Tam Nguyên Chấn Thế

Chương 50


Ầm!!!
Cột nước từ vùng biển bỗng dưng xuất hiện và hướng thẳng lên bầu trời tạo thành một cơn lốc xoáy bằng nước khổng lồ.

Hải Long Xà quay đầu lại và hai đôi mắt bắn mạnh ra một chùm sáng lớn.

Lốc xoáy khổng lồ bị đóng băng ngay lập tức và nó đứng yên tại giữa biển như một tượng đài.
Hàn Tư Không giật mình lui nhẹ vài bước, một cảm giác lạnh lẽo đến thấu xương khiến cậu có chút không quen.

Chùm sáng đó đã hoàn toàn đóng băng cả một vùng biển sâu chỉ trong giây lát, và dường như đó không phải là át chủ bài hay chiêu cuối của Hải Long Xà.
Sa Quy nhô cái đầu cá xấu của mình ra, đầu nó mọc đầy những gai nhọn và từng cái một bắt đầu bốc cháy.
Các gai nhọn nhanh chóng bị bao phủ bởi một ngọn hỏa diễm màu cam sáng, Sa Quy gầm gừ và vùng đất đá xung quanh bỗng chốc nứt nẻ ra một cách nhanh chóng.
Thân thể to lớn đồ sộ của Sa Quy như thể bị sụp xuống nền đá, nó chui thẳng vào trong lòng đất và những gai nhọn cũng bị ẩn sâu vào lòng đất.
Hải Long Xà chớp chớp hai đôi mắt của mình, nó khè cái lưỡi dài và phun ra một hơi sương lạnh.

Hải diên ma tâm thuỷ cũng bị bao bọc bởi làn sương này, chỉ có điều là nó hoàn toàn không chịu ảnh hưởng gì cả.
Hàn Tư Không bắt đầu có chút suy nghĩ, bỗng nhiên cậu rùng mình vì dòng suy nghĩ vừa chạy qua đầu mình.
Hải Long Xà dần dần hạ đầu của nó xuống gần Hải diên ma tâm thuỷ, bốn con mắt màu đen đỏ lẫn lộn nhìn chằm chằm vào đóa hoa.
Ngay thời điểm Hải Long Xà cúi đầu xuống gần cây hoa, mặt đất chuyển hoá dữ dội.

Từng đợt rung chấn xuất hiện và Hải Long Xà phun nhanh thêm một làn sương độc màu xanh lục sẫm, nó ngóc cái đầu khổng lồ lên và một loại cái khối băng nhọn ngưng tụ nhanh trong không khí.
Từng khối băng được kết tinh từ làn sương cùng với nước biển nên nó mang theo một màu xanh biếc của biển, một kích thước to như thân cây trưởng thành và các đầu nhọn như được vót gọt một cách cẩn thận.
Xung quanh Hải Long Xà hiện tại đang có khoảng hai mươi khối băng như thế, mặt đất vẫn đang rung lên rất kịch liệt.

Hải diên ma tâm thuỷ tuy rằng cũng nằm trong vùng ảnh hưởng nhưng nó lại đang được một vòng sáng nhè nhẹ bảo vệ hoàn toàn an toàn.
Từ trong mặt đất phóng mạnh ra nhiều đợt gai nhọn, từng chiếc gai đều nhỏ hơn các khối băng đang lơ lửng rất nhiều nhưng lại mang theo một thân hỏa diễm mà lao lên.

Hải Long Xà là ma thú thuỷ hệ, về cơ bản thì thuỷ khắc hoả nhưng trong trường hợp đẳng cấp của hai ma thú đều là Cao cấp 8 thì hoả diễm ở thời điểm này đã mang theo uy lực đủ để uy hiếp đến Hải Long Xà.

Nhất là với tình hình hiện tại khi nó vừa chủ động sử dụng một kỹ năng băng hệ.
Sa Quy gầm lên một tiếng từ dưới lòng đất, nó đau đớn rên rỉ một hồi và nhanh chóng trồi người lên.
Hải Long Xà lắc lắc thân rắn và né được một vài gai nhọn, nhưng cũng có vài cái lại đi thẳng đến phần thân của nó.

Một làn sương đặc màu xanh lục phụt mạnh ra từ thân của Hải Long Xà, nó hít mạnh làn sương đó vào miệng và các gai nhọn cũng đồng thời bị tan đi hoàn toàn.
Một đoạn thời gian ngắn trôi qua trong sương mù và sóng biển, từng đợt năng lượng bị dao động tạo ra những hiện tượng phá huỷ không gian.

Sa Quy lần đầu chui lên từ dưới lòng đất và nó tạo một vòng giáp xoay quanh bản thân.
Hàn Tư Không nín thở và theo dõi, dựa theo hành động của Sa Quy thì nó đã mất dần đi khả năng chiến đấu của mình, hiện tại cũng chỉ có thể phòng thủ bị động và thậm chí là nó không thể tìm cách trốn thoát.
Hải Long Xà vươn đầu lên hàng trăm mét trên cao, nó đưa bốn mắt mang đầy sát khí nhìn vào Sa Quy.

Một loạt các khối băng phóng thẳng xuống mai rùa và một trong số chúng dễ dàng xuyên thủng qua lớp lá chắn, phá vỡ mai rùa.
Sa Quy gầm lên một tiếng đau đớn, nó cố tạo ra một quả cầu năng lượng trước mặt nhưng lại bị một chiếc đuôi khổng lồ quật thẳng vào đầu, vỡ nát.
Máu bắn tung toé và đầu của Sa Quy bị đuôi Hải Long Xà đập nát đến chẳng còn lại gì.

Mai rùa cũng đã bị khối băng chấn nát thành từng mảnh.
Cao cấp 8 ma thú hùng mạnh cứ thế mà vẫn lạc tại đây.
Hàn Tư Không chầm chậm quan sát, cậu vẫn chưa nhìn thấy sức mạnh của một Cao cấp 8 ma thú ở Sa Quy.

Có lẽ nó đã xảy ra chuyện gì đó dẫn đến sức mạnh bị hao mòn.
Hải Long Xà hạ thân mình xuống chỗ Hải diên ma tâm thuỷ, nó nhẹ nhàng nằm xuống cạnh đoá hoa và chợp mắt lại.
Làn sương dần tan đi và đóa Hải diên ma tâm thuỷ vẫn yên vị tại vị trí cũ, nó dường như không có chút tổn hại nào cả.
Thân thể khẽ động và Hàn Tư Không lập tức biến mất, cậu phóng với tốc độ khủng khiếp và nhanh chóng trở về hội họp với Diệu Tiên.
...
“Cái gì? Anh bị điên à?”
Diệu Tiên hét lớn, nàng ngay lập tức che miệng lại như thể vừa lỡ lời vậy.

Hàn Tư Không vừa trở về, cậu kẻ cho nàng nghe về những chuyện đã xảy ra.

Sa Quy bị giết hại, Hải Long Xà đang canh giữ Hải diên ma tâm thuỷ.

Việc đoạt lấy chắc chắn là không thể, vì thế nên cậu đã đưa ra một ý tưởng.
“Lấy anh làm mồi để nhử Hải Long Xà rời khỏi đó, và tôi sẽ tiếp cận Hải diên ma tâm thuỷ để hái nó?”
Diệu Tiên chau mày lại và có chút nhức đầu, nàng không tin tưởng được Hàn Tư Không lại dám đề nghị một việc nguy hiểm đến thế.
Nhưng trùng hợp rằng đó là cách duy nhất mà cả hai có thể dùng để hái đóa Hải diên ma tâm thuỷ một cách chắc chắn nhất.
“Ừm! Tốc độ của Hải Long Xà thật sự rất nhanh, nó còn có khả năng tấn công từ khoảng cách rất xa.

Vì thế nên tôi định sẽ làm sao nhãng nó ở một khoảng cách đủ xa để nó buộc phải tiếp cận.”
“Đòn tấn công từ anh sẽ không làm gì được nó đâu, chẳng phải sẽ rất hiển nhiên nếu Hải Long Xà cứ bỏ mặc anh tấn công nó và không thèm để ý thì sao?”
Diệu Tiên cho rằng kế hoạch tấn công từ xa kia thật là trẻ con, dù cho Hàn Tư Không có bản lĩnh cùng thực lực khá ổn nhưng cũng còn lâu mới đủ sức để Hải Long Xà để mắt đến.
“Tôi đâu có nói sẽ tấn công Hải Long Xà.”
Hàn Tư Không cười cười và nói, cậu có chút suy tư.
“Đừng bảo với tôi là anh định tấn công Hải diên ma tâm thuỷ?”
Diệu Tiên có chút ngạc nhiên, nhưng ý kiến này thật ra lại rất có lý đấy chứ.
“Ừm, Hải Long Xà đã cố gắng bảo vệ Hải diên ma tâm thuỷ trước sự tấn công của Sa Quy.

Vì thế...”
“Anh sẽ chết rất nhanh và rất thảm đấy!”
Diệu Tiên bật người dậy, nàng chỉ thẳng ngón tay vào trán Hàn Tư Không.
Đổi lại với hành động kia của Diệu Tiên, Hàn Tư Không cũng chỉ cười cười và lắc đầu nhè nhẹ.
“Cứ tin tôi.”
Cậu nắm lấy bàn tay thon thả trắng ngần của Diệu Tiên, ánh mắt cũng quét nhanh một vòng nơi gương mặt nàng.
“Tôi cũng không định tò mò đâu, nhưng mặt của cô?”
“Anh muốn nhìn sao?”
Hàn Tư Không gật đầu, thân hình của Diệu Tiên thật sự rất đẹp, làn da cũng trắng sáng mịn màng hơn những cô gái bình thường rất nhiều.

Chỉ có khuôn mặt luôn được quấn chặt băng trắng mà thôi.
“Tôi sẽ cho anh thấy, sau khi chuyện này hoàn thành.”
Diệu Tiên cười nói.
“Nhỡ tôi chết thì sao, lỗ quá rồi.”
Hàn Tư Không có chút trêu đùa nói, cậu đang cảm thấy khá thoải mái vào lúc này.
“Vậy tôi sẽ cho anh xem khi chúng ta gặp lại nhau dưới địa ngục.”
Diệu Tiên lại cười thêm lần nữa, nàng có vẻ cũng đang khá thoải mái.
Lần này thì Hàn Tư Không lại chẳng đưa ra biểu cảm gì, cậu xoay người đi và phóng nhanh khỏi nơi đây.
Cả Hàn Tư Không và Diệu Tiên dừng chân tại một gò đá cao, hai người đồng thời nhìn về phía mãng xà vẫn đang nằm quấn quanh Hải diên ma tâm thuỷ.
“Được rồi, cô đi bên phải, và cố để hái đóa hoa đó nhanh nhất có thể.

Tôi e là mình sẽ phải chạy rất xa đấy!”
Hàn Tư Không nói một cách chậm rãi, Diệu Tiên đang gần cậu cũng chỉ im lặng và gật đầu.
Đôi chân nhích nhẹ và thân thể Hàn Tư Không nhảy thẳng lên gò đá đối diện, cậu lôi ra một thanh trường thương đã bị vỡ đi phần lưỡi và có chút rách nát.
Cậu lướt nhanh ra một khoảng cách đủ xa để Hải Long Xà không vô tình chú ý đến Diệu Tiên, chỉ cần một trong hai gặp vấn đề thì khả năng cao là cả hai người đều có thể gặp nhau dưới địa ngục.

Và Hàn Tư Không lại chẳng muốn như thế.
Siết chặt trường thương trong tay, Hàn Tư Không hít nhẹ một hơi và bắt đầu nhắm đến đóa Hải diên ma tâm thuỷ.
Kim Trảo!
Cậu sử dụng Kim Trảo để cường hoá sức mạnh đôi tay, lực lượng cánh tay của Hàn Tư Không được vận dụng đến mức tối đa.
Vút!!!
Xoẹt!!!
Trường thương xé toạc không khí và lao thẳng đến Hải diên ma tâm thuỷ.

Hải Long Xà vẫn đang nhắm chặt hai đôi mắt lại, nó dường như chẳng để tâm gì đến trường thương đang lao đến.
Ầm!!!

Trường thương bị bật mạnh ra khi chỉ vừa đến đủ gần Hải Long Xà, nó như thể chạm vào một màn chắn vô hình cứng rắn vậy.
Hàn Tư Không chau mày lại, cậu cũng đã nghĩ đến khả năng này, nhưng lại không ngờ được Hải Long Xà còn rất cẩn thận khi bao trùm cả Hải diên ma tâm thuỷ bên trong lớp bảo hộ của mình.
Hải Long Xà dùng một ánh mắt có phần tức giận về phía Hàn Tư Không, nó ngóc cái đầu rắn khổng lồ lên một khoảng cao và thân thể dần dần chuyển động.

Một cảm giác lạnh lẽo gần như lan toả ra cả một vùng rộng lớn, Hàn Tư Không nhận biết được một luồng sát khí khủng khiếp đang ép chặt lấy cậu.
“Chết!”
Hàn Tư Không gần như giật mình hét lên, cậu cố xoay người đi như thể cố tránh né gì đó.
Nhưng một âm thanh như tiếng vải rách và tiếng thịt nát vang lên.
Cánh tay phải của Hàn Tư Không bị chấn nát ngay lập tức, ngay cả cảm giác đau đớn cũng gần như không kịp xuất hiện.
Cậu bước nhanh một chân về sau và phóng mạnh bản thân lùi về, thân thể Hàn Tư Không hiện tại có chút mất thân bằng do vừa mất đi cả cánh tay phải.
“Ặc!!!”
Hàn Tư Không dùng tay trái để cầm chặt vết thương, cậu có cảm giác đau nhưng không muốn phải phân tâm vào lúc này, ít nhất là vào thời điểm cái đuôi của Hải Long Xà lại lần nữa tìm đến cậu.
Cái đuôi lớn đó vừa mới vụt mất cánh tay của Hàn Tư Không, cậu không thể né được tốc độ đó.

Cũng không đủ nhanh để phản xạ lại những hành động của Hải Long Xà, Hàn Tư Không chỉ có thể cố lách người đi dựa theo bản năng mà thôi.
“Diệu Tiên! Không!”
Hàn Tư Không đã tìm kiếm vị trí của Diệu Tiên trong lúc cậu đang chật vật tránh né đi những đòn vụt khủng khiếp của Hải Long Xà.

Nhưng ở một vị trí xa xa là một cô gái đang nằm yên bất động trên mặt đất, với thân thể chỉ còn lại phần thân trên.
Diệu Tiên đã bị Hải Long Xà phát hiện và nàng dĩ nhiên không thể tránh né như Hàn Tư Không, toàn bộ phần thân dưới bụng đều đã bị đánh nát.
Máu tươi chảy đầy trên đá, các phần nội tạng bị trào ngược ra, Diệu Tiên nằm im bất động như một khúc cây khô ngay tại đó.

Hàn Tư Không cảm giác được một sự tức giận hiện sâu trong lòng ngực mình, cậu đã đưa ra kế hoạch này mặc kệ sự ngăn cản của Diệu Tiên.
Và hiện tại thì sao?
Hàn Tư Không bị mất một tay, Diệu Tiên cũng không khác gì người đã chết.

Chuyện tương lai là gì thì không nói cậu cũng đã hoàn toàn biết rõ.
Sự ngu dốt cùng tầm nhìn hạn hẹp chính là thứ đã đưa cả hai người họ vào tình cảm này, Hàn Tư Không đã quá tự tin khi nghĩ rằng bản thân có thể chống chọi lại được với Cao cấp 8 ma thú.
Sai lầm!
Hàn Tư Không chặn lại đòn quật đuôi bằng Kim Trảo, cậu bị đập mạnh về sau hàng trăm mét, một cảm giác như thể xương toàn thân đã gãy vụng khiến Hàn Tư Không có chút mong lung.
Phần nào đó trong thân tâm Hàn Tư Không đã mong muốn rằng đây chỉ là giấc mơ, rằng việc cậu lập kế hoạch chưa từng tồn tại.
Nhưng đã quá trễ.
Hải Long Xà hạ ánh mắt chứa đầy sát khí của nó xuống, cái đuôi cũng hoàn toàn thu về, có lẽ nó xem rằng Hàn Tư Không đã không khác gì Diệu Tiên, đều đã trở thành xác chết.
“Hộc!!!”
Hàn Tư Không phun mạnh một ngụm máu, cậu cảm giác được một mảnh vỡ xương sườn của mình vừa ghim vào nội tạng.

Cảm giác bị đâm từ bên trong thật ra chẳng dễ chịu một tẹo nào cả.

Kim Trảo!
Cánh tay trái được cường hoá và Hàn Tư Không chống lấy cơ thể của mình, cậu nhắm chặt mắt và đưa tâm niệm của mình vào một cõi hư vô.
Ma tâm!
Năng lượng màu đen tuôn ra từ giữa ngực Hàn Tư Không, lần này nó không mang theo khả năng chữa bệnh như những lần trước mà chỉ là một dạng bao bọc cường hoá cơ thể của cậu.
“Mình vẫn chưa biết cách sử dụng nó, mình chỉ có thể cho phép nó làm gì mà thôi.”
Hàn Tư Không nói thầm, cậu chầm chậm mở rộng đôi mắt của mình ra, hiện tại hai hốc mắt của Hàn Tư Không đã hoàn toàn trở thành màu đen.

Con ngươi biến mất mà thay vào đó là hai hốc mắt đen ngòm gớm ghiếc.
Có lẽ do thiếu kiến thức nên Hàn Tư Không đã cho rằng Ma tâm có thể thực hiện việc này, nhưng cậu chắc chắn sẽ không biết một việc rất quan trọng rằng: Ma tâm về cơ bản không có khả năng tạo ra nguồn năng lượng đen để cường hóa hay chữa lành vết thương, nó chỉ tăng cường tốc độ tu luyện mà thôi.
Cánh tay phải đã hoàn toàn bị chấn nát, phần vết thương nơi đó cũng đã được năng lượng đen cầm máu.

Hàn Tư Không đứng thẳng người và nhìn về phía Diệu Tiên một lần nữa.
Cậu vẫn chưa thể nói câu xin lỗi, ít nhất là khi cậu vẫn chưa phải trả giá cho sai lầm của mình.


Cho đến lúc đó, Hàn Tư Không chưa có tư cách để xin lỗi Diệu Tiên.
Vù!!!
Một làn gió lạnh lẽo thổi lên, Hàn Tư Không siết chặt nắm tay đến rỉ máu, cậu hướng đôi mắt đen đặc về phía Hải Long Xà.

Và như thể cảm nhận được ánh nhìn từ cậu, Hải Long Xà ngước đầu nhìn lại, nó run run cái đuôi lớn và ngay lập tức Hàn Tư Không bị đánh bay.
Ầm!!!
Một khối đá ngay lập tức bị chấn nát, Hàn Tư Không phóng nhanh ra từ chỗ đổ nát đó và hoá thành một vệt đen dài lao đến thẳng Hải Long Xà.

Cậu lao đến như thể đang không cần mạng mình vậy.
Vụt!
Rầm!!!
Hải Long Xà thở mạnh ra một luồng lực lượng mạnh như đại pháo, Hàn Tư Không lần nữa bị đánh bật đi.

Nhưng lần này cậu đã có thể tự dừng bản thân lại.
“Phụt!”
Hàn Tư Không phun nhanh một ngụm máu, dù cho có sử dụng Ma tâm để chiến đấu thì khoảng cách giữa cậu và Cao cấp 8 ma thú vẫn là không thể san lấp.

Hàn Tư Không nắm chặt bàn tay và lần nữa lao đến.
Oành!!!
Cậu đấm thẳng vào thân Hải Long Xà, một cảm giác cứng như thể kim loại khiến bàn tay Hàn Tư Không rung lên và gần như bị bật ngược ra.
Phần vảy của Hải Long Xà quá cứng so với mức sát thương mà Hàn Tư Không có thể gây ra, cậu lần nữa thu tay về và đấm mạnh vào nó.
Oành!!!!!!!
Lần nữa!
Oành!!!!!!!!!
Hàn Tư Không điên cuồng đấm vào thân Hải Long Xà, nó đưa ánh mắt như thể đang nhìn thấy một dạng sâu bọ về phía Hàn Tư Không.
“Ahhhhh!!!”
Cậu điên cuồng la hét, xương bàn tay trái đã hoàn toàn bị đánh nát.

Cả bàn tay Hàn Tư Không đã được cường hóa bởi Kim Trảo vẫn hoàn toàn trở thành một khối thịt bầy nhầy.
Thâm tâm Hàn Tư Không như thể đang bị xé toạc ra, cậu cảm nhận bản thân đã dùng hết sức lực.

Xương đã gãy vụn gần như toàn bộ, máu cũng đã mất đi quá nhiều.
Hải Long Xà khè cái lưỡi lớn của nó ra và nhanh chóng thu lại, hai đôi mắt cũng hoàn toàn khép lại như thể nó đang muốn nghỉ ngơi.
Nắm tay dừng lại, Hàn Tư Không ngã ngửa ra sau và cả cơ thể cậu đập mạnh xuống nền đá.
Một cảm giác lạnh nơi lưng và cảm giác nóng toàn thân khiến Hàn Tư Không hô hấp một cách khó khăn, cậu hít thở một cách chật vật và đôi mắt cũng đã dần dần trở nên trong suốt.
“X-Xin lỗi!”
Hàn Tư Không nói lớn trong lòng, cậu đã đưa ra suy đoán sai lầm và nhận lấy hậu quả thích đáng.

Nhưng Diệu Tiên thì lại không đáng bị như thế, nàng ấy không xứng đáng phải chịu chung kết cục như cậu.
Ma tâm lần nữa tràn ra từ giữa lồng ngực, Hàn Tư Không xoay người và bò dậy.

Cậu nghiến chặt răng đến mức khuôn miệng tuôn ra máu tươi không ngừng, giờ đây Hàn Tư Không còn có thể làm gì.
Hải Long Xà rõ ràng không thèm quan tâm tới cậu, cho dù nó có cho phép Hàn Tư Không tấn công một cách thoả thích thì cậu cũng chẳng có năng lực đó.

Chẳng có cái năng lực làm điều gì cả.
Hàn Tư Không bò một cách chậm rãi về phía xác của Diệu Tiên, mùi máu tanh nơi đây khiến cậu không thể kiềm được cảm giác đau xót.
Một cảm giác tự trách đến vô cùng, nếu cậu có nhiều sức mạnh hơn thì chuyện này đã không xảy ra.
Nếu cậu thông minh và sáng suốt hơn thì kế hoạch ngu dốt này sẽ chẳng ra đời.
Nếu cậu có thể trở về quá khứ thì chuyện này đã có cách giải quyết khác.
Nếu...
“Chỉ là nếu...!Mà thôi...”
Hàn Tư Không thì thào, nước mắt đã dần xuất hiện trên mặt cậu.

Một cảm giác bất lực đến tột cùng khiến cậu không thể kiềm chế được sự ghét bỏ bản thân mình.
Tại sao nỗ lực như cậu lại không thể trở nên xuất sắc được như những kẻ khác?
Tại sao việc cố gắng không ngừng nghỉ trong suốt thời gian dài của cậu chỉ để nhận ra bản thân là kẻ yếu đuối đến đáng thương.
Khi sự bất lực lớn hơn cả cảm giác tức giận, cậu đã khóc.
Hàn Tư Không liếc nhanh về phía Hải Long Xà, cậu lại đưa mắt nhìn về Diệu Tiên.

Bàn tay đã bị biến dạng của cậu đưa lên vuốt tóc nàng, gương mặt đang quấn băng như thể vừa chuyển động để đáp lại cái vuốt ve từ Hàn Tư Không, nhưng rất nhanh cậu cho rằng bản thân mình vừa có ảo giác.

Gương mặt đầy máu cùng các vết thương của Hàn Tư Không bỗng chốc vẽ lên một nụ cười, một nụ cười méo mó đến cùng cực.
Cơ thể của Diệu Tiên run run, gương mặt nàng bỗng chốc mọc ra hàng tá các mảng lông trắng lớn.


Phần thân cũng gần như ngay lập tức bị biến dạng và phù nề thành một khối thịt khổng lồ.
Hàn Tư Không giật mình nhưng vẫn không phản ứng trực tiếp trên mặt, cậu nhìn theo sự biến đổi của Diệu Tiên với rất nhiều cảm xúc hỗn độn khác nhau.
Chỉ trong khoảng vài giây trôi qua và Diệu Tiên hoàn toàn trở thành một khối lông trắng muốt khổng lồ, khối lông tròn có bán kính ít nhất hai mươi mét bỗng chốc xuất hiện khiến cho Hải Long Xà mở bật mắt ra, nó nhìn về khối lông kia với một nét tức giận.
Ầm!!! Ầm!!!
Hải Long Xà phun mạnh một sóng năng lượng về phía khối lông tròn kia, nhưng một vòng sáng xuất hiện và bao bọc lấy cả Hàn Tư Không cùng khối lông trắng đó.
“Ha...”
Hàn Tư Không chắc chắn không thể theo kịp chuyện gì vừa xảy ra, cậu có chút ngơ ngác nhìn về phía Hải Long Xà và nhanh chóng đưa mắt nhìn lại khối lông ngay gần mình.
Khối lông trắng rung mạnh vài lần và một cái đầu mèo khổng lồ chui nhanh ra từ phía đỉnh khối lông, đôi mắt mèo màu xanh biển nhìn chằm chằm vào Hải Long Xà.

Bốn cái chân mèo cũng bật ra từ khối lông và chỉ trong một cái chớp mắt đã xuất hiện một con mèo trắng khổng lồ đứng ngay tại bãi đá lớn.
Kích thước của mèo trắng hoàn toàn ngang bằng với Hải Long Xà, nó có đôi ria dài và cong lên trên.

Đôi mắt mèo màu xanh biển cùng bộ lông trắng không tì vết, đôi tai nó ngắn và nhỏ hơn những con mèo bình thường, và cái đuôi cũng rất ngắn.
“Gràooooooo!!!”
Mèo trắng gào lớn và ngay trên đỉnh đầu nó xuất hiện một thanh trường thương khổng lồ màu trắng bạc.
Trường thương có phần lưỡi dài hơn bình thường và phần cán cũng được bao bọc bởi nhiều sợi lông trắng.
Hải Long Xà ngóc cao cái đầu lớn của nó và một loại khối băng ngay lập tức xuất hiện bắn thẳng về phía mèo trắng đang đứng.
Chi trước của mèo trắng bước lên hư không và trường thương xoay mạnh thành một cơn lốc xoáy khổng lồ chắn đi toàn bộ các khối băng nhọn đến từ phía Hải Long Xà.

Trường thương cũng lấy đà phóng thẳng đến đầu rắn và đâm thẳng xuống một cách mạnh bạo.
Ầm!!!
Hải Long Xà nghiêng đầu cắn chặt lấy trường thương, nó bắn mạnh một loạt các dòng năng lượng ra từ miệng và có ý đồ phá nát thanh trường thương này.
Oành!!!
Rẹt!!!
Mèo trắng xuất hiện phía trên Hải Long Xà và nó vung mạnh đôi vuốt sắc của mình vào miệng dưới của Hải Long Xà, hai chi sau cũng đạp mạnh vào trường thương và ngay lập tức miệng của Hải Long Xà bị xé toạc thành hai phần.
“Graaaaa!!!”
Hải Long Xà gầm lên, bốn con mắt đỏ ngầu của nó phát ra ánh sáng và rọi thẳng vào thân thể mèo trắng.

Làn sương lạnh buốt cũng trán mạnh ra và các khối băng từ hư không đâm thẳng tới mèo trắng.
Phập!!!
Hàm răng sắc nhọn của mèo trắng cắn mạnh vào cổ Hải Long Xà, các khối băng vẫn bắn mạnh vào thân thể mèo trắng.

Máu tươi phúng mạnh ra từ cả cơ thể của Hải Long Xà cùng mèo trắng, nhưng Hải Long Xà lại gào rú một cách điên loạn.
Thân rắn dẫy mạnh và các khối đá xung quanh bị chấn nát thành vụn nhỏ, Hàn Tư Không cũng bị đánh bay thẳng ra khỏi nơi đây.
Oành!!!
Giao tranh giữa hai ma thú khiến cả vùng trời nơi đây biến đổi, bãi đá lớn gần như bị phá nát và các cơn sóng cũng bị đóng băng đi cả một vùng.
Hàn Tư Không cố không để bản thân không trở nên bất tỉnh, cậu cần phải biết chuyện gì đã và sẽ xảy ra.

Ít nhất dù không giúp được gì nhưng cậu vẫn muốn mình phải nắm bắt được mọi chuyện.
“Có chuyện gì sao?”
Một vài lão ngư dân gần như nhận thấy các đợt rung chấn bất thường nên đã đến nơi đây để kiểm tra, hiện tại cũng đã có vài chục người xuất hiện tại đây.
“M-Ma thú?”
Một vài người tinh mắt đã nhận thấy các chuyển động của hai thân xác khổng lồ bên trong làn sương dày đặc kia, họ gào thét như thể đó là một thứ gì đó rất khủng khiếp.
Vài kẻ đã lùi lại do sợ hãi, nhưng lại có vài người vì tò mò mà dấn thân lại gần hơn để quan sát.
Hàn Tư Không tuy rằng có thể nhìn thấy những người đó, nhưng cậu hiện tại đang bị kẹt tại một vách đá nhỏ.

Dù cho có ở gần bọn họ thì cậu cũng chẳng đủ sức để nói chuyện hay làm gì cả, và vì thế Hàn Tư Không chỉ đành nhìn những con người kia bị dư chấn của cuộc chiến giết chết.
Oành!!!
“Ahhhh!!!”
“Chạy mau!”
“Mau trở về đưa mọi người di tản! Nhanh!”
Oành!!!
Ầm!!!
Các đợt rung chấn khiến cả một vùng lớn như thể bị tác động mạnh từ sâu bên trong, mặt đất không ngừng nứt nẻ và bầu trời cũng dần dần xuất hiện sấm chớp.
Trận chiến kéo dài khoảng chừng nửa giờ và các đợt rung chấn cũng dừng lại.

Hàn Tư Không ngồi dựa lưng vào tường và đưa mắt nhìn vào làn sương đang tan dần, cậu hít thở nhanh chóng và ánh mắt hạ xuống bàn tay trái đang được bao bọc bởi làn năng lượng đen tuyền.
Các khớp xương được chữa lành một cách nhanh chóng và sức lực cũng đã trở lại phần nào.

Hàn Tư Không dựa vào bờ đá và dựng người dậy, cậu bước đi một cách khó khăn về phía làn sương đặc.
“Cô là thứ gì vậy chứ?”.

Bình Luận (0)
Comment