TÂM LÝ PHẠM TỘITác giả: Trường Nhị
Dịch: Mặc Thủy
Phần 2 // Hai Nẻo ĐườngChương 25 // Mất tíchKhi văn phòng Chủ tịch hội đồng quản trị đang nảy sinh một cuộc tranh chấp không quá nghiêm trọng thì ở một vùng núi phía tây nam cao tốc Hoành Cảnh lại xảy ra một sự việc khác.
Núi Khung tọa lạc ở vùng tây nam Hoành Cảnh, độ cao cách mặt nước biển gần một ngàn mét, quanh năm mây mù che phủ.
Khi thời tiết chuyển từ nắng sang mưa cũng là lúc phong cảnh đẹp nhất, cái ẩm ướt trong không khí ngưng đọng lại trên vách đá, chảy qua rêu xanh, men theo kẽ đá, cuối cùng tụ lại thành dòng.
Bên dòng suối nhỏ trong hẻm núi là điểm cắm trại của Khu du lịch núi Khung, nhìn từ xa, cả vùng này rực rỡ sắc màu, đó là vô số lều trại được dựng lên cùng với người đang dựng lều nhiều không đếm hết.
Điểm đáng chú ý nằm ở chỗ trong những người này có rất nhiều trẻ nhỏ.
Tào Khiêm Chi là một giáo viên tiểu học rất bình thường của trường Phong Cảnh, hôm nay là ngày đi dã ngoại tập thể của các học sinh lớp 1 trường Phong Cảnh, địa điểm chính là núi Khung ở phía tây nam Hoành Cảnh.
Anh đứng bên cạnh khu cắm trại, nhìn các nhân viên ở khu du lịch đóng giả làm nông dân đang dắt một con dê núi đến cho đám trẻ, có lẽ chúng chưa từng thấy một con dê biết cử động, thế nên tranh nhau vây quanh con vật mà chỉ trỏ, trông rất hào hứng.
Ánh nhìn của Tào Khiêm Chi dời từ con dê sang phía bên bờ suối, một vài đứa trẻ tập trung ở đó để ngắm cá, chúng chen chúc lại với nhau như đang bàn bạc làm sao để bắt cá, là một thầy giáo, anh không đến ngăn cản, vì nước suối rất nông, chỉ là một con suối nhân tạo mà thôi, anh cũng tin bọn trẻ sẽ không làm ướt giày vớ của mình trong ngày đầu xuân vẫn còn giá lạnh như hôm nay.
Cho nên, mọi việc có vẻ rất bình yên, rất hài hòa.
Nhưng cảm giác bất an trong lòng Tào Khiêm Chi ngày càng lớn dần lên.
Đằng xa truyền đến tiếng bước chân vội vã, Tào Khiêm Chi lập tức nhìn lại.
Chủ nhiệm giáo vụ và một giáo viên khác cùng dẫn đội với anh đang chạy như bay về hướng này, vẻ mặt cả hai đều rất nghiêm trọng, lắc đầu với anh.
“Vẫn chưa liên hệ được sao?” Tuy đã biết câu rả lời, nhưng anh vẫn vô thức hỏi lại.
“Không hề, gọi cho bác tài Hứa không được, cô An cũng tắt máy, lẽ ra xe phải đến nơi từ nửa giờ trước rồi!” Chủ nhiệm giáo vụ nhỏ giọng nói.
Tào Khiêm Chi nhìn đồng hồ, đã quá lâu kể từ thời điểm tập hợp được định sẵn rồi.
Hôm nay là ngày đi cắm trại tập thể, nhà trường đã thuê sáu chiếc xe khách để đưa bọn trẻ đến núi Khung. Sáng sớm họ tập hợp trước cổng trường, từ trường đến núi Khung mất hơn bốn giờ lái xe, trên đường bị kẹt xe ở cao tốc nên mất thêm không ít thời gian, cũng chính là kẹt xe nên thứ tự các xe đều bị đảo lộn, mấy chiếc xe đến được điểm tập hợp tại núi Khung cách nhau những mười mấy phút.
Nếu chỉ là như vậy thì chỉ là việc trễ thời gian vặt vãnh mà thôi, nhưng bây giờ có năm chiếc xe khách đã đến nơi, mà chiếc cuối cùng mang số hiệu 3 vẫn chưa thấy đâu. Trên xe khách có 26 học sinh lớp 1-3 của trường, cùng hai giáo viên quản lý.
Bọn họ vẫn tưởng rằng chiếc xe số 3 bị rơi lại phía sau vì kẹt xe, trước đó đã cố gắng liên lạc với tài xế và hai cô giáo, nhưng không gọi được.
Ban đầu họ cho rằng tín hiệu vùng núi không tốt, nhưng ngay vừa rồi, chủ nhiệm giáo vụ và một giáo viên khác đã đến trung tâm quản lý khu du lịch mượn điện thoại để gọi, thế mà đầu kia vẫn chỉ có giọng nữ máy móc lạnh lùng, bây giờ họ mới ý thức được, có khả năng chiếc xe số 3 đã xảy ra chuyện gì đó.
“Dù là tai nạn xe cộ thì điện thoại vẫn phải gọi được chứ!” Cô giáo đứng bên cạnh lo âu nói.
“Vậy cô gọi cho bên quản lý đường cao tốc chưa?” Tào Khiêm Chi tiếp tục hỏi.
“Gọi rồi, họ nói đang kiểm tra, tạm thời chưa tìm thấy.”
“Gọi cảnh sát thôi.” Tào Khiêm Chi im lặng chốc lát, cuối cùng đưa ra quyết định.
……
Văn phòng Chủ tịch hội đồng quản trị Cao tốc Hoành Cảnh, ba chiếc điện thoại cùng reo một lúc.
Hình Tòng Liên lùi nửa bước ra khỏi bàn làm việc, rút di động ra; Chủ tịch hơi thở phào nhẹ nhõm, rồi mất kiên nhẫn nhấc điện thoại bàn lên; Liễu Hành nghe tiếng điện thoại trong văn phòng trợ lý reo vang thì đứng lên chạy ra ngoài.
Một lát sau, Hình Tòng Liên nhìn sang Lâm Thần; Chủ tịch hội đồng quản trị thì mặt mày cứng đờ; Liễu Hành lao vào phòng.
Đầu kia điện thoại đã mang đến tin tức tồi tệ nhất.
“Cục cảnh sát thành phố vừa nhận được báo cáo, một chiếc xe khách chở học sinh của trường Phong Cảnh đã mất tích trên cao tốc.” Hình Tòng Liên giữ micro, nói với Lâm Thần.
“Tại sao lại mất tích, đầu ra của đường cao tốc có máy quay mà!” Cướp lời Lâm Thần, Dương Điển Phong kêu lên.
Hình Tòng Liên cau mày, thấy Lâm Thần hơi mím môi, ngồi thẳng lưng trên sô pha nhưng không nói gì.
Anh vẫn còn đang nhận cuộc gọi, không có thời gian trả lời câu hỏi của Dương Điển Phong, một lát sau, anh đột nhiên ngẩng đầu, một tay giữ điện thoại, một tay chỉ vào đó rồi ngoắc ngoắc Vương Triêu.
Vương Triêu nhanh chóng phản ứng lại, cậu lấy di động từ túi quần ra đưa cho Hình Tòng Liên, nhưng anh lại ra hiệu chuyển sang cho Lâm Thần.
“Thầy giáo của trường học sẽ gọi điện đến, anh nhận đi.” Hình Tòng Liên nói xong thì quay sang đọc một dãy số cho đầu kia.
Rất nhanh sau đó, tiếng chuông điện thoại của Vương Triêu vang lên.
Khu du lịch núi Khung, bãi cắm trại.
Lòng bàn tay Tào Khiêm Chi đầy mồ hôi, cô giáo đi cùng anh thì đã khóc òa lên rồi, trong đầu anh không ngừng hiện ra những hình ảnh khủng bố khiến suy nghĩ càng trở nên hoảng loạn.
Vào thời điểm kết nối được cuộc gọi, không không kìm được hét lên với đầu bên kia: “Còn chưa tìm thấy sao, không thật sự xảy ra chuyện gì chứ, làm sao bây giờ!”
Anh nói xong, đầu kia im lặng khoảng ba giây rồi mới có giọng nói vang lên.
Đó là một giọng nam rất bình tĩnh hiền hòa, dịu dàng như dòng suối nhỏ, lại như gió mát thoảng qua giữa núi rừng, chầm chậm truyền vào tai anh.
“Xin chào, tôi rất hiểu cảm xúc nôn nóng hiện giờ của thầy, nhưng tôi cần thầy phải bình tĩnh lại, hãy hít thở thật sâu theo tôi, sau đó trả lời những câu hỏi tiếp theo đây.”
Tào Khiêm Chi đương nhiên biết hít thở sâu là gì, nhưng tình hình lúc này đã quá khẩn cấp, làm gì còn thời gian mà hít thở sâu nữa! Anh nghĩ vậy, nhưng cơ thể lại bất giác làm theo chỉ thị bình thản của đầu kia điện thoại, bắt đầu hít thật sâu vào, rồi thở ra.
“Xin hỏi xe khách rời khỏi trường học lúc mấy giờ?”
“6 giờ 30 phút.”
“Được, bây giờ tôi cần thầy cẩn thận nhớ lại, lần cuối cùng thầy nhìn thấy chiếc xe chở học sinh kia là vào lúc nào.”
Giọng nói kia vẫn nhẹ nhàng bình thản, nhưng vấn đề này lại khiến Tào Khiêm Chi một lần nữa hoảng loạn: “Tôi không nhớ nữa!” Trong đầu anh lúc này rất rối loạn, thế nên anh vô thức thốt ra, “Chiếc xe nào cũng vậy cả, tôi không phân biệt được!”
Đầu kia, người thanh niên đang nghe điện thoại có lẽ đã sớm dự liệu được điều này, anh buông bút xuống, xoay tờ giấy trắng sang cho người ngồi đối diện.
Đối diện anh là một thanh niên trẻ tuổi đội ngược mũ lưỡi trai, cậu nhìn tờ giấy, trên đó viết
“xe, hình ảnh mới nhất, lọc ra”, cậu gật đầu rồi bắt đầu gõ bàn phím.
Giọng nói đầu bên kia biến mất trong vài giây, Tào Khiêm Chi thậm chí có thể cảm nhận được gió núi đang ngày càng lạnh lẽo, anh gọi lớn vài lần với ống nghe, lập tức có âm thanh đáp lại.
“Xin chào, tôi đây.”
Giọng nói trong trẻo như nước suối chảy róc rách lần nữa vang lên, Tào Khiêm Chi khẽ thả lỏng, sau đó anh nghe người kia nói: “Có lẽ thầy không biết rõ lắm, nhưng trên thực tế thì ký ức của con người sẽ không hoàn toàn biến mất theo thời gian, con người có một hệ thống ghi nhớ ẩn giấu bên trong, những thứ là thầy tưởng lầm rằng đã quên hoặc không hề ghi nhớ thực ra được bộ não lưu trữ lại bằng một hình thức khác, cho nên tôi cần thầy bình tĩnh lại, cố gắng nhớ lại một số điều, đồng thời tôi cũng cần thầy phải cố gắng hết sức trong quá trình hồi tưởng, điều này giúp chúng tôi xác định được các thời điểm cực kỳ quan trọng.”
……
Giọng nói trong trẻo ấy cũng vang lên bên tai Vương Triêu, nhưng hiển nhiên là cậu không có cơ hội nhắm mắt, cậu đang rất căng thẳng.
Nghe Lâm Thần nói vậy, cậu nhanh chóng kết nối với hệ thống vệ tinh Thiên Nhãn, lọc ra hình ảnh khoảng 6 giờ 20 phút, đoàn du lịch của trường Phong Cảnh tập hợp trước cổng trường.
Sáu chiếc xe khách xếp hàng trên đường, thân xe màu trắng tinh được sơn hình vẽ mây nhiều màu cùng với hàng chữ “Công ty Trách nhiệm Hữu hạn Cho thuê xe Hoành Cảnh” rõ ràng bắt mắt.
Nhìn bên ngoài thì những chiếc xe khách này không có gì khác biệt, Vương Triêu nóng ruột ngẩng lên, người đối diện cậu biến mất rồi, khi cậu nhìn quanh tìm kiếm thì Lâm Thần đã đứng sau lưng cậu không biết từ khi nào.
Trên màn hình, một ngón tay trắng nõn mảnh mai vụt qua, dừng trên thân chiếc xe khách số 3.
“Phóng to.”
Vương Triêu làm theo, khi hình ảnh được phóng lên, thì mấy chữ “Cho thuê xe” trên đó càng lúc càng lớn, những chữ khác thì lại trở nên nhòe hẳn đi.
“Chỗ này.”
Ngón tay chỉ vào một vị trí nằm trên bánh sau của xe, sau đó nhanh chóng rụt lại.
Vương Triêu nhìn lại cẩn thận, phía sau thân xe, nơi vốn được sơn hình cụm mây màu xanh khổng lồ hình như bị thiếu mất một góc, nhìn không hoàn chỉnh lắm. Rất có thể chiếc xe này vừa được lấy từ xưởng bảo hành ra, nơi bị thiếu màu đó vừa được sửa chữa nên vẫn chưa sơn lại.
Cậu vô thức nhìn lên Lâm Thần, lúc này anh đã đi đến bên cửa sổ, tiếp tục thả chậm từng câu từng chữ: “Bánh sau của chiếc xe số 3 có một cụm mây màu xanh lam, nhưng nó thiếu mất một nửa, tuy thầy không chú ý đến điều này, nhưng bộ não của thầy chắc chắn sẽ ghi lại đặc điểm đó theo đúng sự thật. Cho nên, bây giờ tôi cần thầy nhắm mắt lại, sau đó bắt đầu hồi tưởng……”
“Trên con cao tốc đông đúc, xung quanh rất đông xe, tiếng nói cười của bọn trẻ trên xe. Vì hơi ồn ào, lại vì phải dậy sớm, nên thầy cảm thấy rất buồn ngủ, khi đang lơ đãng thì thầy nhìn ra ngoài cửa sổ, khung cảnh bên ngoài rất đẹp, nơi đó là một cánh đồng cỏ lau mênh mông, thỉnh thoảng thầy lại thấy có xe chạy ngang qua. Đột nhiên, thầy nhìn thấy một chiếc xe rất lạ, hình vẽ chỗ bánh sau của nó thiếu một một mảng lớn, có lẽ thầy chỉ nhìn thoáng qua trong 0,1 giây, nhưng điều đó rất kỳ lạ, nên thầy sẽ nhớ được hình ảnh đó……”
Nghe theo giọng nói dịu dàng kia, Tào Khiêm Chi dường như đã thật sự quay trở lại trên xe khách ồn ào, anh nhìn ra cửa sổ, vừa hay có một chiếc xe khách chạy ngang qua.
“Tôi nhớ ra rồi!” Anh đột nhiên cao giọng, “Đúng là có một chiếc xe như vậy, nhưng tôi không biết đó là khi nào!”
“Xin thầy hãy cố gắng nhìn xem, trong hình ảnh đó có kiến trúc nào mang tính biểu tượng hay không, hoặc là bảng chỉ đường màu xanh lá, nó sẽ đứng độc lập bên đường, rất bắt mắt……”
“Không có không có, xung quanh toàn là cỏ lau.” Tào Khiêm Chi nhíu chặt mày, giống như đang cố gắng hết sức để nắm lấy những hình ảnh vụt qua trong não, “Khoan khoan, tôi nhớ ra rồi!” Có một học sinh nói với tôi là muốn đi vệ sinh, rồi tài xế nói phía trước sẽ đến trạm dừng chân thôn Mai!” Tào Khiêm Chi mở bừng mắt ra.
Lâm Thần lập tức quay lại bàn làm việc, cầm bút lên viết hai chữ
“thôn Mai”.“Thầy hoặc là các giáo viên khác có nhớ đến trạm dừng chân thôn Mai lúc mấy giờ không?”
“Anh chờ một lát để tôi hỏi xem.”
Trước máy tính, Vương Triêu đã mở ra bàn đồ toàn cảnh cao tốc Hoành Cảnh, cậu vừa nhìn bản đồ vừa tính toán lên giấy: “Trạm dừng chân ở trạm dừng chân thôn Mai nằm trên đường từ Hoành Cảnh đến núi Khung, cách khoảng 130km, kẹt xe từ sau 7 giờ, mà họ xuất phát từ lúc 6 giờ 30 phút, tính thêm thời gian dao động trong lúc kẹt xe, đến trạm dừng chân thôn Mai sẽ vào khoảng 8 giờ 30 phút.”
Vương Triêu vừa ném bút xuống thì đầu kia điện thoại truyền đến một giọng nam nóng nảy: “Chủ nhiệm của chúng tôi nói vào trạm dừng chân thôn Mai là lúc 8 giờ 30 phút! Còn những cái khác thì tôi không nhớ được nữa rồi!”
Thầy giáo ở đầu kia nói với giọng đầy áy náy.
“Đã rất tốt rồi, rất cảm ơn thầy, thầy đã giúp rất nhiều rồi.”
Thấy Lâm Thần ngắt điện thoại, Vương Triêu thở phào, lòng lại nảy sinh câu hỏi: “Vì sao biết chiếc xe số 3 có điểm khác biệt!”
“Anh không biết.” Lâm Thần cầm tờ giấy mà nhóc kỹ thuật vừa tính toán lên, sau đó nói: “Nhưng vào lúc đó, chỉ có thể gửi gắm hy vọng vào vận may.”
“Nếu không may thì sao?”
“Nếu không may lúc đó, thì lại tiếp tục cầu may.”
~*~