Tam Liệt Chi Đế Tôn Huyễn Thiên

Chương 17

Một tháng trôi qua, ở Tẩy Tủy hồ vẫn chưa từng có động tĩnh, Hiên Viên Thần Nhi thả thần thức của chính mình quan sát Quân Dạ Nguyệt, nàng vẫn ngồi bất động trong hồ.

Khí vụ quanh thân nàng cũng đã tản đi rất nhiều, hiện ra ở trước mắt Hiên Viên Thần Nhi vẫn là dung nhan lạnh lùng, nhưng so với trước kia lại càng thêm xinh đẹp. Cơ thể nàng gần như thay đổi hoàn toàn, những vết sẹo trên da thịt đã biến mất thay vào đó là nước da bạch ngọc mềm mại không chút tỳ vết.

Dạ Nguyệt khoanh chân ngồi giữa hồ, nếu như nàng không thở, người khác nhìn thấy sẽ tưởng rằng nàng là một pho tượng.

Rồi đột nhiên, Dạ Nguyệt mở mắt, ánh mắt vẫn như lần đầu tiên Hiên Viên Thần Nhi nhìn thấy nàng, lạnh lùng không một tia cảm xúc, còn có chút cố chấp không nói nên lời. Nàng đột ngột từ trong hồ đứng dậy, thân thể quang loã nhanh chóng bị Hiên Viên Thần Nhi thu vào tầm mắt. Nàng lập tức thu hồi thần thức, trong lòng có hơi chút xấu hổ thầm nghĩ: "Người này thế nào lại tự nhiên như vậy a."


Dạ Nguyệt đứng dậy nhấc chân từng bước rời khỏi hồ, nàng cúi đầu nhìn xuống thân thể mình. Sau đó vung tay thử đánh một quyền, gân cốt so với với trước kia càng thêm mềm dẻo rắn chắc, đặc biệt thể lực cũng mạnh hơn rất nhiều.

"Ngươi đem y phục mặc vào đi" Bên tai đột nhiên xuất hiện giọng nói trong trẻo, mềm mại của Hiên Viên Thần Nhi khiến Dạ Nguyệt ngẩn người, lát sau một bộ y phục bay đến trước mặt nàng.

Dạ Nguyệt đưa tay cầm lấy y phục, là một bộ nam trang màu đen rất thích hợp với nàng. Dạ Nguyệt vừa thay xong y phục thì Hiên Viên Thần Nhi cũng liền xuất hiện trước mặt nàng.

Quân Dạ Nguyệt mặc hắc y trên người, khí tức lạnh lùng của nàng càng thêm lộ rõ. Có lẽ bởi vì Tẩy Tủy hồ cho nên dung mạo Dạ Nguyệt cũng có chút thay đổi, bớt đi một chút ôn hoà, thêm một phần lãnh khốc, còn có thêm chút tuấn mỹ. Dung mạo này so với trước kia càng thêm thích hợp với tính cách của Quân Dạ Nguyệt.


"Chúc mừng ngươi, ngươi là người đầu tiên ở trong Tẩy Tủy hồ một tháng mà vẫn lành lặn đi ra" Hiên Viên Thần Nhi hời hợt mỉm cười, người này so với nàng nghĩ càng thêm ưu tú.

Dạ Nguyệt không cảm xúc gật đầu, không nói gì thêm nữa mà im lặng chờ đợi Hiên Viên Thần Nhi nói tiếp. Người kia hiển nhiên biết rõ tính cách của nàng, nhàn nhạt nói: "Tử Diễm ở Liệt Phong lâm, theo ta."

Hiên Viên Thần Nhi đột nhiên nắm tay Dạ Nguyệt, Dạ Nguyệt nhíu mày theo bản năng muốn rút ra, nhưng làm cách nào cũng không thoát được tay Hiên Viên Thần Nhi, cuối cùng chỉ đành mặc nàng, dù sao nàng cũng biết người này sẽ không hại mình. Chỉ là theo bản năng không muốn tiếp xúc quá nhiều.

Hiên Viên Thần Nhi lãnh đạm kéo Dạ Nguyệt đi thêm một bước, hai người lập tức biến mất, sau đó lại nhanh chóng hiện ra ở Liệt Phong lâm: "Ngươi muốn ta gọi Tử Diễm ra, hay tự đi vào tìm nó?"


"Vào" Dạ Nguyệt không cần suy nghĩ liền thốt ra, Hiên Viên Thần Nhi hơi mỉm cười, không ngoài dự đoán của nàng. Mà lúc này, hai người vẫn không ý thức được vẫn còn đang nắm tay nhau.

Hiên Viên Thần Nhi đang định đưa cho Dạ Nguyệt vài thứ nàng tìm ở Thiên Thư Các mới nhớ đến tay mình cùng nàng vẫn đang nắm chặt nhau. Nàng lặng lẽ rút tay ra, Dạ Nguyệt cũng không lên tiếng ánh mắt vẫn chăm chăm nhìn Liệt Phong lâm.

Hiên Viên Thần Nhi phất tay một cái "Huyễn Thiên công pháp lục" cùng "Thông Kinh đan" hiện ra, sau đó bay đến trước mặt Dạ Nguyệt: "Huyễn Thiên công pháp lục, bên trong là một số loại công pháp sơ đẳng, ngươi đọc qua tham khảo một chút đi. Còn cái bình đó gọi "Thông Kinh đan" ngươi uống vào đi, giúp ngươi củng cố kinh mạch, khai phá tầng thứ nhất của Võ Đấu Sư là Võ Sơ. Chỗ ngươi đang đứng là Liệt Phong lâm khu vực thứ nhất, ma thú từ tam giai trở xuống, có điều ma thú ở nơi này hung hãn hơn so với bên ngoài rất nhiều cho nên hãy cẩn thận."
"Còn nữa, thứ này cho ngươi" Hiên Viên Thần Nhi nhẹ nhàng vẫy tay, từng trong không trung xuất hiện một thanh gươm. Lưỡi gươm sắc bén sáng bóng, những văn tự cổ được khắc dài từ thân gươm đến cuối chuôi gươm. Bao quanh thanh kiếm là một vầng sáng màu trắng nhu hoà.

Dạ Nguyệt cầm lấy thanh kiếm, vầng sáng liền biến mất, nàng vung tay kiếm trong tay như biến ảo phối hợp nhịp nhàng với nàng.

"Thanh kiếm này gọi "Già La", tuy rằng không phải tuyệt phẩm binh khí, nhưng nó rất thích hợp với thực lực của ngươi hiện tại."

Dạ Nguyệt cầm lấy hai thứ Hiên Viên Thần Nhi đưa cho mình cùng Già La nói: "Cảm tạ" , sau đó liền đi vào Liệt Phong lâm. Hiên Viên Thần Nhi đứng ở bên ngoài nhìn bóng dáng nàng từ từ biến mất. Tấm lưng rõ ràng rất gầy yếu như lại lộ rõ vẻ kiên cường. Người này quả thật rất đặc biệt.
Dạ Nguyệt từng bước tiến vào Liệt Phong lâm, khác với Ảnh Vụ sâm lâm, ma thú nơi này quả nhiên hung hãn, vừa nhìn thấy nàng liền nhào đến tấn công. May là đây chỉ là nhất giai ma thú nên Dạ Nguyệt cũng dễ dàng tiêu diệt bọn chúng.

Dạ Nguyệt đối với việc sinh tồn trong rừng rậm từ lâu đã quen thuộc. Nàng nhanh chóng đi tìm một hang động nhỏ, đem xác ma thúc bị gϊếŧ lóc da lấy thịt, sau đó đi tìm củi nướng thịt.

Dạ Nguyệt cầm lấy bình mở ra "Thông Kinh đan", một mùi thơi nhè nhẹ lan toả trong không gian, nàng đổ bình thuốc ra, trên tay Dạ Nguyệt là một viên tròn nhỏ màu đỏ óng ánh tựa như pha lê vậy.

Nếu như có một vị Dược Y Sư ở đây, hắn nhất định sẽ kinh hãi bởi vì có người có thể luyện chế "Thông Kinh đan" tầm thường trở thành một viên tuyệt phẩm đan dược.
Dạ Nguyệt đem thuốc bỏ vào trong miệng, Thông Kinh đan lập tức hoà tan trong miệng, một nguồn năng lựợng chảy xuống tứ chi bách hài mang lại cảm giác thoải mái không nói nên lời.

Dạ Nguyệt nhắm mắt lại khoanh chân ngồi trên đất, từ lúc trong Tẩy Tủy hồ đi ra, nàng liền có khả năng cảm nhận thậm chí là nhìn thấy rõ ràng những bộ phận trong cơ thể, Thông Kinh đan giống như một dòng nước ấm đi qua mọi ngóc ngách trong cơ thể nàng. Đặc biệt nó đi đến đâu, kinh mạch giống như được tái sinh càng thêm vững chắc.

Ước chừng một canh giờ, Dạ Nguyệt đột phá, chính thức bước vào con đường tu luyện trở thành nhất phẩm Võ Sơ.

Dạ Nguyệt cảm nhận được chính mình thay đổi, nhưng lại không xác định ở đâu thay đổi. Nàng vẫn chưa ý thức được chính mình đã là một Võ Đấu Sư.
Ở trong hang động, trong thời gian rảnh rỗi, Dạ Nguyệt mở ra Huyễn Thiên công pháp lục bắt đầu đọc, bởi vì nàng có một khả năng nhìn thấy liền không quên cho nên dễ dàng đem những loại công pháp kia nhớ hết một lần. Đọc đến "Cửu Tiêu kiếm", Dạ Nguyệt liền ngừng tay, xem ra đã tìm được thứ nàng cần.

Quân Dạ Nguyệt đương nhiên biết trong quyển Huyễn Thiên công pháp lục này không chỉ là một cuốn sách bình thường, bên trong nhất định có huyền cơ. Tay nàng nhẹ nhàng lướt qua ba chữ "Cửu Tiêu kiếm", lập tức ba chữ đó sáng lên, sau đó trong không gian lên hiện lên một loạt hình ảnh, là phương thức sử dụng Cửu Tiêu kiếm.

Dạ Nguyệt cầm Già La lên, bắt đầu theo hình ảnh mà học , mỗi đường kiếm đều vô cùng tinh vi, chiêu chiêu đều dồn người vào chỗ chết, đặc biệt những chiêu thứ này đều là sát chiêu, chỉ có tấn công không hề phòng thủ. Đây cũng là lý do Quân Dạ Nguyệt chọn nó, rất hợp với tính cách của nàng.
Dạ Nguyệt dùng năm ngày luyện xong Cửu Tiêu kiếm, đây có thể xem như loại công pháp thứ nhất nàng học được khi trở thành Võ Đấu Sư.

Dạ Nguyệt nhấc chân bước ra ngoài, nếu đã học xong thì nhất định phải thực chiến, để có thể hiểu rõ ưu nhược của loại công pháp này.

Thông thường Dạ Nguyệt đi chừng một canh giờ, nhất định sẽ xuất hiện ma thú, nhưng kỳ lạ chính là hôm nay bóng dáng một con ma thú cũng không có.

Quá mức an tĩnh, Dạ Nguyệt nhẹ nhàng quan sát xung quanh, chân di chuyển đến bờ suối cách đó không xa, ma thú rất thường xuất hiện ở những nơi có nước, nhưng khi Dạ Nguyệt đến, bờ suối một bóng dáng ma thú cũng không có. Tại sao lại vậy?

Nàng cầm Già La trong tay, ánh mắt đảo quanh, nàng cảm nhận được sát khí. Quả nhiên không ngoài dự đoán của Dạ Nguyệt, từ trong bụi rậm, một con sói xám to lớn xông ra nhào tới muốn vồ lấy nàng.
Dạ Nguyệt từ lâu đã chuẩn bị, nàng nghiêng người tránh thoát đợt tấn công của con sói, Già La trong tay thi triển chiêu thứ nhất của Cửu Tiêu kiếm "Đoạt mệnh."

Nhất kích tất sát là đặc điểm của chiêu "Đoạt mệnh" này, nhưng xem ra đối với đại sói xám thì không hiệu quả mấy, chỉ làm nó trầy xướt nhẹ.

"Grào!!!" sói xám bị thươg tức giận gầm lên, móng vuốt ở chân nó đột nhiên dài ra, trở nên sắc nhọn vô cùng. Nó nhìn Dạ Nguyệt, ranh nanh nhe ra như muốn ăn tươi nuốt sống nàng.

Đại sói xám có thể biến hình móng vuốt, chính tỏ nó ít nhất cũng là ma thú tam giai, so với Dạ Nguyệt nhất phẩm Võ Sơ quả thực cách quá xa.

Tốc độ của sói quả thật nhanh như chớp, nó nhào tới Dạ Nguyệt tuy tránh được nhưng móng vuốt của nó đã càng rách một đường trên tay nàng.

Dạ Nguyệt tuy bị thương nhưng rất lãnh tĩnh, sói là loại động vật sống theo bầy, nếu như con sói này xuất hiện ở đây, chứng tỏ đàn của nó cách đây không xa. Thực lực của nàng hiện tại đấu với nó đã là miễn cưỡng, đừng nói là một bầy.
Dạ Nguyệt nhìn đại sói xám, nàng muốn lần nữa nhất kích tất sát, không thể để nó gọi bầy sói đến đây. Nếu không chỉ sợ chạy không thoát.

Ánh mắt liếc qua từng bộ vị trên người sói xám, cuối cùng dừng lại ở phần cổ. Ánh mắt Dạ Nguyệt xẹt qua tia sáng. Là nó!

Bình Luận (0)
Comment