TÂM LÝ PHẠM TỘITác giả: Trường Nhị
Dịch: Mặc Thủy
Phần 1 // Một Hạt CátChương 3 // Rắc rốiChỉ cần là người có địa vị thì đều sẽ không vui khi bị chất vấn.
Nhưng Phó Hách lại không hề có vẻ giận, hắn cười nịnh nọt, hai tay chắp lại, mắt long lanh nhìn Lâm Thần.
Không thể không thừa nhận là chiêu này rất có tác dụng.
Hình Tòng Liên thấy thanh niên vốn đang nghiêm mặt cúi đầu xuống, ngại ngùng cầm lại túi vật chứng trên bàn, nói với bọn họ: “Loại này là cát thạch anh trắng, chắc hẳn được lấy ra từ khay cát. Đây là một phương pháp trị liệu tâm lý có tên
liệu pháp khay cát*, nguyên lý đại khái là dùng cát trắng và rất nhiều mô hình để tìm tòi và điều chỉnh tâm linh loài người.” Anh dường như đang suy nghĩ gì đó nên nói rất chậm, nhưng rất kỹ lưỡng, “vào thời chưa có Taobao, một bộ dụng cụ dùng cho liệu pháp khay cát phải có giá trên 20.000 đồng, nhà sản xuất và nhà phân phối đều rất hiếm hoi, nhưng bây giờ nếu muốn điều tra nguồn gốc số cát trắng này thì vô cùng khó khăn.”
Giọng nói của anh hơi lạnh nhạt, nhưng cả gương mặt ôn hòa lẫn tư thế ngay ngắn kia đều toát lên vẻ tự tin tuyết đối, khiến người ta phải tin phục.
Nên nói thế nào nhỉ, trước mặt một người có chuyên môn tuyệt đối thì tất cả suy đoán đều có vẻ chỉ là lòng tiểu nhân mà thôi.
Hình Tòng Liên hiếm khi cảm thấy có lỗi, nhưng mà cái cảm giác này cũng chỉ thoáng qua vài giây ngắn ngủi, sau đó đã bị lời tiếp theo của Lâm Thần đánh nát.
“Anh thả tôi ra, đảm bảo sau này không bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa, tôi sẽ nói cho anh biết cát này từ đâu mà ra.”
“Được thôi.” Hình Tòng Liên không hề do dự, sảng khoái đồng ý ngay, nói xong anh ta còn chống một tay bên mặt, nhìn Lâm Thần tràn đầy hứng thú.
Lần này thì đến lượt Lâm Thần ngạc nhiên.
Anh cũng không ngờ phía cảnh sát dễ dàng đồng ý yêu cầu này như thế.
Anh nghiêm túc nhìn vào đôi mắt màu xanh lục thẫm của viên cảnh sát hình sự này, dường như có thể nhận ra được sự chân thành tha thiết trong đó, tựa như quả thực không phải đang lừa gạt anh: “Cát trong tay nhóc mập là trộm từ trong phòng tôi ra, còn cát trắng bên cạnh xác chết thì tôi thật sự không biết.”
Anh trả lời như thế.
Hình Tòng Liên gật đầu, vẻ mặt quả nhiên là thế.
Lâm Thần không nói gì nữa, anh nhìn sang đàn em của mình, đứng dậy định rời đi.
Đúng vào lúc này, tiếng chấn động nho nhỏ vang lên trong phòng thẩm vấn.
Lâm Thần vô thức quay đầu thì thấy hai người ngồi trên trên ghế quay sang nhìn nhau, sau đó lại quay đi tự nhận điện thoại của mình.
“Anh Lâm.”
Hình Tòng Liên che ống nghe, đột ngột gọi anh lại.
“Lát nữa chúng tôi sẽ đi công viên trung tâm, vừa hay thuận đường đưa anh về nhà, anh chờ một lát.”
Anh ta nói rất tự nhiên, không hề có sơ hở, lại khiến người ta khó lòng từ chối.
Nếu như biết cái gọi là thuận đường là đi ngang qua hiện trường án mạng thì Lâm Thần nhất định sẽ không trèo lên chiếc xe Jeep của Hình Tòng Liên.
Hiện trường vụ án ở trong công viên trung tâm, người chết là một thanh niên khoảng 30 tuổi.
Theo người báo án miêu tả thì khi đó nạn nhân đang luyện tập trong công viên, không cẩn thận ngã thẳng từ trên vòng treo xuống, nguyên nhân cái chết là gãy xương cổ.
Lúc này trời đã tối hẳn, ánh đèn đường mờ nhạt, hàng cây long não trong công viên lắc lư nhè nhẹ theo gió, trong sắc trời đêm, dây cảnh giới màu vàng được cảnh sát giăng ra trông lại càng có vẻ rõ ràng. Bên ngoài vòng dây cảnh giới tụ tập rất đông người, đến nỗi không thể nào nhìn rõ tình hình bên trong.
Quán tính khi thắng xe khiến Lâm Thần hơi ngả người về trước.
Chỉ trong tích tắc, ngài cảnh sát trong buồng lái đã cởi cảnh phục ra, kéo cần thắng tay, hạ cửa sổ xe xuống.
Chưa chờ anh phản ứng lại, anh ta đã xuống xe khóa cửa, nhốt anh và Phó Hách bên trong.
“Anh Lâm, phiền anh chờ một lát nhé.”
Cách lớp cửa xe, ngài cảnh sát thả cho anh một cái hôn gió, rồi thản nhiên chạy mất.
Lâm Thần ngồi trong xe Jeep, gió đêm luồn qua cửa xe, mọi việc xảy ra hôm nay đều rất ly kỳ, nhưng nói cho cùng thì vẫn là vì người mà anh gặp hôm nay rất kỳ quặc.
Bên cạnh anh, cậu đàn em thấp thỏm, nhỏ giọng nói: “Đàn anh ơi, anh đừng giận, đội trưởng Hình chắc là thật sự muốn đưa anh về nhà đó. Anh ta không phải người xấu đâu, nhưng mà chắc là vì có 1/4 huyết thống dân tộc chiến đấu và 1/4 huyết thống nước Ý, nên tính tình mới phóng khoáng vậy đó……”
“Người trộn lẫn hai loại huyết thống này về cơ bản không phải là người bình thường.” Lâm Thần nhìn theo bóng lưng đã đi xa của Hình Tòng Liên mà nói.
Hình Tòng Liên đương nhiên là không nghe thấy đánh giá của Lâm Thần về mình rồi.
Là một người có huyết thống phức tạp, anh ta hoàn toàn là một kẻ co được giãn được điển hình hiếm có, Hình Tòng Liên gãi gãi đầu, đốt một điếu thuốc rồi chen vào đám người đang vây xem, sau đó đứng ngay bên cạnh một bà bác mặc váy múa quảng trường.
“Dì ơi, chuyện gì vậy, sao nhiều cảnh sát quá.” Đội trưởng đội cảnh sát hình sự ngậm thuốc, giả làm người qua đường tò mò, vừa kinh hãi vừa hiếu kỳ chọc chọc bà bác bên cạnh.
“Chết người đó!” Bác kia nói tiếng phổ thông không quá chuẩn, ghé vào bên tai Hình Tòng Liên mà nói.
“Ai chết vậy, đây là chuyện lớn nha!”
“Chứ lại còn không lớn, tôi ngày nào cũng gặp cậu nhóc đó, hôm qua còn cùng tập với cậu ta nữa đây này.” Nói đến chuyện này, bà bác vô cùng nhiệt tình, “cậu ta cũng giỏi lắm đó, có thể dùng hai bàn chân móc vào vòng treo rồi treo ngược mình lên.” Vừa nói, bà bác vừa kích động cúi người biểu diễn, “đúng y như vầy luôn, sau đó vòng treo gãy mất tiêu, thế là cậu ta rơi uỵch xuống đất, chết mất rồi!”
“Vậy thảm quá đó!” Hình Tòng Liên phụ họa.
“Đâu chỉ có thảm, mặt của cậu ta ấy à, trông sợ muốn chết, tròng mắt rơi hẳn ra luôn, tiếng gào cách đến mười dặm vẫn nghe thấy.”
“Ý dì là lúc rơi xuống cậu ta chưa chết hẳn?” Hình Tòng Liên đột nhiên ý thức được cái gì.
“Chưa đâu, bọn tôi muốn đến đỡ, lúc đó cậu ta vẫn còn cử động được mà!”
……
“Dì vừa rồi nói vòng treo đột nhiên gãy rời, người kia cũng không chết ngay lập tức.”
Hình Tòng Liên đứng ngoài cửa sổ bên phía Lâm Thần, tay kẹp điếu thuốc, tuy rằng thì là Phó Hách cảm thấy người ta nói với mình, nhưng lời nói ra thì rõ ràng là cho Lâm Thần nghe.
Còn Lâm Thần thì dựa vào lưng ghế, hai mắt nhắm hờ, tựa như đã ngủ thiếp đi rồi.
Một người đứng trong gió đêm nói tưởng có mà như không, một người ngồi giữa màn đêm ngủ tưởng như nửa thật nửa giả.
Phó Hách cảm thấy mình đã bị không khí quỷ dị giữa hai người này thiêu cháy, hắn vội vàng xông lên: “Là sự cố ngoài ý muốn sao?”
Hình Tòng Liên không đáp lại hắn, mà còn nhìn Lâm Thần rồi nói: “Cái này phải chờ tổ giám định khám nghiệm hiện trường xong mới có kết luận.”
Phó Hách tự thấy mình thật dư thừa, khi hắn đang định nói tiếp thì Lâm Thần ngồi bên cạnh bỗng nhiên mở mắt ra, dựa vào cửa xe để ngồi thẳng người lại, Phó Hách nhìn theo ánh mắt anh, vẫn có thể xuyên qua đám đông để nhìn thấy hiện trường xảy ra vụ án mạng vừa rồi.
Trời rất tối, ánh đèn cảnh sát nhấp nháy, các loại dụng cụ tập luyện ánh lên quầng sáng xanh.
Những dụng cụ này được dựng phân tán, đều là dụng cụ tiêu chuẩn cho các môn như xà lệch, gập bụng, chúng không còn quá mới, có những chỗ sờ vào rất bóng, nhưng không có dấu hiệu bị rỉ sét hoặc phá hoại.
Chỉ duy nhất một nơi trong góc là cái giá vòng treo đứng trơ trọi, một bên vòng vẫn còn treo giữa không trung, mà bên kia đã rơi xuống đất.
Bên dưới cái vòng treo có vẻ như còn dính máu li ti, là một mảnh đất cát còn sót lại sau khi cỏ đã chết héo.
Lâm Thần nhìn sang Hình Tòng Liên, hai người cách nhau rất gần, dường như có thể cảm nhận được cả hơi thở của đối phương.
Trong bóng tối, anh thấy trong mắt ngài cảnh sát có thêm một chút thăm dò, tựa như muốn phát hiện ra manh mối liên quan đến phần cát kia, chỉ là anh ta vẫn cố nén không nói thẳng ra.
Cũng đều là cát.
Trong thành phố này, đã liên tiếp xảy ra nhiều vụ án liên quan đến cát, có lẽ chỉ là tình cờ, cũng có khả năng là chúng liên quan đến nhau.
Nhưng Lâm Thần nghĩ, những việc này có liên quan gì đến anh đâu?
“Khi vụ án xảy ra, tôi đang ở cục cảnh sát.” Lâm Thần nói, “vì vậy hung thủ không phải là tôi.”
Anh nói xong thì nhìn thấy vẻ thất vọng trong đáy mắt Hình Tòng Liên.
“Anh Lâm nói gì vậy, kẻ hèn này nghe không hiểu.” Hình Tòng Liên rít một hơi thuốc rồi ném đầu lọc xuống đất dẫm tắt, vừa cười vừa nói.
—
* Liệu pháp khay cát (tiếng Anh: Sandplay Therapy): do Dora M. Kalff phát triển.