"Linh lực? Là cổ pháp đã thất truyền?" Dương Mạn hơi chút kinh ngạc hỏi. Sư phụ trước kia cũng từng nói qua với nàng. Thế giới này trừ bỏ võ lực, ma pháp cùng y dược còn có cái gọi là cổ pháp. Cổ pháp bao gồm linh lực, tinh thần lực, cổ lực.
Dạ Nguyệt lạnh lùng gật đầu, đối với chuyện tu luyện linh lực nàng cũng không có ý định giấu diếm. Đối với tình huống hiện tại, cấp bách nhất chính là tìm hiểu nguyên nhân linh lực của nàng biến mất.
"Linh lực của ngươi bị biến mất?" Dương Mạn thông qua lời nói của Dạ Nguyệt cũng đoán được tình hình đại khái. Nàng nắm lấy cổ tay Dạ Nguyệt đem ma pháp của mình truyền vào cơ thể nàng thăm dò tình hình bên trong. Điều làm nàng khó hiểu chính là bao nhiêu ma pháp nàng vào trong cơ thể của Dạ Nguyệt đều biến mất không rõ. Cơ thể Dạ Nguyệt như cái động không đáy liên tục hút lấy ma pháp của nàng.
Dương Mạn nhíu mày đem ma pháp của chính mình thu lại, đối diện nàng Dạ Nguyệt lạnh lùng không hỏi lời nào.
"Ma pháp của ta bị cơ thể ngươi hút. Ngươi cảm giác được không?"
Dạ Nguyệt lắc đầu, nàng hoàn toàn không cảm nhận được cơ thể chính mình có ma pháp hay linh lực hoạt động.
"Xem ra tình trạng của ngươi rất đặc thù, trước mắt ta cần nghiên cứu thêm. Ngươi cứ ở nơi này vài ngày đi" Dương Mạn nói xong lập tức rời đi. Đối với một y si như nàng, việc linh lực bị biến mất khiến nàng rất hứng thú.
Dạ Nguyệt trở về phòng đi vào Giới Ngọc lần nữa, chậm rãi đi xung quanh. Trước đây đến nơi này đều vội vã tu luyện, đây là lần đầu tiên Dạ Nguyệt nhàn nhã đi quanh Giới Ngọc.
Giới Ngọc rộng lớn tựa hồ là vô cùng vô tận, Dạ Nguyệt đi nửa ngày nhưng chỉ được một đoạn nhỏ. Cảnh sắc trong Giới Ngọc thay đổi liên tục, dường như không có điểm dừng.
Nơi này cảnh sắc là đẹp nhưng không hiểu vì sao lại mang một cảm giác cô đơn. Đi được một lúc Dạ Nguyệt ngồi xuống lương đình nhắm mắt dưỡng thần, đột nhiên cảm thấy tay áo bị vật gì đó níu lại nàng lập tức mở mắt.
Thứ níu tay áo nàng thì ra là một con chim có bộ lông màu đỏ rực, cái miệng nhỏ của nó cứ giật tay áo nàng, tựa hồ gọi nàng đi theo nó.
Dạ Nguyệt cũng không chần chừ, đi theo phía sau nó. Nửa canh giờ trôi qua, đoạn đường phía trước vẫn là vô cùng vô tận nhưng Dạ Nguyệt vẫn không biểu hiện chút nào nóng nảy.
Đột nhiên tiểu hồng tước dừng lại, cảnh sắc trước mắt Dạ Nguyệt là một thác nước cao vời vợi, bầu trời phía trên thác nước hiện lên bảy sắc cầu vồng.
"Chíp chíp" tiểu tước níu tay áo Dạ Nguyệt ý đồ kéo nàng xuống. Phía bên dưới Dạ Nguyệt không ngờ lại là vực sâu thâm thẳm.
Dạ Nguyệt ánh mắt sắc bén nhìn ngàn trượng vực sâu, không do dự dứt khoát nhảy xuống. Nàng hành động như vậy không phải nàng ngốc, mà là bởi vì nàng cảm nhận được chim nhỏ kia có một tia thần lực của Thần Nhi dao động. Mà người kia nhất định sẽ không hại nàng.
Tốc độ rơi xuống của cơ thể nàng cực nhanh, tiếng gió gào thét bên tai Dạ Nguyệt. Cảm nhận thân thể đau đớn tựa như bị xé rách, nàng cắn răng dùng tay chắn lấy đầu, bảo vệ phần yếu hại của bản thân.
Thời điểm cơ thể Dạ Nguyệt sắp sửa tiếp đất thì đột nhiên có một tia lực lượng đỡ lấy cơ thể nàng, đem nàng bao bọc sau đó nhẹ nhàng tiếp đất.
Mà ở phía dưới tiểu hồng tước đã chờ sẵn, nó níu lấy tay áo nàng, gọi nàng tiếp tục đi theo nó. Dạ Nguyệt biểu tình không đổi đi theo phía sau.
Đi được khoảng một trăm bước chân, Dạ Nguyệt nhìn thấy ở phía trước mặt là một căn nhà tranh, tiểu hồng tước đưa nàng đến đây liền biến mất vô tung.
Dạ Nguyệt chậm rãi từng bước đẩy cửa đi vào, bên trong có ước chừng năm cái giá sách, trên đó toàn bộ đều là điển tịch. Dạ Nguyệt đi đến, vươn tay cầm lấy một quyển trên giá sách thì đột nhiên thân ảnh của Hiên Viên Thần Nhi xuất hiện.
Nàng trên người vẫn là bạch y thánh khiết, dung mạo tinh xảo tựa hồ hai chữ "hoàn mỹ" cũng vô pháp hình dung mỹ mạo của nàng. Dạ Nguyệt biểu tình vẫn như cũ chưa từng dao động, hai mắt lặng lẽ nhìn người đối diện.
"Nơi này Thư Các một góc nhỏ. Bởi vì đối với năng lực hiện tại của ngươi không đủ mở ra toàn bộ Thư Các. Nhưng những thứ này nhất định đối với ngươi hữu dụng, nếu không hiểu hoặc cần giúp đỡ chỗ nào có thể hỏi ta hoặc người khác. Nhớ kỹ một ngày ngươi chỉ có thể ở lại nơi này hai canh giờ, sau đó phải rời đi. Nếu quá hai canh giờ tinh thần lực của ngươi sẽ bị trùng kích." Vừa dứt lời thân ảnh của Hiên Viên Thần Nhi liền biến mất.
Dạ Nguyệt vẫn như cũ đứng yên tại chỗ không di chuyển, cũng không nói một lời nào. Bởi vì nàng hiểu rõ, người nói với nàng chỉ là một phân ảnh của Hiên Viên Thần Nhi, mà không phải bản thể.
Đến khi Hiên Viên Thần Nhi biến mất Dạ Nguyệt bắt đầu tìm kiếm trên giá sách. Sách trên giá được phân loại rất rõ ràng, hai giá sách đầu là võ kỹ, hai giá tiếp theo là ma pháp, cuối cùng là y dược.
Dạ Nguyệt thẳng bước đến giá sách cuối cùng, nàng hiện tại linh lực mất hết, cho nên tìm cách khiến linh lực trở lại là điều kiện bức thiết nhất hiện tại.
Vừa đến giá sách cuối cùng, Dạ Nguyệt bắt đầu đắm chìm trong đống thư tịch. Thời gian từng lúc trôi qua, thời hạn hai canh giờ nháy mắt đã gần đến.
Dạ Nguyệt cũng không chần chừ, nàng dọn dẹp đống sách đã đọc sang một bên, sau đó đứng dậy rời khỏi thư các. Quả nhiên thời điểm Dạ Nguyệt rời đi sau, thư các lập tức biến mất. Mà nàng lúc này lại đang đứng tại căn phòng của nàng trong Giới Ngọc.
Dạ Nguyệt rời khỏi Giới Ngọc sau đó nhờ người đem giấy bút đến. Bởi vì nàng có biệt tài nhìn một lần sẽ không quên cho nên ngẫm lại một chút nàng liền đem những thứ đã đọc trong thư các, từng chút một viết ra. Thật ra nàng có thể đem sách ra ngoài dò hỏi Dương Mạn, nhưng nàng vẫn muốn tự mình nhớ kỹ những thứ này, bởi vì nàng biết thời gian sau những thứ này đối với nàng rất hữu dụng, cho nên chi bằng hiện tại đem tất cả ghi nhớ trong đầu là tốt nhất.
Đến khi viết xong hết thảy Dạ Nguyệt mới chậm rãi buông bút. Lúc này trời cũng đã quá nửa đêm, nàng lẳng lặng nằm trên giường, tay nắm lấy huyết ngọc trên cổ, khẽ thì thào hai chữ "ngủ ngon" ngữ khí vẫn lạnh lùng như cũ nhưng lại mang theo chút nhu hoà mà chính nàng cũng không phát hiện.
Một đêm vô mộng cứ thế mà trôi qua.
Buổi sáng nếu như hỏi người dậy sớm nhất là ai. Không phải là Dương Mạn, cũng không phải người kỷ luật đúng giờ như Dạ Nguyệt hay bất kỳ nha hoàn, người hầu nào trong phủ. Mà đó chính là kẻ bình thường ngủ đến mặt trời cao ba sào cũng không chịu dậy- Độc Cô Thiên.
Ngươi hỏi vì sao nàng dậy sớm như vậy? Vì vốn dĩ nàng có ngủ đâu mà thức a. Nguyên nhân là do hôm qua Dương Mạn đồng ý đi dạo, khiến cho người nào đó vui quá, cả đêm lăn lộn ngủ không được. Cuối cùng sáng sớm trưng ra bộ mặt không khác "gấu trúc bảo bảo" là bao.
Đại sảnh một mảnh an bình, trừ bỏ tiểu Điệp đang che miệng nén cười. Độc Cô Thiên nhăn nhó ôm mặt. Hazzz, thật mất mặt mà.
Mà ngồi bên cạnh nàng Dạ Nguyệt bộ dạng lạnh lùng hoàn toàn không quan tâm thế sự. Phía đối diện, Dương Mạn hơi liếc mắt nhìn người nào đó, không nóng không lạnh hỏi: "Ngủ không được?"
Độc Cô Thiên cúi đầu không trả lời, nàng cũng không biết phải trả lời như thế nào. Không thể nói với nàng, chính mình bởi vì quá mức hưng phấn nên không ngủ được a.
Dương Mạn nhìn người nào đó không có ý định trả lời câu hỏi của mình, cũng không nói nữa, tiếp tục ăn cơm.
"Ai nha, tiểu Nguyệt Nguyệt ngươi không lo lắng cho người ta sao" biết không thể day dưa đến đề tài này nữa, Độc Cô Thiên đành phải đánh trống lãng sang người nãy giờ bình thản ăn cơm.
Dạ Nguyệt liếc cũng không thèm liếc nàng, gắp cọng rau đặt lên chén cơm của nàng, lạnh lùng trả lời: "Ăn không nói, ngủ không nói."
"Hừ" quả nhiên là đại băng sơn không có gì tốt, ngạo kiều hừ một tiếng. Độc Cô Thiên tức giận vùi đầu vào ăn cơm.
Cơm nước xong xuôi, Dương Mạn gọi Độc Cô Thiên đến, sau đó dùng ma pháp dò xét cơ thể nàng, xác nhận người này đã không sao liền yên lòng.
"Ngươi thân thể đã không sao, tịnh dưỡng là được. Thuốc này ngươi hiện tại uống một viên, ngày mai giờ này uống một viên nữa là được" Dương Mạn từ giới chỉ lấy ra bình ngọc đưa cho Độc Cô Thiên.
Độc Cô Thiên cầm lấy bình ngọc trong tay, liên tục gật đầu, đợi khi Dương Mạn nói xong lập tức hỏi: "Vậy Dương y sư, ta muốn hỏi ngươi khi nào có thể đi cùng ta?"
Dương Mạn nhướng mày, nghĩ một lúc mới nhớ ra chính mình hình như hôm qua có hẹn với người này. Nếu đã hẹn tự nhiên không có đạo lý thất hẹn cho nên nàng gật đầu nói: "Hiện tại ta còn bận chút việc, nếu Độc Cô tiểu thư đồng ý thì tối nay chúng ta ra ngoài đi dạo."
"Hảo hảo, như vậy là tối nay a. Dương y sư ngươi đã hứa không được thất hứa đó. Ta về trước đây!" Độc Cô Thiên nghe nàng nói cao hứng không thôi, lập tức vui vẻ đồng ý. Nhanh chóng tạm biệt Dương Mạn sau đó chạy ra ngoài như một cơn gió. Nàng hiện tại cần về phòng bổ sung giấc ngủ a, tối nay mới đủ tinh lực cùng Dương y sư đi dạo.
Dương Mạn nhìn người nào đó tính tình hấp tấp đến và đi như một cơn gió, không khỏi bất đắc dĩ lắc đầu, khéo miệng lại cong nhẹ một ít rồi nhanh chóng biến mất.
"Tiểu thư, Quân tiểu thư tìm ngài" tiểu Điệp nhẹ nhàng từ ngoài đi vào cung kính nói với Dương Mạn đang ngồi trong phòng.
"Ngươi nói với nàng, ta sẽ qua đó, không cần đến" sau khi tiểu Điệp đi, Dương Mạn sắp xếp lại đồ đạc trên bàn rồi đứng dậy ra khỏi phòng, đi về hướng phòng của Dạ Nguyệt.
Mà lúc này, Dạ Nguyệt ngồi trong phòng chờ Dương Mạn đến. Trên bàn là xấp giấy hôm qua nàng viết ra, tất cả đều viết về thuốc. Bởi vì không am hiểu những cái này, nên nàng nghĩ đưa Dương Mạn xem thử, xem có thể tìm ra được phương pháp giúp linh lực của nàng trở lại hay không."