Cuốn 1: Nhất thế mộc sinh hoa
Chương 33:
Editor: Miklinh
Yên Chi giãy dụa nhưng không dám làm quá kịch liệt, sợ người bên ngoài tiến vào nhìn thấy, thế thì còn ra thể thống gì? Nàng đành hạ giọng, cắn răng nói: "Đứng lên cho ta"
Diệp Dung Chi đè ép Yên Chi, đôi mắt hắn đăm đăm nhìn nàng. Hắn khẽ mở môi mỏng, thanh âm trầm thấp: "Uyển Uyển"
Yên Chi nghe vậy, hai mắt mở to, quên cả giãy dụa. Nàng nhìn vẻ mê say trong mắt hắn mới thở nhẹ nhõm. Nàng muốn mở miệng gọi hắn, hắn lại cúi đầu, hôn lên môi nàng. Đôi môi của hắn mềm mại nhưng lành lạnh, hương rượu vẫn còn vấn vương.
Yên Chi vội quay đầu né tránh, môi hắn đáp lên tai nàng. Yên Chi run lên, vội nói; "A Dung, ngươi nhận lầm người"
Hắn thấy Yên Chi né tránh nụ hôn của hắn mới hơi gắng gượng ngồi dậy. Hắn nhìn nàng, lát sau lại đột nhiên hỏi: "Vì sao lại thích Lý Ngôn Tông?"
"Ta là phu tử của ngươi, thấy cho rõ vào!" Hóa ra hắn thích Uyển Uyển, nếu vậy sao ngày trước không bắt lấy cơ hội. Nhớ khi ấy, không biết nàng đã cố gắng mai mối giúp hắn bao nhiêu lần.
Diệp Dung Chi như chìm vào chấp niệm, hoàn toàn không quan tâm đến lời nói của nàng. Hắn bóp cằm của nàng, hơi ngoan độc hỏi: "Vì sao phải thích Lý Ngôn Tông?" Yên Chi giơ tay muốn đánh hắn một cái cho tỉnh, lại bị hắn đè lại. Hắn ngả ngớn nói: "Vì vừa ý gia thế không thể soi mói của hắn hay vì tướng mạo xuất chúng của hắn?"
Yên Chi tức đến quên cả thở. Đây đâu phải say rượu, đây rõ ràng là trúng tà!
Nàng nhìn Diệp Dung Chi, hơi mỏi mệt nói: " Ta làm sao biết được vì sao Thẩm Uyển thích hắn? Ta dù biết cũng không để bọn họ thành đôi, vô duyên vô cớ thêm phiền toái cho ta. Nếu sớm biết ngươi thích nàng, ta đương nhiên sẽ giúp ngươi"
Thấy Diệp Dung Chi lạnh lùng nhìn nàng, có vẻ như không vừa lòng lời nàng nói, Yên Chi đành nhẫn nại: "Cô nương nhà người ta đa phần là thích tướng mạo, gia thế. Hai thứ ấy Lý Ngôn Tông đều có, tính tình hắn lại ôn hòa lương thiện, đương nhiên là khiến cô nương người ta ngưỡng mộ không thôi. Ngươi cố gắng sửa, rồi sẽ có cô nương thích ngươi!"
Hắn nới lỏng bàn tay đang kìm chặt tay nàng rồi xoay người nằm xuống mép giường. Hắn nhắm mắt lại một lát rồi đột nhiên hỏi: "Nếu như không đổi được thì sao?"
Yên Chi thật vất vả mới thoát được thân, vội vàng ngồi dậy. Nàng thấy hắn hỏi liền thuận miệng trả lời: "Tính tình của ngươi như thế, đừng hòng có người thích ngươi!"
Yên Chi sửa sang lại xiêm y, hồi lâu thấy hắn không có động tĩnh gì liền thấp giọng gọi: "A Dung?". Nàng cúi người nhìn hắn, thấy nhịp thở hắn đều đều như đang ngủ bèn đem cổ áo hắn kéo ra một chút. Thanh sam bên ngoài hơi bị kéo, để lộ ra trung y màu trắng. Xiêm y của hắn vốn chỉnh tề nay lại tạo cảm giác chủ nhân bị người khinh bạc.
Yên Chi đột nhiên nảy ra một chủ ý. Nàng nhổm người dậy, một chân quỳ xuống mặt giường. Nàng gọi lại lần nữa: "A Dung?". Hai mắt hắn vẫn nhắm chặt, lông mi đen dài che phủ, tạo thành một vệt bóng.
Ánh mắt Yên Chi trầm xuống. Nàng lấy một thanh chủy thủ (dao găm) tinh xảo từ trong ống tay áo ra, lưỡi dao sắc lẻm, lóe lên những tia sáng lạnh lẽo.
Diệp Dung Chi nhất định phải chết. Hắn là nhân tố ngoại lai, lại còn mang điềm xấu. Sự tồn tại của hắn chỉ tăng thêm phiền toái cho nàng. Hắn là người mà ngay cả Quý phó cũng không dám khinh thường. Nếu hắn thật sự giúp đỡ Ninh Vương thượng vị, đừng nói là nàng không bảo hộ được Ngôn Tông chu toàn, với tính cách của Ninh vương cộng thêm tâm tính bất thường của hắn, không mấy năm, quỷ hồn đến báo danh nơi địa phủ sẽ san phẳng đường hoàng tuyền, Mạnh Bà nấu canh cũng phải nấu nhiều đến mức gãy xương tay.
Ở bãi tha ma, nàng thấy nhiều nhất chính là những người chết oan uổng như thế nên nàng không muốn nhiều người nữa phải chết như vậy. Thiên hạ rộng lớn thế, nếu nó biến thành một bãi tha ma, mọi thứ sẽ như thế nào?
Yên Chi giơ chủy thủ lên, muốn đâm một nhát vào gáy của hắn nhưng cuối cùng vẫn không chạm đến. Nàng nhìn khuôn mặt ôn hòa vô hại khi hắn đang ngủ, bỗng nhớ lại bộ dáng đáng yêu không hiểu chuyện của hắn trước đây.
Nàng vốn cực kì thương hắn, dẫu không thể thích ứng được việc làm của hắn nhưng cũng không thể hạ thủ được.
Yên Chi thở dài, thu hồi chủy thủ: "Thôi vậy, nếu bây giờ ngươi chết, ta cũng không thể đưa ngươi đi bãi tha ma nghe Thanh y hí khúc được nữa". Đành để Quý phó nghĩ biện pháp khác thôi, dựa vào cái gì mà lão già ấy để nàng làm việc này.
Nàng ngồi thu lu một lát rồi đi chăn chim hoàng yến. Nhìn con chim kia vui vẻ, phiền não trong lòng nàng cũng bớt đi.
Cho đến khi nàng ra phòng ở, người trên giường đã mở mắt, hoàn toàn tỉnh táo, không hề có bộ dáng say rượi.
Mấy ngày bình bình trôi qua, không ngờ chuyện lớn đột nhiên đến.
Yên Chi không bao giờ ngờ được rằng, một phút yếu lòng của nàng lại tạo nên chuyện sai lầm lớn như vậy. Nạn hạn hán đã được bốn tháng, biện pháp nàng đưa ra vốn đã vào quỹ đạo nhưng không hiểu sao công việc chẩn tai lại xảy ra sai lầm ở công đoạn cuối cùng khiến lưu dân náo loạn, giặc cướp tứ phía nổi lên, bạc cứu trợ cũng thất thoát đến mấy vạn. Thiên tử tức giận, Đoan vương hành sự bất lực nên bị cấm túc trong phủ. Yên Chi nhắm mắt thở dài, thiên hạ sợ rằng đã lâm vào loạn thế.
Đoan vương thất bại thảm hại, chỉ sợ vĩnh viễn vô duyên với ngai vàng. Quý phó cho dù có bản lĩnh thông thiên cũng không thể vãn hồi hình tượng vô năng của Đoan vương trong lòng dân chúng.
Được toàn dân hướng về mới là quân vương.
Ván này Quý phó thua đậm, Yên Chi cũng sai rồi. Nàng nào nghĩ Diệp Dung Chi tang tâm như thế, dân chúng trong mắt hắn không khác gì con kiến. Quý phó sao đấu được với hắn. Sách lược của hắn vốn đã hơn Quý phó một bậc, thêm việc coi mạng ngươi như cỏ rác, không từ thủ đoạn của hắn, thêm mười Quý phó cũng vô lực.
Tình hình hiện nay đã tạo thành tử cục. Yên Chi nắm chặt cuốn sách trong tay, trong lòng hối hận. Đáng ra nàng không nên nhân từ, nương tay với hắn!
Yên Chi nổi giận đùng đùng xông vào viện. Nha hoàn vội đuổi theo sau, e sợ công tử trách tội không giữ trụ được người.
Yên Chi bước vội qua vài hành lang khúc khuỷu mới gặp Diệp Dung Chi đang đứng ở trong hoa viên tu bổ bồn hoa. Động tác cắt tỉa của hắn cực kì lưu loát, mặt mày hắn mang theo vài phần lãnh bạc, trong tiết trời mùa thu càng có vẻ thanh lãnh. Yên Chi đứng ở đoạn cuối của hành lang, ngay trước bậc thềm. Nàng mặt không biểu cảm, chỉ nhìn hắn cắt tỉa.
Hắn nghe thấy tiếng bước chân của Yên Chi, kéo trong tay hơi dừng lại một chút đoạn tiếp tục tu bổ. Đến khi vừa lòng, hắn mới nghiêng đầu nhìn về phía nàng, tròng mắt đạm nhạt, khiến người xung quanh nhìn thấy mà run.
Hắn buông kéo trong tay, bước đến gần Yên Chi rồi dừng chân ở ngay bậc thềm. Hắn nhìn nàng, không nói một lời. Yên Chi thấy bộ dáng vân đạm phong khinh cửa hắn thì giận không thể át. Nàng giương tay cho hắn một cát tát, hắn không né tránh, đầu cũng không nhích dù chỉ một ly.
"Súc sinh." Yên Chi mắng.
Khuôn mặt Diệp Dung Chi hiện lên ý cười. Hắn hỏi: "Phu tử không vui sao? Rất nhanh thôi, thiên hạ này sẽ nằm trong lòng bàn tay."
Yên Chi châm chọc: "Trong tay thì sao? A Dung, ngươi thật sự muốn như vậy sao? Lấy dân chúng làm bậc thang đỡ Ninh vương thượng vị? Cho dù có đỡ một trăm Ninh vương, Ninh vương nào cũng sẽ ngã thôi!" Nàng ngừng một chút rồi tiếp tục nói: "Ngươi có biết làm như vậy là đã sửa mệnh số của bao nhiêu người không? Nếu thiên hạ đại loạn, ngươi định làm thế nào?"
Diệp Dung Chi nghe vậy chỉ cảm thấy buồn cười. Hắn khinh thường: "Đại loạn thì sao? Liên quan gì đến ta? Muốn trách thì chỉ có thể trách mệnh số của bọn họ không tốt, không vượt qua được thời loạn này"
Yên Chi nhìn hắn, hối hận nói: "Nếu sớm biết có hôm nay, ngày ấy nhìn thấy ngươi ở trong rừng, ta nên bóp chết ngươi!"
Hắn im lặng một lát đột nhiên cười, thấp giọng nói: "Thực ra ta vẫn luôn suy nghĩ, liệu ngày đó nếu ta chết dưới vó ngựa của Lý Ngôn Tông có lẽ sẽ tốt hơn chăng? Nếu như vậy, phải chăng ta sẽ có thể cùng phu tử đi bãi tha ma nghe Thanh y hí khúc?" Yên Chi nhất thời nghẹn lại, trong lòng phức tạp, cảm thấy thật giận người trước mặt, lại cảm thấy hắn đáng thương. Nhưng cuối cùng nàng vẫn không muốn dây dưa nhiều với hắn, đứng khác thuyền, theo khác tướng, giữa bọn họ vốn không thể khơi thông. Nàng bước xuống thềm, đi lướt qua hắn, muốn ra khỏi sân viện, quay về tính toán cách đối phó người này. Nhưng vừa đi được vài bước, mấy gã sai vặt đã tiến đến, kéo nha hoàn trong vườn ra ngoài. Bọn nha hoàn cố giãy, ào ào quỳ xuống, khóc cầu tha thứ: "Công tử tha mạng!"
Yên Chi thấy thế vội ngăn lại, không thể tin nhìn Diệp Dung Chi: "Ngươi làm gì vậy?"
Diệp Dung Chi chỉ cười không nói. Hắn bước đến cạnh một bồn hoa khác, cầm lấy kéo cắt hết những cành lá không thuận mắt hắn: "Các nàng nhìn thấy quá nhiều, ta không thích". Đoạn, hắn quay đầu nhìn về phía nàng, nhàn nhạt nhắc nhở: "Phu tử đi nhầm hướng, đường về phòng không phải là hướng này"
Yên Chi nghe vậy bước nhanh đến trước mặt hắn, túm lấy cổ áo của hắn, quát: "Diệp Dung, ngươi điên rồi phải không? Ngươi muốn đeo trên lưng bao nhiêu nợ nhân mệnh (món nợ mạng người)?" Sao có thể có người như vậy? Hắn còn đáng sợ hơn cả lệ quỷ bãi tha ma. Mạng người trong mắt hắn nhẹ đến thế? Hắn nghĩ hắn đang cắt cỏ sao?
Động tác của nàng quá mạnh, kéo trong tay hắn suýt chút nữa đã làm nàng bị thương, cũng may Diệp Dung Chi nhanh tay thu lại. Hắn bỏ kéo xuống rồi nắm lấy tay Yên Chi, ôn hòa nói: "Phu tử cận thận, suýt chút nữa tay đầu kéo đã cắt tay người rồi"