TÂM LÝ PHẠM TỘITác giả: Trường Nhị
Dịch: Mặc Thủy
Phần 3 // Ba Nấm MồChương 40 // Trồng hoaNgày hôm sau, trời trong.
Chiều chủ nhật giáo sư Phó phải dạy lớp tự chọn, nên sáng sớm đã phải về trường rồi.
Trước khi đi, Lâm Thần lại bị hắn kéo ra một bên giảng bài cả nửa ngày, sau cùng phải nhờ Hình Tòng Liên ra tay mới lôi hắn xuống đưa vào bến xe được.
“Đàn anh, ngày kia gặp lại!” Đứng cách cổng vào, Phó Hách vẫy tay chào tạm biệt họ.
Lâm Thần cũng vẫy tay tượng trưng một lát.
Phó Hách lưu luyến không rời quay lưng đi vào bến xe.
“Tình cảm của hai người thân thiết nhỉ.” Đứng cạnh Lâm Thần, Hình Tòng Liên nói vậy.
“Dù sao cũng đã quen biết nhiều năm mà.” Anh vừa nói với Hình Tòng Liên vừa trở lại xe.
“Cho nên ngày kia anh sẽ đi Vĩnh Xuyên tham gia họp mặt bạn học cũ?”
“Tất nhiên, ngày kia là sinh nhật ông cụ mà.”
“Dạy ra anh và Phó Hách, ông cụ chắc phải là người thú vị lắm.” Hình Tòng Liên mở cửa xe.
“Đúng vậy.” Lâm Thần ngồi vào, “ông cụ đúng là rất đặc biệt.”
Không về hẻm Nghiêm Gia cũng không đến cục cảnh sát, Hình Tòng Liên dừng xe bên một con đường toàn những gánh hàng rong bán hoa.
Cửa sổ xe mở hé, hương hoa dìu dịu ùa vào, nhìn hai bên đường đầy những gánh hàng san sát và đông đảo người qua đường nói nói cười cười, Lâm Thần hơi ngơ ngác.
Hình Tòng Liên rất tự nhiên đậu xe lại, giúp anh mở cửa, một tay còn gác lên trần xe, vừa tươi cười vừa nói: “Này quý ngài, xuống xe đi thôi.”
Tuy nói ra thì cũng hơi mất mặt, nhưng thật sự thì Lâm Thần chưa bao giờ vào tiệm hoa cả, chứ càng đừng nói là cả một con đường dài phủ đầy hoa rực rỡ, rồi tự tay chọn lựa hạt giống thích hợp trồng trong mùa này, hoặc là một ít hoa tươi để mang về cắm trong nhà, nhưng Hình Tòng Liên lại có vẻ dày dặn kinh nghiệm về mặt này.
Lâm Thần đi theo sau anh, nghe anh chào hỏi chủ các gian hàng, nói ra những thuật ngữ mà mình không hiểu, chẳng bao lâu sau, Hình Tòng Liên đã xách về kha khá túi nhựa, trong đó toàn là hạt giống hoa vừa mua, nghe nói có hoa cúc non và hoa phong lữ.
“Sao lại nghĩ đến việc đi mua hoa?”
“Để giáo sư Phó đừng suốt ngày nói nhà chúng ta chỉ có mỗi bốn bức tường.” Hình Tòng Liên vừa nói vừa ôm nửa bó bách hợp và hoa baby, Lâm Thần rất tự nhiên nhận lấy đống túi trên tay trái để anh rảnh tay lấy tiền ra trả.
Nghe anh nói vậy, Lâm Thần hơi buồn cười, nhà chỉ có bốn bức tường thì phải trang trí bằng hoa, nghe có vẻ ngược đời và kỳ quặc thật: “Đúng là một sở thích giàu cảm xúc trong cuộc sống.” Anh chỉ có thể đáp như vậy.
“Đương nhiên rồi.” Người thanh niên mang dòng máu lai bị hoa che khuất nửa gương mặt rồi, chỉ lộ ra vài đường nét anh tuấn và đôi mắt rất đẹp: “Mẹ tôi đã dạy đàn ông mà không hiểu về hoa thì chắc chắn không thể lừa được vợ về nhà.”
Mắt Hình Tòng Liên xanh biếc, cây ngô đồng sau lưng anh vừa mọc ra chồi non mượt mà, cành cây vươn dài giữa bầu trời xanh thẳm. Tim Lâm Thần khẽ rung động, tuy biết đây chỉ là một câu nói đùa, tuy anh biết rõ rằng nó không liên quan đến mình, nhưng con người luôn dễ bị dao động trước những lời đùa cợt ngọt ngào như thế, “cũng may là anh đã học tập nghiêm túc.” Anh đáp.
Một trong những việc giúp người ta vui sướng nhất trên thế giới này chắc chắn là mua hoa. Chẳng mấy chốc, tay hai người đã cầm đầy các loại hoa, đường hoa cũng sắp đến điểm cuối rồi.
Hình Tòng Liên nhìn phía trước, dường như nhớ ra thứ gì đó, bèn quay đầu sang nói với anh: “Có thể về rồi đấy.” Vừa nói, anh ta vừa nhanh chóng xoay người.
“Khoan đã.” Lâm Thần cũng chợt nhớ ra điều gì đó, bèn gọi ngược lại, “tôi nhớ Vương Triêu từng nói anh đã dựng cho tôi một tấm bia mộ trong nghĩa trang ở cuối đường hoa, có thể dẫn tôi đi xem thử không?”
Hôm nay trời đẹp, nước sông ở xa xa bình lặng yên ả, cầu Thái Thiên thấp thoáng trước mắt.
Lâm Thần đứng trước ngôi mộ của mình, anh cho rằng đây là một trải nghiệm vô cùng kỳ lạ, rõ ràng đang sống nhưng lại thấy được tấm bia ghi tên mình.
Cái tên trên bia mộ là của anh, nhưng trừ nó ra thì không còn gì nữa, không có ngày tháng năm sinh cũng chẳng có ảnh chụp, gây ra cảm giác rất lạ lẫm, không đủ trịnh trọng, nhưng lại có vẻ nghiêm túc quá mức. Dù sao thì trước khi tấm bia này được dựng lên, anh cũng chỉ mới quen biết Hình Tòng Liên vài ngày ngắn ngủi, nói là bèo nước gặp nhau cũng đúng, mua đất xây mộ cho một người không thân thuộc, chẳng phải là quá nghiêm túc đó sao?
Hình Tòng Liên đứng cạnh anh, hơi ngượng ngùng nói: “À thì…quên mất không nhờ quản lý dỡ nó đi.”
Nghe vậy, Lâm Thần mới định thần lại, anh nghiêng người sang rút một cành hoa trong số hoa mà Hình Tòng Liên đang ôm, khom người đặt xuống trước tấm bia: “Không cần đâu, cứ để nó lại đây đi.”
Nhành hoa bách hợp trước bia mộ vẫn còn vương hơi sương, Hình Tòng Liên cười: “Không thấy kém may mắn hay sao?”
“Cứ để nó lại đi, biết đâu có ngày tôi đi trước một bước thì còn dùng tiếp được.”
“Sao anh lại thiếu tự tin về cuộc sống thế chứ.” Hình Tòng Liên cảm khái.
“Chuyện đời khó đoán mà.” Lâm Thần thuận miệng đáp, sau đó thản nhiên quay lưng bỏ đi.
“Cần phải có niềm tin chứ……” Hình Tòng Liên đặt tay lên vai anh rồi nói.
“Lòng tin có ích sao?”
“Đúng vậy, dù không tự ‘tin’, anh cũng có thể ‘tin’ tôi……”
Lâm Thần dừng bước, nhìn nét cười trên mặt Hình Tòng Liên, bình thản đáp: “Được.”
……
Buổi chiều, ánh nắng ấm áp.
Lâm Thần ngồi đọc sách trên ban công sát dòng sông, nước trà trong ly còn nóng, trên bàn trà có một đĩa bánh quy nhỏ.
Hình Tòng Liên chỉ mặc sơmi, tay áo xăn lên, đang chỉnh sửa giàn hoa trụi lủi trên ban công.
Có vẻ như bài huấn luyện hàng ngày của cảnh sát trong nước rất hiệu quả, dáng người của đội trưởng Hình đẹp ngoài sức tưởng tượng, vai rộng eo thon, cả người không có chút mỡ thừa nào cả, còn có thể cảm nhận được cơ bắp khỏe khoắn ẩn hiện dưới lớp vải áo sơmi căng chặt.
Nắng hơi chói mắt, Lâm Thần dứt khoát bỏ sách xuống, chăm chú nhìn người kia trồng hoa.
Không thể không thừa nhận rằng, một người mang dòng máu lai có thể không biết nấu cơm, nhưng nhất định phải biết trồng hoa, mà còn buộc phải trồng sao cho đẹp nữa.
Chỉ tính riêng đất bày bên cạnh Hình Tòng Liên cũng đã có bốn loại khác nhau, anh trộn đất theo tỷ lệ một cách thuần thục, cắm hoa vào rồi tưới nước, động tác dứt khoát, gọn gàng, chẳng khác nào một người thợ làm vườn quen tay quen việc, mặt nước phản chiếu ánh sáng hắt lên mặt anh, áo sơmi trắng tôn thêm khuôn mặt anh tuấn, mang đến cảm giác bình yên và ấm áp.
Lâm Thần bất chợt nhớ đến câu hỏi mà anh đã trả lời sai:
Anh chưa từng thích một ai khác sao?Hình Tòng Liên treo từng chậu hoa cúc non lên giàn hoa, vỗ vỗ tay, đột nhiên nghe thấy tiếng ngâm nga khe khẽ truyền đến từ bên cạnh.
Anh xoay đầu lại, thấy Lâm Thần lười biếng ngồi dựa vào ghế mây, một tay cầm sách một tay giữ ly trà, có vẻ như đang ngâm nga một giai điệu nào đó trong vô thức.
Khúc nhạc đó rất nhẹ, lại ngọt ngào, Hình Tòng Liên rất ngạc nhiên, thì ra Lâm Thần còn biết hát.
“Bài gì thế?” Hình Tòng Liên quay đầu lại, vừa cười vừa hỏi.
Lâm Thần sửng sốt, rồi cũng cười: “Tôi cũng không nhớ nữa, có lẽ liên quan đến trồng hoa?”
“Cũng hay lắm.” Hình Tòng Liên rút một điếu thuốc ra kẹp trên tay, rồi như chợt nhớ ra cái gì, anh dừng lại, nhìn Lâm Thần: “Ngày kia anh đi Vĩnh Xuyên một mình không sao chứ?”
“Có thể làm sao?”
Hình Tòng Liên quan sát Lâm Thần từ đầu đến chân vài lần, nhìn từ đôi dép lê mềm mại dưới chân anh, đến đôi mắt mơ màng buồn ngủ kia, sau đó nói: “Cứ cảm thấy với thể chất của anh, ra đường mà không gặp chuyện thì hơi bất khả thi.”
Lâm Thần bất đắc dĩ thở dài, tựa như nhất thời không biết nên trả lời ra sao.
“Anh học tại Đại học Vĩnh Xuyên à?” Hình Tòng Liên ngồi xuống đối diện anh, thuận miệng hỏi Lâm Thần.
“Đúng rồi.”
“Quả nhiên là Đại học Vĩnh Xuyên, đúng là sinh viên ưu tú rồi.”
Là một trung tâm văn hóa của cả nước, thành phố Vĩnh Xuyên có vô số trường tốt, Đại học Vĩnh Xuyên là trường đại học tư thục lâu đời nhất trong nước. Nó được đầu tư nhiều lần, trải qua vô vàn cố gắng của mấy đời người mới trở thành trường đại học xếp trong top 3 cả nước, Lâm Thần tốt nghiệp từ chuyên ngành nổi trội nhất của Đại học Vĩnh Xuyên chứng tỏ anh là người cực kỳ ưu tú, không nói quá chút nào.
“Tôi chỉ học giỏi mà thôi.” Lâm Thần trả lời rất nghiêm túc.
Hình Tòng Liên đã quen với phong cách thẳng thắn của anh, thế nên không cho rằng câu nói vừa rồi ẩn chứa sự kiêu ngạo, ngược lại còn ngay thẳng đến đáng yêu.
Anh cũng ngồi lên ghế mây, nhấc ấm trà lên rót nửa ly, nhấp một ngụm rồi đặt xuống: “Tôi nhớ hình như Vĩnh Xuyên là địa bàn của nhà họ Trần?”
Nghe vậy, Lâm Thần sửng sốt.
Phía đối diện, Hình Tòng Liên ngồi thẳng lưng, động tác rót trà không hề cầu kỳ, mà lại toát ra sự bình thản và phóng khoáng. Lâm Thần nhìn anh châm nước, giờ mới hiểu ra Hình Tòng Liên đột nhiên nhắc đến chuyến đi Vĩnh Xuyên của anh là vì người nhà họ Trần.
Trước đó, trong vụ án của Phùng Bái Lâm, người đứng đầu nhà họ Trần mắc chứng rối loạn nhân cách Paranoia kia còn đặc biệt cử quản gia đến đây chỉ để khiến anh thất nghiệp lần nữa, Lâm Thần không biết Hình Tòng Liên thu thập tư liệu về những thế gia đó ở đâu, nhưng biết cũng không ít đấy.
“Chỉ là tiệc sinh nhật của thầy giáo kiêm họp mặt bạn học cũ thôi mà.”
Hình Tòng Liên nghe được mấy chữ “họp mặt bạn học cũ” thì không kìm được nhíu mày, nhưng vẫn nói: “Người nhà họ Trần hình như có cổ phần trong Đại học Vĩnh Xuyên nhỉ.”
Ý nghĩa của câu này chính là dù có đi ăn một bữa thì cũng đừng nổi hứng trở về trường.
“Tôi chỉ đi ăn một bữa thôi, ở lại một đêm, có thể xảy ra vấn đề gì chứ?”
“Cái này không nói trước được, tóm lại có gì thì nhớ gọi cho tôi.”
“Hy vọng là không cần gọi.”