Tiểu hắc xà từ trên mặt đất bò dậy, nó không muốn thua, nó là Tà Diễm Hạo Long cao quý, nó không thể cứ đơn giản mà thua, ký ức tuy vẫn còn là một mảnh hỗn loạn, nhưng Long tộc kiêu ngạo không cho phép nó khuất phục.
Dạ Nguyệt nhìn tiểu hắc xà cố gắng đứng lên, rồi lại ngã xuống, rồi lại tiếp tục đứng lên, nhưng mặc kệ ngã xuống bao nhiêu lần, tiểu hắc xà vẫn tiếp tục đứng lên.
Tiểu hắc xà đột nhiên quay đầu, nó cảm nhận được ánh mắt nghiêm khắc mà lạnh lùng quen thuộc của người kia nhìn nó. Người này rõ ràng lạnh lùng, không chút tình cảm, nhưng không hiểu vì sao nó lại cảm nhận được một tia ấm áp mà người này mang lại.
Thời điểm nhìn thấy Dạ Nguyệt, tiểu hắc xà đột nhiên càng thêm kiên cường, càng thêm quyết tâm, tựa như Dạ Nguyệt đã cho nó thêm sức mạnh vậy, nó vẫn nhớ rõ lời người này nói. Cho nên, nó không thể thua!
Tiểu hắc xà chậm rãi từ trên mặt đất bò dậy, tuy rằng vẫn rất suy yếu thế nhưng đã có thể ngóc đầu dậy, tử diễm bên trong song đồng càng thêm rực rỡ, ánh mắt tiểu hắc xà đanh lại nhìn Bạch Vân Hổ vương tựa như thách thức.
Dạ Nguyệt nhìn đôi huyết đồng của tiểu hắc xà, môi mỏng khẽ nhếch. Nàng rõ ràng thấy ánh mắt cố chấp và kiên định của tiểu hắc xà, mà ánh mắt đó chính là giành cho nàng, nó nói với nàng "nó nhất định sẽ làm được."
"Grào!!!!" Bạch Vân Hổ vương gầm lên, nguy hiểm từ tiểu hắc xà càng lúc càng nhiều, nó đang cảm thấy bị uy hiếp.
Bạch Vân Hổ tung người vồ lấy tiểu hắc xà, đáng tiếc đã vồ hụt, bởi vì tiểu hắc xà biến mất trong gang tấc, ngay sau đó tiểu hắc xà biến ra sau lưng nó, cái miệng nhỏ phun ra một quả cầu đen ngòm về phía Bạch Vân Hổ vương.
Hổ vương bị trúng chiêu lui về sau vài bước, trên lưng chảy rất nhiều máu thậm chí xung quanh vùng vết thương đều bị thâm đen.
Dạ Nguyệt mắt lạnh nhìn trận chiến, nàng muốn xem thử tiểu hắc xà sẽ làm gì, muốn trở thành cường giả thì không được phép khuất phục kẻ mạnh.
Bạch Vân Hổ vương bị thương càng thêm giận dữ, nhưng như chớp dùng móng vuốt sắt nhọn gim vào người tiểu hắc xà. Tiểu hắc xà bởi vì khi nãy dùng tất cả sức mạnh còn lại thi triển ma thuật, cho nên hiện tại đã kiệt sức, vô pháp tránh khỏi móng vuốt của Bạch Vân Hổ vương.
Thời điểm tưởng chừng móng vuốt to lớn sẽ đâm xuyên thân thể tiểu hắc xà, thì Dạ Nguyệt từ trong bụi rậm lao ra ôm lấy tiểu hắc xà tránh thoát móng vuốt hung hãn.
Tiểu hắc xà thở dốc, suy yếu nhìu Dạ Nguyệt, Dạ Nguyệt biểu tình vẫn trước sau lạnh lùng như băng, chỉ khác ở chỗ tiểu hắc xà hiện tại đang nằm trong lòng nàng.
Dạ Nguyệt một tay ôm tiểu hắc xà, một tay cầm kiếm đối mặt với Bạch Vân Hổ vương, nàng một chút sợ hãi cũng không có.
Đem tiểu hắc xà quăng vào bụi rậm, Dạ Nguyệt tập trung chiến đấu cùng Hổ vương. Nàng nhìn hai nanh cùng móng vuốt Hổ vương đột nhiên dài ra, trong lòng phòng bị càng tăng cao, sức chiến đấu của Bạch Vân Hổ vương đã tăng lên đáng kể từ khi vận dụng kim thuật, tuy rằng bị thương nặng nhưng so với Dạ Nguyệt một chút ma pháp cũng không biết quả thật mạnh hơn rất nhiều.
Bạch Vân Hổ vương gầm lên, lao đến chỗ Dạ Nguyệt đứng, tốc độ nhanh đến kinh ngạc, hoàn toàn vượt qua tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy.
Dạ Nguyệt vừa mới nhích chân đã bị vuốt hổ gào một đường ngay tay, sau đó là chân rồi đến lưng, Dạ Nguyệt tuy rằng có thể xác định phương hướng tấn công của Bạch Vân Hổ vương nhưng tốc độ của nó quá nhanh nàng vô pháp phản ứng kịp.
Trên người Dạ Nguyệt xuất hiện vết thương ngày càng nhiều, máu tươi thấm đẫm y phục, nhưng Dạ Nguyệt một cái nhíu mày cũng không có, nàng tựa như khôi lỗi đứng yên để Bạch Vân Hổ vương tấn công.
Cứ ngỡ Dạ Nguyệt sẽ đứng yên để Bạch Vân Hổ vương tấn công cho đến chết thì nàng đột nhiên lại động. Nàng nghiêng người né tránh đường tấn công của Hổ vương sau đó vung kiếm nhanh như chớp chém xuống mắt trái của Bạch Vân Hổ.
"Grào!" Bạch Vân Hổ vương bị đau gầm lên, máu liên tục chảy xuống từ hoàng kim tinh nhãn bên trái, đau đớn khiến Hổ vương vừa đau đớn vừa tức giận, nó trong lòng thề sẽ không tha thứ cho con người này.
Dạ Nguyệt lao đến, hiện tại Bạch Vân Hổ vương bị đau, đây là thời cơ tốt nhất để nàng tiêu diệt nó, nàng tất nhiên sẽ không chậm trễ.
Bạch Vân Hổ gầm grừ, nó cũng không thèm để ý con mắt đang chảy máu liên tục của mình nữa, nó muốn đem con người trước mặt xé thành từng mảnh.
Dạ Nguyệt cùng Bạch Vân Hổ đồng loạt lao đến, nhưng tốc độ của Dạ Nguyệt không cách nào so sánh được với Bạch Vân Hổ vương cho nên nàng bị Hổ vương vồ lấy đè xuống đất, móng vuốt của nó đâm sâu vào hai đầu vai nàng, Dạ Nguyệt mày hơi nhíu nhưng vẫn lạnh lùng nhìn Bạch Vân Hổ vương, sau đó nàng co chân lại đạp thật vào bụng Hổ vương, Hổ vương bị đau hơn lui ra, Dạ Nguyệt nhân cơ hội thoát khỏi vuốt hổ.
Bạch Vân Anh vương lần nữa nhào đến, nó không cho phép con mồi của mình trốn thoát, Dạ Nguyệt tránh được nhưng vẫn bị gào một đường ngay bụng.
Dạ Nguyệt nâng kiếm tấn công nhưng Hổ vương lúc này nhanh hơn đè Dạ Nguyệt xuống, thanh kiếm văng ra một chỗ gần đó, còn Dạ Nguyệt cùng Bạch Vân Hổ vương cả hai bắt đầu gằn co, Dạ Nguyệt hai tay đánh mạnh vào bụng Hổ vương, Hổ vương cúi đầu muốn cắn Dạ Nguyệt.
Thể lực Dạ Nguyệt tất nhiên không thể so với Bạch Vân Hổ vương, vết thương trên người toàn bộ đều không ngừng chảy máu. Mắt Dạ Nguyệt bắt đầu mờ dần, thế nhưng thời điểm nàng nhìn qua bên phải lại thấy được thanh kiếm của mình bị văng gần đó.
Dạ Nguyệt cắn môi lắc mình đến chỗ thanh kiếm, Bạch Vân Hổ tất nhiên không cho phép nàng như vậy, nó đè Dạ Nguyệt lại, nhưng lần này Dạ Nguyệt lại nhanh hơn nó một bước, nàng cầm lấy kiếm nhanh như chớp đâm mạnh vào cuống họng Bạch Vân Hổ vương.
Nơi trí mạng bị đâm trúng Bạch Vân Hổ, vương giả của Ảnh Vụ sâm lâm chỉ có thể gầm lên một tiếng, ngã xuống không cam lòng mà chết.
Dạ Nguyệt mắt lạnh nhìn xác Bạch Vân Hổ vương, kiệt sức té ngã xuống mặt đất, tiểu hắc xà từ đằng xa bò đến trên đầu vai Dạ Nguyệt, cái đầu nhỏ dụi dụi vào má nàng, lưỡi nhỏ thè ra liếm vết thương trên mặt Dạ Nguyệt.
Dạ Nguyệt cũng không nhúc nhích nằm yên mặt kệ tiểu hắc xà quấy phá. Tiểu hắc xà trong mắt hiện lên tia giảo hoạt, nó bò xuống chỗ tay Dạ Nguyệt, cắn đầu ngón trỏ của nàng khiến nó chảy máu. Sau đó bò lại ấn mi tâm và đầu ngón tay đang chảy máu của Dạ Nguyệt.
Dạ Nguyệt cũng không phản ứng, mặc dù biết tiểu hắc xà cắn tay mình, nhưng nàng vẫn không phản kháng vì biết rõ nó sẽ không làm hại mình.
Mi tâm tiểu hắc xà sáng lên , không lâu sau tiểu hắc xà biến trở lại hình dạng ban đầu khi gặp Dạ Nguyệt.
Dạ Nguyệt một chút kinh ngạc cũng không có, nàng nằm trên đất không lâu thì ngồi dậy, nhưng vừa đứng dậy lại lần nữa té xuống, lần này là ngất xỉu.
Tiểu hắc xà im lặng nhìn Dạ Nguyệt, nó bò đến chỗ xác của Bạch Vân Hổ vương đào tinh hạch trong xác nó ra, sau đó đem tinh hạch nhét vào miệng Dạ Nguyệt. Một loạt hành động vô cùng khó khăn nhưng may mắn tiểu hắc xà đã hoàn thành rất tốt.
Sau khi tinh hạch của Hổ vương tan vào trong miệng Dạ Nguyệt, tiểu hắc xà nhìn vết thương của nàng đang khép lại một cách chóng mặt. Hài lòng ngồi một bên canh giữ chủ nhân của chính mình.
Dạ Nguyệt nằm trên đất, rơi vào trạng thái hôn mê, đột nhiên mi tâm nàng nhăn lại, dường như đang phải chịu đựng nỗi đau vô cùng lớn.
Tiểu hắc xà thấy dị động của chủ nhân, lo lắng vô cùng bò quanh người Dạ Nguyệt, nhưng lại không biết làm thế nào để giúp nàng.
Trong thân thể Dạ Nguyệt từng tế bào đang bành trướng càng lúc càng lớn, giống như phải chịu đựng một sức mạnh quá lớn, khiến cơ thể không thể chuyển hoá dẫn đến tình trạng hiện nay, mà nguyên nhân chính là do tinh hạch của Bạch Vân Hổ vương gây nên.
Tinh hạch của Bạch Vân Hổ vương cấp ba đối với các chức nghiệp giả lẫn ma thú tự nhiên vô cùng trân quý, thế nhưng đối với Dạ Nguyệt lại khác, bởi vì nàng chưa từng tu luyện bất kỳ loại ma pháp hay công pháp nào.
Cho nên tiểu hắc xà cho nàng ăn tinh hạch đại bổ là tất nhiên, thế nhưng năng lượng quá lớn lại phản tác dụng, khiến cho cơ thể Dạ Nguyệt quá tải, không cách nào hấp thu được.
Dạ Nguyệt hiện tại cả cơ thể đỏ như tôm luộc, các bộ phận trên người đều có dấu hiệu bành trướng, tiểu hắc xà lo lắng vây quanh chủ nhân của mình, hình như nó cũng nhận ra sai lầm lớn của mình.
Dạ Nguyệt trong lúc hôn mê cảm giác như chính mình bị hai bức tường to lớn ép thân thể đến đau đớn, mà nàng lại vô pháp chống đỡ. Thế nhưng đối với một người cố chấp như Dạ Nguyệt, nàng nhất quyết không chịu bỏ cuộc, nàng dùng hai tay chống đỡ hai bên bức tường, dùng tất cả sức lực của mình đẩy hai bức tường, Dạ Nguyệt cho rằng so với buông tay chịu chết, cố gắng một lần, cho dù kết quả cuối cùng là chết, nàng cũng không hối.
Hai cánh tay nhỏ bé nhưng lại vô cùng kiên cường, Dạ Nguyệt dường như quên đi tất cả đau đớn, nàng trong tâm chỉ có nhất niệm, chính là phải sống!
Cuối cùng sự cố gắng của Dạ Nguyệt không vô ích, hai bức tường kia đã dừng lại rồi bỗng nhiên biến mất hoá thành làn khói tiến vào trong thân thể Dạ Nguyệt.
Tiểu hắc xà nhìn tình trạng của chủ nhân đã khá hơn, trong lòng vui vẻ xoay quanh, chủ nhân quả nhiên không phải người thường, sức mạnh lớn như vậy cũng bị nàng tiêu hoá được.