộ phận nào đó cũng chẳng phải cường tráng, thế nhưng hơn ở chỗ tiền nhiều, còn có hào khí vì mỹ nhân vung tiền như rác, tóm lại đây là một vị kim chủ
cát tinh cao chiếu (cát tinh = ngôi sao may mắn), Triệu Tử Lam
sau khi cùng ông ta, thắt lưng không mỏi, chân không đau, số phận mốc
meo cũng biến đi hết, liên tiếp mấy bộ quảng cáo trên tivi, tiếng tăm
tăng lên.
Trần Uyển Di trong lòng tuy rằng ganh tị, nhưng vẫn là thực vì Triệu
Tử Lam vui vẻ, nói Triệu Tử Lam nổi như thế dù sao cũng có thể kéo mình
nổi theo một phen.
Đáng tiếc Trần Uyển Di ở trên người Triệu Tử Lam vẫn thật ngây thơ,
Triệu Tử Lam nổi tiếng liền không thích dính dáng đến Trần Uyển Di.
Trần Uyển Di rút kinh nghiệm xương máu, tự nhận là ở diện mạo cùng
hành động đều mạnh hơn Triệu Tử Lam, dựa vào cái gì Triệu Tử Lam có thể
hot ả không thể hot, nhưng nếu thực bảo ả giống Triệu Tử Lam tìm một ông già mục nát, Trần Uyển Di làm sao cũng không cam lòng, lúc mới ra nghề
cũng từng có một ông già đã ngoài sáu mươi muốn bao dưỡng ả, Trần Uyển
Di lúc ấy liền ném một câu: “Tôi Trần Uyển Di cho dù là một năm không
nhận được thông báo cũng không theo ông, cũng không soi gương nhìn xem
mình là cái đức hạnh gì.”
Có thể thấy được, lúc ấy Trần Uyển Di cũng coi như là một cô gái có nguyên tắc.
Nhưng mà tín niệm bị hầm nhừ thì nguyên tắc cũng thành công toi, Trần Uyển Di rốt cục sau nhiều lần xoắn xuýt, thì cưỡi lên một ông chủ bất
động sản, ông chủ này vừa xong bốn mươi tuổi, họ Lưu, đầu bóng lưỡng,
béo phì. Nhìn lên mình không bằng ai nhìn xuống không ai bằng mình, tuy
rằng ông chủ Lưu này không thể giật dây bắc cầu cho ả trong giới
showbiz, nhưng đối với ả vẫn rất rộng rãi, xe cộ quần áo cái gì đó, cũng không từng có ủy khuất ả.
Trần Uyển Di có hồi cũng thực cảm ơn vị ông chủ Lưu này, thậm chí vì ông ta, ban ngày ban mặt bị vợ ổng hành hung một phen.
Nhưng mà tất cả cảm kích, chỉ là bởi vì còn không có tìm được thứ tốt hơn, ở thời điểm Trần Uyển Di đụng tới Tô Dần Chính, đừng nói đối với
ông chủ Lưu còn có cái cảm kích gì, mà là hận không thể một cước đem ổng đá đi rất xa.
Việc này nói đến có chút thú vị, Trần Uyển Di có thể cưỡi lên Tô Dần
Chính, vẫn là nhờ vị ông chủ bất động sản này dắt dây tơ hồng. Đối với
một người phụ nữ cả ngày nằm mơ tìm được người đàn ông vừa giàu vừa đẹp
trai, ông chủ Lưu còn muốn mang ả theo tham dự các loại tiệc thương vụ,
không phải rõ ràng nâng cao xác suất bị vợ mình ngoại tình sao?
Trần Uyển Di nhận thức Tô Dần Chính ngay tại một bữa tiệc như vậy, Tô Dần Chính đoạt được hạng mục đấu thầu tái thiết mấy thôn làng ở thành
phố D, ông chủ Lưu đâu, cũng muốn trong cái hạng mục này chia được một
chén nước nhỏ, mà công ty của Tô Dần Chính bên dưới cũng còn một ít tiểu hạng mục nhận thầu bên ngoài, cứ như thế, liền nảy sinh một bữa tiệc
như vậy.
Ông chủ Lưu thực thích mang theo Trần Uyển Di tham dự mấy trường hợp
này, xinh đẹp hiểu chuyện, còn là một tiểu minh tinh, rất có mặt mũi a,
ngồi ở bên cạnh ông biết vâng lời gắp đồ ăn cho ông, tâm cũng dịu xuống
một phen.
Nhưng mà trong bữa tiệc lần này, ông chủ Lưu liền phát hiện Trần Uyển Di làm ra các loại hành động mất tự nhiên, có cái gì thay đổi vậy,
chính là một bộ dáng cao quý không thể xúc phạm, thánh thiện khiến cho
ông chủ Lưu nhìn Trần Uyển Di cũng nhanh biến thành một đóa Bạch Liên
hoa, tại đây trên bàn tiệc bay đầy mùi rượu thịt đàn bà này đặc biệt
không hợp nhau.
Lúc ấy Trần Uyển Di ở vị trí chủ thượng nhìn đến Tô Dần Chính, ánh
mắt liền không ngừng. Tô Dần Chính ả tuy rằng không có gặp qua người
thật, nhưng tên sớm đã như sấm bên tai, ngẫu nhiên ở trên báo tạp chí
nhìn thấy ảnh chụp của hắn, tim cũng ngứa ngáy. Đúng rồi, hắn còn giống
như cùng đóa hoa hồng nào đó mới sáng làm ra một vụ bê bối tình dục.
Kỳ thật kim chủ giống như Tô Dần Chính vậy, Trần Uyển Di tự biết là
quyến rũ không được, nhưng ngày đó không biết có phải uống rượu lớn gan
hay không, hay là Tô Dần Chính người thật so với trên ảnh chụp của
truyền thông càng tuấn lãng sắc bén hời hợt làm nổi bật khí chất bất
phàm.
Tóm lại Trần Uyển Di nóng óc, sự thật chứng minh, hành vi nóng óc lần này của Trần Uyển Di, thực trí tuệ.
Sau khi tan tiệc, Trần Uyển Di liền bỏ lại ông chủ Lưu, vụng trộm bò
lên xe Tô Dần Chính. Trần Uyển Di ngồi ở trong xe chiếc xe xa hoa này,
dự định đập nồi dìm thuyền.
Cho nên khi Tô Dần Chính đi tới, mở cửa xe, liền thấy Trần Uyển Di đối với hắn cười đến sáng lạn.
Tô Dần Chính bất động thanh sắc đánh giá cô ả này, sau đó nở nụ cười: “Cô có phải lên nhầm xe hay không?”
Thấy Tô Dần Chính nở nụ cười, tim Trần Uyển Di đập nhanh hai nhịp, ả
nghiêng đầu nhìn lên Tô Dần Chính, cười đến là mặt mày mị mị: “So với
việc lên nhầm xe, em càng muốn lên nhầm giường đây?”
Ánh đèn rực rỡ mới lên, bên ngoài chiếc xe xa hoa là ánh đèn muôn màu muôn vẻ, Tô Dần Chính tùy ý tựa vào cửa xe, một nửa mặt dung nhập vào
giữa những tia sáng rã rời này, một nửa mặt choáng váng trong bóng đêm
nồng đậm, Trần Uyển Di nhìn không thấy thần sắc của Tô Dần Chính, chỉ
cảm thấy đường cong hàm dưới hắn tựa như một nét vẽ lưu loát sinh động
mây bay nước chảy.
Tô Dần Chính nhíu mày nhìn ả một cái, bỗng nhiên lại cười: “Cô tên gì?”
“Trần Uyển Di.”
“Tên này thật đủ thô tục.”
Biểu tình trên mặt Trần Uyển Di có chút không nhịn được, ngay thời
điểm ả cảm thấy Tô Dần Chính căn bản là đang đùa bỡn ả, một người thanh
niên trẻ tuổi chạy tới, hẳn là lái xe của Tô Dần Chính, anh ta có chút
khẩn trương nói: “Ngại quá Tô tổng, em vừa đi buồng vệ sinh.”
Tô Dần Chính nói với người thanh niên kia: “Đem chìa khóa xe đưa tôi, hôm nay tôi tự lái xe.”
Lái xe nhìn Trần Uyển Di ngồi trên xe, có chút hiểu được, nhanh chân đưa ra chìa khóa cho Tô Dần Chính.
Trần Uyển Di hưng phấn không thể kiềm nén, hơi hơi cúi đầu.
Tô Dần Chính túm cằm ả, nhìn vài giây, toát ra một câu: “Cái này cũng thật nhọn, chỉnh hình sao?”
Trần Uyển Di nâng nâng cằm: “Thuần tự nhiên.” Dừng một chút, hơi nhíu lông mày, “Toàn thân cao thấp em chỉ có một thứ này nọ là giả, anh có
muốn thử xem không?”
Tô Dần Chính nhịn không được cười: “Cô thật đúng là đủ đê tiện, đáng yêu a.”
Mặc kệ quá trình như thế nào, Trần Uyển Di vẫn là ngồi trên xe Tô Dần Chính, leo lên giường của hắn.
Trần Uyển Di nghĩ, đàn ông thật ra là như thế này, cởi quần áo ra là cầm thú, mặc vào quần áo là mặt người dạ thú.
Đó, mọi người thấy cái hoàn cảnh Tô Dần Chính với Trần Uyển Di
thông đồng với nhau đủ tiện chưa?? Hồi lúc mình đọc truyện, trời ơi y
như cái tên truyện vậy đó “Không có cam lòng” a, vì sao trước đó Tô Dần
Chính tốt đẹp như thế, bùm một cái biến chất không ra dáng người, cắm
cúi mà đọc thức đến 5 giờ sáng luôn, cứ hy vọng có cái nguyên nhân khúc
chiết nào đấy cho việc hắn ngoại tình, nhưng mà hỡi ôi, sự thật nó là
như thế, một khi nó phản bội thì là phản bội, chả vì sao hết, cho nên,
Thương Thương nhanh chóng chấp nhận sự thật rồi đến bên Hàn Tranh đi a,
đá đít thằng Tô Dần Chính này đi aaaa 〴⋋_⋌〵
Trần Uyển Di muốn hẹn Triệu Tử Lam uống trà chiều, trợ lý của ả đề cử một quán cà phê, đường Thạch Lân số 109, nói là hoàn cảnh nơi đây rất
thanh tịnh đẹp đẽ.
Trần Uyển Di mở máy xe mới của ả chở Triệu Tử Lam vòng hết hai con
đường mới tìm được quán cà phê mà trợ lý nói, trợ lý nói đúng, hoàn cảnh xung quanh quả thật thanh tịnh, hai bên đường đều là cổ thụ che trời,
dường như muốn đem bầu trời che đi hơn phân nửa, quán cà phê ở đoạn giữa đường Thạch Lân, hai bên cạnh một là nhà sách một là tiệm bánh mì.
Quán cà phê không chỉ có vị trí thanh tịnh, đẩy cửa đi vào, bên trong còn im lặng, mở một bài hát song ca nam nữ, lả lướt êm dịu, trong quầy
bar một cô gái ngồi ngủ gật, nhìn thấy hai người đi vào, ánh mắt lập tức sáng lên.
Trần Uyển Di nghĩ: ả cũng có chút tiếng tăm.
Cô gái nghĩ: hôm nay rốt cục có khách.
Cô gái từ trong quầy bar đi ra, dắt theo Trần Uyển Di cùng Triệu Tử Lam ngồi xuống, sau đó hỏi hai người muốn cái gì.
Trần Uyển Di cùng Triệu Tử Lam chọn một ly blue mountain và một ly
trà olay, cùng với một ít món điểm tâm ngọt trong thực đơn đề cử, cô gái mỉm cười ngọt ngào với hai người, sau đó chạy đi kêu làm món ăn.
Triệu Tử Lam quan sát chung quanh không có người nào, cười chế nhạo
nói: “Em hiện tại là người bận rộn a, chị cũng khó được gặp em một lần.”
Trần Uyển Di cười đáp lại: “Giống trước kia thời điểm chị bận rộn thôi.”
Triệu Tử Lam thoáng xấu hổ cười cười, Trần Uyển Di thấy cô ta không
nói lời nào, tay phải nâng cằm nói: “Thật ra em không muốn tiếp tục lại
làm diễn viên nữa, mệt chết mệt sống còn bị người mắng, tìm người đàn
ông kết hôn thật tốt, để cho hắn nuôi em, em nhàn nhã qua ngày.”
Triệu Tử Lam hỏi: “Em không phải nghĩ muốn kết hôn chứ.”
Trần Uyển Di nháy mắt mấy cái: “Em vẫn đang tính toán đây.”
“Cùng ai?”
Trần Uyển Di: “Còn có ai, chỉ Tô Dần Chính thôi…”
Nụ cười trên mặt Triệu Tử Lam có chút không nhịn được, sau một lúc lâu, “Hắn ta không phải có vợ sao, sẽ không muốn ly hôn chứ…”
“Không có, có đôi khi nghĩ như vậy mà thôi.” Trần Uyển Di ngẩng đầu
nhìn Triệu Tử Lam, “Em cảm thấy em yêu hắn, có đôi khi cùng hắn ở một
chỗ, em cảm thấy em giống như vợ hắn vậy.”
Triệu Tử Lam trêu ghẹo nói: “Vợ hắn mà nghe được như thế thật thương
tâm muốn chết.” Dừng một chút, còn nói, “Em gặp qua vợ hắn chưa?”
“Không có.” Trần Uyển Di lắc đầu, sau đó đột nhiên mím môi nở nụ cười, như là nghĩ tới cái chuyện thú vị gì.
“Cười cái gì vậy?”
Trần Uyển Di nói: “Em nghĩ đến Tô Dần Chính về nhà phải đối mặt với bộ dáng bà vợ hắn kia, nhất định thú vị cực kỳ.”
Triệu Tử Lam: “Em không phải chưa thấy qua vợ hắn sao?”
“Một người đàn ông vì sao phải đi ra ngoài tìm người phụ nữ khác, đơn giản chỉ là hai cái nguyên nhân, một là vợ hắn thật sự là rất xấu không xuống tay được, hai là vợ hắn thật rất không thú vị, ví dụ như ở trên
giường giống như… con cá chết.” Trần Uyển Di càng nói càng khẳng định,
“Tô Dần Chính không phải dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng sao, nói
không chừng vợ hắn là nữ kim chủ nào đó, giống như XXX vậy béo phì…”
Trần Uyển Di càng nói càng cười đến vui vẻ, mãi đến khi cô gái đem cà phê bưng lên mới nhếch miệng, thu lại ý cười trên mặt.
“Nơi này rất không tệ, cà phê cũng tốt, thật chính tông.” Triệu Tử Lam uống lên hớp cà phê, bình luận.
Trần Uyển Di trong lòng cảm thấy Triệu Tử Lam có chút giả vờ, tuy
nhiên cũng gật đầu phụ họa, hương vị cà phê như thế nào Trần Uyển Di
uống không được, nhưng bất quá nơi này đồ ăn thật đúng là nhìn rất tốt,
trong lúc vô tình ngẩng đầu, bị một bức tranh treo trên tường bên trái
hấp dẫn ánh mắt.
“Nhìn cái gì đó?” Triệu Tử Lam hỏi.
“Không có gì.” Trần Uyển Di thu hồi tầm mắt, đúng lúc này, cửa bên
ngoài bị đẩy ra, sau đó cô gái ngồi ở trên quầy bar giơ lên nụ cười sáng lạn: “Chị chủ, chị rốt cục đã trở lại.”
Trần Uyển Di theo bản năng nhìn vị chủ nhân nơi này, thân hình mảnh
dẻ, hẳn là gần đến 1m70, xỏ một đôi giày đế bằng cũng rất ra dáng.
Cao gầy, ngũ quan tinh xảo, tổ hợp lại rất nền nã, một mái tóc đen
xinh đẹp xõa trên bờ vai, mái tóc bên trái vén sau tai, lộ ra phần gáy
trắng nõn tao nhã.
“Vị chủ quán này rất xinh đẹp.” Triệu Tử Lam bình luận hai câu, “Khí chất cũng không tệ.”
Trần Uyển Di gật gật đầu.
“Chị Thương Thương, kinh doanh rất kém a.” Cô gái oán giận nói.
Chu Thương Thương: “Kinh doanh kém em không tốt à? Nên oán giận là chị, chủ ở đây nè được không.”
Cô gái cười hì hì: “Đúng vậy a.”
“Chị đi trên lầu lấy mấy thứ này nọ, đợi lát nữa sẽ đi, Tiểu Lê em
cũng tan tầm sớm một chút.” Nói đến đây, nở nụ cười, “Không kinh doanh,
mở tiệm ra cũng lãng phí tiền điện nước.”
Cô gái điển hình là được tiện nghi còn ra vẻ: “Chị chủ nhớ khóa cửa kỹ càng…”
Tô Dần Chính buổi chiều ngày hôm nay đều luôn nổi cáu, cả người như
là viên đạn đã lên nòng, nhìn thấy ai cũng phát hỏa, hai nhân viên kỹ
thuật bởi vì bản vẽ vẫn chưa xong, trực tiếp bị Tô Dần Chính xách đến
văn phòng mắng.
“Tôi nói cho mấy người, không muốn làm có thể lập tức cút xéo khỏi
công ty, mấy người thực nghĩ mình là nhân tài sao, mỗi tháng công ty
phát cho mấy người 2 vạn thấy ít có phải không, tôi nói cho mấy người
biết, tiền lương này tôi còn có thể mời người khác đến so với mấy người
kỹ thuật tốt bằng cấp càng tốt hơn, không cần nhìn tôi như vậy, nếu
trong tuần này bản vẽ còn không xong lập tức đi bộ tài vụ kết toán tiền
lương!”
…
Hai nhân viên xám xịt từ văn phòng giám đốc rời đi, thư ký Tiểu Vương mới tới nhìn trận thế này, đứng ở cửa văn phòng không dám đi vào, hít
sâu mấy hơi xong mới đẩy cửa đi vào.
Lúc Tiểu Vương đi vào, phòng làm việc cực kỳ yên tĩnh, Tô Dần Chính
không ở chỗ ngồi, mà là đứng ở sát cửa sổ vẫn không nhúc nhích, Tô Dần
Chính như vậy thật sự là đặc biệt ôn hòa, giống như đem tất cả tính xấu
đều thu lại mất.
“Tô tổng, văn kiện này đều cần phải ký tên.” Tiểu Vương mở miệng nói.
Tô Dần Chính không có phản ứng.
Đúng lúc này, di động đặt ở bàn công tác vang lên.
“Tô tổng, có điện thoại.”
“Cô đi ra ngoài trước.” Tô Dần Chính thản nhiên mở miệng.
Tiểu Vương yên lặng rời khỏi gian phòng này, lúc đi ra sờ sờ tim đập, mới vừa rồi thật sự đem cô nàng áp lực muốn chết.
Tô Dần Chính đi đến trước bàn công tác, nhìn tên trên màn hình, chạm vào nút nghe máy.
Nhấn một cái, trong ống nghe liền truyền đến một đạo thanh âm ồ ồ điên cuồng.
“Tô tổng a, biết ai đây không?”
“Mày là ai?”
“Tao Lưu Chương a, Tô tổng nghe không ra giọng của tao thật sự là làm cho người ta thương tâm a.” Dừng một chút, trong ống nghe ngữ khí
chuyển vòng vo, “Mày khẳng định rất ngạc nhiên, tao làm sao mà biết dãy
số này của mày đúng hay không, tao nói cho mày a mày…”
“Mày rốt cuộc muốn làm cái gì? Tao nói cho mày biết, nếu cô ấy bị
thương, Lưu Chương đúng không, mày cũng khỏi sống trên đời nữa.”
“Mày làm sao mà biết tao nói là ai, hiếm thấy Tô tổng còn nhớ rõ mày
là người có vợ nha?” Lưu Chương căn bản không nghe Tô Dần Chính uy hiếp, cười hì hì nói, “Tô tổng a, tao là người thương hương tiếc ngọc, mày
biết không, tao vừa mới nghĩ Tô tổng có người vợ xinh đẹp như vậy lại
không cần mà đi thích Trần Uyển Di cái loại hàng này, nói thật, chuyện
Trần Uyển Di tao rất tức giận, nhưng mà nhìn đến vợ mày tao lại đột
nhiên không tức giận, Tô Dần Chính, để cho vợ mày cũng theo tao ngủ thế
nào? Giống như mày ngủ với Trần Uyển Di vậy, tao thấy, làn da vợ mày
cũng thật đủ tốt, vừa trắng vừa non, sờ vào xúc cảm khẳng định rất đã có đúng hay không?”