Tam Nguyên Chấn Thế

Chương 104


Nơi đây rất rộng lớn, từng cung đường cũng được lót gạch đá sáng bóng và sạch sẽ.

Rất nhiều người đang đi lại và không khí vô cùng nhộn nhịp.

Đúng là một nơi trung tâm dân cư, cảnh tượng này khiến Hàn Tư Không vô thức nhớ lại cảnh tượng cậu từng chứng kiến khi còn ở Lâm gia.
Một số tòa nhà là chuyên ngành dịch vụ, họ có những tấm biển quảng cáo to lớn và đẹp đẽ.

Nhiều người dừng giữa đường và quan sát xung quanh một cách cảnh giác, dù sao thì nơi đây vẫn có tệ nạn trộm cắp rất nhiều.

Và không phải ai cũng là tu tiên giả để có thể tự bảo vệ bản thân.
Thỉnh thoảng sẽ có một đoàn xe chạy ngang đường lớn, họ được bảo vệ bởi một lượng lớn người mặc giáp toàn thân và một vài tu tiên giả khác.
Đoàn xe của Tôn gia cũng là một dạng như thế, nhưng chỉ khác là họ đang di chuyển rất chậm.

Phần lớn ngoại môn đệ tử cùng hộ vệ Tôn gia đều đang di chuyển bằng chân chứ không hề ngồi xe, ngoại trừ hai vị tiểu thư là Tôn Ngọc cùng Tôn Như mà thôi.
Đích đến của họ đầu tiên là nơi tổ chức đại hội luyện đan, Tôn Như cần báo danh tại đó.

Và sau đó là cuộc gặp giữa Tôn Ngọc và một vài tông môn, gia tộc khác tại đây, bọn họ cũng cần củng cố lại mối quan hệ giữa hai gia tộc với nhau.
“Daint huynh có cảm giác hồi hộp không, nơi này thật sự là xa hoa cùng rộng lớn quá.”
Hoàng Nghi bước lên gần Hàn Tư Không và nói nhỏ, cậu nắm chặt chiếc túi trong tay và đôi mắt liên tục lướt qua nhiều địa phương dọc đường đi.
“Có chứ, hồi hộp chết đi được.”
“Thật?”
Đương nhiên là không, Hàn Tư Không từng là lính hộ vệ hoàng gia, cậu tiếp xúc toàn là những người cao quý nhất của đất nước vào thời điểm đó.

Chỉ duy nhất việc luôn giữ bản thân phải thật tập trung và tỉnh táo cũng yêu cầu rất nhiều điều kiện, làm gì còn tâm trí để mà hồi hộp cơ chứ.
“Có thể nói đây chính là nơi phồn hoa nhất Miqdeni rồi, thật đúng là quá chói mắt.”
Khương Hi cũng nói khẽ, nàng chớp chớp đôi mi và thỉnh thoảng lại nhìn thấy ai đó bay vút qua bầu trời.
Cả ba người dẫn đoàn vừa nói chuyện vừa di chuyển, sau khoảng vài giờ thì họ cũng đã tiếp cận được Luyện đan hội.

Nhưng nơi đây chỉ có luyện đan sư được phép tiến vào mà thôi, vì thế nên đoàn người chỉ có thể để lại vài người hộ tống Tôn Như và số còn lại tiến về một khu khách sạn để ở.
Riêng Hàn Tư Không lại được chọn để hộ tống Tôn Như trong lần này, cậu cũng là người có rất lớn uy tín trong cuộc hành trình này.
Tôn Như dẫn đầu và phía sau là Hàn Tư Không cùng với Khương Hi.

Dù sao thì cũng không thể để hai người đàn ông theo hộ tống riêng Tôn Như được, lỡ như có việc gì đó mà đàn ông không tiện ra tay giúp đỡ thì lại rất khó xử.
Luyện đan hội có trụ sở rộng đến hàng nghìn mét diện tích tổng, và cổng chào cũng được mạ một lớp vàng sáng bóng chói loá.

Trên cổng có một biểu tượng viên đan dược đang bốc cháy, đó chính là biểu không thể thay thế của luyện đan sư.
Tôn Như bước nhanh vào trong, nàng khoác trên người một bộ váy áo trắng xóa với biểu tượng luyện đan sư trên ngực.
“Luyện đan sư không chia phẩm chất sao?”
Hàn Tư Không nghiêng người hỏi Khương Hi, cậu thật sự chưa từng có hứng thú tìm hiểu về ngành nghề này.

Nhưng hiện tại cũng cần biết một chút, và Hàn Tư Không cũng có chút thắc mắc khi cậu từng thấy một thanh niên với biểu tượng có chút khác với biểu tượng của Tôn Như.
“Có chứ, huynh hãy nhìn về bên này.”

Khương Hi và Hàn Tư Không đang phải ngồi ở ngoài phòng chờ để đợi Tôn Ngọc, vì thế nên họ có thể nhìn thấy sơ bộ cảnh quan bên trong Luyện đan hội.

Không gian nơi đây có mùi hương thơm nhẹ của dược liệu, khá nhiều người canh gác và rất nhiều gian phòng ở khắp nơi.
Nhìn theo hướng tay của Khương Hi, Hàn Tư Không nhìn thấy một khung tranh có vẽ khoảng năm biểu tượng luyện đan sư trên đó.
“Khác nhau...!ngọn lửa?”
Cậu có thể nhận ra sự khác nhau duy nhất của các biểu tượng là ngọn lửa bao quanh viên đan có những tia lửa khác biệt.

Càng lên cao thì số tia lửa càng nhiều.
“Đúng á, có năm cấp bậc luyện đan sư.”
Khương Hi giơ bàn tay nhỏ bé của mình ra và dùng tay còn lại chỉ vào từng ngón tay trắng trẻo của mình.
“Cấp bậc đầu tiên là sơ đẳng luyện đan sư, tia lửa sẽ có hai tia.”
Hàn Tư Không gật đầu.
Dựa trên hình vẽ thì mỗi một cấp luyện đan sư sẽ có thêm một tia lửa vào biểu tượng của mình.
“Theo thứ tự là: sơ đẳng, trung đẳng, cao đẳng, nhất đẳng và cuối cùng là...”
“Thượng đẳng?”
Hàn Tư Không hỏi, cậu có chút cười cười và nói.
“Không không, ở cấp cao nhất thì chỉ đơn giản là luyện đan sư mà thôi.”
“Tại sao?”
Cậu thắc mắc, thật sự thì việc có danh xưng cũng sẽ ngầu hơn chứ.

Hoặc ít nhất là bản thân cậu nghĩ thế.
“Thì lúc đó huynh đã là chân chính luyện đan sư rồi!”
Khương Hi cười và nói, nàng ngả người ra sau ghế và bắt đầu thư giãn.
“Tốt nhỉ.”

Thời gian chờ đợi tiêu tốn khoảng nửa giờ, sau đó Tôn Như trở ra và cả ba quay về khách sạn một cách yên bình.
Địa điểm khách sạn không quá gần Luyện đan hội, nhưng cũng không tính là xa.

Với kiến trúc cổ kính cùng rất nhiều cảnh vật đẹp mắt, nơi đây thật sự rất đáng để ở lại trong một khoảng thời gian.
Hàn Tư Không chắn trước mặt Tôn Như và mở cửa phòng cho nàng, cậu gật đầu nhẹ với Khương Hi phía sau và nhanh chóng xoay người rời đi.
“Daint huynh, mọi chuyện tốt chứ?”
Hoàng Nghi và Hàn Tư Không được phân công cùng phòng với nhau, cậu gật đầu với Hoàng Nghi và tiến đến chiếc bàn nằm ngay dưới cửa sổ và lấy từ nạp giới ra hai mảnh giấy trắng tinh.
Đây chính là hai mảnh bản đồ Thành Đô có được từ nhiệm vụ của hệ thống, cậu nhẹ nhàng ghép chúng lại và ngay lập tức một nửa tấm bản đồ được hình thành.
“Quả nhiên là cần bốn mảnh.”
Hàn Tư Không nói thầm, cậu vào lần đầu nhận lấy mảnh bản đồ thì đã có nghi ngờ này.

Nhưng thật tệ rằng cậu đã đúng, hai mảnh này chỉ là một nửa bản đồ mà thôi.
Tấm bản đồ vẫn chưa hiện lên bất kỳ hình thù gì, nhưng cho đến khi có đầy đủ cả bốn mảnh thì Hàn Tư Không mới cần phải lo lắng.

Mà cơ bản thì cậu cũng đâu cần phải lo lắng, dù cho khi cả bốn mảnh hợp lại vẫn chưa hiện hình cũng chẳng ảnh hưởng gì đến cậu cả.
“Huynh lại định tu luyện sao?”
Hoàng Nghi vừa tập hít đất vừa hỏi dò, cậu đang bắt chước theo những thói quen luyện tập hằng ngày của Hàn Tư Không.


Có lẽ cũng đã được một tháng rồi.
“Ừ, vừa mới đột phá lên trung kỳ nên cũng cần cố gắng thêm.”
“Tuyệt thật.”
Gương mặt Hoàng Nghi phảng phất chút buồn rầu, cậu vẫn nhớ rất rõ cảm giác vô lực khi đứng trước Ma thú.

Hoàn toàn yếu đuối.
“Đệ cũng cần phải cố gắng.”
“Cố gắng sao? Vẫn cứ là thôi đi.”
Đáp trả câu động viên của Hàn Tư Không, Hoàng Nghi lắc nhẹ đầu.
“Đệ không có thiên phú tu luyện, càng không có tiên pháp hay thiên tài địa bảo gì cả, để có thể được như huynh thì chắc phải dùng mấy lần cuộc đời mất.”
Hàn Tư Không cũng chỉ có thể im lặng, nếu là cậu của trước kia thì có thể dễ dàng phản bác với Hoàng Nghi rằng “Huynh cũng đâu có thiên phú, chỉ là sự cố gắng mà thôi.”
Nhưng hiện tại thì lại không như thế, cậu từ khi có được Hỗn Độn Chân Tâm thì cảnh giới đã tăng cường rất nhanh.

Tuy rằng là do sự thôn phệ vô tội vạ của Tâm Niệm.

Nhưng sự thật là nó đã giúp đỡ rất nhiều cho cậu trong việc tu luyện vẫn ở đó, nó chính là thiên phú mà cậu từng thiếu sót.
Vì thế nên hiện tại Hàn Tư Không hoàn toàn không có tư cách nói về sự cố gắng, bởi vì cậu đã không còn là người dựa vào sự cố gắng để phát triển.
“Vậy sao, chúc đệ may mắn vậy.”
Hàn Tư Không nói một cách chậm rãi và đôi mắt nhẹ nhàng khép lại.
“Đệ đã có cuộc đời rất may mắn rồi.”
Hoàng Nghi nói, đôi mắt cậu nhìn lướt qua chiếc gương lớn trong phòng và thấy một dáng người có phần gầy gò cùng mỏi mệt.
“Thật đáng ghét, đệ ghét bản thân mình.”
Âm giọng Hoàng Nghi tuy rất nhỏ, nhưng Hàn Tư Không vẫn có thể nghe được trong không gian yên tĩnh gần như tuyệt đối của căn phòng.
“Đệ rất yêu thích Khương Hi nhỉ?”
Cậu nói, đôi mắt vẫn đang nhắm chặt lại.
“Ừm, nàng xinh đẹp, thiện lương, dùng sự công bằng để đối xử với tất cả mọi người.”
Im lặng trong vài giây, Hoàng Nghi tiếp lời.
“Nhưng nàng càng tỏa sáng như thế, đệ càng hiểu ra sự cách biệt giữa mình và Khương Hi là lớn đến thế nào.

Cũng chỉ là hai chữ Không Thể mà thôi.”
“Vậy sao?”
Hàn Tư Không chầm chậm mở đôi mắt đen ra, cậu chớp nhẹ vài lần và hướng đồng tử về phía Hoàng Nghi đang ngồi bệt dưới sàn.
“Đệ không xứng với cô ấy, cho đến khi những suy nghĩ tiêu cực đó hoàn toàn tan biến.

Đệ mãi mãi sẽ không thể xứng với Khương Hi được.”
“Huynh biết rõ cách biệt mà, đệ làm sao có thể với tới nàng chứ?”
Một cơn đau đầu chạy dài khiến Hàn Tư Không vô thức nhăn mặt lại, cậu dùng một tay sờ trán mình và các dòng ký ức bỗng nhiên có chút hỗn loạn.
“Từ khi nào chú mày lại quan tâm danh dự như thế vậy? Không phải vì Aria và mẹ mi vẫn đang ở đó hay sao? Tưởng anh mày không biết à?”
Một giọng nói trầm ấm và vô cùng quen thuộc vang lên trong đầu cậu, là Daint đang nói.


Nhưng anh ấy đang nói về thứ gì, tại sao cậu lại không có bất kỳ ký ức gì về chuyện này?
“Aria không nằm trong tầm với của tôi đâu, anh biết mà?”
Lại một giọng nói khác vang lên, lần này là một âm giọng hoàn toàn xa lạ.

Nhưng bằng cách nào đó, Hàn Tư Không cảm giác như thể người vừa nói là chính mình vậy.
Đôi môi cậu vô thức cử động, dòng ký ức phát ra một câu nói và miệng cậu cũng bộc phát nó thành lời.
“Thế thì chú mày chỉ cần tu luyện đến mức đủ mạnh là được?”
“Thế thì chú mày chỉ cần tu luyện đến mức đủ mạnh là được?”
Hoàng Nghi nhìn thấy hành động kỳ lạ của Hàn Tư Không, nhưng cậu cũng không thể giải quyết và cũng không biết cách giải quyết gì cả.

Mọi chuyện xảy ra khá nhanh, Hàn Tư Không ngay sau đó thốt lên một câu nói với âm giọng cao hơn bình thường.
“Tu luyện?”
Quay đầu nhìn một lượt xung quanh mình, Hàn Tư Không chợt có chút run rẩy trong tim.

Cảm giác này giống hệt như cậu vừa tìm thấy một thứ gì đó mình đã lãng quên rất lâu, nhưng cảm giác lại biến mất rất nhanh chóng.
“Ký ức của mình, đã bị xáo trộn.”
Hàn Tư Không nói thầm trong lòng, cậu biết những thứ mình vừa được nghe trong đầu là một dòng chảy ký ức.

Và bằng cách nào đó, nó đã bị tác động khiến sự tồn tại trở nên mong manh và mềm yếu đến thảm thương.
[Thông tin: Ký ức bị che lấp]
[Thông tin: Đang tính toán những khả năng giải phong ký ức]
[Thông tin: Không có thông tin]
Aria là ai? Người đã xuất hiện trong những câu nói quen thuộc này là ai? Là người đã bị xoá khỏi trí nhớ của cậu sao?
“Hệ thống, có thể đổi điểm tích lũy để lấy thông tin về người tên Aria này không?”
[Thông tin: Dùng điểm tích lũy thất bại – Cấp độ hệ thống không đủ tra xét thông tin đối tượng]
“Vậy cấp bao nhiêu mới có thể tra xét?”
[Thông tin: Không có thông tin]
Hàn Tư Không trầm mặc, cậu siết chặt nắm tay và trong lòng trỗi dậy một cảm giác thiếu sót, bất an kỳ lạ.
“Huynh đang nói về tu luyện?”
Hoàng Nghi bên cạnh hỏi dò, cậu thấy Hàn Tư Không đang ôm đầu và sau đó nói với cậu một câu khuyên bảo, nhưng Hoàng Nghi cứ có cảm giác rằng câu nói đó không dành cho cậu.
“Ừm.”
Hàn Tư Không gật đầu, cậu lướt nhìn bảng thông báo trước mặt và đầu cũng dần dịp bớt đi cơn đau.
Đã có thể chắc chắn cậu bị ai đó tác động vào ký ức, và người đó thậm chí còn có thể tránh được khả năng phân tích của hệ thống.
Nhưng, tại sao?
Cậu không phải là người mang sứ mệnh đặc biệt, cũng không phải kẻ đủ mạnh để bị ai đó nhắm tới.

Rốt cục là ai đang nhắm vào cậu, và lý do là gì?
“Huynh ổn chứ? Đau đầu sao?”
Hoàng Nghi tiến lại gần Hàn Tư Không với vẻ mặt lo lắng, cậu nhìn thấy dáng vẻ có chút khổ sở và đau đớn kia của người huynh đệ mình và trong lòng không khỏi có chút tự trách.
“Một chút thôi, nói tới đâu rồi?”
Hàn Tư Không lấy lại vẻ mặt bình thản, hiện tại chuyện cần làm vẫn là tập trung để tu luyện và làm nhiệm vụ có thêm điểm tích lũy.

Thông tin mà hệ thống đưa cho sẽ giúp cậu hiểu hơn về những chuyện mình chưa biết.
Và cần phải nâng cấp thêm cho hệ thống, với cấp bậc hiện tại của hệ thống thì không thể tiếp cận những thông tin quá cao.

Mặc dù có đủ điểm tích lũy cũng không thể tra xét hoàn toàn, điều này là một bất tiện thật sự rất lớn.
“Không quan trọng đâu, huynh cứ tiếp tục tu luyện đi.

Đệ luyện tập thể chất thêm chút nữa.”

Hoàng Nghi nói và lùi người lại, cậu chống hai tay xuống đất và bắt đầu hít đất một cách chậm rãi.

Truyện Đông Phương
“Cách này không hữu hiệu đâu.”
“Đệ biết.”
Đáp trả Hàn Tư Không, Hoàng Nghi hít thở mạnh và ngừng động tác lại.
“Nhưng nếu đã hứa không sử dụng tu vi thì đệ cần phải có sức mạnh thể chất, hoặc võ công.

Nhưng huynh đã nói rằng đệ không đủ sức để rèn luyện võ thuật.”
Hàn Tư Không gật đầu, Hoàng Nghi thật sự là không đủ điều kiện để tập luyện võ thuật.

Và sức khỏe của cậu ấy thậm chí chỉ là việc luyện tập thể lực cũng là là rất chật vật.
“Tại sao đệ lại muốn trở thành người hùng đến thế?”
Rõ ràng không có lý do cụ thể cho việc này, Hàn Tư Không luôn cảm giác khó hiểu khi Hoàng Nghi cứ cố gắng biến bản thân trở thành một anh hùng hiệp nghĩa.

Mặc dù điều đó là tốt, nhưng nó không hề thực tế.
“Lý do sao, chắc là vì đệ muốn giúp đỡ những người yếu đuối.

Vì thế giới này không hề công bằng, những kẻ mạnh mẽ tàn bạo người yếu hơn mình và cúi đầu trước những kẻ mạnh khác.”
Hoàng Nghi dùng đôi mắt có phần nào đó kiên định nhìn về phía Hàn Tư Không, cậu tiếp lời.
“Không phải ai có thực lực mạnh mẽ cũng tốt như huynh cả, bản chất con người sẽ bộc lộ càng nhiều khi bản thân có được vị trí càng cao.”
“Đệ có vẻ chỉ nhìn vào mặt tối.”
Hàn Tư Không nói nhẹ, cậu cũng không phải người chưa từng suy nghĩ như thế.

Nhưng hiện tại thì không, hoàn toàn không!
“Mặt tối chính là bản chất của thế giới, đệ chỉ nghĩ rằng sẽ thật tuyệt nếu có ai đó tiến đến và giúp đỡ mình trong lúc mình khốn cùng nhất.”
Im lặng hồi lâu, Hoàng Nghi mỉm cười nói.
“Và lúc đó huynh đã đến, Daint huynh đã trở thành anh hùng cứu rỗi cuộc đời đệ.

Và đệ lại càng muốn bản thân trở nên giống như huynh vậy.”
“Trở nên...!giống như ta?”
Hàn Tư Không bỗng chốc nở một nụ cười khổ và đầy gượng gạo, cậu mà là một anh hùng ư?
Cái thể loại anh hùng nào lại giết cả ngàn người tại cung điện Serbia?
Loại anh hùng nào lại phạm sai lầm cơ bản và hại chết người khác?
Và loại anh hùng nào lại không thể cứu giúp Lâm gia vào thời điểm hiểm cảnh nhất?
Hàn Tư Không chắc chắn không bao giờ là một anh hùng, cậu không còn có những suy nghĩ như thế.

Hiện tại chỉ cần cố gắng sống và nếu may mắn, cậu có thể trở nên đủ mạnh mẽ và lần nữa tiến đến Eilrine.
Nơi đó có người mà cậu đã gửi gắm tình cảm, mặc dù nàng có vẻ như không có cảm xúc tương tự dành cho cậu.
“Ta không phải anh hùng, và thật lòng, đệ có thể trở nên tốt hơn thế.”
Chậm rãi trong từng câu chữ, Hàn Tư Không đang đưa ra lời khuyên dành cho Hoàng Nghi và cũng ngầm khẳng định lại bản thân mình.
Cậu, không phải kẻ có thể trở thành anh hùng.
“Huynh thật sự nghĩ như thế?”
“Ừm, cũng đến lúc nghỉ ngơi rồi.”
Nói đoạn, Hàn Tư Không nhanh chóng ngả người và nhắm nhẹ đôi mắt lại.

Cậu hiện tại cũng đã hết việc phải làm, kể từ ngày mai thì chỉ cần đợi đại hội luyện đan tổ chức xong là có thể trở về.
Hoàng Nghi có chút thơ thẩn nhìn Hàn Tư Không, nhưng cậu cũng chỉ im lặng và tiếp tục quá trình tập luyện của mình..

Bình Luận (0)
Comment