TÂM LÝ PHẠM TỘITác giả: Trường Nhị
Dịch: Mặc Thủy
Phần 1 // Một Hạt CátChương 14 // Tình yêuCó số giường bệnh rồi thì việc tìm người đơn giản hơn rất nhiều.
Lâm Thần ngồi bên giường bệnh, trên giường là một cụ già đang phải đeo mặt nạ dưỡng khí, trông ông cụ đã rất yếu rồi, có lẽ không gắng gượng được thêm bao nhiêu ngày nữa.
Đằng sau anh, Phó Hách hơi khom người, nhỏ giọng hỏi.
“Đàn anh, anh làm sao biết Vu Yến Thanh quen người đàn ông nào trong bệnh viện cho nên mới hỏi?”
“Rất đơn giản, điều có thể thay đổi một con người ngoại trừ người thân bạn bè thì chỉ có tình yêu chân thành nhất, mà ái tình luôn là thứ dễ khiến con người điên cuồng.”
Khi Hình Tòng Liên vào phòng thì vừa hay nghe được câu nói này.
Anh ta nhanh chóng bước đến bên giường, hỏi: “Ở đâu ra đàn ông?”
“Hình như đàn anh đã tìm được kẻ khả nghi rồi, Vu Yến Thanh có lẽ đã quen một người bạn trai trong bệnh viện.”
Nghe Phó Hách trả lời thận trọng như vậy, Hình Tòng Liên cau mày: “Nhưng trong hồ sơ của Vu Yến Thanh không hề nói đến việc cô ta có quen bạn trai.”
Hình Tòng Liên hiếm khi tỏ ra nóng nảy.
Dù sao thì việc hồ sơ mà cảnh sát điều tra có sơ sót đến mức suýt nữa thì bỏ qua đầu mối quan trọng trong quá trình phá án thật sự là không nên xảy ra.
“Bọn họ qua lại rất bí mật, tôi cũng phải dùng phương pháp đặc biệt mới hỏi được.” Lâm Thần chậm rãi nói như đang an ủi anh ta.
“Vây chúng ta bây giờ?”
“Đang chờ người.”
Tựa như ứng với lời nói của Lâm Thần, cửa phòng bệnh truyền đến một giọng nữ tràn đầy cảnh giác: “Các anh là người nhà bệnh nhân sao, vì sao tôi chưa từng gặp các anh.”
Một y tá bưng cái mâm màu trắng đứng đó.
Hình Tòng Liên đưa giấy chứng minh ra, huy hiệu cảnh sát vàng kim lóe lên, cô y tá lập tức trở nên căng thẳng.
Anh ta nhẹ nhàng mời y tá đến bên giường bệnh.
Lâm Thần ngẩng lên hỏi: “Gần đây giường bệnh này từng xảy ra chuyện, phải không?”
Sắc mặt y tá rất kém, cô vội vàng lùi bước muốn đi, nhưng Hình Tòng Liên đã chặn ngay trước cửa.
“Bệnh viện không cho phép các cô nói ra?” Lâm Thần đặt tay lên mu bàn tay cụ già, quay đầu lại nói: “Dù sao chúng tôi cũng có cách điều tra được, nhưng hy vọng có sự giúp đỡ của cô thì chúng tôi có thể rút ngắn thời gian mà thôi.”
Lâm Thần rất chân thành, cũng vì chân thành nên mới khiến người ta không thể từ chối.
Cô y tá ấp úng, mặt đỏ bừng lên, sau cùng mới chịu nói: “Trước kia, ngày 10 tháng 8, bệnh nhân nằm giường này…… nhảy lầu tự sát.”
“Bệnh nhân đó tên gì?”
“Phùng Tuyết Quyên.”
Hình Tòng Liên lập tức rút điện thoại gọi cho chuyên viên kỹ thuật nọ.
……
Trưởng bộ phận bảo vệ nhanh chóng xuất hiện, hắn nghe nói cảnh sát đòi xem băng ghi hình cảnh Phùng Tuyết Quyên nhảy lầu vào ngày 10 tháng 8 thì lập tức rầu rĩ.
Vốn dĩ chuyện xác chết trong nhà xác đã làm cho lượng người đến khám ngoại trú của bệnh viện thành phố giảm mạnh rồi, nếu sát thủ liên hoàn còn có liên hệ với bệnh viện nữa thì xem như danh dự của bệnh viện đi tong.
Nhưng thái độ của Hình Tòng Liên rất cứng rắng, hắn chỉ đành dẫn cả nhóm người vào phòng giám sát của bệnh viện.
Vương Triêu nhanh chóng có mặt trong phòng giám sát.
Nhân viên bảo vệ bệnh viện còn đang tìm kiếm video, chuyên viên kỹ thuật trên tuổi ngồi trên ghế xoay, nâng vành mũ lên rồi nhanh chóng trượt sang, chen người kia ra ngoài.
Cậu nhìn thoáng qua quy cách của tập tin, nhanh chóng tìm được tập tin được đặt tên rồi kéo thả thanh trục thời gian, trên màn hình hiện ra chuẩn xác cảnh Phùng Tuyết Quyên nhảy lầu.
Người phụ nữ gầy gò mặc quần áo bệnh nhân nhảy ra khỏi cửa sổ, bà ta rơi xuống nhanh như một con diều đứt dây.
Nhưng vì lý do phản quang nên cửa sổ phòng bệnh chỉ có một màu trắng, không thể thấy rõ khung cảnh cụ thể trong phòng.
Phó Hách tiếc nuối than “ài” một tiếng.
Hình Tòng Liên chép miệng, đi đến bên cửa sổ nhìn ra ngoài.
Bệnh viện được lắp đặt hệ thống camera giám sát hoàn thiện, gần như bao phủ tất cả khu vực công cộng, anh nhìn quanh một lượt, sau cùng ánh mắt dừng lại ở máy quay trên góc tường bệnh viện.
“Số hiệu chiếc máy quay kia là bao nhiêu?”
Anh chỉ tay vào máy quay đang chuyển động được gắn trên tường ngoài bệnh viện.
Trưởng bộ phận bảo vệ nhìn theo hướng Hình Tòng Liên chỉ, nhích nhích thân hình mập mạp của mình đến kệ hồ sơ lật tìm.
Vương Triêu ngước lên nhìn màn hình giám sát, nhanh chóng tìm ra số hiệu.
Ngón tay cậu gõ nhẹ bàn phím, màn hình tối đi rồi lập tức sáng trở lại, tình cảnh không ai ngờ đến đã xuất hiện.
Những điểm ảnh đen trắng đan xen chen chúc nhau, trên màn hình, ông cụ chết ở đường Xuân Thủy đang ngồi sưởi nắng trên ghế dài ngay bên dưới tòa nhà.
“Người kia!” Phó Hách chỉ tay vào người thanh niên đưa lưng về phía máy quay trên màn hình.
Vương Triêu vội vàng chiếu ra góc quay của chiếc camera bên cạnh, băng ghi hình chậm rãi phát ra, người thanh niên đang bước trên con đường lót đá đã lộ diện, chính là người đã chết dưới vòng treo trong công viên!
Mười giây sau, Vu Yến Thanh cũng xuất hiện trong video, cô ta đứng đờ đẫn dưới gốc cây, cách đó không xa là cơ thể nằm trong vũng máu đang nhè nhẹ co giật của Phùng Tuyết Quyên.
Phòng giám sát yên lặng như tờ.
Tất cả mọi người đều cảm thấy toàn thân lạnh toát như rơi vào hầm băng.
Đột nhiên, tiếng dương cầm vang lên.
Tiếng đàn dồn dập làm mọi người run bắn lên, lúc này mới định thần lại được.
Hình Tòng Liên nhận điện thoại, đầu kia là giọng nói rành rọt của Cục trưởng, lời nói vẫn ngắn gọn, chỉ có mấy chữ.
‘Ở trên cử người đến, cút về đây!’
Hình Tòng Liên quá hiểu Cục trưởng già.
Ông già này vừa chậm chạp vừa lằng nhằng, lại thích nói nhiều, quả thực chẳng có nhiều việc khiến ông ta phải nóng ruột.
Mà gần đây, điều có thể thật sự khiến ông già này đau đầu thì chỉ có người thanh niên đang ngồi trước màn hình giám sát kia thôi.
Anh vô thức nhìn sang Lâm Thần, Lâm Thần cũng quay đầu nhìn lại, dường như đã hiểu cuộc điện thoại vừa rồi có ý gì.
……
Bên ngoài cục cảnh sát có người đang chờ.
Người kia không ngồi trong văn phòng ấm áp mà lại đứng dưới mái hiên ướt đẫm, nước mưa giúp đánh bóng ba ngôi sao bạc trên cấp hiệu trên vai hắn, làm chúng sáng lóe lên.
Lâm Thần ngồi trên xe, từ xa nhìn về phía người đứng dưới mái hiên, anh cởi dây an toàn, nhưng tay lại bị Hình Tòng Liên giữ lấy.
Anh rất hiểu Hình Tòng Liên đang bày tỏ sự quan tâm, vì vậy anh lại càng cảm động trước tấm lòng của anh ta.
“Là người quen, đừng lo.” Anh an ủi, sau đó rất kiên quyết dời tay Hình Tòng Liên sang một bên.
Anh đẩy cửa xe, không che dù, nhanh chóng bước đến dưới mái hiên cục cảnh sát.
Ba năm chưa gặp, người đàn ông trước mặt dường như gầy đi không ít, khí chất vì vậy càng trở nên sắc bén như một thanh kiếm đã rời khỏi vỏ, lưỡi kiếm sắc lạnh, không màng đến tình người.
Lâm Thần hiếm khi cười, nghiêng người nói: “Thanh tra Hoàng, đã lâu không gặp, gần đây có khỏe không?”
“Nghe nói cậu lại không chịu an phận rồi, tôi đến xem thử.”
Cùng một câu nói, dù thốt ra từ miệng những người khác nhau, thì hàm ý bên trong vẫn tàn khốc như thế.
Lâm Thần không im lặng, anh ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông trước mắt, nói: “Hoàng Trạch, anh quá rảnh rỗi.”
Hình Tòng Liên cầm chìa khóa xe đi đến gần trong tiếng leng keng, vừa hay nghe thấy câu trả lời của Lâm Thần.
Chỉ mới điều tra vụ án này có ba ngày ngắn ngủi mà không biết có bao nhiêu người đến gây sự rồi, mà phản ứng của Lâm Thần thì ngày càng trở nên thú vị. Anh ta không nhịn được toét miệng cười, cũng không nén được tiếng cười của mình, mấy ngôi sao sáng lòe lòe trên vai người đàn ông trước mặt Lâm Thần cao hơn anh ta những hai cấp rưỡi.
Cùng nằm trong một hệ thống, anh ta đương nhiên đã được nghe danh Thanh tra Hoàng Trạch đây, những câu chữ như ngôi sao của cục cảnh sát, sứ giả chính nghĩa vân vân đã được các phóng viên dùng đến chán, Hoàng Trạch xuất thân thế gia lớn, vì bối cảnh tốt nên đương nhiên không cần phải nhận hối lộ, cho nên hắn mới công chính và thanh liêm, quỷ thần không dám đến gần, mà quan trọng là ngoại hình của Hoàng Trạch đẹp, tốc độ thăng chức nhanh, không ai bì kịp.
Anh đến trước mặt Hoàng Trạch chào theo đúng lễ, chưa kịp lên tiếng thì đối phương đã đáp lại một lễ với mình, nói: “Đội trưởng Hình phải không, tôi vâng lệnh đến đây giám sát vụ án mà anh đang phụ trách điều tra.”
Được rồi, thì ra là bị Thanh tra Hoàng nhắm trúng, chẳng trách Cục trưởng già lại nóng ruột như thế.
Thế nhưng Hoàng Trạch nói năng cẩn trọng, cử chỉ khiêm nhường, làm người ta không thể moi ra được lỗi sai nào.
Dù cho hàm ý trong lời nói của hắn chẳng qua là
“phía trên bảo tôi đến canh chừng anh, anh tự lo liệu cho tốt”, nhưng thông qua lời nói hành động của người như hắn lại trở nên rất công tâm, không ai soi mói gì được.
“Chúng tôi vừa phát hiện ra đầu mối quan trọng, nếu Thanh tra Hoàng không ngại phiền thì có thể chỉ dẫn một chút?” Hình Tòng Liên cười hỏi.
Hình Tòng Liên đương nhiên chỉ là khách sáo vậy thôi, nhưng không ngờ Hoàng Trạch thì không lịch sự chút nào.
Hoàng Trạch thậm chí còn không để mắt đến anh, chỉ quay người dẫn đầu bước vào văn phòng.
Còn anh và Lâm Thần thì lại chỉ có thể đi đằng sau.
Nữ cảnh sát tên Trương Tiểu Lung đang căng thẳng bày nước trong văn phòng, tất cả những người có chức vụ cao trong cục cảnh sát đều đang ngồi quanh chiếc bàn này, tay trái cô cầm ấm trà, vội vàng cho nước sôi vào.
Nghe thấy có người bước vào, cô vội vàng quay đầu, suýt nữa thì đổ nước nóng vào tay.
“Tiểu Lung này, cẩn thận cẩn thận.” Hình Tòng Liên cười nói.
Lâm Thần không lên tiếng, chỉ tìm một chiếc ghế ở trong góc để ngồi, điều khiến mọi người bất ngờ là Hoàng Trạch lại làm ngơ vị trí rõ ràng để dành cho mình, ngược lại chọn ngồi xuống cạnh Lâm Thần, tư thế của hắn rất ngay ngắn, sau đó thuận tay lấy ra một quyển sổ tay bọc da nhỏ bằng bàn tay, ấn bút bi trong tay, tỏ rõ mình chỉ đến để nghe thôi.
Hình Tòng Liên đứng bên cạnh bàn nhìn hai người nọ một cái, cứ cảm thấy không khí rất quỷ dị.
Anh ta chép miệng, Phó Hách đi theo Vương Triêu đến sau, khi bước vào văn phòng, giáo sư Phó nhìn thấy người ngồi cạnh Lâm Thần thì không kìm được dụi mắt, hai mắt trừng to đến sắp rơi ra ngoài.
Hắn ra sức nháy mắt với Lâm Thần, nhưng anh cứ như không nhìn thấy, bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần.
Vì có thêm vài người đến nên văn phòng vốn ồn ào lúc này lập tức trở nên yên tĩnh.
Lâm Thần dựa ghế, nhìn mọi người lục tục vào chỗ ngồi, trong phòng nhiều thêm một vòng ghế.
Sau cùng Hình Tòng Liên mới kéo ghế ngồi xuống, Chính ủy hắng giọng nói: “Vụ án giết người 9.10 có đột phá mới, chúng ta mời đội trưởng Hình đại diện nói.” Hắn ta nói nghe có vẻ rất hách dịch, rõ rành rành là nói cho vị Thanh tra vừa mới nhảy xuống kia nghe.
“Theo phân tích của anh Lâm, chúng tôi đã điều tra được con trai của Phùng Tuyết Quyên có hiềm nghi là thủ phạm của vụ trọng án này……”
Hình Tòng Liên chưa dứt lời thì đã bị Chính ủy cắt ngang: “Lão Hình, không phải tôi nói anh, chứ lần này anh quá võ đoán rồi, chúng ta điều tra là cần có chứng cứ!” Chính ủy vỗ nhẹ lên bàn, phê bình rằng, “Chỉ vì mẹ của Phùng Bái Lâm là Phùng Tuyết Quyên tự sát chết nên anh nhận định ngay Phùng Bái Lâm là hung thủ? Vậy còn Vu Yến Thanh thì sao? Từ vật chứng ta có thể thấy được Vu Yến Thanh mới là nghi phạm lớn nhất, anh không thể chỉ vì suy đoán vô cớ của người không liên quan là có thể đưa ra phán đoán với tình tiết vụ án.”
Có vẻ như bị ai đó đẩy, Lâm Thần miễn cưỡng mở mắt ra, phát hiện tất cả mọi người đều đang ngồi chung với nhau, thư ký buổi họp viết soàn soạt không ngừng, những người khác thì cầm tài liệu trong tay, nhưng toàn bộ ánh mắt đều đang tập trung lên mình.
Máy lạnh thổi phà phà, nhiệt độ trong văn phòng lại càng thấp hơn.
Lâm Thần hơi ngước lên, không hề nổi giận vì câu nói như đạn bọc đường của Chính ủy, dù sao thì chính anh rõ ràng hơn ai hết, tất cả những suy luận phân tích tâm lý đều không thể dùng làm chứng cứ xác thực.
“Chúng ta cần chuyên gia.” Chính ủy gõ gõ bàn, nói, “Nhưng không có nghĩa là ai cũng thành chuyên gia.”
Câu nói này thật sự rất nặng nề, Hình Tòng Liên vừa định phản bác thì Lâm Thần đã giành trước: “Vậy anh cần gì?”
“Cậu có thể chứng minh Vu Yến Thanh quen Phùng Bái Lâm không?” Giữa thinh lặng, Hoàng Trạch đột nhiên lên tiếng.
“Hai người là người yêu nhỉ.”
Lâm Thần không nhìn đến Hoàng Trạch, ngược lại chỉ nhìn chằm chăm vào Chính ủy, đột nhiên nói một câu không đầu không đuôi.
“Anh nói gì cơ?”
“Anh và cô gái kia, hai người là người yêu rất thân thiết đúng không, tuy trong văn phòng không ai biết cả, nhưng các người vẫn thường lén lút hẹn hò sau giờ làm việc nhỉ.” Lâm Thần chỉ vào thư ký đang ghi chép bên cạnh.
Văn phòng lập tức nổi lên tiếng xì xào, nữ thư ký cúi đầu thấp hơn, gương mặt vốn đen đúa của Chính ủy hiện lên vẻ ngượng ngùng lúng túng.
“Tìm một khung hình mà Vu Yến Thanh và Phùng Bái Lâm cùng lúc xuất hiện.” Lâm Thần lúc này đã hiểu, quay sang nói với chuyên viên kỹ thuật trẻ tuổi đang thao tác trên máy tính, khuỷu tay anh vô thức chống lên tay ghế để tiện cho việc nâng cái đầu càng lúc càng nặng nề của mình.
Vương Triêu nghe vậy thì lập tức tìm ra một cảnh, sau khi nhấn phím Enter thì quay màn hình máy tính xách tay lại đối diện với mọi người.
Trên màn hình, Vu Yến Thanh đang cầm cây lau nhà, cúi người đi ngang qua Phùng Bái Lâm, Phùng Bái Lâm tránh sang một bên, Vu Yến Thanh lén lút nhìn y một cái.
“Chính là như thế.”
Lâm Thần ôn hòa nhìn nữ thư ký.
Thư ký cúi đầu rất thấp, nhưng mắt lại không tự chủ được mà nhìn lên người yêu của mình, ánh mắt ấy vừa ngượng ngùng, ngưỡng mộ lại rất ngọt ngào, vừa đúng lúc bị mọi người bắt gặp.
Ánh mắt bên ngoài màn hình và bên trong màn hình gần như giống nhau như đúc.
“Lão Tưởng, chuyện này mà anh cũng giấu tôi hả!” Hình Tòng Liên vừa vỗ bàn vừa cười, lần đầu tiên mới thấy Chính ủy mặt xanh mét chịu thua, thật là đáng giá mà.
“Được rồi được rồi, các người đừng trêu Tiểu Trần nữa.” Chính ủy vội vàng phẩy tay, “Bàn vụ án…… bàn vụ án!”
Ngoài văn phòng truyền đến tiếng giày cao gót cộp cộp, Trương Tiểu Lung cầm một xấp hồ sơ chạy vào.
Sắc mặt cô tái trắng, nhìn trái nhìn phải tựa như vẫn còn hoảng hốt lắm.
“Làm sao vậy Tiểu Lung?” Hình Tòng Liên.
“Anh bảo em đi điều tra Phùng Bái Lâm, hồ sơ chỉ rõ Phùng Bái Lâm thật sự có quen với Vu Yến Thanh, không chỉ là quen mà còn rất quen thuộc nữa.”
“Tức là?”
Trương Tiểu Lung vừa nói vừa vô thức nhìn sang Lâm Thần, sau đó cắn môi nói tiếp: “Phùng Bái Lâm đã từng là giáo viên dạy văn của Vu Yến Thanh, mà hiện giờ thì Phùng Bái Lâm đang làm giáo viên trong trường Tiểu học Thực Nghiệm Thành phố.”
Nghe thấy câu nói cuối cùng, Lâm Thần như bị sét đánh, sững sờ nhìn nữ cảnh sát còn đang nói liên tục.
“Vu Yến Thanh vì nguyên nhân gia đình nên học xong cấp hai là ra ngoài đi làm, vào thời gian đó, Phùng Bái Lâm từng là giáo viên dạy văn của cô ta, ba năm trước Phùng Bái Lâm đến trường Tiểu học Thực Nghiệm Thành phố dạy học……”
~*~