Dạ Nguyệt bất tỉnh một hồi, tỉnh dậy đã là một tháng sau.
Cảm nhận trên mặt ẩm ướt, nàng giật giật mí mắt, chầm chậm mở mắt ra, đập vào mắt là cái đầu đen nho nhỏ quen thuộc, không cần phải nghĩ nàng cũng biết nó là ai.
"Diễm...." Dạ Nguyệt vừa mở miệng lập tức cảm thấy cổ họng khô rát, giọng nói cũng trở nên khàn khàn.
Tử Diễm nghe thấy giọng chủ nhân, lập tức mừng rỡ như điên, liên tục liếm mặt nàng tỏ ý vui mừng.
Dạ Nguyệt nhíu mày, tuy rằng nàng không có bệnh khiết phích, nhưng là nếu là ai trên mặt liên tục xuất hiện nước bọt thế này, cũng sẽ cảm thấy khó chịu.
"Gọi Hiên Viên Thần Nhi đến đi." Tiểu hắc xà còn chưa được chơi đủ thì bị chủ nhân kêu đi làm việc, nó quăng cho Dạ Nguyệt ánh mắt ai oán, cuối cùng bị ánh mắt lạnh lùng của nàng làm cho sợ hãi rụt cổ lại, nhanh chóng ra ngoài tìm người.
Dạ Nguyệt từ từ ngồi dậy, có lẽ vì nằm quá lâu cho nên cả người nàng đều đau nhức. Chậm rãi khoanh chân, sử dụng linh lực giúp cơ thể điều hoà. Sau khi cảm thấy cơ thể đã bình thường trở lại, nàng mới từ từ mở mắt.
Vừa mở mắt liền nhìn thấy Hiên Viên Thần Nhi ngồi trên bàn uống trà chờ nàng.
"Bên trong cơ thể ngươi đang chứa Hoả Linh, ngươi cùng nó giao lưu thử một chút, sau đó ký kết đi."
"Hoả Linh?" Dạ Nguyệt nhướng mày nhìn Hiên Viên Thần Nhi, trong cơ thể nàng từ khi nào lại có thứ này? Tại sao nàng không cảm nhận được chút gì vậy.
"Vạn vật đều có vạn vật chi vương, hoả cũng không ngoại lệ. Hoả chia làm tam vương bao gồm: Hoả Nguyên, Hoả Tâm, Hoả Linh. Thế gian này chúng là duy độc lại có nguồn năng lượng rất lớn, cho nên rất nhiều người mơ ước muốn sở hữu một trong số chúng, nhưng cũng bởi vì vậy, không ít người đã ngã xuống. Thế gian vạn vật đều có cơ duyên, nếu như cưỡng cầu e rằng sẽ bị thiên khiển."
Hiên Viên Thần Nhi nói đến đây, không khỏi mỉa mai chính mình, chính nàng không phải cũng đã từng làm trái Thiên Đạo rồi đó sao? Thật sự là...nói không ngượng mồm mà.
Dạ Nguyệt nhạy cảm phát hiện nàng tinh thần hạ thấp, hơi chút nhíu mày nói sang chuyện khác: "Tại sao nó trong người ta?"
Thần Nhi hơi chút ngạc nhiên nàng nói câu dài như vậy, nhưng vẫn rất kiên nhẫn trả lời: "Món ăn khoái khẩu của Hoả Linh chính là linh thức, nó rất thích đi vào linh thức của người khác, nuốt trộm linh thức người đó. Một người đang trong thời gian tu luyện, nếu như bị nuốt đi linh thức, rất dễ bị tẩu hoả nhập ma. Nó khi nãy chui vào linh thức của ngươi, ý đồ rất rõ ràng, chỉ là không nghĩ tới nó lại bị ngươi làm cho "lật thuyền trong mương".
Dạ Nguyệt lạnh lùng trầm mặc, sau đó nhắm mắt thả linh thức vào trong, vẫn không phát hiện cái gì, nàng mở mắt lạnh lùng nhìn Hiên Viên Thần Nhi lần nữa.
"Đừng gấp, nghe ta nói hết đã. Tuy rằng Hoả Linh bị ngươi khuất phục, nhưng không thể phủ nhận sức mạnh của nó, nếu nó hồi phục sức mạnh ngươi có thể bị phản phệ bất kỳ lúc nào, cho nên ngươi trước tiên ký kết ước bình đẳng với nó trước đi."
"Được" Dạ Nguyệt lựa chọn tin tưởng Hiên Viên Thần Nhi, huống chi nàng quả thật cảm nhận một luồng sức mạnh trong cơ thể.
Nhắm mắt nhập tưởng, Dạ Nguyệt vào bên trong hồn thức của chính mình, quả nhiên nhìn thấy một quả cầu lửa an phận nằm bên trong.
Làm cho Dạ Nguyệt kinh ngạc chính là ngọn lửa đang cháy của quả cầu thế nhưng lại có màu tím, nàng lặng lẽ đứng một bên đánh giá nó.
Hoả Linh bởi vì được Thần Nhi mở ra linh trí, cho nên suy nghĩ cũng thông suốt rất nhiều, nó biết chính mình không thể rời khỏi nơi này, cho nên so với bản đầu hung hăng, gào thét muốn ra, thì hiện tại dứt khoát ngồi chờ người ký kế ước với nó đến.
Quân Dạ Nguyệt nheo mắt, ánh mắt mang theo một tia tán dương, xem ra Hoả Linh này cũng không phải quá ngốc. Tuy rằng có lẽ Hiên Viên Thần Nhi đối với nó động tay động chân, nhưng không thể phủ nhận, nó rất thức thời.
Nhạy cảm nhận cảm giác được ánh mắt sắc bén truyền đến, Hoả Linh nhìn sang Dạ Nguyệt, nó không khỏi có chút kinh hãi, sát khí trên người nữ nhân này quá nặng. Hoả là do tự nhiên sản sinh mà thành, tuy rằng hoả bạo ngược, nhưng nói cho cùng nó cũng thuộc về tự nhiên, cho nên đối với những thứ sát khí, chết chóc nó đặc biệt phản cảm. Huống chi nó vừa mở ra linh trí không lâu, cảm giác này càng thêm cường liệt. Ngọn lửa màu tím của nó theo bản năng mà bùng lên, nhanh chóng bày ra ý thế chiến đấu.
Dạ Nguyệt lạnh lùng nhìn nó, nàng cảm nhận Hoả Linh đối với nàng chống cự. Nhưng như vậy càng tốt, nàng không thích những thứ quá dịu ngoan, càng cuồng dã càng hợp khẩu vị nàng.
"Muốn đấu?" Dạ Nguyệt nâng mắt nhìn chằm chằm vào nó nói, không cần biết nó có nghe hiểu lời nàng nói hay không.
"Phải, ta chán ghét khí tức của ngươi" một giọng nói non nớt như thanh âm của hài đồng phát ra từ chỗ quả cầu lửa.
"Cường giả vi tôn. Thắng, ta là chủ nhân." Dạ Nguyệt lạnh lùng nhìn nó, sát khí trên người nhanh chóng sản sinh.
"Nếu ngươi thua phải trả tự do cho ta." Giọng nói non nớt của Hoả Linh lần nữa vang lên.
Dạ Nguyệt nâng kiếm, ánh mắt thâm trầm như đầm sâu lạnh lẽo: "Ta sẽ không thua."
Hoả Linh bay lên cao, tử hoả nháy mắt biến thành một vòng tròn bao quanh cơ thể Dạ Nguyệt. Tiếp đó, lửa từ vòng tròn đột nhiên bắn lên trời vô số tia tựa như tia nước, những tia lửa bắn lên trời, chạm vào nhau sau đó lao thẳng xuống cơ thể Dạ Nguyệt.
Già La trong tay Dạ Nguyệt bừng sáng, nàng lần nữa khởi động Cửu Tiêu kiếm pháp, linh lực nhanh chóng vận chuyển khắp tứ chi bách hài.
Sử dụng linh lực làm màn chắn, che lại tử hoả đang cháy hừng hực, thế nhưng bởi vì linh lực của nàng còn yếu, cho nên tấm chắn của Dạ Nguyệt nhanh chóng bị ăn mòn.
Biết rõ màn chắn không có tác dụng bao nhiêu cho nên Dạ Nguyệt rất sớm đã dùng Già La đột phá ra khẽ hở tránh đi những tia tử hoả tấn công dồn dập.
Hoả Linh thu hồi tử hoả của nó, sau đó biến nền đất thành một mảnh lửa đỏ, nhất thời bên trong hồn thức của Dạ Nguyệt tràn ngập trong ngọn lửa màu tím.
Hồn thức bị thiêu đốt nhanh chóng ảnh hưởng đến Dạ Nguyệt, nàng cảm nhận được cảm giác đau đớn, nóng rát lan tràn khắp cơ thể, nó tựa như một loại axit liên tục ăn mòn hồn thức của nàng.
"Hừ" nàng hừ lạnh một tiếng, đem trong cơ thể hết thảy linh lực phóng thích ra ngoài. Sau đó cầm lấy Già La, nàng khi nãy để ý, thời điểm Hoả Linh dùng ma pháp, cơ thể nó hoàn toàn không có lực phòng ngự, đó cũng là thời cơ tốt nhất để tấn công. Cơ hội chỉ có một.
Dạ Nguyệt cường ngạnh lao thẳng vào biển lửa, cơ thể nàng nhanh chóng bị ngọn lửa ngùn ngụt cắn nuốt, bốc cháy tựa như một hoả nhân.
Dạ Nguyệt dùng linh lực, đưa hết vào trong Già La, một đường đến nó bay thẳng đến chỗ Hoả Linh. Tốc độ cực nhanh, tựa như mũi tên nhắm thẳng đến đích.
"Ngươi...." Hoả Linh hoảng sợ la lên, nó hiện tại cho dù có né cũng không thể.
"Ta chịu thua, ngươi mau chóng cho nó dừng lại." Giọng nói non nớt mang theo tia sợ hãi, nó nhanh chóng đem tử hoả triệt đi, Thân ảnh có phần chật vật của Dạ Nguyệt nhanh chóng hiện ra.
Dạ Nguyệt lạnh lùng nhìn nó, cơ thể nàng hơn phân nữa đã không cách nào cử động, nàng cắn môi gầm lên một tiếng: "Ngừng."
Già La vốn có chút linh tính, nó nhanh chóng chuyển hướng khác, tránh đi Hoả Linh.
Hoả Linh tránh thoát được một kiếp, trong lòng không khỏi thở phào nhẹ nhõm: "Ngươi thật sự là kẻ liều mạng, ta chịu thua."
Dạ Nguyệt thừa lúc chính mình còn tỉnh táo, đem dùng máu cùng Hoả Linh nhanh chóng ký kế ước. Máu của nàng nhanh chóng thấm vào cơ thể Hoả Linh. Trên không trung nháy máy bừng lên một ngọn tử hoả, sau đó tử hoả sáp nhập vào cơ thể Dạ Nguyệt.
Đau đớn trong cơ thể nhanh chóng biến mất, thấy vào đó là nguồn linh lực cuồn cuộn mang theo nóng cháy chạy khắp cơ thể Dạ Nguyệt.
Hoả Linh sau khi ký kế ước, nó cũng bị ảnh hưởng không ít, cho nên nhanh chóng nói: "Chủ nhân ta phải bế quan. Sau khi bế quan xong, Linh nhi sẽ tìm ngươi."
Hoả Linh nói xong liền biến mất, Dạ Nguyệt nghe được lời nó nói, cũng không phản ứng nhiều. Cơ thể nàng hiện tại tràn ngập năng lượng, vết bỏng do lửa gây ra khi nãy đã lành lại một cách nhanh chóng.
Hiên Viên Thần Nhi ngồi bên ngoài, thấy nàng đã tiến vào trạng thái bế quan, kiểm tra thân thể nàng một chút, phát hiện là năng lượng từ Hoả Linh mang đến mới an tâm.
"Tử Diễm, ngươi ở đây canh chừng chủ nhân ngươi. Không lâu sẽ đến lúc các ngươi rời khỏi đây trở về Huyễn Thiên đại lục." Nhẹ giọng giao phó xong, nàng một mạch bay thẳng về phương Bắc. Trước khi bọn họ rời khỏi đây, nàng cũng nên chuẩn bị một chút.
Tử Diễm cái hiểu cái không hiểu, trơ mắt nhìn nàng, nó gãi gãi đầu tầm mắt nhanh chóng đặt tại trên người Dạ Nguyệt.
Lúc này, trong hồn thức của Dạ Nguyệt, nàng đang khoanh chân ngồi ở trung tâm hồn thức, hai mắt ngắm nghiền, chính giữ mi tâm là ấn ký hoả diễm màu tím. Bao quanh cơ thể nàng là vô số hoả diễm. Thế nhưng khác với khi nãy hung hãn, chúng lúc này vô cùng dịu ngoan, tựa như hài đồng hiếu kỳ vây quanh người nàng.
Hoa văn trên cơ thể Dạ Nguyệt lần nữa xuất hiện, những cổ tự thì thời xa xưa liên tiếp hiện lên trên cánh tay nàng. Sau đó đem từng đoàn hoả diễm thu vào trong cơ thể Dạ Nguyệt.
Đến khi Dạ Nguyệt mở mắt ra lần nữa, cảnh vật xung quanh nàng đã biến chuyển. Hoả diễm từ lâu đã không còn, bên trong hồn thức hiện lên một chữ Hoả màu tím đang bốc cháy hừng hực.