Để có thể đối phó với Âm Linh ma pháp sư một cách hiệu quả nhất. Dạ Nguyệt đã không ngần ngại thi triển kỹ năng hoá trang xuất thần nhập hoá của mình ở kiếp trước. Nháy mắt nàng từ một nam tử tuấn mỹ lạnh lùng biến thành một tiểu cô nương mắt ngọc mày ngài tám, chín tuổi.
Độc Cô Thiên sững sờ ngồi nhìn người đối diện hồi lâu nhưng vẫn chẳng cách nào tiếp thu được sự thật rằng tiểu nữ hài này chính là nam thần anh tuấn cao lãnh trong lòng hắn.
"Ngươi...ngươi...ngươi..." Độc Cô Thiên vươn ngón trỏ run rẩy chỉ về phía Dạ Nguyệt, lắp bắp nói không ra lời.
Đối với phản ứng của Độc Cô Thiên, Dạ Nguyệt tuyệt không để tâm, nàng chính là đang nghĩ nên làm cách nào khiến cho Âm Linh ma pháp sư đối với nàng có hứng thú.
Độc Cô Thiên từ trong kinh ngạc dần dần hồi phục lại, nhìn dáng vẻ hiện tại của Dạ Nguyệt, nàng trong đầu chợt loé ra một ý niệm: "Khoan đã, ngươi đừng nói với ta ngươi muốn dùng chính mình làm mồi nhử?"
Dạ Nguyệt im lặng không trả lời, hoàn toàn đem lời nói của hắn coi như không khí. Độc Cô Thiên thấy nàng không phản ứng cũng tập mãi thành quen, nhưng trong lòng lại càng khẳng định suy nghĩ của mình.
"Không được! Ta không đồng ý! Rất nguy hiểm, ngươi cũng biết Tử Vong khí nguy hiểm như thế nào mà. Nếu như không cẩn thận nó sẽ ăn mòn linh lực của ngươi, ngươi thậm chí có thể sẽ mất mạng." Độc Cô Thiên kịch liệt phản đối quyết định của Dạ Nguyệt. Một ma pháp sư như hắn tất nhiên hiểu rõ sự lợi hại của Tử Vong khí, hắn không muốn để nàng mạo hiểm. Tuy rằng người này lạnh lùng một chút, khó gần một chút, nhưng trong lòng hắn đã đem người này coi như bằng hữu. Hắn tất nhiên không muốn để bằng hữu của mình mạo hiểm.
Dạ Nguyệt nâng mắt nhìn Độc Cô Thiên, nhìn hắn biểu tình chân thành, hai mắt thấu triệt tràn đầy lo lắng, trong lòng không khỏi xẹt qua một dòng nước ấm. Tuy nhiên bên ngoài vẫn lạnh lùng, bất cận nhân tình.
"Ai nha, ngươi đừng im lặng như vậy, ngươi có nghe ta nói không a." Độc Cô Thiên lo lắng đi tới đi lui, nhìn thái độ hờ hững của người đối diện hắn thật sâu cảm thấy bất đắc dĩ. Thật sự là hoàng thượng không gấp thái giám gấp mà.
Quân Dạ Nguyệt nhìn Độc Cô Thiên tới lui trong phòng, liên tục lải nhải, mặt lạnh hạ xuống một câu: "Ngừng."
Bởi vì tiếng kêu, Độc Cô Thiên theo phản xạ mà ngừng bước, nghiêng đầu nghi hoặc nhìn nàng.
"Yên tâm đi" Dạ Nguyệt vừa nói xong câu đó, Độc Cô Thiên há mồm. Trời ạ, người này hôm nay thế nhưng đi an ủi hắn. Hắn không có nghe lầm đi.
"Quân Dạ Nguyệt!" Độc Cô Thiên còn chưa kịp hồi phục tinh thần thì nghe ba chữ này toát ra từ miệng người đối diện. Hắn chậm rãi tiêu hoá thông tin vừa nhận được, sau đó nở nụ cười.
"Ân, Tiểu Nguyệt, tiểu Nguyệt. Haha...." Độc Cô Thiên vui vẻ đến quên trời quên đất. Băng sơn cuối cùng cũng bị sự ấm áp của hắn làm tan chảy. Haha, quả nhiên hắn là người gặp người thích, hoa gặp hoa nở mà.
Tiểu hắc xà ngồi trên vai Dạ Nguyệt, liếc mắt nhìn biểu tình trên mặt Độc Cô Thiên, nó không khó để đoán người này lại phát bệnh tự kỷ, khẽ liếc mắt khinh bỉ, Tử Diễm học chủ nhân của nó đem người này làm không khí.
"Gọi ta Dạ Nguyệt." Lạnh lùng nhả ra một câu, Dạ Nguyệt nhắm mắt dưỡng thần hoàn toàn không quan tâm đến Độc Cô Thiên.
"Khụ..khụ..." Độc Cô Thiên nhìn một người một thú đem mình làm không khí, cũng biết chính mình có chút quá. Giả vờ ho khan một tiếng, ý đồ làm cho mình lấy lại chút mặt mũi.
Dạ Nguyệt từ đầu đến cuối đều một bộ dạng không liên quan đến mình. Trừ bỏ Hiên Viên Thần Nhi, Độc Cô Thiên có thể xem như bằng hữu thứ hai của nàng. Kiếp trước nàng là cô độc, nhưng kiếp này đã khác, nàng đã từng có mẫu thân, hiện tại có bằng hữu. Nàng nhất định phải càng trở nên cường đại, như vậy mới có thể bảo hộ được những người nàng muốn bảo vệ.
"Tiểu Nguyệt, ta có một bí mật muốn cùng ngươi nói." Độc Cô Thiên hoàn toàn bỏ qua câu nói của Dạ Nguyệt khi nãy, hắn mím môi, nhìn nàng nghiêm túc nói.
Dạ Nguyệt im lặng nhìn hắn, ý tứ rất rõ ràng chờ đợi hắn nói tiếp.
"Khụ...thật ra...ta cũng giống như ngươi là nữ nhân. Ta không phải cố ý lừa gạt ngươi, chỉ là..." Độc Cô Thiên nói được một nửa thì ngập ngừng cúi đầu, len lén nhìn biểu tình của Dạ Nguyệt.
Dạ Nguyệt thần sắc vẫn như cũ lạnh lùng, Độc Cô Thiên nhìn bộ dạng của nàng như vậy, không hiểu sao có chút nhẹ nhõm, bên tai nghe được một chữ "Ân." Sau đó cả căn phòng hoàn toàn yên tĩnh.
"Sớm đoán được!" Quân Dạ Nguyệt một câu khiến cho Độc Cô Thiên như bị sét đánh. Làm sao có thể nha, nàng giấu rất kỹ mà. Tự nhận chính mình diễn xuất xuất thần lại thêm kinh nghiệm phong phú, người này làm sao đoán được a. Nhất định là gạt người. Niềm tự hào bị đả kích, Độc Cô Thiên cố gắng phủ định lời nói của Dạ Nguyệt ý đồ an ủi tâm linh nhỏ bé của chính mình.
Giống như hiểu được người này suy nghĩ cái gì, Dạ Nguyệt hiếm có mở miệng giải thích: "Ngươi rất nương***"
***
Ẻo lảĐộc Cô Thiên hoàn toàn suy sụp, người này có thể không cần như vậy thẳng thắn không. Rất đáng ghét!
Dạ Nguyệt cũng không dự định tiếp tục chủ đề vô vị này. Nàng đứng dậy, mà ở đối diện Độc Cô Thiên nhìn thấy động tác của nàng, lập tức nhớ tới chính sự, lập tức lên tiếng ngăn cản "Tiểu Nguyệt, ngươi nghe ta nói. Như vậy rất nguy hiểm, chúng ta phải bàn kỹ lại a."
Dạ Nguyệt lạnh lùng phóng ánh mắt tới người đối diện, không tiếp lời, trực tiếp mở cửa đi ra. Độc Cô Thiên nhìn nàng cố chấp như vậy, tự biết không thể ngăn cản được người này, chỉ đành bất đắc dĩ theo sau.
Dạ Nguyệt đi một đường thẳng tắp, lạnh lùng liếc mắt nhìn xung quanh. Lúc này đang là thời điểm ngã chiều, ngoài đường đã không còn như ban ngày tấp nập, ngược lại có chút đìu hiu.
Hiện tại chỉ có vài người bước đi trên đường, liếc mắt một chút Dạ Nguyệt liền nhận ra xung quanh một bóng dáng hài tử cũng không có.
Mấy người đi trên đường nhìn thấy nàng lập tức hiện lên vẻ mặt kinh ngạc, một phụ nhân đi gần nàng tốt bụng nhắc nhở "Hài tử a, người nhà ngươi đâu, sao lại đi một mình? Ngươi mau chút về nhà đi, nơi này buổi tối rất nguy hiểm."
"Đại thẩm, thực xin lỗi, nàng là ta muội muội, chúng ta vừa mới đến nơi này. Nàng khi nãy ham chơi cùng ta thất lạc, may mắn hiện tại tìm được nàng. Cảm tạ ngươi." Độc Cô Thiên từ xa nhanh chóng chạy đến, làm vẻ mặt mừng rỡ, quay sang vị phụ nhân kia nói.
"Ân, không có gì đâu. Vị này công tử, ta nhắc nhở ngươi nơi này ban đêm rất nguy hiểm. Ta khuyên ngươi nơi dẫn muội muội ngươi về khách điếm đi." Vị đại thẩm kia lần nữa lòng tốt nhắc nhở hai người, sau đó vội vã rời đi.
Dạ Nguyệt nhìn theo bóng lưng của nàng, ánh mắt chợt loé có điều suy tư.
"Muội muội, chúng ta trở về thôi." Độc Cô Thiên giống như huynh trưởng đối với muội muội nghiêm khắc không mất yêu thương nói. Sau đó lôi kéo Dạ Nguyệt trở về khách điếm.
Dạ Nguyệt lạnh lùng liếc nàng một cái, không nhanh không chậm rút tay ra khỏi tay hắn.
Độc Cô Thiên nhận ra cái liếc sắc bén của nàng, ho khan hai tiếng giải thích "Khụ..khụ...không phải ta cố ý. Ta chỉ là giả vờ thôi, ngươi cũng biết đó, tên Âm Linh Pháp Sư kia có thể xuất hiện bất kỳ lúc nào."
Dạ Nguyệt cũng không thèm đôi co với người này, nàng trong lòng đã có tính toán. Phụ nhân kia chỉ sợ không giống như bề ngoài vậy tầm thường. Bởi vì từ trên người bà ta nàng cảm nhận được một ít Tử Vong khí. Không nhiều lắm, nhưng đủ để hoả ngọc trong tay áo chấn động một chút.
"Tiểu Nguyệt, sao ngươi không nói gì a." Độc Cô Thiên không nghe Dạ Nguyệt nói gì, có chút thấp thỏm hỏi.
"Chờ" Dạ Nguyệt lạnh lùng phun ra một câu, sau đó nhắm mắt dưỡng thần.
"Chờ? Chờ gì a" Độc Cô Thiên mặt ngốc ra, nhìn thấy người kia không để ý mình, chỉ đành nhận mệnh ngậm miệng chờ lệnh.
Thời gian nhanh chóng trôi qua, bên ngoài ánh tà dương chợt tắt. Màn đêm dần kéo xuống, tinh nguyệt quần quanh, không gian xung quanh an tĩnh đến mức tịch mịch.
"Đi thôi" Dạ Nguyệt nhẹ nhàng mở mắt, lạnh lùng phun ra hai chữ, sau đó nhanh chóng đứng dậy, Độc Cô Thiên còn chưa kịp phản ứng đã nhìn thấy nàng đi ra khỏi cửa.
"Ai nha, ngươi còn chưa nói với ta phải đi nơi nào a." Độc Cô Thiên lẩm bẩm một câu, sau đó thở dài nhận mệnh chạy theo nàng. Người này quả nhiên là khắc tinh của nàng.