Tâm Nhận

Chương 22

“Trình Trì, tôi không chịu được.”

“Này!” Trình Trì nóng nảy, trực tiếp ném cặp sách Kimura Harajuku vào đầu Hứa Nhận: “Nôn vào cặp sách của tôi!”

Hứa Nhận nhắm mắt lại, nhấc cặp sách lên, cắn răng trầm giọng nói: “Dừng xe.”

Trình Trì dẫm xuống chân phanh, đỗ Ferrari ở ven đường, Hứa Nhận mở cửa xe, che miệng, chạy thất tha thất thểu đến bờ sông, cúi người há miệng nôn.

Trình Trì đứng sau lưng anh, nhìn bóng dáng co quắp của anh, phát ra tiếng buồn nôn.

Gió sông lạnh lẽo từ từ thổi qua, trong lòng cô có chút khó chịu.

Do dự một lát, Trình Trì vẫn đi qua.

Dạ dày Hứa Nhận gặp phải sóng to gió lớn, thức ăn lúc trưa chưa tiêu hóa xong đều nôn ra hết, dạ dày co thắt từng cơn khiến anh không đứng dậy nổi, sắc mặt đỏ bừng, đôi mắt sưng to.

Đến khi tỉnh táo lại, cảm giác phía sau có người nhẹ nhàng vỗ về lưng anh, từng chút một.

Sau khi nôn xong, Hứa Nhận mới đỡ hơn chút, tay chống đầu gối, miễn cưỡng đứng lên, quay đầu lại, phát hiện Trình Trì thật sự đang đứng bên người anh, giúp anh hít thở, đồng thời thoáng liếc qua chỗ bẩn thỉu trên mặt đất kia.

“Chậc.” Cô bịt mũi, vẻ mặt ghét bỏ, lấy khăn giấy trong túi ra: “Lau miệng.”

Gió thổi qua, cơ thể Hứa Nhận lung lay, cô vội vàng đỡ anh, thuận tiện vươn tay, lấy khăn giấy lau miệng cho anh.

“Nôn được rồi, anh có đỡ hơn chút nào không?” Giọng cô rất dịu dàng.

Hứa Nhận mơ mơ màng màng “Ừ” một tiếng.

Cô vo giấy lau miệng ném xuống chỗ ô uế kia, đỡ anh xoay người đi về phía xe hơi.

Toàn thân Hứa Nhận vô lực, cơ thể nho nho của Trình Trì đỡ hơn nửa trọng lượng người anh.

Vào trong xe, cả người Hứa Nhận nằm bẹp trên ghế, Trình Trì thắt kỹ đai an toàn lần nữa, khởi động xe đi ra ngoài, lúc này tốc độ khống chế ở 40km/h, tránh làm dạ dày anh lại khó chịu.

Hứa Nhận khẽ mở mắt ra, cánh tay phải sờ mờ, sờ xuống bên dưới chỗ ngồi, trong góc cửa xe, nhặt chiếc xích gắn chuông bạc lên, lắc lắc.

Trình Trì nghe thấy tiếng chuông vang, nhìn anh qua gương chiếu hậu.

Anh đặt lắc chân bên tai, rung lên, lại lắc, leng keng leng keng.

Trước đó cô tức giận, ném bừa lắc chân đi, sau đó suy nghĩ lại, suýt chút nữa ném cả phòng đi mà vẫn không tìm thấy, không ngờ lại ở trong xe, còn để anh nhặt được.

Hứa Nhận lắc lắc dây xích lấp lánh ánh bạc, leng ka leng keng.

“Ngay ánh mắt đầu tiên tôi nhìn thấy nó, đã biết, nó nên là của em.”

Giọng anh trầm bổng, mang theo men say lè nhè.

Tim Trình Trì rung động, hừ một tiếng, không quá tin tưởng: “Vì sao?”

Hứa Nhận không trả lời, anh nằm thẳng, đặt lắc chân bên tai mình, không ngừng rung chuông.

“Đeo trên chân, em tới, tôi sẽ biết.” Anh nói, mang theo hơi say nồng nàn.

“Em không nghe thấy, nhưng tôi có thể nghe thấy, như vậy rất tốt.”

Trình Trì mong chờ: “Biết tôi tới rồi, thì thế nào?”

Hứa Nhận lẩm bẩm: “Tôi muốn…”

Trình Trì vẫn chờ anh nói đáp án, nhưng anh đã gục đầu, ngủ mất rồi.

Trình Trì im lặng nhìn ra ngoài cửa sổ, cô đột nhiên cảm thấy, bóng tối đêm nay, thật sự rất đẹp.

———-

May mà Trình Chính Niên lại đi công tác, nếu không thấy tay Hứa Nhận bị thương, thật sự không phải chuyện tốt, cô không muốn cáo trạng với bố, nhất định bố sẽ đánh chết Trình Lệ Minh, đương nhiên nhất định Trình Lệ Minh cũng sẽ trút giận lên người Hứa Nhận.

Cô hiểu Trình Lệ Minh, gã yêu thương cô bao nhiêu, sẽ biến thái với người khác bấy nhiêu.

Biệt thự đã tắt đèn, người trong nhà sớm đã quen Trình Trì về muộn, không ai chờ cô.

Như vậy rất tốt, Trình Trì lần mò trong tối, đỡ Hứa Nhận vào phòng, cẩn thận đặt anh xuống giữa giường, sau đó cởi giày của anh ra.

Toàn bộ cánh tay trái của Hứa Nhận đều băng gạc, tay phải đặt trên trán, đôi mắt nhắm chặt, ấn đường nhíu sâu, miệng lẩm bẩm: “Thật là khó chịu.”

Trình Trì dịu dàng, cúi người xuống hỏi anh: “Anh không thoải mái ở đâu?”

Hứa Nhận nghiêng mặt đi, không nói chuyện nữa.

Trình Trì lấy thuốc giảm đau từ trong đơn bác sĩ kê, dường như lại nhớ ra gì đó, chạy xuống tầng, chưa đến một lát, lúc đi lên, tay cầm một cái bình giữ nhiệt màu xanh nhạt, tay cầm cốc đựng nước ấm.

Cô ngồi bên mép giường, tay đặt lên cằm Hứa Nhận, dùng sức nhấc, mở miệng anh ra, đút mấy viên giảm đau và giảm bỏng vào trong miệng của anh. Sau đó đổ nước trong bình giữ nhiệt vào cốc, nâng anh dậy, đút anh uống nước.

Hứa Nhận coi như nghe lời, ngoan ngoãn uống thuốc, mở mắt ra, ánh mắt dừng trên miệng bình giữ nhiệt, thoáng nhíu mày.

“Sạch sẽ.” Trình Trì bất mãn nói: “Tôi còn chưa chê, anh chê cái gì?”

Cô vừa mới tìm một lượt trong phòng Hứa Nhận, không tìm thấy cốc nước có thể giữ nhiệt, trời lạnh như này, nước lạnh rất nhanh, anh nôn ra nhiều như vậy, buổi tối nhất định sẽ khát nước, cô đành phải lấy bình giữ nhiệt của mình đựng nước ấm cho anh dùng.

Hứa Nhận nằm thẳng xuống, vì không cho anh đè lên cánh tay trái, Trình Trì đặt tay anh lên đỉnh đầu, sau đó đắp chăn bông cho anh.

“Sex, anh thật là khó chịu.” Anh mơ màng lẩm bẩm.

“Uống thuốc rồi, rất nhanh sẽ tốt thôi.” Trình Trì rầu rĩ nói: “Mau ngủ đi, nước tôi để bên phải đầu giường, khát thì tự mình uốngnhé.”

“Sex, em ở đây với anh.” Giọng anh rất dịu dàng, không lạnh nhạt như ngày thường, xa cách với người khác.

Anh đối xử với một con rùa đen còn dịu dàng hơn cả cô.

Trình Trì bĩu môi, nói: “Tên nhóc như anh, còn cần người ở bên sao?”

Tuy lời nói lạnh như băng, nhưng cô vẫn ngồi bên cạnh người anh, thuận tiện cởi giày ra, lên giường, đặt đầu anh lên đùi của mình, duỗi tay ấn huyệt Thái Dương cho anh, dịu dàng hỏi: “Chỗ này khó chịu?”

Hứa Nhận như có như không “Ừ” một tiếng, cô liền tăng thêm lực trên đầu ngón tay, xoa ấn huyệt Thái Dương cho anh.

Cô không biết, hóa ra bản thân còn có lúc kiên nhẫn như vậy, trước đây cô không như vậy.

Cũng không… Săn sóc người khác như vậy.

“Nếu không phải nhìn anh đáng thương như vậy, tôi còn lâu mới quan tâm anh.” Cô thốt lên một tiếng.

Hứa Nhận cọ cọ đầu mình vào bụng cô, Trình Trì kéo khóa áo lông ra, để lộ áo len mềm mại bên trong, mang theo nhiệt độ cơ thể cô.

Mặt Trình Trì đỏ hồng, đặt đầu anh sát bên bụng mình, để anh nằm thoải mái một chút.

Đầu Hứa Nhận rất nóng, tóc rất cứng, Trình Trì sờ đầu của anh, bị đâm vào tay, loại xúc cảm này, làm tim cô rung động không thôi.

Cô đặt tay lên đỉnh đầu anh, vuốt ve đầu anh hết lần này đến lần khác, giống như bị nghiện, không giống với mái tóc mềm mại của cô, đó là cảm giác cứng rắn trước nay cô chưa từng tiếp xúc.

“Sex…” Anh vẫn nỉ non tên người bạn duy nhất của mình.

“Em là Trình Trì.” Cô nói.

“Tiểu thiên kim…”

“Trình Trì.” Cô cố chấp sửa lại lời anh.

“Tiểu thiên kim.”

Trình Trì thở dài, rốt cuộc từ bỏ.

Cô rũ mắt, dựa vào ánh trăng quan sát anh, lông mày anh rậm rạp, nhưng không mọc lộn xộn, mà mọc có quy luật nghiêng sang hai bên, đôi mắt hẹp dài nheo lại, lông mi cong vút, sống mũi cao ngất giống như núi non, môi mỏng mím chặt.

Người này, tại sao lớn lên…

Lại đẹp trai như vậy.

Cô động tâm, tay không kiềm chế được mà xoa đôi mắt anh, chợt xúc động, chậm rãi cúi người, hôn lên trán anh, làn da nóng bỏng.

Môi cô lại hơi lạnh.

Nhẹ nhàng nâng lên, đôi môi mềm mại chuyển sang đôi mày đang nhíu chặt của anh, cách mí mắt hơi mỏng, hôn lên hốc mắt anh.

Cặp mắt kia khi thì trong trẻo lạnh lùng, khi thì sâu không thấy đáy, dường như chỉ cần liếc mắt một cái đã thu cô vào trong lòng, cuốn cô vào vực sâu vạn kiếp bất phục.

Môi chậm rãi hạ xuống, hôn tới sống mũi cao vút của anh, xương cốt vô cùng cứng rắn.

Rốt cuộc, trong phút chốc cô sắp chạm đến môi anh, Hứa Nhận lại đột nhiên mở miệng: “Tiểu thiên kim.”

Động tác Trình Trì khựng lại.

Chỉ nghe thấy anh cao giọng: “Tôi vẫn chưa say đến mức… Để em muốn làm gì thì làm.”

Hứa Nhận mở mắt ra, ánh mắt không có dấu vết say khướt, hai người, hai mặt nhìn nhau.

Rốt cuộc, Trình Trì nhắm mắt lại, khẽ nói bên môi anh, giọng khàn khàn, mang theo hương vị độc đáo nào đó.

“Hứa Nhận, anh có hai lựa chọn, thứ nhất, hôn em, thứ hai, đẩy em ra.”

Cánh tay phải của Hứa Nhận, ấn lên bả vai Trình Trì, nắm chặt.

Đúng lúc Trình Trì cho rằng anh sắp đẩy cô ra, lại đột nhiên bị anh ôm chặt, sau đó anh đứng dậy, đè cô xuống dưới người mình.

Hứa Nhận dùng đôi con ngươi thâm trầm, nhìn cô, quan sát lông mày, đôi mắt cô. Ánh mắt chìm xuống một chút, rơi xuống môi cô.

Trình Trì nuốt một ngụm nước miếng.

Hứa Nhận cúi đầu, dừng lại một chút bên môi cô, sau đó, dùng sức hôn lên môi cô.

Đầu óc Trình Trì, đột nhiên nổ tung!

Tay Hứa Nhận đè xuống gáy cô, lấy tư thế vô cùng bá đạo mà lại mạnh mẽ, ép cô đón nhận nụ hôn sâu của anh. Tựa như bão tố, anh dùng sức mút cánh môi tươi mát mọng nước của cô, giống như nhấm nháp thứ trái cây ngọt nhất.

Trình Trì giống như một lá cờ căng gió, tâm cô đột nhiên rối loạn, chỉ có thể nhắm chặt mắt lại, thế giới này, tất cả, ở nơi đây, đã không còn chân thật, chân tướng duy nhất, chính là hương vị nhàn nhạt trong miệng anh, hương vị này, khiến cô hoàn toàn say đắm.

Cô cảm nhận được môi răng nóng rực của anh, cô bị động hé miệng, đáp lại nhiệt tình của anh, giống như toàn bộ thế giới đều bị rút cạn, tất cả vui thích từng trải qua vào lúc này giờ này phút này, đều có vẻ bé nhỏ như vậy, không có gì có thể sánh bằng người đàn ông trước mắt, làm cho cô khó có thể tự kiềm chế, thật muốn có thể vĩnh viễn nằm trong ngực anh, nơi đó là nơi tốt đẹp nhất thế gian.

“Tiểu thiên kim.” Giọng anh mang theo khàn khàn từ tính, trằn trọc hút cánh môi cô.

Tim Trình Trì không ngừng rung động, cô cắn môi trên của anh, cọ xát một lát, nói: “Gọi em là Trình Trì.”

“…Tiểu thiên kim.”

Cô nhắm mắt lại.

Sau khi kết thúc nụ hôn dài như trải qua một thế kỷ, Hứa Nhận buông lỏng đầu vai cô, ngửa mặt nằm trên giường, thở nặng nề dồn dập.

Đầu óc Trình Trì trống rỗng, thật lâu cũng chưa thể phục hồi lại tinh thần.

Đúng lúc, phanh lại.

Hai người, trong lòng hiểu rõ mà không nói ra.

Bọn họ cứ như vậy nhìn trần nhà, nằm thật lâu thật lâu.

“Hứa Nhận, em hỏi anh một vấn đề.” Trình Trì nói.

“Anh không có quan hệ huyết thống với em.” Anh trả lời.

“Thật ra em không để bụng.” Cô nói: “Nhưng, như vậy tốt nhất.”

“Trái với luân thường.” Anh cười khẽ một tiếng: “Cô nhóc điên.”

Cô không nói gì, anh tiếp tục giải thích: “Bởi vì một chút nguyên nhân, bố em phải giúp đỡ anh, giúp đỡ anh học xong đại học.”

“Là bí mật không thể nói?”

“Ừ.”

“Sau này cũng không thể?”

“Nếu có sau này…” Anh mở mắt ra, cách bóng đêm tối tăm, nhìn cô: “Anh sẽ nói cho em, tất cả mọi chuyện.”

———-

Trước khi ngủ, Trình Trì ôm Hứa Nhận, nhưng khi Hứa Nhận tỉnh lại, lại là tư thế ôm cô vào trong ngực, cô ghé vào ngực anh, đầu gối lên xương quai xanh của anh, ngủ vô cùng sâu.

Trên lưng Hứa Nhận chợt toát mồ hôi lạnh.

Anh lập tức xốc chăn lên, kiểm tra quần áo của mình, còn cả cô, sau khi xác định quần áo của hai người vẫn còn, xác định cánh tay trái bị thương của anh không thể chịu đựng được việc anh làm chuyện đó với cô, anh mới yên lòng.

Trình Trì mơ mơ màng màng tỉnh lại, phát hiện Hứa Nhận đã ăn mặc chỉnh tề, ngồi bên bàn học, đọc sách giáo khoa tiếng Anh, trên lỗ tai đeo tai nghe, vừa nghe ghi âm tiêng Anh vừa lẩm bẩm.

“Darling.”

Trình Trì vẫy tay với anh: “Good morning.”

Hứa Nhận thấy cô tỉnh lại, đặt sách xuống, tháo tai nghe, cất sách giáo khoa vào cặp sách của mình, sau đó thật cẩn thận đeo cặp sách, cố hết sức không chạm đến vết thương trên cánh tay trái, xoay người ra cửa.

Anh không để ý tới cô.

Trình Trì kêu một tiếng.

“Đêm qua còn ôm người ta, gọi người ta là tiểu mật ngọt, vừa đến sáng, đã không thèm để ý đến người ta.” Cô bĩu môi: “Thật đúng là rút X xong thì vô tình.”

Bước chân Hứa Nhận dừng lại.

Hơi hơi nghiêng mắt, nhìn về phía cô.

“Buổi tối tan học cùng anh đến bệnh viện thay thuốc.”

“Được được!” Trình Trì gật đầu lia lịa giống chú chó Nhật.

“Tiện thể khám đầu óc.” Anh chỉ chỉ đầu của mình: “Có bệnh sớm trị.”

Hừ!

———-

Hứa Nhận dùng tay phải gian nan viết công thức tính toán lên nháp, Trình Trì nâng má, nhìn bóng dáng anh.

Bạn ngồi cùng bàn Hứa Nhận tên là Tưởng Hiểu Manh, người đứng đầu kỳ thi vừa rồi, cũng là một trong ba người đứng đầu lớp, từ khi tay Hứa Nhận bị thương đến giờ, cô ta vẫn luôn ân cần chăm sóc anh, rót cho anh cốc nước, giúp anh lấy sách bài tập.

Chỉ thiếu mỗi việc đi theo đến WC nam, kéo khóa quần cho anh, cầm người anh em giúp anh.

Trình Trì lạnh mặt nhìn chằm chằm hai người phía trước.

“Chậc, mùi chua của dấm, tớ đứng từ xa đã ngửi thấy rồi.” Bạch Du đi tới cười tủm tỉm nói.

“Có người tự nguyện đi theo làm tùy tùng hầu hạ, bà đây không mất công thuê giúp việc, đây là chuyện tốt.” Trình Trì hừ lạnh nói.

Tưởng Hiểu Manh ở phương diện học tập quả thật đã giúp Hứa Nhận rất nhiều, bài thi vừa rồi, rất nhiều đề bài anh không hiểu, đều nhờ có cô ta giảng giải, Hứa Nhận mới coi như hiểu được hơn nửa, tan học, cô ta cũng rất tích cực giảng giải cho anh nghe bài tập khó mà thầy giáo giao về nhà.

Có học sinh giỏi giúp đỡ, thành tích Hứa Nhận tăng lên rất nhanh.

Trình Trì đi lên bục giảng tìm sách bài tập của mình, đến khi xuống dưới, đột nhiên nhấc chân đá bàn học của Hứa Nhận, khiến bút trong tay anh rung lên, vẽ ra một đường parabol trong sách giáo khoa.

Hứa Nhận ngước mắt, nhìn về phía Trình Trì, ánh mắt rất bình tĩnh, chuẩn bị mở miệng gọi một tiếng: “Tiểu thiên kim.”

Trình Trì lại hừ lạnh một tiếng, không nói gì, ngẩng cổ cao ngạo rời đi, khi rời đi, cũng thuận tiện mang theo bình giữ nhiệt trên bàn anh đi.

Đó là của cô, lại bị người con gái khác động chạm vào nắp bình, người có thói sạch sẽ như Trình Trì cảm thấy, cần phải mang vào WC tinh lọc lại mấy ngày mấy đêm mới có thể cho anh dùng!

Hứa Nhận nhẹ nhàng cong khóe miệng, lật một tờ khác, tiếp tục làm bài trên nháp.

Tưởng Hiểu Manh bên cạnh ghé lại gần, cô ta quay đầu lại liếc Trình Trì một cái, nói với Hứa Nhận: “Tôi cũng rất ghét cậu ấy.”

“Ồ.”

Thật ra trong lớp này người ghét Trình Trì có không ít, chỉ có điều đa phần mọi người dám giận không dám nói.

“Ỷ vào nhà mình có tiền, tác oai tác quái.”

“Cậu nói rất đúng.” Hứa Nhận gật đầu, tiểu thiên kim tác oai tác quái.

Anh không nhịn được lại cười.

“Tự cho là ghê gớm, nói trắng ra là chính là sâu mọt, chỉ biết gặm gạp.” Tưởng Hiểu Manh cảm thấy người có xuất thân nghèo khổ giống mình như Hứa Nhận, nhất định có thể hiểu được tâm trạng của cô ta: “Không có giá trị cho xã hội, người như vậy, thật sự không biết tồn tại có ý nghĩa gì.”

“Mỗi ngày không làm được việc gì có ích, lãng phí sinh mạng.” Tưởng Hiểu Manh tiếp tục nói: “Chúng ta nên ít tiếp xúc với người như này.”

Hứa Nhận không nói chuyện nữa, ý cười trên mặt, cũng thu lại, Tưởng Hiểu Manh nói, làm anh cảm thấy khó chịu.

“Hứa Nhận, cậu định thi đại học ở đâu?” Tưởng Hiểu Manh hỏi anh: “Bắc Kinh, hay là Thượng Hải?”

“Không biết.” Giọng Hứa Nhận lạnh tanh.

“Thật ra hiện tại cậu có thể suy nghĩ một chút, nền tảng của cậu khá tốt, còn nửa năm, có thể đuổi kịp, tôi…” Cô ta đỏ mặt: “Tôi cũng sẽ giúp cậu, thật ra chúng ta có thể cùng nhau thi đến đại học 985 (1) ở Bắc Kinh, cậu thấy thế nào?”

“Hứa Nhận, tại sao cậu không nói lời nào?”

Chuông tan học vang lên.

Hứa Nhận đeo cặp sách lên lưng, đứng dậy rời đi.

“Hứa Nhận.” Tưởng Hiểu Manh gọi anh: “Cậu đi đâu? Không phải chúng ta đã hẹn sau khi tan học thì cùng nhau ôn tập sao?”

Hứa Nhận không để ý đến cô ta, vẻ mặt rất lạnh lùng.

Trình Trì nói, người kia, tôi có thể cười có thể mắng có thể bắt nạt, nhưng các cậu không thể.

Rốt cuộc Hứa Nhận cũng hiểu loại tâm trạng này.

Cô là của anh, anh có thể bắt nạt, nhưng người khác, tuyệt đối không thể.

———-

Trình Trì nín thở, nhìn bác sĩ tháo từng lớp vải trắng trên cánh tay trái của Hứa Nhận.

Từ khuỷu tay trái trở xuống, có rất nhiều bọt nước, nhưng sau khi bôi thuốc mỡ, đã tốt hơn rất nhiều, không còn sưng đỏ như ngày đầu tiên.

Cứ như thế, nhìn thấy cánh tay tổn thương, Trình Trì vẫn không nhịn được run rẩy.

Cô nhìn về phía Hứa Nhận, quan tâm hỏi: “Anh đau không?”

“Em cảm thấy sao?”

Trình Trì rất băn khoăn, nhưng ngoài miệng lại không buông tha người.

“Ai bảo anh ngốc, đây là bài học, về sau phải thông minh lên một chút, thấy anh trai em, phải trốn đi.”

“Ừ, là anh ngốc.” Hứa Nhận nói theo cô.

“Thôi, sau này tan học, anh đi cùng đường với em.”

Tuy Trình Lệ Minh không tốt, nhưng lại ngoan ngoãn phục tùng Trình Trì, có cô ở đó, gã sẽ không tiếp tục ức hiếp Hứa Nhận.

Hứa Nhận nói: “Sau khi tan học anh phải về.”

Anh phải về làm bài tập và ôn tập bài cũ, mà theo anh quan sát, Trình Trì rất ít khi về trước 10 giờ tối.

Trình Trì trừng anh một cái: “Em đưa anh về nhà trước, được chưa?”

Hứa Nhận cong khóe miệng.

“Hứa Nhận, anh cười trộm.”

“Không có.”

“Em cược anh đang cười.”

“Em chưa từng cược thắng anh.”

“Hừ.”

“Nhưng lúc này, anh để em thắng.”

Trình Trì ngước mắt, nhìn thấy khóe mắt Hứa Nhận cong lên cười nhạt, rõ ràng lắc lắc.

Đông qua tuyết tan, xuân về hoa nở.

Anh để em thắng.

———-

Bác sĩ thay thuốc cho Hứa Nhận một lần nữa, Trình Trì hỏi: “Bác sĩ, cánh tay này có thể hồi phục không?”

“Cô muốn hồi phục tới trình độ nào?”

“Đương nhiên là giống như trước, không để lại sẹo.”

“Giống hoàn toàn có chút khó khăn, vết sẹo nhất định sẽ có, có thể khỏi tới trình độ nào, chủ yếu phải xem dưỡng thương ra sao, cần ăn kiêng, không thể chạm vào đồ cay nóng và hải sản, tốt nhất là ăn đồ thanh đạm, bôi thuốc đúng giờ.” Bác sĩ dặn dò: “Bôi ngoài và uống thuốc, không thể sơ sẩy.”

Trình Trì gật đầu: “Có thể được, tôi giám sát anh ấy.”

Cô nhìn bác sĩ cầm bút bắt đầu viết đơn thuốc, vội nói: “Bác sĩ, ông phải kê thuốc tốt nhất, nhập khẩu cũng được, nhà tôi không thiếu tiền, nhất định phải dùng thuốc tốt nhất.”

Hứa Nhận đỡ trán, có chút bất đắc dĩ.

Bác sĩ ngẩng đầu, đánh giá Trình Trì, nhún nhún vai, ném đơn thuốc đã viết xong vào thùng rác, cầm một tờ giấy khác, viết chữ rồng bay phượng múa ghi ra một loạt tên thuốc, đưa cho Trình Trì: “Đi lấy thuốc đi, chỗ này đều là tốt nhất.”

Hai người ra khỏi phòng, Trình Trì cầm tờ giấy kia vội vàng đi đến nhà thuốc, Hứa Nhận sải bước theo bên cạnh, kéo cổ áo cô, âm cuối cao lên: “Cô nhóc nhà giàu mới nổi, ra cửa có mang đầu óc không đấy?”

“Anh làm gì thế!” Thấy anh lại định gây rối, Trình Trì quay đầu lại, phồng má chuẩn bị tiến vào trạng thái chiến đấu.

“Em nói với bác sĩ nhà không thiếu tiền, không phải tự đưa đầu lên thớt, mặc người xâu xé à?”

“Không đến mức đấy đâu, đây là bệnh viện công mà.”

Hứa Nhận bất đắc dĩ: “Tiểu thiên kim, em đúng là ngây thơ quá mức.”

Nơi như bệnh viện, anh đã quá quen thuộc, đã từng có một khoảng thời gian rất dài, anh phải ngủ ở hành lang bệnh viện.

Nơi này, từ phương diện nào đó mà nói, thật sự đúng là ăn thịt người không nhả xương.

Anh xách cổ áo Trình Trì, nói: “Anh đăng ký lại lần nữa, đổi bác sĩ khác, kê lại đơn, lần này em khiêm tốn chút cho anh.”

Hứa Nhận nhớ lại lúc kê đơn, ánh mắt bác sĩ sáng choang, anh suy đoán, đơn thuốc trong tay Trình Trì, giá cả tuyệt đối sẽ không thấp hơn bốn con số.

Số tiền này, không cần thiết phải phung phí.

“Không cần đi.” Trình Trì nói: “Đây là anh trai em sai, em ghi chi phiếu, còn phải tìm anh ấy chi trả, tiền thuốc men này cần lấy từ chỗ anh ấy!”

Một khi đã như vậy, Hứa Nhận cũng không có gì dị nghị, buông cô ra, Trình Trì đeo ba lô, tung ta tung tăng chạy tới nhà thuốc.

“Là anh à?” Một giọng nói mềm mại vang lên từ phía sau.

Hứa Nhận quay đầu lại, một người phụ nữ mặc váy lụa đen, đứng cách đó không xa, nhìn Hứa Nhận, do dự một chút, cất bước đi về phía anh.

Hứa Nhận suy nghĩ thật lâu, cũng chưa thể nhớ ra cô ta là ai.

“Anh quên rồi sao, một tháng trước, ở club đêm, anh đã cứu tôi.” Người phụ nữ nhắc nhở: “Tôi tên là Bạch Tư Tư.”

Cuối cùng Hứa Nhận cũng có ấn tượng, người phụ nữ này không muốn bồi rượu, anh đi ra làm anh hùng, cứu người phụ nữ này trên tay Trình Lệ Minh.

“Tôi nghe giám đốc nói anh đã từ chức, thật ra tôi luôn muốn liên hệ với anh, nhưng không có số điện thoại của anh.”

Hứa Nhận hỏi: “Liên hệ với tôi, có việc gì không?”

Người phụ nữ cười với anh, gương mặt đỏ bừng có chút ngượng ngùng: “Tôi muốn mời anh ăn một bữa cơm, cảm ơn anh.”

Thật ra không cần cảm ơn, bởi vì anh đã hối hận.

Lần tra tấn đó, cho dù hiện tại nghĩ lại, cũng có thể gọi là cơn ác mộng.

Khi không có năng lực cứu vớt người khác, còn muốn đóng vai anh hùng, vậy chỉ có thể gieo gió gặt bão.

“Nếu có thể làm lại một lần nữa, tôi tuyệt đối sẽ không giúp cô.” Hứa Nhận nói.

Bạch Tư Tư không dự đoán được anh sẽ nói như vậy, ngẩn người, thấy vẻ mặt anh rất lạnh lùng, cô ta thoáng xấu hổ cười cười, ánh mắt dời về phía cánh tay anh.

“Anh bị thương hả?”

“Ừ.” Hứa Nhận nhìn về phía cô ta: “Cô tới bệnh viện, là để…”

Lần trước cô ta khóc la, nói mình có bệnh, sẽ lây bệnh.

Nghĩ cũng biết là loại bệnh này.

Hứa Nhận không nói tiếp, Bạch Tư Tư không quan tâm mà nhún vai: “Tôi tới khám phụ khoa.”

Hứa Nhận lạnh nhạt gật đầu: “Chúc cô sớm khỏi.” Xoay người đi.

“Này…” Cô ta gọi anh lại: “Bất kể nói như thế nào, anh cũng đã giúp tôi, nếu sau này có việc gì cần đến tôi, anh hãy gọi cho tôi.” Cô ta rút một tấm danh thiếp trong túi sách ra, đi tới, đút vào túi Hứa Nhận, khi đến gần, Hứa Nhận ngửi thấy một mùi nước hoa nồng nặc.

Sau khi Bạch Tư Tư rời đi, Hứa Nhận lấy tờ giấy kia ra, trên mặt không có gì, chỉ có một số điện thoại.

Đầu năm nay, ngay cả tiểu thư cũng có danh thiếp.

———-

Đêm hội âm nhạc đàn Cello của Trình Gia, tổ chức vào ngày cuối cùng của tháng mười hai.

Đây coi như là sự kiện trọng đại của nhà họ Trình.

So với Trình Lệ Minh cả ngày chỉ biết gây chuyện thi phi, cùng với Trình Trì không học vấn không nghề nghiệp chỉ biết chơi bời lêu lổng, cô con gái mười lăm tuổi này, coi như là niềm kiêu ngạo lớn của Trình Chính Niên, không chỉ học giỏi, bản tính tốt đẹp, còn có thiên phú âm nhạc không ai sánh bằng, trình độ đàn Cello của cô ta đã hoàn toàn có thể tổ chức một đêm nhạc cá nhân chất lượng cao.

Trình Chính Niên giải quyết dứt khoát, không chấp nhận chút phản kháng nào.

Đêm hội âm nhạc này, cả nhà đều phải tham dự.

Phòng hóa trang, Trình Trì thờ ơ kéo khóa sau lưng váy dạ hội cho Trình Gia.

Cơ thể nho nhỏ của cô ta hiện giờ đã ra dáng thiếu nữ, mặc trang phục dạ hội vào, búi tóc cao, đứng chung một chỗ với Trình Trì mặc quần áo thể thao kết hợp với giày trượt patanh.

So về hương vị phụ nữ, Trình Trì thật sự kém cô ta một khoảng lớn.

Trình Trì thất thần nhìn điện thoại, trên màn hình hiện lên mười mấy cuộc gọi nhỡ của Dương Tĩnh, còn có tin nhắn Bạch Du gửi tới: “Mọi người đều đang đợi cậu đấy!”

“Ông già ngự giá thân chinh, tớ không thể tới ngay được, các cậu tự chơi đi.”

Sau khi soạn xong tin nhắn, Trình Trì tắt tiếng điện thoại rồi bỏ vào trong túi.

“Chị, chị thấy em có đẹp không?” Đi ra phòng hóa trang, Trình Gia mở to mắt, thấp thỏm lại khờ dại hỏi Trình Trì.

Trình Trì trợn trắng mắt, không vạch trần cô ta, chỉ nói: “Đẹp.”

Trình Gia kéo tay cô, gật đầu thật mạnh: “Chị thật tốt! Người em thích nhất là chị đấy!”

Trình Trì cười lạnh: “Thật trùng hợp, người chị ghét nhất, chính là em!”

Trình Gia vẫn mỉm cười: “Chị ghét em, là bởi vì em cố ý tổ chức đêm nhạc vào hôm nay, đoạt mất sân nhà của chị, đúng không?”

“Hóa ra là em cố ý.” Trình Trì che miệng, ra vẻ kinh ngạc, người bên ngoài nhìn vào, chỉ cảm thấy đây là một đôi chị em tốt, đang nắm tay nhau tâm sự.

Trình Gia đắn đo, lẩm bẩm nói: “Em cứ tưởng chị đã sớm nhìn ra rồi.”

“Xin lỗi, người ghen ghét chị quá nhiều, chị cũng không quá để ý.” Trình Trì cười lạnh một tiếng, xoay người rời đi.

Phía sau, tay cầm váy dạ hội của Trình Gia run lên, đột nhiên cao giọng hét: “Tại sao em phải ghen ghét chị! Chị có gì đáng giá để em ghen ghét! Em học giỏi hơn chị, còn biết kéo đàn, dễ khiến bố thích hơn chị, rất nhanh anh Hứa Nhận cũng sẽ là của em! Cái gì em cũng có, vì sao phải ghen ghét chị!”

Trình Trì xoay người, nhìn về phía Trình Gia, thoải mái nhún vai: “Em gái, cẩn thận lỡ việc!”

Trình Gia cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình, cô ta duỗi tay, sờ khuôn mặt bản thân, khóe miệng nhếch lên nở nụ cười gượng gạo, nói với Trình Trì: “Chị, chị còn nhớ không, khi chúng ta còn nhỏ, đã từng mơ cùng một giấc mộng.”

Trình Trì nhìn Trình Gia, dần dần thu lại ý cười, chỉ nghe Trình Gia tiếp tục nói: “Muốn đứng trên sân khấu trước công chúng, cất tiếng hát, người xem ngồi đầy bên dưới, hoa tươi, vỗ tay, còn cả tiếng hoan hô và hò hét… Mà điều đó, hôm nay sẽ được thực hiện! Chị, đối với chị mà nói, những điều đó, có lẽ vĩnh viễn chỉ là giấc mộng! Bởi vì…” Cô ta lại gần Trình Trì, nhón mũi chân, ghé sát bên tai cô, khẽ nói: “Bởi vì chị là người điếc.”

———-

Chỗ ngồi của Trình Chính Niên nằm ở giữa hội trường âm nhạc tráng lệ, ngồi trái phải hai bên là Trình Trì, Trình Lệ Minh, Giang Y Lạc, cùng với Hứa Nhận.

Ánh sáng dần dần nhạt đi, Trình Gia nhấc váy dạ hội, chầm chậm đi lên sân khấu, giữa sân khấu, là giá đỡ và chiếc đàn Cello sang trọng của Trình Gia.

Dưới sân khâu vang lên tiếng vỗ tay rầm rộ, toàn trường gần như không còn chỗ ngồi, nhưng đa số người ở đây, đều là bạn bè Trình Chính Niên.

Trình Gia cúi chào với khán giả, sau đó ngồi trước đàn Cello, chuẩn bị tư thế, bắt đầu diễn tấu.

Trình Trì thất thần nhìn trái nhìn phải, không ít người đều nhắm mắt lại, đầu ngón tay gõ nhẹ lên tay vịn ghế ngồi, đắm chìm trong bữa tiệc âm nhạc này, nhưng cô không thưởng thức được, ngoại trừ cảm thấy buồn cười trước tư thế rung đùi đắc ý của Trình Gia, cô không có nhiều cảm xúc khác.

Có lẽ cô vốn đã không có thiên phú âm nhạc, chút mơ mộng tuổi thiếu nữ, cũng chỉ là khát vọng được nổi tiếng và được mọi người reo hò cổ vũ, giống như rất nhiều trẻ con mơ ước sau khi lớn lên sẽ làm nhà khoa học hoặc nhà du hành vũ trụ. Tuy cô thích ca hát, nhưng sau khi lớn lên, dần dần phát hiện, bản thân với người khác không giống nhau, lỗ tai không tốt, cô không thể tìm đúng giai điệu, sau khi nhiều lần bị người khác chê hát khó nghe, cô đã ngậm miệng.

Lớn lên rồi có thể tùy ý châm chọc mỉa mai tuổi trẻ ngông cuồng trên thế giới, về phần nảy sinh mơ ước này, cũng chỉ tựa như tàn thuốc bị dập tắt trên tường, chỉ để lại một vết bẩn màu đen.

Nhưng Trình Gia, vẫn kiên trì.

Trình Trì bị tiếng đàn Cello làm phiền lòng, muốn hút thuốc, cô đứng dậy rời đi.

“Con chạy đi đâu, ngồi xuống cho bố.” Trình Chính Niên quát lớn.

Trình Trì không hề để ý thuận miệng đáp: “Đi WC ạ.”

“Thục nữ, nên nói toilet.” Giang Y Lạc nhàn nhạt nói.

Trình Trì trợn mắt, thục nữ chân chính đang ở trên sân khấu kia kìa, quan tâm cô cái rắm.

Trình Chính Niên nhíu mày: “Đi nhanh về nhanh, đừng làm ảnh hưởng đến tiết mục của em con.”

———

WC cũng xa hoa như vậy, Trình Trì dựa vào bức tường đá cẩm thạch, nhắm mắt lại hít mây nhả khói.

Hút xong điếu thuốc, giống như cố ý chơi xấu, cô ấn tàn thuốc lên bức tường đá cẩm thạch, cọ thành một vệt màu đen.

Xoay người đi ra khỏi vệ sinh, trong lối đi vắng vẻ yên tĩnh, Hứa Nhận đút tay trong túi, một mình dựa người vào tường, thấy cô đi ra, giơ tay với cô.

Trình Trì có phần ngoài ý muốn: “Tại sao anh lại ra đây.”

“Hút điếu thuốc.” Hứa Nhận giải thích.

Trình Trì đi lên, cơ thể nghiêng về phía trước, cánh mũi giật giật, trên người anh không có hương vị gì.

“Lừa đảo.” Trình Trì nói.

“Đúng vậy, lừa em đấy.” Hứa Nhận thản nhiên, thuận tiện đến gần cô.

Cả khuôn mặt Trình Trì sắp vùi vào trong lòng ngực anh, áo len màu đen cộm mặt cô, cô thoáng thẹn thùng mà đỏ mặt, lùi ra phía sau vài bước, ánh mắt dời sang nơi khác, nói: “Mau vào thôi, nếu không ông già lại nổi giận đấy.”

Nhưng cô không sợ, chỉ sợ anh chịu trách cứ.

Cô đút tay vào túi, xoay người hướng mặt về phía cửa sổ thủy tinh mờ sương, phía sau, Hứa Nhận đột nhiên lên tiếng: “Hôm nay là ngày mấy?”

“Anh ngốc hả, qua đêm nay là sang năm mới rồi!” Trình Trì nói.

“Ồ, qua đêm nay là sang năm mới.” Hứa Nhận đến gần cô.

Trình Trì tâm viên ý mã nhìn ánh đèn sáng rực của thành phố ngoài cửa sổ: “Đúng vậy, ngày mai, là một năm mới.”

“Ồ, ngày mai, là năm…”

“Anh có thể nói cái gì mới mẻ hơn không, anh là vẹt hả?” Trình Trì không khách khí cắt ngang lời anh: “Chỉ biết lặp lại lời người khác.”

“Anh vẫn chưa nói xong mà.”

“Anh nói đi.” Trình Trì quay đầu lại nhìn anh, chờ anh mở miệng, nói một hai ba.

Hứa Nhận đến gần, nhẹ nhàng nỉ non bên tai cô: “Ngày mai, chính là ngày tiểu thiên kim trưởng thành.”

Hơi thở ấm áp, trêu chọc vành tai cô, mặt Trình Trì “Bùng” một cái, đỏ ửng.

“Anh nói… Gì cơ?”

Khóe miệng anh khẽ nhếch, chuyển cơ thể cơ sang bên, duỗi tay, ôm cả người cô vào trong lòng ngực.

Lòng Trình Trì tựa như chú thỏ con đang nhảy nhót, vô cùng rối loạn, mà đầu ngón tay anh, đặt trên cửa sổ thủy tình mờ hơi nước, từng nét một, vô cùng nghiêm túc viết ra bốn chữ.

Sinh nhật vui vẻ

Trình Trì

Nhìn đầu ngón tay thon dài của anh, viết ra tên cô, từng nét chữ, giống như vô cùng trân trọng.

Anh ghé sát vào vành tai đỏ bừng như anh đào của cô, khẽ nói: “Sinh nhật vui vẻ.”

Hô hấp Trình Trì, gần như ngừng lại,

Cô quay đầu lại, kiễng chân, ôm cổ anh, dán sát vào mặt anh, muốn hôn anh.

Đầu Hứa Nhận, lại nghiêng sang mổt bên.

“Đừng nóng vội.” Giọng anh trầm thấp, khóe miệng hơi cong lên: “Nói ra một tâm nguyện, anh giúp em thực hiện.”

“Dạ?”

“Chưa kịp chuẩn bị quà, cho nên… Anh giúp em thực hiện nguyện vọng.”

“Cái gì cũng được ạ?” Trình Trì buông lỏng cổ anh, nhếch miệng cười xấu xa với anh.

“Nói ra rồi, đột nhiên có chút hối hận.” Hứa Nhận bất đắc dĩ.

Trình Trì vội vàng nói: “Nam tử hán đại trượng phu, nhất ngôn cửu đỉnh, không thể đổi ý!”

Hứa Nhận cười vô cùng ấm áp: “Em nói đi.”

Trình Trì nghĩ nghĩ, nói: “Em cũng muốn lên sân khấu biểu diễn, giống Trình Gia, có hoa tươi có vỗ tay…”

Hứa Nhận thoáng kinh ngạc: “Chỉ như vậy?”

“Vâng.” Trình Trì gật đầu.

Hứa Nhận cười: “Anh còn tưởng rằng, nguyện vọng khi trưởng thành của em, là muốn đêm đầu tiên của anh.”

Lòng Trình Trì vô cùng cân nhắc, Hứa Nhận chẳng mấy khi đồng ý với cô chuyện gì, cô nhất định phải làm anh khó xử một phen, giết chết nhuệ khí thường ngày của anh.

Từ từ… Dường như nghe thấy việc gì đó khó có được!

“Anh nói cái gì… Đêm đầu tiên?” Trình Trì ngẩn người.

“Em đề ra cho anh một nguyện vọng rất có tính khiêu chiến đấy.” Hứa Nhận nói.

“Đêm đầu tiên?”

“Em muốn biểu diễn cái gì, ca hát à?”

Trình Trì kích động: “Hứa Nhận, em muốn đổi tâm nguyện, em phải là người đầu tiên của anh…”

Cô còn chưa dứt lời, đã bị Hứa Nhận dùng đầu ngón tay chặn miệng: “Tâm nguyện đã đồng ý, không nhận trả về.”

Trình Trì chu miệng, nhìn Hứa Nhận, thoáng ủ rũ cụp đuôi: “Vậy được rồi, anh giúp em tổ chức một buổi biểu diễn, cùng cấp bậc với Trình Gia, hơn nữa phải vào buổi tối hôm nay, nếu không làm được, anh phải ngoan ngoãn dâng lên…” Trình Trì đỏ mặt, nhướng mày: “Anh hiểu mà.”

Hứa Nhận nghĩ nghĩ, nói: “Mời tiểu thiên kim để anh chuẩn bị.”

“Anh muốn chuẩn bị bao lâu?” Trình Trì thấy anh tự tin như vậy, cũng có chút kinh ngạc, thật ra cô thật sự không tin Hứa Nhận có thể làm được.

“Chờ đến khi buổi biểu diễn của em gái nhỏ Trình Gia kết thúc, em đến hoa viên dưới tầng một trung tâm âm nhạc tìm anh nhé.”

“Được.”

Trình Trì quay trở lại phòng âm nhạc ngồi về chỗ của mình, ngồi một lát, quay đầu lại nhìn vị trí trống rỗng của Hứa Nhận, lại nhìn Trình Chính Niên, cô nói với ông: “Thân thể Hứa Nhận không thoải mái nên đi về trước rồi.”

Trình Chính Niên vô cảm “Ừ” một tiếng.

Cô lại cảm thấy bản thân nhiều chuyện.

Điện thoại chợt xuất hiện tin nhắn, là Trình Lệ Minh gửi đến.

“Em gái, sinh nhật vui vẻ, ban đầu anh còn giúp em chuẩn bị một buổi party, cuối cùng lại phải đi đêm hội âm nhạc chết tiệt này.” Trình Trì quay đầu, Trình Lệ Minh cầm điện thoại, cách vài người, lắc lắc với cô, trên mặt mỉm cười bất đắc dĩ.

“Cảm ơn anh.”

Giờ này phút này, dường như Trình Trì, cảm nhận được hình dáng của hạnh phúc.

Hết chương 22

Tác giả có lời muốn nói:

Hứa Nhận: Không ngờ Trình Trì lại có tâm tư thiếu nữ như vậy, tôi mẹ nó được chứng kiến rồi.

Trình Lệ Minh: Cậu mẹ nó còn chưa chứng kiến cả phòng toàn búp bê Barbie lúc con bé còn nhỏ đâu!

Trình Trì: Chúng ta vẫn nên nói đến đêm đầu tiên thì hơn.

Hứa Nhận, buông tay: Nụ hôn đầu tiên cũng đã cho em rồi, em còn muốn như thế nào nữa.

Trình Trì chống hông cười to: Đều là của em! Đều là của em!

Hứa Nhận che miệng cô lại: Đều cho em hết, đừng cười, mẹ nó thật mất mặt.

Lời editor: Mấy bữa nay tớ bận edit bên Cưng chiều em quá, mà chương này lại dài nên cho lên sóng hơi muộn, mọi người thông cảm ạ:”< Đúng là cẩu lương không tự nhiên sinh ra cũng không tự nhiên mất đi, nó chỉ chuyển từ Cưng chiều sang Tâm nhận mà thôi >~< Vậy là hai bạn chính thức ở bên nhau rồi
Bình Luận (0)
Comment