Tầm Mộng Thái Hồ: Túy Cô Tô

Chương 47

Lý Quân Ngọc đứng dậy, cúi người, chắp tay hành lễ:

"Hạ quan tham kiến Thế tử gia."

Vương Dao Dao thấy vậy, cũng đứng lên, hơi nhún gối, nói:

"Tham kiến Thế tử."

Thuở lưỡng tình tương duyệt, thề non hẹn biển, nào ai ngờ rằng, một ngày nọ lại trở thành người dưng qua đường, gặp nhau mà chẳng nhận nhau.

Dương Húc Minh đưa mắt nhìn nàng, thấy nàng dường như đầy đặn hơn trước, có thể thấy được phu quân chăm sóc rất tốt. Nữ tử sau khi trải qua chuyện phong nguyệt như nụ hoa nở rộ, xinh đẹp hơn bội phần, nét trẻ con trên khuôn mặt của nàng cũng rút bớt đi, đã bắt đầu lộ ra vẻ kiều diễm. Tiểu cô nương vấn Song Nha kế năm nào không còn nữa, nàng đã búi lên tóc thề, trở thành thê tử của người khác.

Đáy mắt Dương Húc Minh ngập tràn ảm đạm, hắn ngồi xuống ghế, lạnh nhạt phất tay một cái, nói:

"Không cần đa lễ."

Lý Quân Ngọc ngẩng đầu lên, liền dìu nàng ngồi xuống.

"Gia muốn ngồi ở đây, không làm phiền phu thê Lý đại nhân chứ?"

Dương Húc Minh gọi tiểu nhị mang lên một bình rượu, đổ rượu ra ba cái ly, nâng chén mời phu thê hai người.

Ở thời đại này, nam nữ tám tuổi đã không được ngồi gần, nam nhân trông thấy bằng hữu đi cùng thê tử cũng chỉ đến chào hỏi, không ai mặt dày ngồi lại. Huống hồ, Lý Quân Ngọc với vị Thế tử gia này không thể xem là bằng hữu. Hành động của hắn, quả thực là vô cùng không hợp lễ giáo. Lại nói, Lý Quân Ngọc không thích uống rượu, trước giờ đều không cho thê tử chạm vào một giọt, bây giờ người này lại mang rượu ra đây mời nàng, trong lòng chàng tất nhiên khó chịu. Chưa kể, hắn còn là cái gai trong mắt chàng.

Lý Quân Ngọc âm thầm nhích đến gần, che thê tử ở phía sau lưng, khéo léo đẩy ly rượu ra xa, cười cười nói:

"Có diễm phúc được ngồi ăn cùng bàn với Thế tử gia, đó là vinh hạnh của phu thê hạ quan. Có điều nội tử sức khỏe không tốt, từ nhỏ đã không uống được rượu."

Dương Húc Minh "xì" một tiếng, giễu:

"Trước đây nàng ấy uống rượu mấy lần, sao chẳng thấy nhắc đến việc này?"

Vương Dao Dao thoáng chột dạ lên, len lén đưa mắt nhìn biểu ca. Chàng liếc nhìn nàng một cái, rõ ràng vẫn ôn nhu như xuân phong minh nguyệt, lại khiến nàng thoáng sợ trong lòng. Từ nhỏ, biểu ca luôn dịu dàng chiều chuộng nàng hết mực, nhưng cũng rất nghiêm khắc. Chàng không cho nàng chạm đến rượu, trước kia đi cùng với Dương Húc Minh, nàng lén uống mấy lần, cứ nghĩ là chàng không hay biết. Bây giờ bị lộ ra, nàng cũng giống như đứa trẻ làm chuyện xấu bị phụ mẫu bắt gặp, vô cùng lo lắng.

Lý Quân Ngọc tất nhiên muốn giáo huấn nàng một phen, nhưng có mặt người ngoài, chàng không tiện nói gì, chỉ liếc nàng một cái, sau đó cười cười nói:

"Nội tử trước kia còn nhỏ tuổi ham chơi, đã để Thế tử gia phải cười chê rồi."

Dương Húc Minh không đáp, chỉ nhếch môi cười.

Được ba tuần rượu, Lý Quân Ngọc nhẹ giọng hỏi:

"Thế tử gia lần này đến Tô thành, chẳng hay có việc hệ trọng gì chăng?"

Dương Húc Minh nhâm nhi rượu, bảo:

"Hoài Nam Đề đốc Tiền Ứng Quang gần đây bị kết tội cấu kết với Dự vương, bí mật tàng trữ binh khí, mưu đồ tạo phản. Ông ấy trước kia là cấp dưới của phụ vương ta, phụ vương biết rõ tính ông ấy vốn chính trực liêm khiết, khó tin có thể làm ra chuyện này, nên sai ta đến đây xem xét. Nghe nói lúc đó là do đích thân Lý đại nhân thẩm tra Tiền Ứng Quang, cũng là do ngài khiến ông ấy nhận tội. Lý đại nhân rốt cuộc đã dùng cách gì?"

Lý Quân Ngọc vẫn đang chăm chú gỡ xương cá ra, sau đó đổi đĩa cá đã được gỡ sạch xương cho thê tử, lấy đĩa còn nguyên xương về phía mình, khẽ nói:

"Miên nhi ăn cái này đi."

Bấy giờ, chàng mới ngẩng đầu nhìn Dương Húc Minh, cười bảo:

"Hạ quan không có thói quen bàn chuyện chính sự trước mặt nội tử. Nếu Thế tử gia có gì muốn tra hỏi, ngày mai hạ quan sẽ đích thân đến dịch quán hầu chuyện."

Dương Húc Minh bật cười, nói:

"Gia chỉ tùy tiện hỏi vậy thôi, Lý đại nhân không cần để trong lòng."

Sau đó, không khí bỗng chốc trở nên thật an tĩnh. Lý Quân Ngọc không để tâm người kia, vẫn ân cần gắp thức ăn cho nàng, thịt cá đều được chàng tách sẵn phần nạc, chốc chốc lại thì thầm nhắc nhở nàng ăn thêm rau, không được dùng nhiều ớt, món nào được ăn nhiều, món nào chỉ được ăn một chút. Quả thực là quan tâm từng li từng tí một, tỉ mỉ như chăm sóc trẻ con.

Dương Húc Minh thấy vậy, cuối cùng không nén được phì cười, buông một câu trêu đùa:

"Dao nha đầu cũng không phải trẻ con, Lý đại nhân có cần đến cả nàng ấy ăn gì cũng quản lý hay không?"

Lý Quân Ngọc đổ nước sôi vào ấm trà, chỉ thấy bàn tay thon dài trắng như dương chi bạch ngọc nhịp nhàng đưa qua đưa lại một lúc, đã pha xong một ấm Bích Loa Xuân. Chàng rót trà ra chén tống, rồi mới từ chén tống rót ra ba cốc nhỏ, nâng lên một cốc đưa cho nàng, sau đó mới quay sang, cười cười nói:

"Hạ quan nhìn nội tử từ nhỏ đến lớn, đã thành thói quen, khó mà sửa đổi."

Dừng một lúc, ngấp một ngụm trà, chàng lại nói:

"Nội tử đã xuất giá, gọi khuê danh của nàng thì thật không hay, mong Thế tử gia sau này giữ ý một chút."

Vương Dao Dao cảm thấy không khí bữa cơm này quá ngột ngạt, rõ ràng hai người kia đang cười cười nói nói, nàng lại như đang ở giữa chốn tên bay đạn lạc, liền kiếm cớ chạy ra ngoài hít thở một chút.

Nàng vừa đi khỏi, Dương Húc Minh đã nhếch môi, nói:

"Bản thế tử từ nhỏ đến lớn đã muốn thứ gì thì sẽ tuyệt không buông tay."

Lý Quân Ngọc khẽ cười, than nhẹ một tiếng:

"Thì ra Thế tử gia có sở thích đoạt thứ thuộc về người khác như vậy."

"Ai là kẻ thứ ba chia uyên rẽ thúy vẫn còn chưa biết. Năm đó Lý đại nhân không dùng đủ thủ đoạn, làm sao đoạt được nàng chứ? Một kẻ đến cả nhân duyên cũng phải dùng mưu kế cướp đoạt, không phải rât buồn cười sao?" Dương Húc Minh là kẻ thẳng thắn, trực tiếp mắng người trước mặt.

Lý Quân Ngọc rót thêm một cốc trà, khẽ buông một câu nhẹ như gió thoảng:

"Nhuận Chi xưa nay không thích tranh đoạt thứ gì của ai, nhưng cũng tuyệt đối không dung tha cho ai cướp đi thứ gì của mình."

Đợi Vương Dao Dao trở về, chàng đứng lên đeo lên mạng che mặt cho nàng, sau đó cúi người, nói:

"Trời đã không còn sớm, sức khỏe của nội tử không tốt, phu thê hạ quan xin cáo biệt."

Nói đoạn, chàng để lại ngân phiếu, rồi nắm tay nàng, nhẹ kéo nàng đi.

Vương Dao Dao đi được quãng, chợt quay đầu nhìn lại. Nửa khuôn mặt của nàng đã bị lớp lụa mỏng che phủ, Dương Húc Minh chỉ nhìn thấy đôi mắt đen láy thăm thẳm sầu. Hắn muốn đứng dậy, níu nàng lại, đã thấy bóng nàng khuất sau cánh cửa.

Lý Quân Ngọc đương nhiên nhìn thấy vẻ lưu luyến của nàng, đáy mắt tối lại, nhưng ngoài mặt không có biểu hiện gì, vẫn ôn nhu như nước, ân cần chu đáo.

Kiệu đi đến đầu ngõ Chu Tước, thoáng nghe mùi hạt dẻ nướng thơm lừng, Lý Quân Ngọc bảo kiệu phu dừng kiệu, xoa đầu nàng, nói:

"Vi phu đi đằng kia một lúc, nàng ở đây chờ ta, không được đi đâu, có biết không?"

Vương Dao Dao ngoan ngoãn gật đầu.

Nàng ngồi chờ một lúc, chợt thấy mấy người hốt hoảng chạy từ xa lại, vừa chạy vừa hô lớn:

"Thế tử gia rơi xuống hồ rồi! Thế tử gia rơi xuống hồ rồi! Người đâu mau cứu Thế tử!"

Lòng nàng chấn kinh, vội bước ra khỏi kiệu, hỏi một người trong số đó:

"Ai... Ai rơi xuống hồ?"

Người kia đáp:

"Là Thế tử gia!"

Vương Dao Dao biết rõ, Dương Húc Minh từ nhỏ sinh sống ở kinh thành phương Bắc, không hề biết bơi. Nếu hắn rơi xuống hồ...

Nàng run lên, liền cuống cuồng chạy về phía bờ hồ.

Kỳ thực, sở dĩ biểu ca vô cùng nghiêm khắc, không cho nàng tự ý chạy nhảy, chính là vì chân nàng bẩm sinh đã yếu ớt. Lúc còn nhỏ, phải ba tuổi nàng mới biết đi, bốn tuổi đi vẫn chưa vững. Chính vì vậy, từ nhỏ nàng đã không thích đi lại, cả ngày nằm dật dựa bên cạnh xem biểu ca đọc sách.

Bây giờ, nàng nào nghĩ được gì nhiều, chỉ biết A Minh đang gặp nguy hiểm, liền bất chấp chạy đi. Bất chợt, chân nàng bỗng bị trật khớp, chỉ thấy nhói đau một cái, nàng đã vấp ngã. Nàng cuống quýt, muốn đứng lên, chân lại đau đớn vô cùng.

Đương khi Vương Dao Dao lo lắng đến muốn khóc, chợt trông thấy một vạt áo trắng muốt xuất hiện trước mắt mình.

"Nàng đi đâu mà vội vậy?" Giọng nói ấm áp quen thuộc vang lên bên tai.

Vương Dao Dao ngẩn người, ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy biểu ca đang nhìn nàng, trong tay còn cầm một gói hạt dẻ.

Bấy giờ nàng đã không còn quan tâm đến gì nữa, chỉ biết níu lấy vạt áo của chàng, cuống quýt cầu xin:

"Biểu ca, biểu ca, chàng mau đi cứu Thế tử gia, huynh ấy rơi xuống hồ rồi, huynh ấy không biết bơi..."

Biểu ca mỉm cười, đáy mắt lại chẳng còn chút ấm áp. Chàng khẽ nói:

"Hắn ta không có rơi xuống hồ."

"Nhưng mà lúc nãy...", Vương Dao Dao lúc này mới hiểu ra, sững sờ hỏi, "Tất cả đều là chàng sắp đặt?"

Lý Quân Ngọc ngồi xuống, đưa tay nhè nhẹ vuốt tóc nàng, nói:

"Nếu không sắp đặt như vậy, làm sao vi phu biết, Miên nhi vẫn đối với hắn tình thâm ý trọng, không hề thay đổi."

Chuyện này, nếu là nam nhân khác, tất sẽ giận dữ hùng hổ. Nhưng chàng vẫn vậy, vẫn ôn hòa dịu dàng, lời nói nhẹ như không, lại khiến Vương Dao Dao thoáng run lên.

Nàng hiểu, khi biểu ca càng tức giận, chàng lại càng tỏ ra điềm tĩnh, nụ cười sẽ càng ôn nhu.
Bình Luận (0)
Comment