Tam Nguyên Chấn Thế

Chương 66


“Hắn thật sự đến, suy đoán của ta hoàn toàn chính xác.”
Aria lơ lửng giữa bầu trời đêm u ám, nàng mỉm cười một cách nhẹ nhàng khi nhìn về phía Thanh Lâm vừa mang công chúa Iso rời đi.
Chất giọng nam giới đặc trưng lần nữa vang lên trong miệng Aria.
“Hệ thống của hắn hoàn toàn có thông tin về những việc mà nó không thể tiếp cận, nhưng dựa theo những gì ta nhận biết vào lần trước thì hệ thống đó không hề trên cấp Thần.”
“Vì đã xong thí nghiệm thứ hai, hãy tiến hành thí nghiệm thứ ba.

Ta cần nhiều thông tin hơn về thứ hệ thống này.”
Aria gật đầu, đôi mắt nàng đã trở lại màu tím như cũ khi chấm đen trong đồng tử tan biến hoàn toàn.
Công chúa Iso chẳng hề đăng quang gì cả, chỉ là nếu như Thanh Lâm không can thiệp vào chuyện này.

Có lẽ Aria đã để cho công chúa Iso đăng quang trở thành nữ hoàng thật sự.
Nhưng chuyện này cũng chỉ là một nhiệm vụ từ chủ nhân, không hề có bất cứ sự quan tâm nào từ Aria dành cho những con người này cả.
Công cụ mãi mãi chỉ là công cụ.
Cũng giống như kẻ tên Hirio nhỏ bé kia, hắn chính là công cụ được chủ nhân ưa thích bậc nhất tại Nhân giới nơi đây.
Trong số hàng trăm nghìn vật thí nghiệm được Aria sử dụng cho đến nay, chỉ duy nhất mình hắn vẫn còn có thể đi đúng theo con đường mà chủ nhân nàng đã vạch sẵn.
Và dựa theo những gì chủ nhân đã định hướng, hắn chắc chắn sẽ trở về, rất nhanh mà thôi.
Nhìn về một phương trời xa, Aria vô thức mỉm cười.
“Hirio, mau chóng trở về và hoàn thành những thí nghiệm cuối cùng của ngươi nào.”
...
“Đã từng là nhà.”
Hàn Tư Không siết chặt nắm tay, cậu nhắm chặt mắt lại và hít nhẹ một hơi không khí vào phổi mình.

Cảm giác se se lạnh khiến cả cơ thể cậu có chút căng cứng, một cảm giác thân quen đến lạ thường xuất hiện.
“Những ký ức, nó không hề hoàn chỉnh.”
Cậu là một người có trí nhớ khá tốt, và một khoảng trống trong ký ức là chuyện rất dễ dàng bị cậu phát hiện được.
Hàn Tư Không ngay lập tức cho rằng có người đã can thiệp vào tâm trí mình, cậu đã bị ai đó xoá bỏ đi phần ký ức kia.
Nhưng tại sao?
Hàn Tư Không ở quá khứ chưa từng có những việc gây hại gì đến ai, cũng không hề có các mối quan hệ không lành mạnh.

Cậu cũng chẳng phải dạng người quá tài giỏi đến mức có thể chạm đến những thứ khiến người khác phải dè chừng.
Chẳng có kết quả gì, cậu không hề nhớ bất cứ thứ gì có liên quan đến những mảng ký ức đã mất kia.

Giờ đây ngồi suy tính thì có nghĩa lý gì chứ?
“Mình sẽ tìm lại, công bằng và ký ức.”
“Sự thật.”
Cậu bước nhanh về phía trước, toàn bộ sức lực của Chi nhân cảnh đỉnh phong cũng không hề che giấu mà bộc lộ ra một cách rõ ràng.
“Ai đó?”
Một vài người lính đi tuần phía ngoài cung điện đã chạm mặt với Hàn Tư Không, bọn họ ngay lập tức phát động bao vây và dường như nhận ra địch ý đến từ cậu.
“Người mới? Những người lính cũ đâu?”
Hàn Tư Không thắc mắc, cậu tuy rằng không có mối quan hệ quá rộng khi còn ở đây.

Nhưng cũng đủ để cậu nhận diện được bất kỳ người lính nào, kể cả các kiếm sĩ mạnh nhất vương quốc.
“Mời anh xuất trình thân phận, nếu không bọn tôi cần phải tạm giam để giữ vững an ninh.”
Cậu nhìn quanh một lượt, xác định được một cách chính xác các gương mặt ở đây đều hoàn toàn xa lạ.

Tay trái giơ lên trước mặt, Hàn Tư Không vận sức vào đầu ngón tay và đập mạnh xuống nền đất.
Oành!!!
Lực đạo từ cánh tay cậu hoàn toàn đủ sức để tạo ra một cơn chấn động trong phạm vi nhỏ.

Tuy rằng hiện tại thì đây không phải là cách tốt nhất để giải quyết vấn đề, nhưng Hàn Tư Không lại đang rất vội vàng.
Nếu không tiếp cận được những người lính cũ, những người có đầy đủ thông tin về vương quốc sau khi Hàn Tư Không và Daint bỏ trốn thì chuyện này sẽ chẳng thể tìm thấy sự thật.
Cậu không ngây thơ và đần độn đến mức chạy thẳng đi tìm công chúa Iso để hỏi về chuyện năm đấy.

Chẳng có gì chắc chắn rằng người đã từng hại cậu một lần rồi sẽ cảm thấy áy náy mà nói hết mọi thứ cho cậu nghe.

Thân ảnh Hàn Tư Không nhanh chóng lóe đi và biến mất, nhóm các binh lính cũng hoàn toàn bị hù cho hoảng sợ và nháo nhào thông báo cho cấp trên của mình về chuyện vừa xảy ra.
Hàn Tư Không cứ thế phóng thẳng dựa theo trí nhớ của mình, cậu nhìn quanh một lượt nơi đây.
Sân bãi vẫn như cũ, các khu tập luyện của binh lính hoàn toàn không hề thay đổi gì nhiều cả, nhưng lại chẳng hề có bất kỳ ai ở đây vào lúc này.
Phía cuối sân bãi tồn tại một thứ khiến Hàn Tư Không chú ý, một gò đất cao và đặt phía trên đó là tảng đá lớn khoảng chừng mười mét hơn.
Trông cứ như một thứ gì đó đã được chôn lấp tại đây vậy.
“Có người!”
Hàn Tư Không bước nhanh về trước, một bóng người đàn ông có phần tều tuỵ cùng cơ thể gầy đến đáng sợ đang quỳ gục đầu phía trước tảng đá.
Dựa theo ngoại hình thì có lẽ người này có tuổi đời không lớn, thậm chí còn có chút trẻ trung hơn hẳn Hàn Tư Không.

Nhưng cơ thể lại trông như của một người sắp chết vậy.

“Xin lỗi, cái này là?”
Hàn Tư Không chậm rãi tiếp cận và cất tiếng hỏi, cậu đưa mắt quét một lượt tảng đá lớn và chẳng nhận thấy dấu hiệu kỳ lạ nào cả.

Đây chỉ là một tảng đá bình thường mà thôi.
“Anh là lính mới sao? Chắc là vậy rồi, nên anh không biết về việc này cũng không lạ.”
Âm giọng có phần khàn khàn và yếu ớt, tên đàn ông gầy gò xoay người và dựa lưng vào tảng đá.

Ánh mắt của hắn nhìn vào Hàn Tư Không.
“Vài năm trước đã diễn ra một việc liên quan đến đại công chúa Iso, cô ấy bị hãm hiếp bởi chính hộ vệ riêng của mình.

Nhưng tên hộ vệ đó lại có thể vượt ngục được, nhưng là do được đồng bọn giúp đỡ.”
Hàn Tư Không gật đầu ra hiệu đã hiểu, cậu cũng không còn lạ gì câu chuyện này, dù sao thì cũng chẳng còn cách để thay đổi quá khứ.
“Quốc vương đã rất tức giận sau đó, và đỉnh điểm khi tên hộ vệ đó lại lần nữa trở về và bắt đi mẹ của mình.

Sau đó, những người lính đã tìm thấy bà ấy bị giết hại một cách dã man ở phía ngoại thành.”
Lần nữa gật đầu, Hàn Tư Không hiện tại vẫn còn nhớ rất rõ cảnh tượng khi ấy.

Cậu không quan tâm những kẻ kia bôi đen tội danh của mình như thế nào, mẹ cậu đã bị chính tay con trai bà bỏ rơi, cũng đồng nghĩa với giết hại mà thôi.

Hàn Tư Không hoàn toàn không muốn biện minh cho hành động của mình vào lúc đó.
Dù cho có được lựa chọn lại, cậu vẫn sẽ làm thế.
“Do hành động của gã tên Hirio đó là quá sức khủng khiếp và nặng nề, toàn bộ những đồng bạn và người chung quân khu của hắn đều bị xử tử.”
Hàn Tư Không bỗng chốc giật mình, cậu cảm nhận một đợt lạnh lẽo chảy dài trong xương tủy mình.

“Bọn họ bị chôn sống tập thể, ngay tại đây.


Tảng đá lớn này chính là thứ mà quốc vương đã cho người đặt lên, để cho toàn bộ những người đó phải chịu thống khổ ngay cả khi đã chết.”
Hàm răng nghiến chặt, Hàn Tư Không siết chặt nắm tay mình lại.

Cậu bắt đầu thở dốc và suy nghĩ cũng hoàn toàn bị đình trệ.
“Chuyện này...!Đã lâu chưa?”
Cậu hỏi, với một gương mặt đã hoàn toàn mất đi sự bình tĩnh.
“Ngay sau khi hắn ta bỏ trốn lần thứ hai.”
“Thật buồn cười.”
Hàn Tư Không ngước mặt về bầu trời và cười nhẹ, cậu đang dâng trào trong cơ thể mình một cảm giác tắc nghẽn đến khó chịu.
Dường như chính cảm xúc của cậu đã bị ngăn cản vậy, Hàn Tư Không hạ đầu và nhìn vào tên gầy gò vẫn đang vuốt ve mặt đất.
“Cậu cũng là một trong số họ sao? Những người lính mới?”
“Không! Không! Tôi chỉ là một phụ bếp trong hoàng cung mà thôi, vài người trong số họ là bạn của tôi.

Sao? Anh cảm thấy tội lỗi à?”
Cậu trơ mắt nhìn chằm chằm vào người đối diện, ánh mắt mang theo một nét hoảng hốt nho nhỏ.
“Anh không cần phải ngạc nhiên đến thế, người duy nhất trong vương quốc chưa biết đến sự việc này và lại còn có tác phong, vóc dáng của một chiến binh như anh thì không khó để người ta suy luận ra thân phận của anh đâu.

Và hình chân dung của anh cũng dán ở đầy đường đấy, mặt dù hiện tại có chút khác.”
“Vậy sao.”
Hàn Tư Không lắc đầu cười nhẹ, cậu xoay người bỏ đi và nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt của gã gầy gò.
Hắn nhìn cậu rời đi với một biểu cảm thả lỏng, bàn tay vẫn vuốt ve mặt đất không ngừng nghỉ.
“Vương quốc, à không, đất nước này...!Sắp kết thúc vai trò của nó rồi.”
Mỉm cười nhè nhẹ, hắn dừng tay một cách đột ngột và thân thể bỗng chốc ngã gục xuống đất như con rối đứt dây..

Bình Luận (0)
Comment