Tầm Lộ

Chương 18

Tiểu Phàm dần mở mắt ra...

- Đây là?

Hắn nhìn ngó xung quanh. Nơi hắn đang ở là một căn phòng làm bằng tre, được trang trí rất trang nhã, mùi trầm hương thư thái lan tỏa trong cả không gian...

- Phải rồi. Ta đã trọng thương rất nặng sau khi đánh nhau với tên kia... Sao ta lại ở đây?

Hắn dần nhớ lại mọi chuyện. Hắn chính là đã bị thương đến tàn phế sau khi dùng bí kĩ Linh Bạo để đánh đánh bại tên nho sinh đó. Nhưng cái hắn không hiểu là sao mình lại ở đây, hơn nữa thương thế mười phần thì tám phần đã hồi phục rồi. Còn nữa, đôi mắt của hắn vốn có lẽ phải bị mù nhưng sao giờ lại lành lặn rồi, thị lực lại rất tốt nữa. Là ai đã cứu hắn?

Tiểu Phàm ngồi dậy, rời khỏi giường, khoác tạm một chiếc ngoại bào (áo ngoài) có treo ở đầu giường vào, rồi tiến đến mở cửa phòng.

Xào xạc..., gió nhẹ lay những cành trúc xanh đung đưa, vang lên tạo thành một bản nhạc thanh nhã trong cái yên ả nơi đây.

Tiểu Phàm hiện đang ở trong một biệt viện yên tĩnh, mang phong cách của nho giáo – giản dị mà thanh tao. Trước căn phòng mà Tiểu Phàm ở có một con đường lát đá cuội, hai bên là rừng trúc xanh mát, gió thổi vi vu. Thêm một đoạn nữa về phía trước, Tiểu Phàm bước qua một cây mộc kiều giản dị, bắc qua một dòng suối nhân tạo trong mát, róc rách những âm thanh vui tai.

Tiểu Phàm vừa bước đi trên con đường đá cuội, vừa thưởng thức khí trời trong lành, mát mẻ trong trúc lâm. Tinh thần hắn trở nên nhẹ nhàng, thư thái giống như quên mất phiền muộn tạm thời trong lòng.

- Tiểu Phàm, ngươi tỉnh rồi sao?

Một giọng nói vui mừng lẫn một chút bất ngờ vang lên từ cuối con đường lát sỏi. Xem ra người này vừa bước vào trúc lâm và trông thấy Tiểu Phàm mà thôi.

- Hả? Hàn gia gia?

- Con đi lại được là tốt rồi. Chúng ta vào nhà đã rồi nói.

Hàn lão cười vui vẻ. Hai người cùng nhau tiến vào căn nhà bằng tre... - Hàn gia gia, sao chúng ta lại ở đây vậy? Mà nơi đây là đâu?

Sau khi hai người ngồi xuống, Tiểu Phàm liền đưa ra nghi vấn của mình.

- Cái tên ngốc tiểu tử ngươi. Thế nào là "nếu không được con sẽ chạy ngay" hả?

Nói tới đây trong giọng điệu của Hàn lão đã có phần tức giận.

- Sao ngươi lại có thể liều mạng đối chiến với cao thủ hơn hẳn ngươi một tiểu cảnh giới hả? Ngươi chỉ là Dẫn khí sơ giai trong khi tên kia là Dẫn khí trung giai. Ngươi quá liều mạng. Nếu không phải ta đến kịp, lại đưa ngươi đi chữa trị đúng lúc thì chỉ sợ ngươi đã tàn phế rồi. Biết không hả? – Hàn lão mắng Tiểu Phàm.

- Con...

Trong lòng Tiểu Phàm dâng lên một niềm xúc động khó tả. Hắn hiểu rằng Hàn lão chính là thực lòng quan tâm tới hắn, nếu không lão đã không tức giận vì sự bất cẩn của hắn tới vậy.

Hàn lão hít sâu vào một hơi, rồi thở dài nói:

- Ài... tiểu tử ngươi không nghĩ tới phụ mẫu đã mất sao? Nếu ngươi chết đi, thì ngươi sẽ ăn nói thế nào với họ đây?

- Con không thể không tham chiến được. Người thiếu niên thần bí đó đang trong hoàn cảnh rất nguy cấp, với lại tên nho sinh kia cũng đã bị thương rất nặng rồi. Con... con... nghĩ là mình có khả năng chiến thắng. Nhưng không ngờ...

Tiểu Phàm cúi mặt nói, hối lỗi như một đứa trẻ vừa mắc trọng tội đang thú thật với gia gia (ông nội) của mình vậy.

- Ngươi... Hừ... nông nổi.

Hàn lão hừ một tiếng.

- Con...

Tiểu Phàm không biết nói gì cho phải.

Hàn lão nhìn nhìn Tiểu Phàm đôi chút, rồi cuối cùng lại mỉm cười:

- Đây là lần cuối cùng!... Ừm... nói gì thì nói, ngươi cũng làm ta ngạc nhiên lắm đấy. Không ngờ ngươi lại có thể đánh bại một Dẫn khí kì trung giai, cho dù hắn bị thương nhưng theo lời kể lại của người thiếu niên thần bí kia thì ngươi cũng rất lại hại đó...

- Hì... con chỉ là vận khí tốt mà thôi.

Tiểu Phàm vui vẻ đáp.

- Không sai! Ngươi đúng là rất may mắn, nhưng người ta thường nói may mắn cũng là một phần của thực lực mà. Dù gì ngươi cũng đã hạ được một Dẫn khí kì trung giai đó... Về chuyện đây là đâu và làm sao ngươi tới được đây thì là do ta đưa ngươi tới đây. Chúng ta hiện đang ở Từ Vân thành. Ngươi đã mê man đúng ba ngày ba đêm rồi. Cũng may thể chất ngươi, phải nói thế nào nhỉ, phải nói là đặc biệt cường đại đi, cho nên cuối cùng ngươi đã được cứu chữa và hồi phục vô cùng nhanh chóng. Đến người chữa thương cho ngươi cũng không giải thích được làm sao ngươi hồi phục nhanh tới vậy...

Hàn lão nghi hoặc nói.

- Chuyện này... Con...

Tiểu Phàm không biết nên trả lời ra sao nữa.

- Tiểu Phàm, ngươi thực sự rất có tiềm năng, lại có sức mạnh không tầm thường, ngươi... hẳn là đã không nói thật toàn bộ về thân thế của mình.Nhưng mà ta không cần biết việc ngươi nói có được mấy phần là thật, nhưng ta thật sự rất quý ngươi. Dẫu sao việc ngươi quyết định mạo hiểm cứu giúp người thiếu niên thần bí kia cũng cho thấy ngươi có chính tâm (cái tâm chính nghĩa). Sau này ngươi định thế nào? Có định vào Học viện nào không?

Hàn lão hỏi tiếp.

- Hàn gia gia, con...

Tiểu Phàm đang định giải thích về việc mình đã không thành thật về thân thế, nhưng Hàn lão đã cười, xua tay nói:

- Không cần giải thích. Ta hiểu mỗi người đều có bí mật của mình. Nếu đã không nên nói thì không nên nói. Phải không?

- Dạ. Đa tạ Hàn gia gia đã hiểu. Ừm... còn về việc sau này... Con đã quyết định tham gia thi tuyển vào Vô Cực Học viện cùng với Triệu tiểu thư.

Hàn lão nghe xong, liền nở nụ cười tươi như hoa, nói:

- Tốt! Ta cũng chính là mong ngươi vào được đó. Hơn nữa với thực lực của ngươi, thi tuyển hẳn là không quá khó đâu. Ngoài ra... Hà hà...

Bông nhiên Hàn lão dừng lời, miệng nở nụ cười đầy hàm ý.

Tiểu Phàm nghi hoặc, hỏi lại:

- Ngoài ra gì vậy ạ?

- Ngươi có biết ai là người lo lắng nhất cho ngươi khi ngươi bị thương nặng không? Là... tiểu thư đó...

Hàn lão nheo mắt nói.

- Hả?

Tiểu Phàm đã hiểu ý của Hàn lão rồi. Hắn ngại ngùng:

- Con...

- Ngươi không cần phải khó xử. Ta... chỉ muốn ngươi hiểu được tâm ý của tiểu thư mà thôi. Nhưng việc ngươi ứng xử với nàng thế nào thì là chuyện của ngươi. Ta không muốn can thiệp vào. Cái gì cũng phải tự nhiên mới tốt. Với lại ta muốn ngươi gia nhập Vô Cực Học viện không phải chỉ vì nghĩ cho tiểu thư mà ta muốn hai người các ngươi có thể hỗ trợ nhau khi ở đó. Việc đó cũng rất tốt cho ngươi, bởi vì tiểu thư cũng rất giỏi đó. Thậm chí, hiện tại, theo như ta dự đoán thì tiểu thư còn có chiến lực mạnh hơn cả ngươi! Ngoài ra, kiến thức của tiểu thư cũng rất rộng, hai người hợp tác với nhau, chắc chắn ngươi sẽ học hỏi được nhiều điều...

- Dạ... con hiểu. Hàn gia gia yên tâm. Con sẽ cùng tiểu thư "vùng vẫy" trong cái Học viện đó.

Tiểu Phàm tự tin nói.

- Ừ... thế thì tốt.

Bỗng nhiên có một người gia đinh mở cửa căn nhà nhỏ, khom người nói:

- Hàn quản gia, lão gia cho gọi người...

Hàn lão nhíu mày, nói:

- Ừ, được rồi, ta đến ngay. Tiểu Phàm ngươi nghỉ đi, ta phải đi đã.

- Dạ.

Tiểu Phàm tươi cười gật đầu.

Sau đó, Hàn lão đứng dậy, đi cùng người gia đinh ra khỏi trúc lâm.

Tiểu Phàm leo lên giường, xếp bằng, bắt đầu xem xét tình trạng cơ thể...

"Cái này..." – Tiểu Phàm kinh ngạc khi "nhìn" vào trung tâm trái tim của mình. Ở đó có một tia sét nhỏ và một tia hắc quang đang quấn lấy nhau, không ngừng xẹt qua xẹt lại. Ở chúng hắn rõ ràng cảm nhận được một lượng lôi điện và hắc ám vô cùng mạnh mẽ đang không ngừng được sản sinh ra. "Nguyên tố hạch! Là nguyên tố hạch!" – Tiểu Phàm tròng lòng vô cùng vui sướng. Ma kinh có viết, khi nào luyện ra nguyên tố hạch tức là kẻ tu luyện đã đi được nửa con đường tới thời điểm đả thông đệ nhị kinh mạch rồi. Cũng tức là kẻ tu luyện đã có thể tự sản sinh ra Thần Ma lực trong cơ thể. Không còn lúc nào cũng lo Thần Ma lực cạn kiệt nữa. Lúc trước chiến đấu, chỉ đánh có một lúc mà Thần Ma lực của Tiểu Phàm đã vơi đi quá nửa, lại vô pháp tự hồi phục, chỉ khi nào tu luyện mới có thể mà thôi. Nhưng bây giờ, hắn đã có thể tự thân sản sinh ra Thần Ma lực, sức bền khi chiến đấu sẽ dược cải thiện một cách rõ rệt. Tuy rằng nguyên tố hạch hiện tại còn nhỏ bé nhưng chỉ cần hắn chuyên tâm nuôi dưỡng, nó sẽ dần lớn mạnh hơn, Thần Ma lực sản sinh ra sẽ ngày càng nhiều, giống như cây xanh vậy, càng nuôi dưỡng, càng sẽ có được nhiều quả hơn... "Chắc hẳn là do lượng linh khí lôi điện và hắc ám hệ cực lớn đột ngột dồn vào cơ thể ta trong lúc ta xuất ra Linh Bạo lúc đó... Dù rằng gây ra tổn hại lớn cho thân thể, nhưng mà... không ngờ cuối cùng lại tạo ra được thứ này. Người ta thường nói "gặp họa không chết chắc chắn có hậu phúc" quả nhiên là không sai mà."

Tiểu Phàm vui sướng tiếp tục tu luyện, nuôi dưỡng nguyên tố hạch trong nội thể...

Hắn dần mở mắt ra...

- Tối rồi sao?

Nhìn ra ngoài cửa sổ, hắn nhận ra sắc trời đã thay đổi.

Nhìn xuống cái bàn nhỏ trước mặt, hắn cười cười... Trên đó để mấy món thức ăn, nhưng đểu đã nguội cả rồi. Xem ra là đã có người mang đò ăn cho hắn, nhưng thấy hắn tu luyện nên không làm phiền, mà chỉ để trên bàn. Tiểu Phàm rời khỏi giường, ngồi xuống bồ đoàn, thưởng thức mấy món ăn. Dù đã nguội, nhưng mấy món ăn đó vẫn rất ngon. Ăn xong, hắn lại lên giường, tiếp tục tu luyện. Hắn căn bản là cần tranh thủ thời gian còn lại trước ngày thi tuyển để nâng cao cấp độ Thần Ma lực của bản thân. Hắn đã nhẩm tính, bây giờ tới ngày thi tuyển, hắn chỉ còn đúng mười lăm ngày thời gian. Hắn định đi xe ngựa để rút ngắn thời gian tới Tử Vân thành, nhưng ai ngờ, lại bị hôn mê tới ba ngày đêm, cho nên cuối cùng thời gian vẫn chỉ còn có nửa tháng mà thôi...

Trong mười ngày thời gian tiếp theo hắn chỉ làm có hai việc đó là ăn và tu luyện mà thôi... Nguyên tố hạch trong nội thể của hắn đã cường đại hơn rất nhiều, ánh sáng của nguyên tố hạch dần trở nên sáng chói hơn, mạnh mẽ hơn. Đây chính là thành quả của việc chăm chỉ tu luyện trong mười ngày này. Sáng ngày thứ mười một...

Cạch... cạch...

Bỗng có một người nào đó gõ cửa căn nhà nhỏ.

- Ta vào có được không?

Một giọng nữ tử dễ nghe vang lên.

- Là Hỏa Phượng à... mời vào.

Tiểu Phàm kinh ngạc khi nhận ra chủ nhân của giọng nói đó.

Hỏa Phượng ngại ngùng bước vào, nhẹ vuốt tóc mai, ngồi xuống bồ đoàn.

Tiểu Phàm châm trà cho Hỏa Phượng xong, ngồi xuống, hỏi:

- Nàng có chuyện gì vậy?

- Quan tâm ngươi không được sao?

Nàng nói nhỏ như muỗi kêu.

- Hả? Nàng nói gì?

Tiểu Phàm nghe không rõ, hỏi lại.

- À... không. Ta tới xem ngươi khỏe hẳn chưa thôi mà.

Hỏa Phượng đỏ mặt nói.

- Đa tạ nàng. Ta hồi phục hoàn toàn rồi.

Tiểu Phàm cười.

- Ừm. Vậy thì tốt rồi...

Hỏa Phượng mừng vui, cúi đầu cười.

Bỗng nhiên cả căn phòng chìm trong im lặng và ngại ngùng. Hai người đều không biết nên nói gì tiếp theo.

Hỏa Phượng mở lời, phá vỡ bầu không khí:

- À... Hàn gia gia nói ngươi định thi vào Vô Cực Học viện, có đúng vậy không?

- Ừ, phải. Ta muốn vào đó để phát triển thêm.

Tiểu Phàm đáp.

- Chỉ vậy thôi hả? Chì vì muốn phát triển thêm thôi à?... Ừm... Không có lý do gì khác sao?

Hỏa Phượng ngại ngùng hỏi lại.

- Ta...

Tiểu Phàm ngập ngừng.

- Còn lý do gì khác sao?

Hỏa Phượng bỗng nhiên ngửa mặt lên hỏi, rõ ràng trong cả ánh mắt và nụ cười của nàng đều chứa chan một cái gì đó, hình như là hy vọng.

Tiểu Phàm nhìn nàng lập tức nhận ra, liền thở dài trong lòng. "Tiểu Phàm à Tiểu Phàm, nếu ngươi đã có người thương rồi thì không nên để hy vọng cho nữ tử nhà người ta. Ài... đành cắt đứt hy vọng của nàng ta thôi."

- Ta... cần tìm một người.

Tiểu Phàm nhẹ đáp.

- Ai? Người đó... là nam tử hay nữ tử?

Hỏa Phượng vội hỏi.

- Người đó... là nữ tử!

Tiểu Phàm khổ não đáp.

- Là nữ tử sao? Có phải... có phải... là người trong lòng của ngươi không?

Hỏa Phượng lo lắng tiếp.

Tiểu Phàm hít sâu một hơi, nhẹ gật đầu, đáp:

- Ừm... là người trong lòng của ta.

- Oh...

Hỏa Phượng bỗng như rũ cả người xuống, thần sắc rõ ràng là đã đi xuống rất nhiều, chỉ nhẹ ứng thanh một tiếng, rồi im lặng.

Tiểu Phàm thấy khó xử, nên cũng chẳng nói được gì cả.

Một lúc lâu sau, Hỏa Phượng ủ rũ nói:

- Thôi ngươi nghỉ ngơi đi. Ta... ta nhớ ra còn có việc, ta về đây.

Tiểu Phàm nhìn nàng, bỗng thấy mình thật là có lỗi, nhưng cũng chỉ biết "Ừ" một tiếng rồi thôi.

Hỏa Phượng nghe xong, lén nhìn hắn một cái, rồi từ từ rời khỏi căn nhà tre, khép cánh của lại.

- Ài...

Tiểu Phàm thở dài một hơi, trong lòng tự nhủ.

"Xin lỗi nàng. Ta... chính là không muốn nàng phải hy vọng rồi lại phải tuyệt vọng."

Đoạn, hắn lại lên giường, tiếp tục việc tu luyện của mình. Năm ngày tiếp theo nhanh chóng trôi qua, cuối cùng đã tới ngày Vô Cực Viện tổ chức thi tuyển...

Tiểu Phàm mở mắt, thở ra một hơi, rồi thu công, rời khỏi giường.

- Đến lúc rồi...

Tiểu Phàm nhanh chóng mặc một bộ y phục mới vào. Đây chính là bộ y phục lúc trước hắn mua ở Nghênh Lai Trấn để chuẩn bị cho ngày này.

Két..., hắn mở cửa căn nhà nhỏ, bước ra... Bên ngoài đã có một nữ tỳ đứng đó đợi hắn. Nàng nói:

- Hàn quản gia nói ta dẫn đường cho tiểu huynh đệ ra ngoài phủ để chuẩn bị lên đường.

- Đa tạ...

Tiểu Phàm lễ độ cám ơn.

Hôm nay hắn mặc một bộ y phục toàn một màu bạch sắc theo kiểu nho sinh, rất thanh nhã. Tóc hắn để dài, phía sau có cột lại bằng một dải vải trắng tinh, khiến cho hắn đáng lẽ phải có thêm một phần lãng tử; có điều, tuổi hắn còn nhỏ, cho nên cách ăn mặc đó lại khiến hắn có phần khả ái, dễ thương, hơn là giống như một lãng tử phong lưu. Nhưng nhìn chung hắn vẫn là một thiếu niên điển trai, lanh lợi, ngoài ra, lại có thêm đôi chút nét học thức của một đệ tử nho gia nữa.

Tiểu Phàm nhanh chóng đi theo nữ tỳ nọ ra khỏi trúc lâm... Ngày mười lăm tháng một, tại Triệu phủ, Tử Vân thành...

Bên ngoài phủ lúc này đang có một chiếc xe ngựa đỗ sát cửa.

Tiểu Phàm đi ra tới nơi, Hàn lão liền ngó đầu ra khỏi cỗ xe, cười nói:

- Lên thôi, Tiểu Phàm. Ta sẽ đưa ngươi và tiểu thư tới Vô Cực Viện bây giờ. Họ hẳn là bắt đầu tổ chức rồi đó.

- Dạ...

Tiểu Phàm đáp, rồi nhanh chóng leo lên xe ngựa.

Sau khi hạ rèm xe xuống, Tiểu Phàm cười, chào hỏi:

- Hàn gia gia hảo. Tiểu thư hảo...

Hàn lão gật đầu "Ừ" một cái. Nhưng... Triệu Hỏa Phượng thì chỉ nhìn hắn một cái lạnh lùng, rồi quay mặt đi.

"Thật là... không ngờ nàng ta lại giận dỗi. Ài... Mà ta dẫu sao cũng đáng bị vậy...", Tiểu Phàm khổ tâm tự nhủ một mình.

Hàn lão nhìn hai người, không nói gì, chỉ khẽ cười mỉm đầy thâm ý.

Đoạn, ông nói vọng ra:

- Chúng ta đi thôi...

- Chaaa...

Bên ngoài vang lên tiếng hô, rồi xe ngựa bắt đầu lăn bánh hướng ra ngoại thành, hướng đến một trong tam đại Học viện của Thương Lan quốc, Vô Cực Học viện...

- HẾT CHƯƠNG 18 -
Bình Luận (0)
Comment