Tầm Mịch

Chương 42

Cửa phòng tân hôn kẽo kẹt một tiếng đã bị nhẹ nhàng đẩy ra.

Thường Hỉ vốn định tiến lên đỡ, nhưng phát hiện phò mã gia căn bản không say, vì thế nàng ta hành lễ rồi lại đứng ở một bên.

Cảnh Từ ngồi xuống bên cạnh Nam Mịch, nhìn chằm chằm vào bàn tay đang cầm quạt của nàng, hắn duỗi tay nắm chặt lấy, nhẹ giọng hỏi: “Có mệt không?”

Nam Mịch nhẹ mở mi, một đôi mắt hoa đào chứa ý cười và ngượng ngùng: “Ừ… Có một chút.”

Ánh mắt Cảnh Từ di chuyển đến mũ phượng trên đầu nàng, rồi lại đi xuống khuôn mặt nàng, hắn luôn biết nàng đẹp như thế nào, nhưng một khi nàng đội mũ phượng, choàng khăn quàng vai thì lại càng đẹp đến nỗi không ai có thể rời mắt. Nàng gần như đã lấy đi tất cả ánh sáng trên đời, khiến hắn muốn giấu nàng đi, không cho bất cứ kẻ nào nhìn thấy.

Hắn nhẹ nhàng nắm tay của Nam Mịch: “Cây quạt này…”

“Ta rất thích.” Nam Mịch ngắt lời hắn, đôi mắt cong cong, bắt gặp ánh mắt của hắn, nàng mỉm cười.

Thường Hỉ đứng một bên nhịn hồi lâu, cuối cùng mới nói một câu: “Điện hạ, phò mã, chúng ta uống rượu hợp cẩn đi, nghỉ ngơi sớm chút cũng tốt.”

Nghe vậy, Cảnh Từ nhìn về phía nàng ta.

Trước đó Thường Hỉ ở Thủy Ly cung, rất hiếm khi nhìn thấy Cảnh Từ, ngày thường nàng ta chỉ nghe được vài lời đồn không đầu không đuôi về Cảnh Từ. Cảnh Từ có một đôi mắt trắng đen rõ ràng, đột nhiên bị hắn nhìn khiến Thường Hỉ hoảng sợ.

Cũng may Thường Hỉ vẫn giữ được tu dưỡng của một nữ quan, nàng ta hơi run lên rồi khom người hành lễ: “Phò mã gia, rượu hợp cẩn còn chưa uống.”

Cảnh Từ gật gật đầu, sau đó duỗi tay: “Ừ, đem đến đây đi.”

Uống xong rượu hợp cẩn, Thường Hỉ lập tức hành lễ: “Chúc Công chúa phò mã bách niên hảo hợp, sớm sinh quý tử. Nô tì lui xuống.”

“Từ từ,” Cảnh Từ chợt lên tiếng, sau đó hất cằm, chỉ vào bao lì xì hắn vừa bỏ xuống bàn: “Chọn một cái rồi đi.”

Lúc đầu Thường Hỉ sửng sốt, sau đó nàng ta chọn một cái, nói một câu: “Tạ phò mã.” Lúc này mới lui ra.

Thường Hỉ vừa đi, chỉ còn lại hai người Nam Mịch và Cảnh Từ ở hôn phòng to như vậy, Nam Mịch chợt cảm thấy im lặng nên hơi căng thẳng, nàng ngước mắt nhìn Cảnh Từ. Trùng hợp bắt gặp ánh mắt đang nhìn qua của Cảnh Từ nên lại vội quay đi.

Cảnh Từ duỗi tay, nàng hơi trốn về sau, Cảnh Từ cũng khựng lại rồi lấy mũ phượng xuống, cầm trên tay vu.ốt ve: “Mịch nhi, ta chưa từng nghĩ rằng có một ngày sẽ có người đội mũ phượng vì ta…”

Nam Mịch đưa tay cầm lại tay hắn: “Nhưng mà đã có rồi, còn rất xinh đẹp nữa.”

Cảnh Từ cũng cười, sờ tóc mai của nàng: “Ừ, là xinh đẹp nhất.”

Hắn vươn tay kéo nàng đi rửa mặt chải đầu, giúp nàng tháo búi tóc, cởi hôn phục, hắn lại tự đi thay xiêm y rồi mới lên giường thả màn lụa xuống.

Nam Mịch ngước mắt nhìn hắn rồi lại dời ánh mắt đi.

Cảnh Từ cúi đầu hôn nàng, cuối cùng nhẹ nhàng cắn môi nàng: “Sợ à?”

“Ừm…”

Hắn duỗi tay sờ sờ lưng Nam Mịch, rồi sờ xương bả vai của nàng: “Đừng sợ… Mịch nhi…”

Nam Mịch “ừm” một tiếng, hơi nâng ngữ điệu ở cuối, như đang quyến rũ.

Cảnh Từ nhẹ nhàng đưa nàng lên giường, hôn lên thái dương của nàng, rồi đến cổ, cắn nhẹ lên xương quai xanh: “Đừng sợ…”

Giọng nói của hắn chứa chút khàn khàn khác với ngày thường, càng quyến rũ hơn. Nam Mịch không nhịn được nhẹ nhàng vòng tay qua cổ hắn: “Cảnh Từ…” Còn nói thêm gì đây? Nàng cũng không biết nữa.

Cảnh Từ đáp lại nàng từng tiếng, cắn nuốt hết âm thanh quyến rũ bên khóe miệng nàng.

Nam Mịch cảm thấy hơi đau, thậm chí ở thời điểm nào đó, nàng lại có cảm giác buồn bã mất mát bi thương, gần như muốn rơi lệ.

Cuối cùng Cảnh Từ không nỡ giày vò nàng nữa, hắn ôm nàng vào lòng nhẹ nhàng dỗ dành. Sau khi dỗ xong lại đặt lên cằm nàng những nụ hôn nhẹ nhàng mà dày đặc.

Nam Mịch bị hắn giày vò có chút mệt mỏi, mơ màng rê.n rỉ: “Không được… Cảnh Từ…”

Nghe tiểu Công chúa mềm mại xin tha, Cảnh Từ khẽ cười một tiếng trêu nàng: “Điện hạ, không được gì cơ?”

“Ừm…” Ngữ điệu cao lên ở giữa, biểu đạt sự không hài lòng, sau đó nàng hơi giật nhẹ, cọ vào cổ của hắn lẩm bẩm: “Mệt quá, Cảnh Từ, chàng tốt nhất mà.” Có lẽ cảm thấy mình còn chưa dỗ đủ, nàng lại hôn ở cổ hắn, chưa nghe được tiếng đáp lại đã ngủ thiếp đi.

Cảnh Từ cong khóe môi, khẽ cười một tiếng: “Hừ… Tiểu yêu tinh…” Quyến rũ mà không hay biết.

Buổi sáng vẫn do Thường Hỉ gõ cửa: “Điện hạ, phò mã, nên tỉnh rồi.”

Cảnh Từ hiếm khi được ngủ một giấc ngon lành, hắn duỗi tay chạm vào eo Nam Mịch, âm cuối còn mang theo sự buồn ngủ: “Thức dậy thôi, còn phải vào cung.”

“Không đi được không...” Nam Mịch cọ cọ trong lòng hắn: “Buồn ngủ quá...”

Cảnh Từ khẽ cười một tiếng: “.. Không đi thì chúng ta làm chuyện khác...”

Im lặng một lát, Nam Mịch ngồi bật dậy: “Đi thôi, không thể bỏ lễ nghi được.”

Cảnh Từ mở mắt, hai tay gối sau đầu, hắn híp mắt nhìn nàng, chợt nhẹ nhàng hỏi: “Còn đau phải không?”

Mặt Nam Mịch hơi đỏ, rũ mi lẩm bẩm: “Ừm... vẫn ổn.” Ngón tay nàng vẽ lung tung trên chăn.

Cảnh Từ đưa tay bắt lấy tay nàng: “Ừ... Không hổ là thần nữ...” Hắn nâng nửa thân trên, hôn môi Nam Mịch: “Tối hôm qua vẫn luôn kêu không được, hôm nay đã ổn rồi.”

Nam Mịch trợn to mắt nhìn hai mắt của hắn, dường như không ngờ hắn sẽ nói ra lời càn rỡ như vậy, cuối cùng nàng nuốt nước miếng rồi quay mặt đi: “Chàng...”

“Hửm?” Cảnh Từ đưa tay vuốt tóc mai của nàng, giọng nói chứa ý cười: “Ta thế nào?”

Nghẹn hồi lâu, Nam Mịch vẫn không thốt ra được câu nào.

Cảnh Từ khẽ cười một tiếng: “Không chọc nàng nữa, đi thôi, vào cung thôi.”

Nam Mịch mếu máo, không hài lòng chọc chọc eo của hắn, sau đó hơi tiến lại gần hắn, cắn một cái vào sườn cổ của hắn. Lúc này nàng mới xuống giường nói: “Thường Hỉ, vào đi.”

Thường Hỉ vừa vào đã nhìn thấy tiểu Công chúa không hài lòng bĩu miệng, nàng ta lại liếc mắt nhìn phò mã, phò mã đang mỉm cười nhìn cổ mình trước gương.

Nàng ta cũng không dám nhìn lâu, vội rửa mặt chải đầu giúp Công chúa, Cảnh Từ rửa mặt chải đầu qua loa, thay đổi triều phục Thường Hỉ chuẩn bị, thầm nghĩ ở hoàng gia cũng không dễ, ngay cả y phục mặc khi lại mặt cũng phải chuẩn bị xong trước, có thể là người của cục Tư phục đã hỏi thăm sở thích của hắn trước.

Gấm vóc màu trắng ngà mạ vàng, phối với đai lưng treo trân châu đỏ, bên ngoài là áo choàng rộng tay, dưới cổ tay áo thêu một con rồng bay màu đỏ đậm, đầu rồng leo đến vai, đuôi rồng quấn quanh cổ tay áo, thợ thêu trong cung đương nhiên giỏi nhất, con rồng sống động như thật.

Triều phục của Nam Mịch được làm từ cùng một cuộn vải, đai lưng treo trân châu màu vàng, phượng hoàng vàng bay từ cổ tay trái dọc theo lưng đến vai phải, đầu phượng bên vai phải, đuôi phượng ở dưới tay áo rộng.

Cảnh Từ thay xong xiêm y thì Nam Mịch cũng vừa chải xong búi tóc, vẫn chưa cài trâm phượng ngậm ngọc, Cảnh Từ phất tay, đi lấy trâm phượng cài lên cho nàng, trân châu rủ xuống giữa trán nàng làm khuôn mặt của tiểu Công chúa càng thêm tươi đẹp.

Nam Mịch nhìn thoáng qua Cảnh Từ trong gương rồi lại rũ lông mi: Phò mã của nàng thật sự đẹp quá.

Sau đó hai người ngồi kiệu đi thẳng vào cung.

Thần quân và Nam Tu chờ đã lâu, hai người cùng nhau kính trà, yến tiệc trong cung gần như đã chuẩn bị xong, một lát sau sẽ bắt đầu yến tiệc, đại yến kéo dài ba ngày, đại xá thiên hạ.

Ba ngày trôi qua, Nam Mịch đã mệt đến kiệt sức.

Thần quân đề nghị ở lại trong cung nghỉ ngơi vài ngày trước, Cảnh Từ biết đó là do Thần quân không nỡ để Công chúa rời cung, cha mẹ trong thiên hạ đều như nhau, Thần quân cũng không ngoại lệ, phò mã mới Cảnh Từ không sợ cha mẹ trong nhà sốt ruột, hắn không cha không mẹ, ở đâu cũng như nhau.

Bởi vì hiện giờ Nam Mịch đã thành thân, Thần quân chê cung điện ban đầu quá nhỏ, không đủ quy cách.

Dù sao thì hậu cung của Thần quân để trống nên ngài ấy chọn một cung điện có quy cách thích hợp, phong làm Kinh Thạch điện.

Làm nơi ở cho Công chúa và phò mã khi hai người hồi cung.

Trước đây Cảnh Từ đã từng đến cung điện nhiều lần nhưng chưa từng ở lại, hiện giờ đột nhiên chuyển từ làm hộ vệ sang ở lại trong cung làm hắn có chút không quen.

Nội vệ tuần tra đi qua, nhìn thấy Cảnh Từ: “Bái kiến phò mã, điện hạ.”

Cảnh Từ nghe vậy thì sửng sốt, sau đó hắn cười một tiếng rồi gật đầu đáp lại nội vệ.

Nam Mịch ngửa đầu nhìn hắn: “Chàng cười gì đấy?”

“Trước kia họ gặp ta sẽ gọi ta là đại nhân, hiện giờ lại phải gọi phò mã,” Cảnh Từ nắm tay nàng: “Chỉ là ta cảm thấy có nhiều chuyện đã thay đổi nên có chút cảm xúc.”

Nam Mịch hơi cau mày, nhón chân đến gần Cảnh Từ: “Cảnh Từ, nếu chàng không thích thì chúng ta sẽ ở lại Tầm viên, sau này không trở về chỗ này nữa, hoặc nếu chàng cảm thấy ở lại Tầm viên cũng không quen, vậy thì…” Nàng lại tiến lại gần hơn một chút, nhẹ giọng nói: “Chúng ta lén đến và ở lại Chá Phàm điện mà không nói cho phụ thân, được không?”

Theo động tác nhón chân của nàng, Cảnh Từ ôm lấy eo nàng, kéo nàng vào lòng ôm một chút: “Sao Công chúa lại nuông chiều thần như vậy? Hử? Sẽ chiều hư thần, làm thần cậy sủng mà kiêu thì làm sao đây? Hử?”

Nam Mịch hơi sửng sốt rồi cười khẽ một tiếng, vươn tay vòng lấy cổ Cảnh Từ: “Đúng vậy, bổn Công chúa đúng là muốn làm phò mã cậy sủng mà kiêu, nuông chiều khiến chàng toàn là thói xấu để không ai dám muốn chàng nữa.”

Cảnh Từ khẽ hôn lên khóe môi đang mỉm cười của Nam Mịch rồi nói: “Được,” giọng nói đó chứa tràn đầy ý cười, hắn lại nói: “Một khi đã như vậy, ai nói thần không thích ở trong cung, ở Tầm viên? Thần vẫn luôn bị thân phận Hỏa tộc cản trở, có người sợ thần nhưng lại không ai tôn kính thần, để bọn họ hành lễ với thần đàng hoàng, thần cũng dễ chịu nhận lễ của bọn họ, đúng chứ?”

Đôi mày vừa giãn ra của Nam Mịch lại nhíu lại, ngón tay nhẹ nhàng vuố.t ve sau cổ Cảnh Từ: “Được, chàng nhất định là phò mã có thể diện nhất.”

Cảnh Từ khẽ cười một tiếng rồi buông nàng ra, nắm lấy tay nàng: “Thần biết rồi, thần sẽ nhớ kỹ, đi thôi, quân thượng còn đợi cùng dùng bữa.”

Đợi hai người bọn họ lắc lư đến hoa viên phía Tây thì Thần quân và Nam Tu đã ngồi ở nơi đó đợi ăn cơm.

“Ôi chà, nhìn kìa,” Nam Tu chống khuỷu tay lên bàn, bàn tay nâng mặt, nói mỉa mai: “Tân hôn yến nhĩ, còn muốn quân phụ phải đợi hai người các ngươi, mặt mũi lớn thật! Hửm? Phò mã gia?”

Nam Mịch đi qua, nhíu mày đá Nam Tu một cái: “Ca ca, huynh nói bậy! Huynh lại nói bậy thì muội không để ý tới huynh nữa! Phụ thân ơi!”

Thần quân vô duyên vô cớ bị gọi nên nhìn thoáng qua Cảnh Từ đang cung kính đứng một bên, lại nhìn Nam Mịch một cái, cuối cùng nhìn về phía Nam Tu đang ngồi bên cạnh, học Nam Mịch đá nhi tử một cái: “Làm ca ca mà nói bậy gì đó!” Sau đó lại nhìn Nam Mịch: “Được rồi, phụ thân đá nó rồi, ngồi xuống đi ngồi xuống đi.”

Nam Mịch “hừ” một tiếng với Nam Tu rồi ngồi xuống.

Cảnh Từ cũng hành lễ với Thần quân rồi ngồi xuống. Ánh mắt lướt qua Nam Tu, dường như lơ đãng cười một tiếng.

Nam Tu: “…”

Cảnh Từ nhìn thoáng qua thức ăn trên bàn, bất ngờ phát hiện có vài món mình thích ăn, thầm nghĩ Tư Thiện Cục trong cung đúng là thông tình đạt lý. Thần quân nhìn Cảnh Từ: “Tầm Nhiên, ở trong cung có quen không?”

“Vâng, các cục trong cung đều rất tri kỷ, đa tạ quân thượng lo lắng.”

Thần quân nhướng mày: “Sau khi Tầm Nhiên cưới nữ nhi của ngô đã khách khí với ngô hơn rồi.”

“Trước đó là thần đã vô lễ.”

“Không phải vô lễ,” Nam Tu liếc hắn một cái, thờ ơ nói: “Chỉ là lạnh nhạt thôi.”

Cảnh Từ: “...”

Thần quân cười khẽ một tiếng, duỗi tay múc một chén canh đưa cho Nam Mịch, rồi lại múc một chén cho Cảnh Từ. Cảnh Từ hoảng sợ, vừa định đứng dậy tạ ơn thì Thần quân đã vỗ vai hắn: “Được rồi, ngô làm Thần quân của ngươi đã lâu, nhất thời ngươi chưa quen với việc ngô làm phụ thân ngươi, cũng đúng, không cần cẩn trọng quá.”

Cảnh Từ sửng sốt hồi lâu, không thể diễn tả được cảm xúc trong lòng mình. Từ khi hắn sinh ra đã không có cha mẹ, tuy lão điện chủ đối xử với hắn như thầy như cha nhưng cuối cùng vẫn là người xa lạ, hơn nữa chính bản thân hắn cũng hiếm khi giao tiếp với người khác, ngay cả bằng hữu cũng không có bao nhiêu người. Nam Tu phiền từ nhỏ đến lớn tính một người, sau này hắn nuôi Cảnh Mạch, xem như có chút tình người, thì ra đây là nguyên nhân hắn xem trọng Cảnh Mạch, bởi vì trong lòng hắn, Cảnh Mạch vẫn luôn lấp đầy vị trí người thân của hắn.

Chỉ là tiếng “phụ thân” này thật sự quá xa xỉ, hắn còn chưa từng nghĩ đến.

“Nghĩ gì vậy, đến đây,” Nam Tu gắp một miếng thịt cá: “Nếm thử cá chép kho ca ca gắp cho ngươi này.”

Cảnh Từ: “...” Bây giờ hắn có thể đánh thứ này không?

Ăn xong một bữa cơm, quả thực tâm trạng của Cảnh Từ chưa bao giờ tốt như vậy trong đời.

Nam Mịch hẹn hắn cùng đi đến hồ băng trong cung, đây là hồ duy nhất đóng băng vào mùa đông nên nó mới được gọi như vậy. Lúc này đang là cuối mùa xuân, trong hồ không có băng, Nam Mịch tìm người thả một chiếc thuyền nhỏ để dạo hồ trên thuyền cùng Cảnh Từ.

Cung nhân chèo thuyền bị đuổi đi, Cảnh Từ dùng chú quyết khiến thuyền tự trôi.

Nam Mịch đặt một tay trên tay vịn ở trong mui thuyền, tay còn lại buông trên mặt hồ trêu chọc những chú cá nhỏ đang phá băng nhảy ra, gió thổi qua mặt nàng, thổi những sợi tóc mai ra sau tai. Hôm nay y phục nàng mặc có cổ áo khá cao, nếu nhìn vào trong dọc theo cổ áo, từ góc độ này của Cảnh Từ, có thể lờ mờ nhìn thấy xương quai xanh của nàng.

Nơi đó còn có dấu hôn hắn in lại vào sáng nay.

Cảnh Từ nhịn không được đưa tay chạm vào nàng, lúc này Nam Mịch mới quay đầu lại nhìn hắn, cong môi cười: “Sao vậy? Ta thấy hôm nay chàng rất vui vẻ.”

“Ừ.” Cảnh Từ gật đầu, ngón tay vu.ốt ve từ gương mặt đến vành tai nàng: “Rất vui vẻ, Mịch nhi, ngày mai ta rời cung.”

“Rời cung đi đâu?”

“Hoa lâu.”

Lúc đầu Nam Mịch hơi sửng sốt, sau đó suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng ấm ức nói: “Vậy... chàng muốn mang mấy người về?”

“Mấy người gì cơ?” Cảnh Từ ngơ ngác.

“Ta nghe nói ngoại trừ phụ thân ta không thông suốt, các đại thần khuyên thế nào cũng không nghe thì những vương công quý tộc đều có rất nhiều thê thiếp, chàng muốn đi hoa lâu.. khi về đương nhiên sẽ...”

Nàng còn chưa nói hết thì Cảnh Từ đã bị chọc cười: “Nói bậy gì vậy,” Hắn thở dài, sờ sờ mặt Nam Mịch: “Thần nữ là điện hạ đây, đúng là không hiểu gì cả.”

“Sao ta lại không hiểu?”

Cảnh Từ nắm lấy tay nàng, cầm trong tay đùa nghịch, hắn nghiêm túc nói: “Ta đi tìm Sở Khương Dũ và Chung Mi, sau này sẽ đi mỗi ngày để tu luyện Hỏa thần tâm kinh, trước kia họ đều từng tu luyện rồi, có thể học cùng bọn họ. Nàng nói đúng, đi hoa lâu dễ làm người khác tưởng tượng nhiều, không bằng để họ đến và ở lại Tầm viên?”

Nam Mịch gật gật đầu: “Tầm viên lớn như vậy, người cũng ít, gọi họ đến đương nhiên là được rồi, nhưng chàng học Hỏa thần tâm kinh để làm gì? Chàng yên tâm đi Cảnh Từ, ta sẽ bảo vệ chàng.”

“Ta biết,” Cảnh Từ lại cười: “Phò mã gia là thần đây có thần nữ làm chỗ dựa, chẳng qua... nàng đi Đế Thích Thiên, ta cũng không thể chỉ ở một bên nhìn nàng, chúng ta đã làm lễ kết tóc, phu thê là một thể, ta cũng muốn giúp nàng.”

Nam Mịch gật gật đầu: “Được. Học tâm kinh đó có mệt không? Sẽ cảm thấy khó chịu sao? Sẽ bị thương sao?”

“Sẽ không đâu, nàng yên tâm.”
Bình Luận (0)
Comment